Tín Đồ Shopping Mini

Chương 5



CHẬC, ÍT RA thì giờ mọi chuyện đã hợp lý. Ít ra tôi cũng có thể tha thứ cho Luke. Đây gần như là lần đầu tiên Luke gặp phải cái gọi là “cuộc khủng hoảng vĩ đại” trong công việc và đúng thật nó là một cuộc khủng hoảng đích thực, toàn diện. Không ai có thể nói chuyện gì khác nữa. Tất cả các kênh tin tức đều đưa tin về cuộc khủng hoảng này.

Tôi đã nói chuyện điện thoại với Luke và anh bảo sẽ về nhà ngay khi có thể. Nhưng anh không thể về sớm. Anh đang ở Ngân hàng Anh gặp gỡ đủ kiểu quan chức chóp bu. Anh đang cố “kiểm soát tình hình” và “hạn chế thiệt hại”. Mọi chi nhánh của Ngân hàng London, kể từ chi nhánh nhỏ nhất, đều đã bị bao vây. Có vẻ như đích thân thủ tướng sẽ phải có bài phát biểu kêu gọi người dân bình tĩnh. (Nếu bạn hỏi thì tôi thấy việc này là một sai lầm lớn. Mẹ tôi đã tin chắc toàn bộ vụ này chỉ là một âm mưu của chính phủ.)

“Trà nhé?” Bố bước vào phòng, nơi Suze, Danny, Tarquin, Jess, Tom và tôi đang ngồi, vẫn còn chưa hết tê liệt vì choáng váng. Ti vi đang phát kênh Sky News, họ cứ chiếu đi chiếu lại cái đoạn phim ngắn đó, cái đoạn có khuôn mặt nghiêm nghị của Luke cùng mấy khách hàng nhà băng cũng đang nghiêm nghị không kém.

“Ừm.” Bố đặt chiếc khay xuống. “Giờ phải làm sao? Mình có định sắp xếp lại buổi lễ đặt tên thánh không?”

“Sẽ phải vậy thôi, con nghĩ vậy.” Tôi gật đầu, nhìn quanh phòng. “Khi nào mọi người lại rảnh?”

“Trong tháng Một này thì không ổn lắm.” Danny lôi chiếc BlackBerry ra nheo nheo mắt nhìn nó. “Dù tháng Một sang năm thì hoàn toàn trống lịch,” anh nói đùa.

“Nhà mình phải đi dự rất nhiều tiệc săn bắn…” Suze tìm cuốn sổ nhật ký hiệu Smythson.

“Và đừng quên chuyến du lịch của chúng ta tới vùng hồ Lake District,” bố chen vào.

Trời ơi, mọi người đều bận quá. Cuối cùng tôi đành bắt mọi người viết ra những khoảng thời gian họ có thể rảnh rỗi trong vài tháng tới. Jess lập bảng, gạch hết ngày bận đi và tìm ra kết quả.

“Có ba khả năng,” cuối cùng chị nói. “Mười tám tháng Hai, mười một tháng Ba hoặc là mồng bảy tháng Tư, hôm đó cũng là thứ Sáu nữa.”

“Mồng Bảy tháng Tư à?” tôi ngước lên. “Hôm đó là sinh nhật Luke. ”

“Tớ không biết đâu,” Suze thích thú nói. “Thậm chí tớ còn không biết là Luke cũng có ngày sinh nhật.”

“Anh ấy chẳng thích sinh nhật mấy,” tôi giải thích. “Lần nào tớ cố tổ chức kỷ niệm sinh nhật cho anh ấy anh ấy cũng hủy vì lý do công việc gì đó.”

Đó cũng là một trong những điểm ở Luke mà tôi hầu như không hiểu nổi. Anh chẳng bao giờ phấn khích khi nhận quà; anh không hé lộ một tí teo gợi ý nào về chuyện anh thích được chiêu đãi ra sao; anh không đếm ngược trên lịch treo tường. Có năm khi tôi loảng xoảng mang khay đồ ăn sáng vào cho anh anh còn quên béng hôm đó là sinh nhật mình. Làm sao ta có thể quên ngày sinh nhật của chính mình được cơ chứ?

Tôi lại liếc màn hình ti vi. Anh ở trên đó, lại bước ra khỏi Ngân hàng Anh, trán còn nhăn hơn thường lệ. Tôi chợt cảm thấy một tình yêu dào dạt. Anh đã có một năm thật tồi tệ, anh xứng đáng được chiêu đãi gì đó. Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc cho anh. Ngay cả khi anh không muốn. Ngay cả khi anh sẽ cố để hủy nó.

Và ngay lập tức ý tưởng đó hạ gục tôi.

“Này! Hay là mình tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho Luke?” tôi hào hứng nhìn quanh. “Anh ấy sẽ tưởng đó chỉ là lễ đặt tên thánh của Minnie, được tái tổ chức – nhưng đồng thời đó sẽ là tiệc sinh nhật cho anh ấy!”

Đột nhiên tôi hình dung ra cảnh Luke bước vào căn phòng tối thui rồi cả hội reo lên “Chúc mừng sinh nhật!” Hàm anh sẽ rớt xuống và không thốt nên lời vì ngạc nhiên.

Ôi ôi. Mình phải là thế mới được. Mình phải làm.

“Ý tưởng hay đấy, Bex!” Mắt Suze sáng bừng lên.

“Tuyệt vời.” Danny đang nhắn tin dở cũng ngẩng lên. “Chủ đề là gì thế?”

“Tớ vẫn chưa biết. Nhưng sẽ là chủ đề gì đó thật cool. Chủ đề gì đó mà Luke sẽ thích.”

Tôi chưa tổ chức tiệc bất ngờ bao giờ cả, nhưng việc đó không thể quá khó được, phải không? Ý tôi là, nó chỉ là một bữa tiệc bình thường, ngoại trừ việc ta phải giữ bí mật. Dễ ợt.

“Becky, em có chắc thời điểm đó là thích hợp để tổ chức tiệc không?” Jess nhíu mày nói. “Ý chị là, nếu những gì người ta đang nói kia là đúng?” Jess chỉ vào cái ti vi, vẫn đang đưa tin về Ngân hàng London. “Nếu tất cả chúng ta đều đang ở điểm bắt đầu của một thảm họa tài chính?”

Đích thị là Jess rồi. Chỉ có Jess mới có thể đem “thảm họa tài chính” vào một cuộc trò chuyện dễ chịu về tiệc tùng.

“À, thế thì mọi người sẽ cần phải vui lên chứ, phải vậy không?” tôi ngoan cố nói. “Càng tốt.”

Jess không hề nao núng. “Chị chỉ muốn nói là, em cần cẩn trọng nhất là trong một khoảng thời gian thế này. Em có tiền để tổ chức không?”

Thiệt tình! Cái gì thế này, chương trình Ai muốn làm bà chị thích chọc ngoáy sao?

“Hình như em có.” Tôi nhún vai vô tư. “Hình như em đã tiết kiệm được một khoản dành cho một sự kiện thế này.”

Im lặng bao trùm gian phòng, chỉ có tiếng khịt mũi khe khẽ của Danny. Tom đang cười khẩy, và tôi trừng mắt nhìn anh ta. Tôi đã bao giờ cười khẩy vào bất cứ dự án nào của anh ta chưa? Hồi anh xây cái nhà nghỉ hè lố bịch ấy trong vưòn nhà Janice tôi có cười anh ta không? (À, thực ra thì hình như tôi có cười. Nhưng như thế không tính. Nhà nghỉ mùa hè và tiệc tùng là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt.)

Tệ nhất là thậm chí cả Suze trông cũng đang khổ sở, như thể cô không muốn cười nhưng không thể nhịn. Thấy tôi đang nhìn, Suze đỏ mặt đầy tội lỗi.

“Vấn đề là, đó đâu nhất thiết phải là một bữa tiệc đắt đỏ, phải không?” cô vội vã nói. “Cậu có thể tổ chức một bữa tiệc giản dị, Bex ạ. Một bữa tiệc tiết kiệm!”

“Đúng thế.” Jess gật đầu. “Tom có thể tự làm rượu đào. Không hề dở chút nào. Còn chị rất sẵn sàng lo nấu nướng!”

Rượu đào tự làm ư?

“m nhạc thì có thể mở iPod…” Tom gợi ý.

“Tớ sẽ phụ trách mục iPod,” Danny xen vào.

“Chúng ta có thể cắt giấy làm dây trang trí.

Tôi kinh hoàng nhìn tất cả bọn họ. Một ngân hàng bé xíu phá sản và thế là đột nhiên chúng tôi phải cư xử như thể đang có chiến tranh, ai ai cũng phải ăn thịt hộp rán và tự làm bẩn chân mình vì không đủ tiền mua tất?

“Tôi không muốn tổ chức cho Luke một bữa tiệc vớ vẩn toàn rượu tự nấu và nghe nhạc từ iPod!” tôi kêu lên. “Tôi muốn một bữa tiệc long lanh kìa! Tôi muốn có rạp dựng và ban nhạc, có người phục vụ, đèn lấp lánh khắp nơi… và các trò tiêu khiển nữa! Nghệ sĩ tung hứng, nuốt lửa, kiểu như vậy.”

“Nhưng cậu có thể tổ chức một bữa tiệc ra trò mà không nuốt lửa mà…” Suze mở lời.

“Tớ không muốn chỉ ra trò,” tôi nói miệt thị. “Nếu tớ đã tổ chức tiệc cho Luke, tớ muốn anh ấy sẽ sửng sốt. Tớ muốn hạ gục anh ấy. Tớ muốn anh ấy sẽ bước vào và hoàn toàn không thốt nổi nên lời… trong suốt một phút liền. Ít ra là vậy.”

Tất cả bạn bè tôi chỉ nhìn nhau.

“Sao cơ?” tôi nhìn hết mặt người này sang người khác. “Có gì không ổn nào?”

“Thôi nào, Becky. Như thế sẽ tốn cả một gia tài đấy,” Jess thẳng thừng nói. “Em định lấy tiền ở đâu ra?”

“Em… em cũng không biết.” Tôi vẫn ngoan cố. “Làm thêm giờ thật nhiều, có lẽ thế.”

“Em sẽ chẳng thể nào giữ bí mật được với Luke đâu,” Tom lại chen vào. “Một triệu năm nữa cũng không.”

Tôi cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng, giận anh ta – không, thực ra là giận tất cả bọn họ, kể cả Suze. Sao họ cứ phải hắt nước lạnh vào mọi thứ thế nhỉ?

“Có, em sẽ làm được!” tôi cáu tiết phản pháo. “Anh cứ chờ mà xem, Em sẽ tổ chức một bữa tiệc tuyệt vời và sẽ tuyệt đối giữ bí mật với Luke…”

“Giữ bí mật gì với Luke?” Giọng trầm của anh vang khắp sảnh và suýt thì tôi giật bắn mình đi cả dặm. Khỉ thật, sao chuyện này có thể xảy ra cơ chứ? Tôi chỉ vừa mới lên kế hoạch cho bữa tiệc được hai phút thì đã lộ tẩy hết cả. Thậm chí tôi còn không có thời gian để bắn cho Suze một ánh mắt khổ sở trước khi Luke bước vào qua cửa. Anh đang bế Minnie và trông vui vẻ đến ngỡ ngàng.

“Làm sao mà anh lại về thế này?” tôi hỏi trong lúc anh hôn tôi. “Mọi chuyện xong cả rồi sao?”

“Anh e là chỉ tạt qua lấy ít quần áo sạch thôi,” anh mệt mỏi “Vụ này sẽ không thể kết thúc sớm được đâu.”

“Ừm, Luke này, cái câu anh vừa nghe em nói về ‘giữ bí mật với Luke’ ấy mà?” tôi hắng giọng. “Có lẽ anh đang băn khoăn không biết em định nói gì.”

“Đúng là câu đó có sượt qua đầu anh.” Luke nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.

“À, chỉ là… ừm… em không muốn cho anh biết vừa xong mọi chuyện điên rồ đến mức nào. Ở Ngân hàng London ấy. Hỗn loạn. Em nghĩ tin đó sẽ làm anh căng thẳng thêm. Vậy là em bảo mọi người đừng nói gì về chuyện đó. Phải vậy không?”

Tôi trừng mắt lườm một lượt quanh bàn, và Suze ngoan ngoãn nói, “Đúng thế!”

“Đừng lo,” Luke nhăn nhó nói. “Anh đã chứng kiến cảnh tồi tệ nhất rồi.” Anh đưa tay xoa đầu Minnie. “Anh nghe tin con bé vừa bị lỡ khoảnh khắc vĩ đại của đời mình à?”

“Ông mục sư chạy theo mọi người đến ngân hàng! Nhưng không sao,” tôi thận trọng nói thêm, “bởi vì cả nhà đang lên lịch tổ chức lại lễ đặt tên thánh. Chọn một ngày khác vậy.”

Lúc này tôi sẽ không đề cập đến ngày chính xác.

“Tốt.” Luke gật đầu chẳng mấy hào hứng. “Còn đồ ăn không em?” Tôi gật đầu. “Còn nhiều lắm.” Tôi đang định đứng dậy lấy cho anh mấy cái bánh blini thì mẹ bước vào, mặt hơi đỏ vì lượng Sa kê uống nãy giờ.

“Nghe này, con yêu,” mẹ nói với tôi và Luke. “Cha Parker đang ở đây. Ông ấy muốn gặp hai con. Mẹ mời ông ta vào nhé?”

“Ô, vâng,” tôi ngạc nhiên nói. “Dĩ nhiên rồi.”

Chưa bao giờ tôi thấy Cha Parker ngượng ngùng như thế. Nụ cười rạng ngời của ông ta bay đâu mất, ông ta còn không thể nhìn thẳng vào mắt chúng tôi.

“Rebecca và Luke này, Cha thực lòng xin lỗi,” ông ta nói. “Cha chưa bao giờ bỏ dở buổi lễ nào giữa chừng như thế. Không hiểu cái gì đã sai khiến Cha lúc ấy nữa.”

“Cha đừng lo,” tôi hào hiệp nói. “Bọn con đã vượt qua chuyện đó rồi.”

“Cha đồ rằng các con vẫn muốn rửa tội cho con gái?”

“Dĩ nhiên là vậy rồi ạ!” tôi hớn hở nói. “Thực ra bọn con vừa bàn chuyện đó. Bọn con đã lên kế hoạch hết rồi.”

“Cha rất mừng.” Ông ta nhìn quanh phòng. “Chà, các con đều có mặt đông đủ và chỉnh tề, nên…” Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta lôi ra một cái chai nhỏ, mở nắp và vẩy vẩy thứ nước gì đó lên trán Minnie. “Minnie, ta rửa tội cho con, nhân danh Cha, Con và các Thánh thần. Amen.”

“Gì cơ?” tôi yếu ớt nói, nhưng ông ta không nghe. Giờ thì ông ta đã đang ghi dấu thánh bằng dầu trên trán con bé.

“Chào mừng gia nhập Giáo hội, bé con. Chúa sẽ phù hộ và bảo vệ con.” Ông ta lần trong túi lôi ra một cây nến đưa cho tôi. “Chúc mừng con, Rebecca.” Rồi ông ta quay sang mẹ tôi. “Con nói là có món sushi phải không nhỉ?”

Tôi không thốt nên lời vì sốc.

Minnie? Chỉ Minnie thôi sao?

“Ý Cha là giờ con bé đã được đặt tên thánh xong ấy ạ?” tôi đã tìm lại giọng mình. “Thế là xong ạ?”

“Thực tình,” Cha Parker mãn nguyện nói, “Cha đã làm gì là đều muốn làm xong. Một lần nữa Cha xin lỗi vì sự gián đoạn lúc trước. Chúc các con một buổi tối tốt lành.”

Tôi thậm chí còn chưa kịp thở thì ông ta đã ào đi như một cơn lốc, và tôi chỉ còn biết trân trối nhìn theo ông ta, giận điên lên. Thậm chí ông ta còn không thèm hỏi tên lót của con bé là gì. Trong khi tôi đã sắp nghĩ ra!

“Minnie Brandon.” Luke hân hoan công kênh con bé lên vai. “Tên hay đấy.” Tôi bắn cho anh một cái nhìn cay cú. “Anh phải đi kiếm gì bỏ bụng đây,” anh nói thêm. “Lát nữa gặp lại nhé.”

Khi Luke đóng cửa lại sau lưng, tôi thở hắt ra như một quả bóng bay xì hơi. Những người khác trông cũng choáng váng không kém.

“Chậc, chuyện hơi đột ngột thì phải,” Tom nói.

“Thế tức là chúng ta sẽ không cần giữ ngày 7 tháng Tư nữa à?” Danny nói.

“Có lẽ tốt nhất nên như vậy,” Jess nói. “Becky, chị ghét phải nói điều này… nhưng đằng nào em cũng chẳng tổ chức được bữa tiệc ấy đâu mà.”

“Có, em có thể.” Tôi quắc mắt nhìn chị.

“Thôi, sao cũng được!” Suze vội nói. “Chuyện đó giờ không quan trọng nữa, vì nó cũng sẽ không xảy ra. Nó chẳng liên quan gì nữa hết.” Tôi cảm thấy một nỗi hận nhói lên. Ai cũng đoan chắc là tôi sẽ từ bỏ ý tưởng này, phải vậy không? Ai cũng đoan chắc là tôi không thể làm được. Thế mà những người này được coi là bạn tôi kia đấy. Họ đáng lý phải tin tôi chứ.

Được rồi, tôi sẽ cho họ thấy.

“Bữa tiệc vẫn có liên quan. Và nó sẽ diễn ra.” Tôi nhìn quanh phòng, cảm thấy quyết tâm ngùn ngụt. “Tôi sẽ không để tay mục sư dở hơi đó hủy hoại kế hoạch của mình. Tôi vẫn sẽ tổ chức cho Luke một bữa tiệc mừng sinh nhật bất ngờ. Tôi sẽ tổ chức trong ngân quỹ cho phép, sẽ giữ bí mật hoàn toàn với Luke, và sẽ khiến anh bất ngờ không thốt nên lời.”

Tôi cố để không buột ra câu, “Rồi xem.”

“Bex…” Suze liếc nhìn quanh mọi người. “Không phải bọn tớ nghĩ cậu không thể làm được… ”

“Có, đúng thế đấy!” tôi giận dữ nói. “Đó chính xác là những gì cậu đã nói! Được thôi, tất cả các người sẽ phải tự nuốt lại hết lời đã nói ra.”

“Ơ, chuyện gì thế?” Danny ngẩng lên khỏi chiếc BlackBerry mà anh vẫn đang hí hoáy nãy giờ. “Cuối cùng là có tiệc hay không?”

“Có,” tôi cương quyết nói. “Chắc chắn là có.”

Những người biết về bữa tiệc

Tôi

Suze

Tarquin

Danny

Jess

Tom

Tổng cộng =6


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.