Lăng Phong nhịn không được thoáng biến sắc, hắn cũng bất chấp truy kích bốn người Âu Mẫu Long, tâm niệm vừa chuyển, kiếm ảnh đảo ngược đánh sang hướng bên cạnh. Hỏa mang cường liệt đụng với phong khí âm lãnh, dưới năng lượng chí cương chí dương của thiên địa trùng trùng điệp điệp áp chế xuống, lúc này khiến cho âm phong khí hơi bị tán loạn.
Một phen giao thủ, song phương không ai tổn thương.
Nhãn thần Lăng Phong rơi vào trên người Đoạt Thiên, nhãn thần như kiếm, giống như có thể nhìn thấu toàn bộ đối phương. Thân là một cường giả thân cấp, Đoạt Thiên cảm giác chính mình dưới con mắt Lăng Phong cũng không có chỗ nào che dấu, loại cảm giác này làm cho bộ dáng thượng vị mà hắn hiểu hiện ra ngoài cũng bị tiêu thấy, sắc mặt không khỏi lạnh xuống.
– Phong hệ pha lẫn linh hồn hệ!
Lăng Phong nhàn nhạt mở miệng:
– Đoạt Thiên tông chủ nhưng thật ra hảo thủ đoạn.
– Khách khí, khách khí, chỉ là chút tài mọn, đảm đương không nổi Lăng tông chủ tán thưởng.
Chính giữa trán Đoạt Thiên nổi lên một đóa hắc sắc đàm hoa, khiến cho dáng vẻ hào phóng ban đầu thoáng cái hiện ra vài phần âm lãnh:
– Nhưng thật ra Lăng tông chủ, chỉ vẹn vẹn dựa vào năng lượng hỏa hệ liền chống đỡ hết thảy cả ta cùng Âu tộc trưởng, tu vi như vậy mới xứng đáng nhận lời tán dương.
Lăng Phong ngưng mắt lại thật sâu, thân hình đột nhiên huyễn động, lưu quang thiểm điện lập tức xuất hiện bên thân, sau đó hung hăng đánh ra một quyền!
Chẳng biết tại sao, Đoạt Thiên trước mắt khiến cho hắn một loại cảm giác lau không hết nguy hiểm, dường như trên người đối phương vẫn còn tiềm tàng một thứ sát chiêu nào đó. Lăng Phong cũng không phải là người theo chủ nghĩa anh hùng cố chấp, hắn tuyệt sẽ không ngu muội cấp cho đối phương đủ thời gian chuẩn bị, vì vậy lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất.
Trong nhãn thần Đoạt Thiên xẹt qua một tia ảo não, hắn cũng không né tránh, cánh tay đột nhiên vung lên, quát lớn:
– Thanh nang (nang = túi)!
Một trận ngân mang hiện lên, ngay sau đó, thanh sắc phong khí hội tụ lên trên cánh tay, lập tức cánh tay hắn biến hảo thành hình dạng một chiếc đại nang, rất mềm, giống như hoàn toàn không hề có xương cốt.
Ba!
Song phương giao kích liên hồi, tại điểm giao tranh nhất thời biến thành trung tâm bạo khai từng đoàn khí lãng, dữ dội như bão táp thổi khắp phương viên mười dặm, kích khởi trận trận lôi âm bạo minh.
– Đại tịch diệt chưởng!
Âu Mẫu Long mở rộng vực năng, ba gã cường giả Long Tộc phía sau như ngâm mình trong làn nước, lúc chìm lúc nổi, thần đại cường lực thông qua vô số tầng bí văn nguyên trận huyền ảo gia chú đến trên người hắn.
Một trưởng đánh ra, từng điều bí văn trên bàn tay mở rộng ra, dường như được phóng đại lên gấp mấy chục lầm, một một điều bí văn đều tản mát ra khí tức đủ sức khuynh đảo cả một ngọn núi lớn.
– Đại chế sát thuật!
– Cức lôi kiếm!
Kiều Kiều cùng Khải ân đồng thanh hô lên, cả hai đều thi triển ra công kích cường đại nhất chống lại Âu Mẫu Long. Có bọn họ ở một bên ngăn cản, Lăng Phong toàn tâm toàn ý chống lại Đoạt Thiên.
Hai bên đều là thần cấp cường giả, đứng giữa hư không như đất bằng, bàn chân Lăng Phong khẽ giậm, một đoàn lực lượng cường đại bạo khai, trong nháy mắt cốt cách toàn thân truyền ra những tiếng bạo âm thanh thúy, thân thể xoay một góc lớn không tưởng, sau đó…
Bá!
Như cường cung bắn ra, Lăng Phong dùng cánh tay thay đao, một chiêu trảm xuống.
Đoạt Thiên cũng không hề sợ hãi, vẫy cánh tay hình đại nang, tựa nhu mà cương, mỗi một lần vẫy động là một lần hư không muốn nứt vỡ, trực diện làm lay động công kích của Lăng Phong!
Vô luận Lăng Phong hay là Đoạt Thiên, song phương không ai sử dụng chiêu thức quá mức cường đại, bọn họ đều là cường giả thần cấp, sử dụng những chiêu thức như vậy đã tiêu hao rất lớn, trong thời gian ngắn không thể kịp hồi phục như cũ.
Bởi vậy, bọn họ trực tiếp sử dụng phương thức công kích nguyên thủy nhất, nhìn như mỗi chiêu thức đều là bình thương, nhưng là thần lực ẩn chứa trong đó cũng là cuồn cuộn, cho dù tùy ý một tia lan đến, cũng có thểm làm cho một ngọn núi nhỏ tan vỡ!
– Ha ha ha ha, Lăng tông chủ quả nhiên cường đại, bất quá thần khí…Thanh Nang cũng là món chuyên môn hấp thụ thần lực, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì công kích được boa lâu!
– Thật không?
Lăng Phong cũng cảm giác mỗi quyền của mình đánh tới đối phương đều có một tia thần lực bị trôi mất. Cho dù không có Đoạt Thiên nhắc nhở, hắn cũng phát hiện ra từ sớm.
Niệm thức nội chuyển, nhẹ nhàng chấn động, dường như mặt nước khẽ bồng bềnh qua, một tầng rung động vô hình chậm rãi diễn mở trước mặt Lăng Phong. Nhất thời, tất cả mọi thứ ở ngoại giới đều phản chiếu vô cùng rõ ràng tại bên trong ý thức hải!
Trong “tầm nhìn” của Lăng Phong xuất hiện một bộ kỳ cảnh, bên trong khung hình, từng đường cong giăng kín khắp nơi, những đường cong này vô cùng phức tạp, có vài bộ phận còn bị xếp chồng lên nhau, thi thoảng mới lộ ra một chút, kẻ khác liếc mắt nhìn lại, căn bản không thể nhìn ra được đạo lý bên trong.
Nhưng là, khung đồ án này nếu là rơi vào trong mắt cường giả chân chính đã lĩnh ngộ đế nguyên trận, chỉ sợ sẽ làm bọn họ hưng phấn như điên!
Bởi vì, đồ án là một bức họa ghi lại rõ ràng năng lượng đồ, bên trong bao quát từng tia năng lượng ba động của song phương trong lúc giao thủ. Nếu là có thể dựa theo quy luật trong đó tìm ra tin tức, muốn chiến thắng đối phương có ít nhất bảy tám phần nắm chặt.
Niệm thức Lăng Phong với tần suất cao liên tục tìm kiếm nhược điểm trong năng lượng đồ, dùng cường độ niệm thức của hắn hiện tại, dù là năng lượng đồ phiền phức vô cùng cũng không quá bao lâu là tìm được kết quả.
Tìm được!
– Đoạt Thiên tông chủ công pháp xác thực kỳ diệu, bất quá…
– Vẫn còn không làm gì được Lăng mỗ!
Trong mắt Lăng Phong bỗng dưng bạo phát một đạo tinh quang, dường như tinh bàn hé mở vạn trượng quang mang, khiến cho Đoạt Thiên phía đối diện đang đắc ý dào dạt cũng không khỏi rùng mình, không nhịn được lui nhanh từng bước.
Xuất thủ!
Lăng Phong xuất thủ như điện, rất nhanh, nhìn như không hề để ý phương hướng liền cấp một trảo giữa hư không.
Vẻn vẹn chỉ là một động tác đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, lại khiến cho sắc mặt Đoạt Thiên đại biến, như chứng kiến phải thứ gì đó cực kỳ quỷ mị mà tiêm rống lên một tiếng, mạnh mẽ nhích người thối lui lại phía sau.
Khóe miệng Lăng Phong hiện một dáng tươi cười thắng lợi, từng bước từng bước truy đuổi không rời, hơn nữa đồng thời năm ngón trên bàn tay hắn còn đâm ra những vệt lưu quang thật dài.
Lưu quang nổ bắn ra xa hơn mười trượng, tiếp tục hóa trảo buông xuống!
Ca…
Thân hình Đoạt Thiên ngưng trệ, dường như bị một búa ngàn cân hung hăng đánh xuống, “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu đen lớn.
Trái lại phía bên Lăng Phong, trong lòng bàn tay hắn có thêm một tiểu sinh mệnh hình dạng bạch tuộc.
Một khi bị Lăng Phong khống chế, quái vật trong tay lập tức sinh ra một tiếng kêu cực kỳ chói tai. Nếu là rơi vào trong tai người khác, chỉ sợ dù có thực lực Linh Tôn cũng bị tiếng kêu chói tai này làm linh hồn bọn họ bị tan vỡ.
Lăng Phong lại chẳng qua lạnh lùng hừ một tiếng!
Lòng bàn tay hắn bỗng nhiên bộc phát ra quang mang chói mắt cường liệt, bàn tay vừa lật liền ngưng đọng thành thực chất tựa như một ngọn núi áp xuống. Lập tức tiếng kêu chói tai như thể bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt, lúc này biến thành một đoạn gào thảm thiết.
– Lăng tông chủ, ngươi thật đúng là hảo thủ đoạn!
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Cơ nhục trên mặt Đoạt Thiên giật giật, bàn tay nắm chặt vang lên những tiếng “ca sạn” không ngưng hiển nhiên nội tâm đang vô cùng giận dữ.
Lăng Phong mặc kệ hắn phẫn nộ muốn điên lên thế nào, ánh mắt chỉ xẹt qua sau đó liền không thèm để ở trong lòng, ngược lại chú tâm tới quái vật trong tay. Đầu quái vật này sau khi bị năng lương niệm thức của hắn trấn áp trở nên hấp hối, không còn nửa phần dương nanh múa vuốt như trước, hình thể cũng trở nên rõ ràng.
Thân thể sờ lên có chút mềm mại, co dãn mười phần, mỗi một chân đều có những móng giống như những giác hút.
Tầm thần Lăng Phong khẽ động, đưa tay sờ thử, từ trong giác hút nhất thời bộc phát ra một cỗ quang mang mạnh mẽ!
– Thần lực thật mạnh!
Lăng Phong khen ngợi, hắn ngược lại nhìn về phía Đoạt Thiên:
– Không biết được Đoạt Thiên tông chủ mất đi khôi lỗi chân thân này, cảm giác sẽ thế nào?
Khôi lỗi chân thân?