Tinh Ngự

Chương 181: Thiên phú linh kĩ: ấp trứng! (1)



Quang vụ lưu chuyển bất định, hồng quang trên bề mặt quả trứng ngày càng thịnh, từng đường hồng quang như những sợi tơ vọt lên giữa không trung, dần kết thành một bức đồ án huyền ảo! Rồi một tiếng nứt khe khẽ vang lên, giữa quả trứng ma thú to lớn xuất hiện những vết rạn như hình mai rùa. Rắc rắc, đầu tiên là một bàn chân đầy lông chui ra, sau đó là một cái đầu nhỏ lúc lắc, đôi mắt nhỏ vẫn chưa mở hẳn, cái mũi nhọn bé xíu hồng hồng phập phồng hít ngửi không khí xung quanh.

– Thành công rồi!

Đông Phương San vui mừng reo lên, vội vàng giơ tay ôm con thú nhỏ vào lòng, cọ cọ cái má mềm mại vào chóp mũi nhỏ của con ma thú, chóp mũi mềm mại khẽ chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Đông Phương San, khiến cho nàng cười “khanh khách” không ngừng.

– Đại ca ca, cho huynh ôm này.

Đông Phương San cười nói, thận trọng chuyển con thú nhỏ cho Lăng Phong. Con thú nhỏ ngửi ngửi lòng bàn tay Lăng Phong rồi quay mặt đi với vẻ không hứng thú bắt đầu nghếch nghếch mũi đi tìm khí tức của Đông Phương San.

Trong kho tri thức Sang Sư lưu lại, Lăng Phong biết trừ những ma thú có trí tuệ đặc biệt cao ra, những ma thú bình thường sau khi sinh ra thường có thoi quen nhận ngay sinh vật đầu tiên mình nhìn thấy là người thân.

Con thú nhỏ có tên “Năng Miêu”, sau này lớn lên cùng lắm sẽ có thực lực nhất tinh. Nhưng vì tướng mạo dễ thương nên rất được các cô thiếu nữ quý tộc sủng ái. Nó được ấp nở từ dị linh của Đông Phương San nên thiện cảm với Đông Phương San càng mạnh hơn.

– San San, dị linh lúc nãy của muội là thế nào vậy? Có thể nói cho đại ca ca nghe không?”

Lăng Phong xoa xoa mũi, hỏi với vẻ bối rối. Hắn tưởng tượng thế nào cũng thấy bộ dạng mình lúc này chẳng khác gì bọn buôn lậu bé gái bất lương? Nhưng tham vọng của một thuật luyện sư lại khiến hắn nóng lòng muốn tìm ra đáp án.

– Xuỵt!

Đông Phương San vội vàng giấu con thú nhỏ đi, thần bí ra hiệu xùy nhẹ một tiếng.

– Lý gia gia nói không được cho người khác biết nhưng San San nghĩ có thể nói cho đại ca ca.

Nhìn ánh mắt thuần chân của cô bé, Lăng Long không kìm nổi phì cười.

Đông Phương San chỉ vào dị linh, nói:

– Thứ này gọi là Điểu Sào, chỉ cần mỗi ngày bỏ quả trứng vào đó một thời gian sau sẽ nở ra sủng vật. Nhưng Lý gia gia nói bây giờ San San vẫn chưa ấp được sủng vật to lớn, đợi sau này San San lớn là được rồi.

Mặc dù những lời cô bé nói vẫn còn có chút không rõ ràng nhưng Lăng Phong cũng đoán ra được một phần. Phàm là cự linh đều có thiên phú linh kỹ. Có thể thiên phú linh kỹ mà Điểu Sào của Đông Phương San có chính là ấp trứng! Thiên phú linh kĩ này có thể giúp cô bé ấp trừng với tốc độ rất nhanh và thiết lập một mối quan hệ thần bí với con ma thú. Còn cô bé nói không thể ấp ra sủng vật lớn có lẽ để chỉ năng lượng Điểu Sào của cô bé hiện tại vẫn chưa mạnh, không thể ấp ra ma thú tinh cấp cao hơn!

Suy đoán này khiến Lăng Phong thầm cảm thấy kinh hãi, nếu như một ngày nào đó Đông Phương San ấp ra tám đến mười con ma thú cấp bậc thánh vực thì chỉ cần vung tay một cái lập tức có thể chỉ huy hơn mười tên thánh vực cường giả. Cảnh tượng đó mới nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.

– Còn nữa, đợi sau này Điểu Sào của San San mạnh hơn, có thể luyện hóa ma hạch cho chúng ăn, để vật nuôi mau lớn!

Lúc này Lăng Phong chẳng còn gì để nói. Ý của Đông Phương San là bô bé có thể dùng dị linh luyện hóa ma hạch, giúp ma thú mau thăng cấp? Người thường không thể nuôi được ma thú nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì thời gian để ma thú trưởng thành quá dài! Năng lực của Đông Phương San là trực tiếp rút ngắn khoảng thời gian chờ đợi đó, cũng không biết là loại năng lực nghịch thiên gì?

– Nhưng San San vô dụng quá, bây giờ chỉ có thể ấp ra một con.

Đông Phương San cúi đầu nói với vẻ buồn phiền, bĩu bĩu môi:

– Lý gia gia nói, ông ấy cũng không biết làm thế nào giúp San San mạnh hơn. Lần trước chỉ có ông của ông của ông… San San mới có Điểu Sào.

Lăng Phong xoa xoa đầu cô bé, an ủi:

– San San bây giờ còn nhỏ, đợi San San lớn rồi sẽ trở nên mạnh thôi.

Trở nên mạnh hơn mà Lý Trùng nói có lẽ là Điểu Sào thăng cấp? Nghĩ một hồi, Lăng Phong rút ra mấy phần kim tiêu tử.

– Nhìn thấy cái này rồi chứ? Cái này có thể khiến San San mạnh hơn đấy.

Kim tiêu tử ngoài trừ việc có thể điều trị cự linh thương tổn ra sau khi luyện hóa còn có thể nâng cao thực lực cự linh. Lần này trước khi ra ngoài, Lăng Phong đã vơ sạch toàn bộ kim tiêu tử Bản Hách luyện chế nhiều năm! Sau đó, Lăng Phong nói lại một cách đơn giản phương pháp luyện hóa kim tiêu tử cho Đông Phương San nghe. Cô bé mặc dù ngây thơ nhưng về phương diện này thì rất có thiên phú. Có thể nắm bắt mấu chốt rất nhanh. Cô bé hiếu kì nói:

– Đại ca ca, lúc nãy huynh dùng cái này để giúp muội ấp trứng à?

Lăng Phong cười cười, giơ ngón tay ra bộ bí mật. Đông Phương San chớp chớp mắt, cũng giơ tay “suỵt” nhẹ một cái, mắt cong veo như hình trăng khuyết.

– Là bí mật!

Lăng Phong “ha ha” cười lớn, theo những lời Đông Phương San nói, có lẽ tổ tiên trước đây của cô bé cũng có người có dị linh Điểu Sào. Trên thực tế, ở những gia tộc khống chế huyết mạch nghiêm khắc, cự linh vẫn có thể di truyền lại! Hiện tượng này biểu hiện một cách rõ ràng trên thú nhân tộc, trừ phi thông hôn với người ngoài tộc, nếu không trong một chủng tộc nào đó, ví dụ hồ tộc, tộc nhân một khi đánh thức được cự linh, cự linh sẽ chuyển thành hồ linh!

Tổ tiên của Đông Phương San đánh thức được Điểu Sào, cũng không biết vận mệnh ra sao. Lăng Phong thấy, có được dị linh thần kì như vậy, chỉ cần trưởng thành thuận lợi thì sẽ có một thực lực mà ai nghe thấy cũng phải kinh sợ! Nhưng tình hình của Đông Phương thương đội lại không giống như có một vị tổ tiên là cao thủ cường đại. Trong này có lẽ vẫn còn biến cố gì đó mà người ngoài không thể biết được.

Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng truyền tới những tiếng la lớn:

– Tiểu thư, tiểu thư…

Text được lấy tại Truyện FULL

Đông Phương San nghịch ngờm lè lưỡi, ôm Năng Miêu:

– Đại ca ca, muội phải đi đây. Là Lý gia gia đang tìm muội.

Nói đoạn, ôm Năng Miêu chạy ra ngoài, nhảy vào lòng vị lão nhân đang hốt hoảng tìm kiếm.

Lão nhân tóc trắng xóa, vừa nhìn thấy Đông Phương San, mọi lo lắng trên khuôn mặt đều tan biến hết, không kìm được nói:

– Tiểu thư, lão bộc đã nói là người không được hạy linh tinh mà, sao người…

– Hì hì, Lý gia gia, ông xem.

Đông Phương San giơ cao con Năng Miêu trên tay. Vừa nhìn thấy, Lý gia gia liền thất sắc, cuống quýt liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm:

– Tiểu thư, đi, chúng ta về nhà hãy nói.

Tới gần trưa, Lăng Phong mới gặp Lý Trùng ở đại sảnh, Lý Trùng dẫn theo Đông Phương San nhìn Lăng Phong chắp tay nói:

-Lăng tiên sinh, làm phiền rồi.

Hàn huyên mấy câu, Lý Trùng cười nói:

– Đông Phương thương đội chúng tôi quyết định sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành. Lăng tiên sinh có lẽ cũng định đi Vân Mộng Hoang Trạch? Nếu như không chê, có thể kết bạn đồng hành với chúng tôi?

Đông Phương San nhìn Lăng Phong chớp chớp mắt, tay xách một cái túi được đan bằng len, bên trong đựng con ma thú mới nở cách đây không lâu. Năng Miêu thỉnh thoảng loại ngọ nguậy đòi trèo ra ngoài, tiểu cô nương sợ nó bị thương vội vàng ấn nó xuống. kết quả Năng Miêu đáng thương chỉ còn biết khịt khịt mũi nhỏ. Một người một thú, dễ thương vô cùng. Không đợi Lăng Phong nói, Đông Phương San cầu khẩn luôn:

– Đại ca ca, đi cùng San San được không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.