Cuối cùng, ngày nghỉ Tết cũng đến. Bạn bè tôi hứng khởi chia tay và bàn kế hoạch đi chơi ngày Tết. Nói tóm lại là ai cũng có kế hoạch riêng của mình. Tôi cũng hứng khởi nhưng chỉ là vui vẻ khi bước qua một năm mới mà thôi. Mọi năm tôi cũng không đi đâu nên rồi cũng quen. Nếu nói năm rồi là một năm vui vẻ hay buồn phiền thì tôi xin nói tôi đã trải qua đủ vị. Tôi nhớ vào tôi đã từng buồn phiền xót xa, từng vui vẻ, tôi đã vì người khác mà chịu suy nghĩ. Tôi tự nói bản thân đã trưởng thành về mặt suy nghĩ. Cho đến sau này khi nghĩ về quãng thời gian của mối tình đầu tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.
Lại một cái Tết nữa đến, tôi, anh Vỹ và tất cả những người bạn của tôi lại thêm một tuổi mới. Sau đó, chúng tôi lại lao đầu vào học để thực hiện những ước mơ của mình. Chúng tôi vẫn sẽ bàn luận về tình thân, tình yêu, tình bạn và nhiều thứ khác. Những thứ đó giúp chúng tôi trưởng thành hơn. Để sau này khi nhớ về quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường chúng tôi sẽ không tiếc muối.
Ngày hai mươi ba tháng chạp, đưa ông Táo về trời. Sáng sớm, tôi cùng má đi chợ để mua cá chép và nguyên liệu để nấu chè cúng. Thật ra tôi cũng chỉ đi theo cho vui chứ có làm gì đâu. Năm nào cũng thế tôi chỉ thích quấn lấy má làm những công việc vặt vảnh. Má giao cho tôi nhiệm vụ trang hoàng nhà cửa. Nói là trang hoàng thật ra chỉ là quét dọn lại một lần, những gì không còn cần thiết xài thì vứt bỏ để nhà cửa thông thoáng. Tôi làm xong tất cả mọi việc thì nhận điện thoại của nhỏ Linh.
Thế là hai chúng tôi lại nấu cháo điện thoại thêm một lúc. Chúng tôi nói đủ mọi chuyện. Nhỏ Linh cũng phải dọn dẹp nhà cửa y hệt tôi. Nó than vãn làm tôi buồn cười. Tôi biết dù không cha mẹ nhưng cô Hiền lại thương nó bao hàm luôn cả tình thương cha mẹ. Nó ở nhà cũng như một tiểu thư vậy chỉ lo học là được. Bắt nó dọn dẹp nhà dĩ nhiên là cực hình rồi. Khi lao động trên lớp nó làm có bao nhiêu đâu toàn Vĩnh làm thay. Nói đến đây tôi lại thấy Vĩnh trông có vẻ cà lơ phất phơ thích nháo cùng nhỏ Linh nhưng lại khá chìu nó. Kỳ lạ chính là vậy. Theo như đánh giá chung của mọi người bọn họ là đôi oan gia. Tuy vậy, cuộc tranh cãi của bọn họ không làm tình cảm nhạt đi mà khiến họ hiểu nhau hơn.
Có lần tôi ngồi trong lớp nhận được tin nhắn của anh Vỹ: “Yên Chi, bạn trai nhớ em chết được.”. Tôi nhìn thấy tin nhắn mà khóe môi co giật không ngừng. Tôi trả lời:” Bạn gái của anh bị tin nhắn của anh làm rùng mình.”. Anh gửi lại mặt khóc và: ” Không tim không phổi.”. Tôi gửi mặt cười và” Đấy là điều đặc biệt của bạn gái Cao Đạt Vỹ”.
Tôi không biết vẻ mặt lúc đó của anh khi nhận tin nhắn. Rất lâu sau anh mới nhắn: ” Yên Chị nói lại câu ngày giáng sinh đi!”
Mặt tôi đen đi một nửa. Đây chính là đề tài dạo gần đây anh Vỹ hay nói. Tôi buồn bực nhắn: “Ngày đó em nói rất nhiều câu không nhớ rõ.”
Anh gửi biểu tượng vẻ mặt khóc như mưa. Tôi bật cười.
Quân ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn rồi cười hì hì.
Cậu ta bảo:
– Sao chẳng bao giờ tôi thấy hai người cãi nhau thế chỉ thấy toàn ngọt ngào? Người ta nói có mâu thuẫn tình cảm càng sâu đậm, hai người cứ ngọt quá như thế có khi nào nhạt phai tình cảm không? Hay hai người không quá thích đối phương nên bỏ qua những chuyện đáng lý ra nên giận dỗi với một cặp tình nhân?
Tôi lườm cậu ta:
– Ai nói là có mâu thuẫn thì tình cảm càng sâu đậm hả?
Quân đưa tay chỉ Linh và Vĩnh đang chí chóe giành giật nhau cái gì đó ở phía trước.
– Đấy, bạn nhìn xem đôi đó suốt ngày cãi nhau nhưng càng yêu nhau đấy thôi.
Tôi gật đầu cười:
– Đúng là như thế thật nhưng quan niệm yêu đương của mỗi người khác nhau. Đâu phải ai yêu cũng cãi nhau hay nảy sinh mâu thuẫn chứ. Quân và Thi cũng từng cãi nhau ư?
Quân gật đầu:
– Có chứ, rất nhiều lần.
Tôi chớp mắt:
– Thế ai là người xuống nước nhỏ?
Quân lười biếng nằm dài ra bàn:
– Dĩ nhiên là tôi…nhưng mà…Thi cũng dễ tính lắm chả giận lâu đâu.
Từ đó tôi luôn hồi tưởng xem tôi cùng anh Vỹ có lần nào cãi nhau hay giận nhau không? Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy chả có lần nào cả. Đôi lúc tôi hoài nghi chuyện tình cảm của tôi và anh có quá nhạt hay không? Vì thế có một lần tôi cùng anh đi cà phê sách. Anh ngồi một bên đọc sách tham khảo, tôi ngồi một bên đọc truyện trinh thám. Đôi lúc tôi sẽ nghiêng đầu nhìn anh. Lúc đó, anh quaysang tôi mỉm cười, dịu dàng hỏi:
– Em sao thế? Cứ lén nhìn anh, muốn nhìn cứ nhìn anh không ngại đâu.
Tôi đỏ mặt nhưng không nhịn được vẫn chớp mắt nhìn anh hỏi:
– Anh Vỹ chúng ta có giận nhau lần nào chưa?
Anh ngạc nhiên nhìn tôi rồi ho khan:
– Sao đột nhiên hỏi thế?
Tôi lắc đầu:
– Không có gì, chẳng qua Quân bảo anh và em không quá để tâm đến nhau nên không phát sinh mâu thuẫn.
Anh bỏ quyển sách xuống bàn cười như không cười nhìn tôi, tay anh choàng qua ghế dựa của tôi. Chẳng qua tôi thấy nụ cười đó cực kì nguy hiểm.
– Không quá để tâm? Như thế nào gọi là để tâm? Em cũng không quan tâm anh phải không?
Tôi cầm ly trà sữa uống ngon lành cười hì hì:
– Em không biết để tâm như thế nào cả.
Anh Vỹ nhướng mày suy ngẫm, uống cà phê một lúc lại nói:
– Anh muốn hỏi, giả dụ em thấy anh đi chơi với người khác phái thì em sẽ nghĩ gì?
Tôi chớp mắt:
– Anh đi với bà hay mẹ, dì cũng là khác phái mà.
Anh Vỹ suýt chút thì phun ra toàn bộ cà phê. Anh quay sang bên ho khan mới diễn đạt theo ý khác.
– Ý anh là con gái ấy, bằng tuổi chúng ta ấy.
Tôi trợn mắt lên trong đầu đột nhiên nghĩ đến lần đầu nhìn thấy anh cùng Trúc Thi. Lại nhớ đến anh cùng chị Vân. Sau đó, mặt tôi méo xệch sụp vai:
– Em không biết nhưng chắc không dễ chịu gì đâu.
Anh Vỹ phì cười:
– Nhìn xem anh chỉ là ví dụ thôi mà em đã như vậy sao gọi là không để tâm.
Mắt tôi sáng lên rồi nhìn anh cười:
– Vậy em đi với người khác phái thì sao?
Anh Vỹ trừng mắt nhìn tôi:
– Em thử xem. Anh không làm cho người kia sống dở chết dở mới lạ.
Tôi ngẫm nghĩ lại nói:
– Em đi với ba cũng thế à?
Anh Vỹ nhìn tôi dở khóc dở cười. Biết là bị tôi gài bẫy anh gõ lên trán tôi.
– Không ngờ cũng biết gài bẫy nhỉ? Nói thì nói như thế nhưng cũng phải xem ở tình trạng nào, ai có lỗi mới có thể xử lý được. Nhưng nói thật nếu bạn trai em bắt gặp em đi chơi với người khác thì người đó chết chắc rồi.
Tôi cười hì hì, trong lòng cảm thấy không còn phiền não nữa. Thật ra giữa tôi và anh Vỹ có cách yêu thích đối phương riêng nên sẽ không giống những người khác. Tôi hiểu cái ví dụ của anh. Anh và tôi đều sẽ “ghen” khi thấy đối phương đi cùng người khác giới nhưng sẽ có cách xử lý riêng. Giống như tôi, tôi sẽ không đi tới tận mặt mà cãi cọ mà sẽ tìm hiểu hoặc lựa cơ hội để hỏi như vậy sẽ tốt hơn. Có lần tôi nói chuyện này cho Linh tỷ nghe nó dí trán tôi. Nó bảo rằng nếu người ta nói dối biện hộ cho tính lăng nhăng thì sao. Tôi ngớ ra. Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ đến. Có lẽ trong yêu đương còn rất nhiều thứ có thể phát sinh. Chẳng hạn, có một đôi nào đó yêu nhau. Khi trễ hẹn một trong hai người sẽ không vui, khi nhắn tin hoặc gọi điện không trả lời họ cũng sẽ giận dỗi, khi ngày lễ không đi chơi cũng thể phát sinh nghi ngờ hay cãi cọ. Tôi đã từng nhắn tin mà anh Vỹ không trả lời, đã từng gọi điện mà anh không bắt máy nhưng tôi không cảm thấy tức giận. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy mất mát và lo lắng. Nhưng ngay sau đó hoặc chậm nhất một ngày anh Vỹ sẽ gọi điện giải thích hoặc đến tận lớp tôi để giải thích. Cho nên từ trước đến nay chúng tôi không phát sinh cãi cọ là vậy. Tôi tự hỏi anh Vỹ có cảm giác giống tôi không? Và tôi đã có lần chứng minh được.
Chính là vào một ngày mưa. Ngày ấy, tôi không mang dù hay áo mưa theo. Ngày đó anh Vỹ cùng giáo viên ở lại thảo luận bài học nào đó. Anh bảo tôi về trước. Tôi cũng không xem trọng vấn đề này. Tôi cùng mấy đứa bạn về trước. Khi vào hẻm nhà tôi cũng chỉ còn mình tôi. Không ngờ mưa to quá tôi phải đục mưa ở một quán nước. Tôi lo lắng lấy điện thoại ra định gọi về nhà lại vì tay còn ẩm nước mưa và điện thoại trượt khỏi tay và thế là rơi tách làm ba. Tôi khóc không ra nước mắt. Thấy trời không tạnh mưa nên tôi cứ ngồi như vậy đến hơn hai tiếng đồng hồ. Thấy trời còn mưa lâm râm tôi mới trở về. Khi tôi trở về nhà, mọi người lo lắng hỏi, tôi chỉ kể sơ qua. Mẹ tôi nói anh Vỹ gọi về nhà tôi hỏi xem tôi về nhà chưa nhưng không liên lạc được. Tôi nghĩ một lúc sau lại gọi cho anh. Nào ngờ, tôi vừa thay đồ xong đã thấy anh toàn thân ướt sủng dừng xe trước cổng nhà tôi. Tôi không thể đánh giá được cảm giác lúc đó của bản thân. Vừa cảm động vừa ấm áp vừa áy náy.
Anh nói:
– Lần sau dù có chuyện gì cũng phải gọi điện thoại đừng làm anh lo lắng.
Tôi gật đầu, cảm giác lạnh buốt không còn mà chỉ có ấm áp. Tôi biết anh đã chạy một đoạn đường dài để tìm tôi, anh chạy đến chỉ muốn biết tôi có bình an hay không. Thế đấy, nếu lúc đó vì gọi điện thoại cho tôi mà tôi không bắt máy được mà anh giận tôi vậy chẳng phải hiểu lầm lớn rồi ư? Cho nên mới nói trong một số hoàn cảnh không nên gán cho người khác một tội nào đó. Ví như không trả lời điện thoại hay tin nhắn thì cho rằng đối phương xem nhẹ bạn hay là đang ở cùng một ai đó mà bạn nghĩ họ từng có tình cảm với nhau.
Thảo luận về vấn đề mâu thuẫn trong tình yêu ý kiến như sau:
Linh tỷ nói:
– Bởi vì có yêu đối phương mới có yêu cầu đặc biệt nào đó mà bản thân thích để giống mình mà đối phương lại không thích, từ đó mới nảy sinh mâu thuẫn.
Quân nói:
– Bởi vì mong muốn đối phương là của mình nên cũng muốn đối phương giống mình làm mọi việc cũng vì mình, vì vậy đôi lúc sẽ nảy sinh cãi cọ.
Anh Trường nói:
– Bởi vì muốn tìm hiểu đối phương nên trong quá trình đó có thể xen vào quá nhiều đời tư nên có thể dẫn đến hiểu lầm là thiếu tôn trọng.
Vĩnh nói:
– Đôi lúc do tác động bên ngoài cũng có thể dẫn đến mâu thuẫn.
Tất cả bọn họ đều cho rằng những người yêu nhau đều sẽ có ít nhiều một lần, hai lần cãi cọ nào đó. Và sau mỗi lần như thế bọn họ lại hiểu nhau hơn. Họ sẽ biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Anh Trí nói:
– Cãi nhau sẽ tăng thêm hương vị.
Trúc Thi nói:
– Giận dỗi là phương thức chứng minh đối phương yêu bạn nhiều bao nhiêu.
Đỗ Quyên nói:
– Giận dỗi làm đối phương biết rằng bạn rất để tâm đến những việc liên quan đến họ.
Tôi nói:
– Yêu không nhất thiết phải nảy sinh cãi cọ.
Anh Vỹ nói:
– Tại sao phải giận nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt ấy?
Cả bọn trừng tôi và anh:
– Đúng là một đôi.
Sau khi nghe nhiều ý kiến, tôi hỏi:
– Thế có khi nào vì lần cãi cọ đó mà họ chia tay luôn không?
Mặt anh Trường tối sầm. Cả bọn trợn mắt. Anh Vỹ cười xoa đầu tôi.
– Vẫn là Yên Chi suy nghĩ sâu xa nhất.
Linh tỷ trợn mắt trừng tôi:
– Sao mày toàn nghĩ đến điều tiêu cực thế?
Tôi chớp mắt vô tội:
– Tao có nói sai đâu, mày thử nghĩ xem yêu đương là một việc hạnh phúc mà cứ nghĩ đến cần cãi cọ để hiểu nhau làm chi. Muốn hiểu biết về đối phương trực tiếp hỏi không tốt hơn sao? Có người từ lần cãi cọ đó mà cho rằng không hợp nhau đấy thôi.
Linh tỷ than thở:
– Ài…thật ra mày nói cũng có lý. Đáng tiếc có mấy người hiểu được, khi yêu họ chỉ thích đối phương làm điều mình muốn. Nếu lúc đó chủ nghĩa cá nhân của mỗi người quá cao thì rất khó hòa hợp.
Khi đó tôi lại suy nghĩ giữa tôi và anh Vỹ có điểm nào hợp nhau đây? Vấn đề cũng không phải nằm chỗ này mà là tôi suy nghĩ chúng tôi đã thật sự hiểu gì về nhau. Nghĩ là như vậy nhưng rồi tôi cũng bỏ qua. Và thế là tôi nhìn anh Vỹ cười đề nghị:
– Anh Vỹ chúng ta giận nhau một lần nhé!
Anh ngạc nhiên rồi cười cười. Cả bọn bật cười. Sau đó, anh nói:
– Anh có nói chúng ta chưa từng giận nhau sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Khi nào chứ?
Anh liếc tôi một cái:
– Hừ, không nghĩ ra thì thôi vậy. Đó là kỉ niệm mà em không nhớ đúng là không tim không phổi.
Sau đó, anh ngồi một bên chơi điện thoại không thèm đếm xỉa đến tôi. Tôi trợn mắt nhìn. Cả bọn càng cười vui vẻ. Vì vậy anh Vỹ giận tôi chỉ vì tôi không nhớ chúng tôi đã giận nhau khi nào. Lý do này là nhảm nhất trong những lý do. Mà sau này mỗi lần nhớ đến tôi cảm thấy rất buồn cười. Thật ra tôi biết chúng tôi giận nhau khi nào. Lần đầu là tôi không ăn sáng cùng anh, lần hai tôi không chịu cùng anh thử đồ tình nhân, lần ba anh ép tôi thừa nhận tình cảm nhưng không thành công. Đấy, tôi nhớ tất chỉ vì muốn ghẹo anh mà thôi. Mặc dù lúc đấy chúng tôi chưa phải một đôi nhưng cũng từ những cái đó mới biết ý của đối phương. Ai nói chúng tôi không giống cặp đôi khác. Chẳng qua chúng tôi giận nhau chỉ vì những lý do nhảm nhí trong nhảm nhí.
Tôi chuẩn bị cho một kỳ nghỉ Tết vui vẻ. Và có lẽ tôi sẽ lại có thêm những kỉ niệm nào đó trong năm mới.