– Lăng mỗ cũng rất thất vọng.
Lăng Phong nhàn nhạt cười:
– Nhớ lại ngày đó, Âu tộc trưởng là một trong ba đại cường giả đỉnh phong đứng đầu Vô Tẫn Hoang Nguyên, phong thái thế nào! Không nghĩ tới hôm nay lại có kiểu dấu đầu rúc đuôi như vậy, thực sự khiến người ta phải than thở.
Sắc mặt Âu Mẫu Long giật giật, cái gọi là đánh người không vẽ mặt, lời Lăng Phong nói chẳng khác nào như một cái tát thật nặng lên trên khuôn mặt hắn, nóng bỏng cùng đau rát vô cùng.
Trong mắt hắn bắn ra từng tia hung mang nồng đậm, mang theo đó là vô tận phẫn nộ: Nếu không phải Sáng Tông các ngươi quấy nhiễu, Long Tộc chúng ta tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Hiện giờ, lại còn đánh ngược lại một cái là sao?
– Hừ! Hãy bớt sàm ngôn đi, hôm nay mặc cho ngươi miệng lưỡi lưu loát thế nào cũng phải nằm lại nơi đây!
Chợt quát nhanh một tiếng, thân hình ba đại cường giả Long Tộc phía sau Âu Mẫu Long đột nhiên treo mình lên cao, trở mình cuồn cuộn làm bạo dũng ra từng trận khí lãng, làm cho hư không sinh ra tiếng bạo âm cường liệt.
Âu Mẫu Long biết dùng lời không lại được Lăng Phong, vì vậy liền lựa chọn phương thức trực tiếp nhất, dự định từ mặt thân thể cùng linh hồn khiến cho đối phương triệt để tiêu thất.
Lăng Phong bất động như núi, khóe miệng chậm rãi nở ra một dáng tươi cười thản nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía nơi nào đó:
– Nếu đã đến, vậy không ngại đi ra đây đi, cũng đỡ cho Lăng mỗ phải hao tâm tổn sức.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình: Chẳng lẽ còn có người âm thầm mai phục?
Trong lòng Khải Ân biết nguy cấp, cánh tay đột nhiên chấn động, lôi cầu bạo khai liên tiếp đem đối thủ oanh thành tro tàn, sau đó lập tức đứng lại cạnh thân Lăng Phong, biểu tình ngưng trọng…
Dùng thực lực hôm nay của hắn vẫn nhìn không ra thế tới của đối phương, chẳng phải là ý nghĩa đang tới là cường địch cực mạnh hay sao?
– Ha ha ha ha, Lăng tông chủ quả nhiên là danh bất hư truyền, bội phục!
Theo trong tiếng cười, một nam tử thấp bé trống rỗng hiện lên, hắn diện một thân áo giáp xanh đen, hình thức kỳ lạ, mặt ngoài lộ ra bí văn nguyên trận huyền ảo, hai cây gai xương từ đầu vai đâm thẳng lên, dáng vẻ hung ác cùng ngoan lệ.
Nhìn lại thân thể hắn, cường tráng vô cùng, cơ nhục bành trướng, nổi lên cuồn cuộn vô cùng rõ ràng, dường như áo giáp cũng không thể che lấp toàn bộ.
Một thân khí tức của hắn phi thường dữ dằn, nơi hắn vừa xuất hiện, hư không quanh mình tưởng chừng bị bao phủ bởi sương trắng dày đặc. Tất cả mọi người ở đây đều là hạng người cao thâm, nhãn lực tự nhiên phi phàm, liếc mắt là nhìn ra được luận tu vi nam tử này tuyệt đối đã vượt qua trình độ cỡ Tổ Ly, càng không nói đến rất có thể vẫn còn các loại thần khí làm con bài chưa lật!
– Đoạt Thiên Tông?
Thấy tận mắt thân hình nam tử thấp bé, trong lòng Lăng Phong khẽ động, tự nói ra một chữ.
– Ha hả, Lăng tông chủ hảo nhãn lực.
Nhìn bề ngoài thân hình thấp bé của người này so ra thật không thể cân xứng với ngữ khí tiếp theo của hắn:
– Bản tọa Đoạt Thiên, thụ ủy thác của Âu tộc trưởng, hôm nay đặc biệt tới đây lấy tính mệnh Lăng tông chủ, mong rằng Lăng tông chủ chớ trách!
Đổi thành người bình thương, nghe được câu nói này chỉ sợ bị chọc tức ngay giữa đương trường.
Lấy tính mệnh người ta còn muốn người ta không lấy đó làm phiền lòng, chuyện này không biết phải hạng người tâm tính ác liệt thế nào mới đề xuất ra được?
Trên mặt Lăng Phong không nhìn ra mảy may tức giận, trái lại thần tình hiển lộ ra vài phần ngưng trọng. Từ trên người Đoạt Thiên, hắn cảm thụ được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, dường như mãnh thú thời hồng hoang, tùy thời muốn cắn xé thôn phệ người ta.
Cỗ hơi thở cường hãn này, quyết không dưới bốn người Long Tộc liên thủ!
Thấy Lăng Phong cũng không có để ý lời kích động của mình, Đoạt Thiên cũng toát ra một vẻ vô cùng kinh ngạc, vẻ kinh ngạc rất nhanh biến mất, thay vào đó là một phần ngưng trọng và…
Chiến ý!
Giết!
Thuốc súng đã giăng, song phương không cần thêm nửa lời phế thoại, hầu như là đồng thời xuất thủ. Lăng Phong hợp lại hai tay, bảy thanh kiếm ảnh chợt bắn ra, dường như mũi tên bắn cá phá vỡ cuộn sóng, hoa một cái rạch ra một khe rãnh thật sâu.
– Đại tịch diệt trận!
Hai tay Âu Mẫu Long càng điên cuồng huy động, trong chớp mắt đã dẫn động tới mấy ngàn mấy vạn lần, nương theo mỗi một lần rung động đều có một tia, một luồng lũ giống như yên hoa quang vụ hiện lên.
Từ trong quang vụ phát ra một loại khí tức thâm trầm khiến người ta sợ hãi, dường như vạn vật đều trở thành tĩnh mịch, không còn dấu hiệu của sự sống.
– Bao vây!
Từ trước ngươi Âu Mẫu Long bay ra một đạo viên hoàn, viên hoàn lúc vừa mới xuất hiện còn rất nhỏ, nhưng cứ mỗi khi bay qua được nửa trượng lại bành trướng lên gấp bảy tám lần, cho đến khi tới trước người Lăng Phong nó đã bao phủ trong phương viên mười dặm.
Viên hoàn hé ra một miệng lỗ, bên trong đầy rẫy quang vụ mờ mịt, quang vụ giống như mang theo loại khí tức tịch diệt cường liệt, mỗi chỗ lướt qua, tất cả phong bụi đều hóa thành hư vô, biến mất vô hình.
Bảy thanh kiếm ảnh chợt ngừng thế tiến công, thân bị vây trong nguyên trận, bốn phía khắp trời đều là quang vụ cao vút, dường như cao sơn lồng lộng mang theo khí tức áp bách cường liệt.
Trên đỉnh núi, thấy một màn như vậy, khóe miệng Thần Thiểu nhịn không được toát ra một dáng tươi cười gần như điên cuồng, hắn tàn nhẫn nhìn về phía Mộc Vũ Sương bên cạnh:
– Vũ Sương, ta hiện tại liền cho nàng xem xem, chỉ dựa vào miệng lưỡi bén nhọn chỉ có thể lừa được niềm vui nhưng chung quy vẫn là vô dụng! Cũng không đủ thực lực, loại nhân vậy sâu mọt như vậy sao có thể bảo hộ được cho nàng?
Mộc Vũ Sương lẳng lặng quay đầu nhìn về phía hắn, một lời cũng không nói, chẳng qua trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh miệt cùng thương hại khiến trong lòng Thần Thiểu sinh ra cảm giác buồn bực sầu đậm!
Khóe miệng hắn vừa lại nhếch lên, mang theo vài tia điên cuồng nói:
– Đã như vậy liền cho nàng thấy bộ dáng Lăng tiểu nhi bị phân thân toái cốt, nếu như nàng nguyện ý cầu ta, có thể bản thân ta còn nể tình không giết hắn, chỉ bất quá…
– Ngươi thực sự rất đang thương cảm!
Không đợi hắn nói xong, Mộc Vũ Sương liền lắc đầu, lạnh lùng nói một câu.
Một câu đơn giản này dường như thiết chưởng chặn đúng giữa yết hầu Thần Thiểu, nhất thời khiến bộ dáng đắc ý dào dạt của hắn bị chặn đứng giữa đường.
Thần Thiểu nhịn không được muốn nổi điên, đúng vào lúc này, dị biến lại phát sinh…
Bị nhốt tại giữa vòng vây, Lăng Phong thản nhiên cười, cười dài nói:
– Đây chính là con bài chưa lật mà Âu tộc trưởng dựa vào sao? Nếu đúng là vậy thật làm Lăng mỗ quá thất vọng!
Trong tiếng cười, thân ảnh của hắn đột nhiên bắt đầu bành trướng.
Không, không đúng!
Cũng không phải là thân ảnh bành trường, mà là một loại khí tức bạo trướng, loại khí tức này có lực trùng kích thần thức cực mạnh, như biển rộng mênh mông.
Hơn nữa, lúc này bảy thanh kiếm ảnh cũng điên cuồng bành trướng, mỗi một thanh đều cao tận trời, thanh thế như muốn phá vỡ thương khung.
– Vạn vật sát!
Nhẹ nhàng phun ra ba chữ, dường như đã mở ra một kiện ma hạp, vô tận phong ba lưu diễm từ trên mỗi kiếm ảnh dâng lên thẳng hướng trước mặt.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Ầm ầm…
Khắp bầu trời tràn ngập lưu diễm, sau mỗi làn lưu diễm, không gian lại truyền ra những tiếng “tách tách”, thanh âm cũng không chói tai nhưng là rơi vào trong tai mọi người lại khiến nội tâm sinh ra hoảng loạn, dường như thiên địa mỗi giây khắc càng thêm vụn vỡ.
Khí tức tịch diệt ập đến toàn bộ bị phá tan, kiếm ảnh thừa thế bay đi, trực tiếp nhắm hướng mấy người Âu Mẫu Long đánh tới.
– Lăng tông chủ quên mất bản tọa sao?
Từ một bên bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to, Đoạt Thiên không biết từ lúc nào đã triệu hồi ra một thanh thần khí, thần khí hiện ra có bộ dáng cổ quái dạng “túi”, kiểu như túi đựng đồ mà người bình thường vẫn sử dụng.
Lúc này, miệng túi mở lớn, một cỗ hắc sắc phong khí từ bên trong phun ra, mang theo một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
Lăng Phong cũng là không nhịn được phát lạnh, hàn ý nổi lên, lập tức cảm thấy linh hồn lực dường như cũng bị ảnh hưởng, thần lực lưu chuyển nhất thời không được tự nhiên.
– Công kích linh hồn lực?