Nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô dần khuất vào trong đám đông, Khánh Trung khẽ huých vào vai anh:
– Khai thật đi, cô nàng xinh đẹp đó là ai, đừng nói là cậu đi lừa con gái nhà lành nha.
Đối lại với ý đùa cợt của cậu bạn, anh lại tỏ ra rất thản nhiên:
– Đúng là tớ lừa cô ấy tới đây.
Như vừa được nghe truyện cười, anh ta cười ha hả:
– Thằng nhóc này, cuối cùng cũng bị rơi vào lưới tình rồi sao, con nhỏ Khánh Linh mà biết chắc sẽ bám riết lấy tớ mà khóc không biết trời đất gì mất.
Lại nhắc tới cô nhóc này, khiến anh có chút đau đầu. Từ nhỏ, cô nhóc đặc biệt quấn lấy anh, còn hùng hồn tuyên bố lớn lên sẽ làm cô dâu của anh, nhưng khi đó lời của con nít anh không bận tâm, theo thời gian cô không ngượng ngùng mà bày tỏ sự yêu mến anh, nhưng anh vẫn luôn coi cô nhóc là em gái không hơn không kém. Sau này cô đi du học nước ngoài, mới khiến anh mới có một khoảng thời gian được thảnh thơi.
– Con bé đợt này không về dự sinh nhật cậu sao?
– Sáng nay mới gọi điện chúc mừng, nó đang bận thi nên không về được, con nhóc có vẻ rất quyết tâm kiếm bằng được tấm bằng kinh tế để xứng đáng với cậu.
Anh ta có chút suy tư, lo lắng khi nghĩ tới cô em gái được nuông chiều từ nhỏ, không biết nếu biết trong lòng Vũ có người con gái khác liệu con bé có làm điều gì dại dột không nữa. Tuấn Vũ vẫn kiên định với nhận định từ trước tới giờ mà nói:
– Con bé là em gái tớ.
Khánh Trung cũng hiểu rõ tính cách bạn mình, một khi đã nhận định điều gì thì khó lòng mà thay đổi, trong tình cảm cũng vậy, vì thế khi anh thấy Vũ dẫn theo một người con gái tới buổi tiệc, anh cũng rõ ràng, cô gái này rất đặc biệt với Vũ. Hai người họ đang trầm mặc trong suy nghĩ của mình, thì giọng nói quen thuộc cất lên:
– Tôi còn tưởng mình tới trễ, ai ngờ rằng, chủ nhân của buổi tiệc vẫn còn ở đây sao?
Người mới tới là Lâm Phong, ba người họ là bộ ba bạch mã hoàng tử trong mắt mọi người, không kể tới xuất thân, mà đáng nhắc tới là địa vị, học thức và ngoại hình nổi trội của họ
– Núi băng Lâm Phong, cậu tới muộn, lát nữa phải chịu phạt.
Anh ta hào sảng mà đáp lại:
– Không thành vấn đề.
Tuấn Vũ cũng vui vẻ bá cổ Lâm Phong:
– An tâm, có tớ chịu phạt cùng cậu, tớ cũng vừa mới tới.
Khánh Trung nhìn hai cậu bạn rồi, khuôn mặt hào hứng như đang kể một chuyện hết sức thú vị.
– Lâm Phong, cậu mà tới sớm tý nữa, thì đã gặp mặt cô nàng của Vũ rồi.
Anh ta có chút bất ngờ trước thông tin này, phải biết tính cách của Vũ không hay gần gũi với người lạ, là cô gái thế nào mới có thể đi vào khai phá con người vô cảm của cậu ta chứ.
– Tớ rất tò mò được diện kiến cô gái đó.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Tuấn Vũ vội ha hả cười:
– Ha ha, tiếp xúc rồi các cậu cũng sẽ thấy cô ấy rất thú vị thôi, ah, cô ấy làm trong công ty của cậu đó Phong.
Lâm Phong tò mò hỏi:
– Thật sao? Tên gì? Ở bộ phận nào?
– Coi bộ dạng cậu kìa, có khác gì đang hỏi cung tội phạm đâu chứ, cô ấy tên Hà Phương bên mảng kinh doanh bất động sản.
Thông tin này là anh mới khai thác được từ cô, lúc cô nói địa chỉ nơi làm việc, anh có chút bất ngờ nhưng sau đó lại thích thú, lẽ nào cô với anh lại thật sự có duyên như vậy. Lâm Phong cũng có chút suy nghĩ, Hà Phương? Cái tên này dường như anh đã từng nghe qua, thầm phỏng đoán có khi nào lại là cô gái anh từng giáp mặt ở công ty.