MỌI NGƯỜI CHẾT SỮNG, choáng váng. Ý tôi là, đương nhiên chuyện Jess và Tom lấy nhau thật tuyệt. Tuyệt cú mèo. Chỉ là tất cả chúng tôi đều cảm thấy đã bỏ lỡ một bước.
Họ có cần thiết phải kết hôn ở tận Chile trong một văn phòng đăng ký tí hin với chỉ hai nhân chứng và thậm chí còn không cho chúng tôi xem qua Skype như thế không? Lẽ ra chúng tôi đã có thể tổ chức một bữa tiệc. Có thể nâng cốc chúc mừng họ. Jess nói thậm chí họ còn chẳng có sâm panh. Có vẻ như họ uống một loại bia địa phương nào đấy.
Bia!
Có vài điều về Jess tôi không sao hiểu nổi và sẽ không bao giờ hiểu nổi. Không váy cưới. Không hoa. Không album cưới. Không sâm panh. Thứ duy nhất chị đem ra khỏi đám cưới chỉ là một ông chồng.
(Ý tôi là, đành rằng khi kết hôn thì chồng là điểm chính. Chắc chắn rồi. Điều đó thì không cần phải nói. Nhưng mà, thậm chí không cần cả một đôi giày mới sao?)
Tội nghiệp bà già Janice! Khi họ tuyên bố tin, mặt bà bừng lên rồi xịu xuống như một cái tàu lượn siêu tốc. Có thể nhận ra bà đang nỗ lực tuyệt vọng để trông có vẻ hạnh phúc và ủng hộ, như thể một đám cưới ở Chile xa tít mù khơi mà thậm chí bà còn chẳng được mời đến dự chính xác là thứ bà đã chờ đợi cả đời. Ngoại trừ giọt nước mắt tí xíu ở khóe mắt tố cáo bà. Nhất là sau khi Jess nói họ không muốn đón khách ở câu lạc bộ golf, hay danh sách mua đồ cưới ở cửa hàng John Lewis, chị còn lạnh lùng từ chối thuê váy cưới và chụp hình cùng Janice và Martin trong vườn.
Janice trông đau khổ tột độ, đến mức suýt thì tôi đã xung phong mặc váy cưới và chụp hình thay chị. Nghe hay thế cơ mà, hôm trước tôi lại vừa thấy mấy chiếc váy cưới qua cửa sổ cửa hàng Liberty nữa chứ…
Thôi được rồi. Tôi đồ rằng việc này cũng không quan trọng mấy.
Thoa son bóng xong tôi đứng lùi lại ngắm mình trong gương. Hy vọng là hôm nay Janice sẽ vui hơn. Rốt cuộc thì cũng cần có một buổi lễ gì đó chứ.
Tôi vuốt phẳng trang phục và xoay người trước gương. Tôi đang mặc một chiếc đầm màu xanh biển sẫm tuyệt đẹp với gấu viền lông thú giả, bốt cao cài khuy, kèm găng tay lông giả. Chưa kể một áo khoác dáng dài viền gấu và đội một chiếc mũ lông giả khổng lồ.
Minnie đang ngồi trên giường, thử hết đống mũ của tôi, việc này là nó thích nhất. Con bé mặc một chiếc váy xinh xắn viền lông, đi bốt trắng trông như vận động viên trượt tuyết. Tôi thích cái chủ đề nước Nga này quá đi mất – thực ra tôi còn đang nghĩ sẽ bảo Cha Parker đặt tên thánh cho Minnie là Minska nữa kìa.
Minska Katinka Karentina Brodsky Brandon.
“Thôi nào, Minska!” tôi gọi thử. “Đến giờ đi tới lễ đặt tên thánh rồi! Bỏ cái mũ đó ra đi con.”
“Của con.” Con bé giữ rịt lấy chiếc mũ Philip Treacy màu đỏ cổ đính một chiếc lông lớn của tôi. “Mũ con.”
Trông nó yêu quá, tôi không nỡ lòng nào giằng cái mũ ra khỏi tay con bé. Chưa kể có thể tôi sẽ giật đứt chiếc lông đó. Mà nó đội mũ thì có sao đâu nhỉ?
“Được rồi, con yêu,” tôi dỗ. “Con có thể đội chiếc mũ đó. Giờ thì đi thôi.” Tôi chìa tay ra.
“Của con.” Ngay lập tức nó chộp trên giường. “Của con. Của connnnn.”
“Minnie, đó là túi của mẹ,” tôi nói lý với nó. “Con có túi nhỏ của riêng con. Mẹ con mình cùng tìm nhé?”
“Của connnn! Túi của connnnnn!” nó hét lên ầm ĩ, và lùi lại tránh tôi. Nó giữ chặt chiếc Balenciaga như thể đó là cái phao cứu sinh cuối cùng giữa đại dương và nó sẽ không giao cho ai khác.
“Minnie…” tôi thở dài.
Nói cho công bằng thì con bé cũng có lý. Chiếc túi Balenciaga đẹp hơn cái túi đồ chơi của nó nhiều. Nghĩ ngược lại mà xem: nếu tôi là người sắp đi tới lễ đặt tên thánh, tôi cũng muốn cái túi Balenciaga hơn.
“Ừm, thôi được rồi. Con dùng nó còn mẹ sẽ đeo túi Miu Miu. Nhưng chỉ hôm nay thôi đấy. Rồi, đưa mẹ cái kính mát đi…”
“Của connnnnnn! Của connnnnnn!”
Con bé khư khư đôi kính mát vintage kiểu từ thập niên 1970, nó đã vớ được từ trên bàn trang điểm của tôi từ trưức. Mắt kính có hình trái tim và cứ tụt xuống mũi con bé.
“Minnie, con không thể đeo kính mát đi dự lễ đặt tên thánh được. Đừng ngốc thế chứ!” tôi cố làm giọng nghiêm khắc.
Dù thực ra trông con bé khá hay, với cái mũ, kính mát màu hồng và túi Balenciaga đó.
“Thôi được rồi…” cuối cùng tôi nói. “Đừng làm vỡ là được.” Khi chúng tôi đứng trước gương trong trang phục kiểu Nga, tôi không thể ngăn nổi làn sóng tự hào trong mình. Minnie trông thật xinh đẹp. Có lẽ Suze nói đúng. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày khiến Luke đổi ý. Anh sẽ thấy con bé trông đáng yêu đến thế nào và ngay lập tức sẽ mềm lòng mà quyết định muốn có thêm một ổ mười đứa con nữa.
(Thực ra thì tốt hơn anh không nên như vậy. Không đời nào tôi lại chịu dính dáng tới chuyện đẻ điếc này những mười lần nữa. Hai thôi đã là quá nhiều, cách duy nhất để tôi sống sót sau lần thứ hai này là tập trung vào mấy cái mũ quả bông giống nhau ấy.)
Lại nhắc đến Luke, anh ấy đâu rồi nhỉ? Sáng nay vừa thấy anh đi làm, nhưng anh đã thề mười một giờ sẽ về. Giờ đã kém mười lăm rồi.
Anh sao rồi? Tôi nhoay nhoáy nhắn tin cho anh. Đang về nhà chứ ạ?
Rồi tôi thả điện thoại vào túi và cầm lấy tay Minnie.
“Đi thôi con.” Tôi cười tươi nhìn con bé. “Đến lúc tới ngày đặc biệt của con rồi.”
KHI HAI MẸ CON XUỐNG GÁC, tôi có thể nghe thấy xôn xao tiếng những người phục vụ tiệc và tiếng bố lẩm bẩm một mình trong lúc thắt cà vạt. Sảnh trang trí đầy hoa và ly cốc đang được xếp lên bàn.
“Đến nhà thờ tôi sẽ gọi nhé…” mẹ vừa ra khỏi bếp vừa nói với ai đó.
“Ôi, chào mẹ.” Tôi nhìn mẹ ngạc nhiên. Mẹ đang mặc chiếc kimono Janice mua tặng từ tận Tokyo, tóc búi phía sau, chân đi một đôi hài lụa bé tí. “Mẹ làm gì trong bộ đó vậy? Giờ này mẹ còn chưa thay đồ sao?”
“Mẹ sẽ mặc bộ này, con yêu.” Mẹ ngượng ngùng vỗ vỗ vào nó. “Janice cho mẹ, con nhớ không? Lụa nguyên chất. Chất lượng tốt lắm.”
Mình vừa bỏ lỡ bước nào sao?
“Bộ này yêu lắm. Nhưng nó của Nhật mà. Chủ đề hôm nay là nước Nga, mẹ không nhớ ạ?”
“Ơ.” Mẹ lơ đãng nhìn xung quanh như thể bị thứ gì đó làm cho sao nhãng. “Ừm, mẹ không cho là việc đó có gì quan trọng…”
“Có, quan trọng chứ!”
“Ôi con yêu ơi.” Mẹ nhăn mặt. “Con biết là lông thú sẽ kích ứng da mà. Mẹ mong mỏi được mặc bộ này lâu lắm rồi. Còn Janice thì có một cái áo choàng cưới kiểu Nhật tuyệt tác; con sẽ thích cho mà xem…”
“Gì cơ ạ, ý mẹ là, Janice cũng sẽ mặc đồ Nhật đến ấy ạ?” tôi phẫn nộ cắt ngang lời mẹ.
Lẽ ra mình phải biết sẽ xảy ra chuyện này chứ. Kể từ khi Janice đi Tokyo về tới giờ mẹ cứ vận động lấy chủ đề Nhật Bản mãi, mẹ còn tổ chức các buổi tối ăn-sushi-đánh-bài-bridge nữa chứ. Nhưng vấn đề là tôi là chủ xị, và tôi bảo chủ đề là nước Nga.
“Xin lỗi cho tôi cắt ngang!” Một phụ nữ vui tươi trong đám người phục vụ bước qua cùng chiếc khay bạc đậy kín. “Tôi phải để mấy món Á này ở đâu đây Jane?”
Hả?
“Xin lỗi.” Tôi quay phắt lại phía người phục vụ. “Tôi đặt đồ ăn Nga cơ mà! Trứng cá hồi, cá hồi hun khói, bánh ngọt Nga mini, rượu vốt ka…”
“Cộng thêm món Á, sushi và sashimi.” Bà ta trông có vẻ cảnh giác. “Không phải vậy sao? Và rượu sa kê.”
“Đúng rồi,” mẹ tôi vội nói. “Cứ đưa hết vào bếp đi, cảm ơn chị, Noreen.”
Tôi khoanh tay lườm mẹ. “Ai đặt sushi thế ạ?”
“Chắc là mẹ đã thêm vài món vào thực đơn,” mẹ đáp, có vẻ đánh trống lảng. “Cho phong phú ấy mà.”
“Nhưng mà đang chủ đề Nga cơ mà!”
Tôi muốn giậm chân một phát quá. Có chủ đề làm quái gì khi mọi người cứ lờ đi như thế và tự dựng chủ đề của họ, một chủ đề hoàn toàn khác, thậm chí còn không buồn báo với ta?
“Chúng ta có thể có hai chủ đề mà con yêu!” mẹ hân hoan gợi ý.
“Không, không thể!”
“Có thể là sự kết hợp Nga-Nhật.” Mẹ gật gù đắc thắng. “Ngày nay tất cả những người nổi tiếng đều tổ chức tiệc kết hợp mà.”
“Nhưng…” tôi nói dở chừng thì ngưng lại.
Kết hợp Nga-Nhật. Thực ra thì… cũng khá cool. Thực ra tôi còn ước giá mình đã nghĩ tới nó.
“Con có thể lấy đũa cài tóc. Trông sẽ dễ thương lắm đấy!”
“Ừm, vâng,” cuối cùng tôi nói, vẫn hơi hậm hực. “Chắc là mình làm vậy cũng được.” Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho Suze và Danny (cha đỡ đầu của Minnie đồng thời là một nhà thiết kế thời trang tuyệt vời ông mặt giời):
Này. Chủ đề mới cho hôm nay là kết hợp Nga-Nhật nhé. Cya! Xxx
Ngay lập tức tôi nhận được tin nhắn trả lời của Suze.
Nhật ấy hả??? Tớ phải làm thế nào?? Sx
Cài đũa vào tóc? tôi đáp.
Mẹ đã lấy sẵn mấy chiếc đũa sơn mài đen và đang cố cài vào tóc tôi. “Chúng ta cần một cái cặp tóc,” mẹ tặc lưỡi nói. “Thế Luke thì sao?”
“Anh ấy sẽ không cài đũa lên tóc đâu.” Tôi lắc đầu. “Dù chủ đề có là gì đi nữa.”
“Không, ngốc ạ!” mẹ lại tặc lưỡi. “Ý mẹ là nó sắp về đến nơi chưa?”
Một cách bản năng cả hai chúng tôi cùng liếc nhìn đồng hồ. Luke đã thề khoảng sáu mươi lăm lần là sẽ không về muộn lễ đặt tên thánh này.
Ý tôi là anh sẽ không muộn đâu. Không thể.
Có trời mới biết cuộc khủng hoảng công việc vĩ đại, ngoại hạng ấy là gì. Anh chẳng nói lời nào về nó, thậm chí còn chẳng buồn nói khách hàng là ai. Nhưng chắc phải có chuyện gì vừa đổ bể, vì mấy hôm nay hầu như chẳng hôm nào thấy mặt anh ở nhà, và nếu có gọi điện về thì cũng chỉ nói chuyện ba giây là cúp máy. Tôi lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh:
A sắp về chưa?? A ở đâu?
Một lát sau có tin nhắn trả lời:
Đang cố. L
Đang cố? Thế tức là sao? Anh đang ở trong ô tô chưa? Đừng bảo là thậm chí anh còn chưa rời văn phòng nhé. Tôi cảm thấy dưới mạng sườn nhói lên một cái. Anh không thể nào tới muộn lễ đặt tên thánh của chính con gái anh được. Anh không thể.
“Luke đâu con?” Bố đi ngang qua. “Đã thấy tăm hơi nó chưa?”
“Chưa ạ.”
“Nó bận quá hả?” Bố nhướng mày.
“Anh ấy sẽ về mà!” Tôi nặn ra một nụ cười tự tin. “Còn khối thời gian.”
♥♥♥
NHƯNG mãi mà anh không về. Những người phục vụ đã sắp xếp xong. Mọi thứ đã sẵn sàng. Mười hai giờ kém hai mươi tôi vẫn đứng cùng Minnie trong sảnh, trân trân nhìn lối xe vào. Ban đầu tôi còn nhắn tin cho anh năm phút một lần, nhưng giờ thì tôi thôi. Tôi cảm thấy như mình đang nằm mê. Anh đang ở đâu? Sao anh lại có thể không ở đây?
“Con yêu, mình phải đi thôi.” Mẹ nhẹ nhàng đến sau tôi. “Mọi người sẽ đến nhà thờ hết mà.”
“Nhưng…” Tôi quay sang, thấy mặt mẹ nhăn đi vì lo lắng. Mẹ nói đúng. Chúng tôi không thể làm mọi người thất vọng được. “OK. Mình đi thôi.”
Khi chúng tôi rời nhà, tôi lại lấy điện thoại ra nhắn tin, mắt như nhòa đi.
Luke yêu quý ơi, cả nhà đi nhà thờ đây. Anh sắp bỏ lỡ lễ đặt tên thánh rồi.
Tôi đặt Minnie vào chỗ dành cho nó trên xe của bố, cài đai an toàn ngồi xuống cạnh con bé. Nhìn là có thể thấy bố mẹ tôi đang sắp chết vì phải kìm nén không nói nặng lời về Luke.
“Bố chắc là nó có lý do xác đáng,” cuối cùng bố lên tiếng, khởi hành khỏi lối xe.
Im lặng bao trùm, vì hiển nhiên là chẳng ai trong chúng tôi nghĩ ra nổi lý do ấy là gì.
“Con yêu, nói lại xem là chuyện gì được không?” mẹ mạo muội. “Cuộc khủng hoảng gì à?”
“Có vẻ vậy.” Tôi trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vụ gì đó rất lớn. Nhưng có thể nó sẽ không xảy ra. Con chỉ biết có thế thôi.”
Điện thoại tôi bất ngờ đổ chuông.
Becky xin lỗi e. Ko giải thích đc. Vẫn ở đây. Sẽ bắt trực thăng sớm nhất có thể. Chờ a nhé. L
Tôi trân trối nhìn cái điện thoại, thấy hơi khó tin một chút. Trực thăng ư? Anh sẽ đến bằng trực thăng?
Đột nhiên tôi cảm thấy vui hơn một chút. Thực ra tôi đã gần như tha thứ cho anh vì đã biến mất bí ẩn như thế. Tôi đang định nói với bố mẹ (làm ra vẻ tự nhiên) về máy bay trực thăng, thì điện thoại lại bíp.
Chắc phải một lúc nữa. Shit sắp đổ xuống đầu.
Shit nào? tôi nhắn tin lại, cảm thấy bực điên lên. Đầu ai?
Nhưng không có trả lời. A, anh thật là đáng ghét. Lúc nào anh cũng phải bí ẩn như thế mới được! Có khi đó chỉ là một cái quỹ đầu tư cũ rích tẻ ngắt nào đó kiếm được ít hơn so với dự tính vài triệu bảng. Chuyện lớn của anh là thế đấy.
Khi chúng tôi bước vào, nhà thờ đã đầy khách khứa. Tôi đi loanh quanh chào hỏi bạn chơi bài bridge của mẹ, một nửa trong số họ mặc đồ Nhật. (Tôi phải nói chuyện với mẹ về vụ này mới được). Tôi nghe thấy mình nói khoảng năm mươi lần câu, “Thực ra đây là chủ đề Nga-Nhật kết hợp” và “Luke đang đi trực thăng tới,” thế rồi mẹ thả tay Minnie ra và tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người cưng nựng con bé.
“Bex!” Tôi quay sang thấy Suze, trông thật tuyệt trong chiếc áo choàng thêu màu tía, bốt viền lông, tóc vấn ngược lên, cài vài chiếc que gỗ khuấy cà phê lấy ở Starbucks.
“Tớ làm hết khả năng mới được thế này đấy,” cô nói, tức giận chỉ vào chúng, “Cậu bảo là Nga! Sao lại có Nhật chen vào nữa?”
“Là lỗi của mẹ tớ!” Tôi đang định kể đầu đuôi mọi sự thì Cha Parker bước vào, bảnh bao từ đầu tới chân trong chiếc áo choàng trắng sột soạt.
“Ôi, xin chào Cha!” tôi cười tươi. “Cha có khỏe không ạ?”
Cha Parker rất tuyệt. Ông không phải là mục sư kiểu siêu-thần-thánh-sẽ-khiến-bạn-thấy-mọi-thứ-khác-đều-tồi-tệ. Ông giống kiểu mục sư trước-bữa-trưa-thì-làm-một-ly-gin&tonic hơn. Vợ ông làm việc trong thành phố, còn ông lúc nào cũng rám nắng và lái xe Jaguar.
“Cha rất khỏe.” Ông nồng hậu bắt tay tôi. “Gặp lại con vui quá, Rebecca. Và cho phép Cha được nói, chủ đề Nhật Bản của con thật quyến rũ. Chính Cha cũng là một fan của món sushi đấy.”
“Thực ra chủ đề là Nga Nhật kết hợp Cha ạ,” tôi kiên quyết đính chính. “Bọn con còn có bánh blini và rượu vốt ka nữa.”
“À, ra thế.” Ông cười tươi. “Mà Cha nghe tin Luke kẹt việc gì à?”
“Anh ấy sẽ đến đây sớm thôi ạ.” Tôi làm dấu hiệu cầu may mắn sau lưng mình. “Bất cứ lúc nào.”
“Tốt. Bởi vì Cha đang hơi cảm thấy sức ép thời gian. Và chắc là con đã quyết định xong tên lót của con gái rồi chứ? Con có thể viết ra cho Cha được không?”
Ôi trời ơi.
“Sắp nghĩ ra thôi ạ.” Tôi lôi ra bộ mặt khốn khổ. “Con sắp nghĩ ra rồi…”
“Rebecca, con thật là…” Cha Parker sốt ruột nói. “Cha không thể rửa tội cho con bé nếu chưa biết tên đầy đủ của cháu.”
Thật tình, ai đang gây sức ép đây chứ! Tôi tưởng mục sư thì sẽ thông hiểu mới phải chứ.
“Con định sẽ quyết định dứt khoát trong lúc mọi người cầu nguyện,” tôi giải thích. “Đương nhiên con cũng cầu nguyện chứ ạ,” tôi vội vã nói thêm khi thấy bộ mặt lạnh te của ông. “Cha biết mà. Có thể những cuốn sách thánh sẽ gợi cảm hứng cho con.” Tôi cầm cuốn Kinh Thánh ở gần đó lên, hy vọng sẽ ghi thêm vài điểm trước mặt ông. “Rất gợi cảm hứng Cha ạ. Có lẽ con sẽ chọn tên Eve. Hoặc là Mary.”
Vấn đề với Cha Parker là ông ấy đã biết tôi quá lâu rồi. Ông chỉ nghi ngại nhướng mày mà nói, “Thế cha mẹ đỡ đầu đã có mặt ở đây cả chưa? Những người phù hợp, Cha hy vọng thế?”
“Dĩ nhiên rồi ạ! Đây là một người.” Tôi đẩy Suze lên trước, cô bắt tay Cha Parker rồi ngay lập tức huyên thuyên về trần nhà thờ, không biết có phải nó theo phong cách cuối thế kỷ mười chín không.
Suze thật là tuyệt. Cô luôn biết nên nói cái gì với ai.
Giờ thì cô đang nói về kính màu. Cô lấy mấy thông tin đó từ đâu ra nhỉ? Hẳn cô đã học về nó ở trường dạy làm phu nhân, sau những giờ học làm bánh trứng đường. Tôi chẳng mấy quan tâm tới kính màu, nói thật là thế, nên tôi cứ lơ đãng giở từng trang Kinh Thánh.
Ôiii. Delilah. Chà chà, một cái tên thật cool.
“Lạy Chúa Jesus, Becky!” Một giọng Mỹ quen thuộc đập vào màng nhĩ tôi. Từ phía sau tôi nghe thấy có tiếng ồn ào trong đám bạn bè của mẹ và ai đó kêu lên, “Nhân danh Chúa, ai thế kia?”
Điều đó chỉ có thể có một ý nghĩa thôi.
“Danny!” Tôi quay phắt lại đầy hân hoan. “Cậu đến rồi!”
Lâu lắm rồi tôi không gặp Danny. Trông anh gầy chưa từng thấy, khoác áo choàng da kiểu người Cô-dắc, mặc quần đen bó vải vinyl, chân đi ủng kiểu quân đội. Ngoài ra anh còn dắt theo một con chó trắng nhỏ tôi chưa thấy bao giờ. Tôi dang tay định ôm anh, nhưng anh giơ một tay lên như có ý bảo anh cần phải thông báo một tin trọng đại.
“Cái chủ đề này ư?” anh nói hồ như không tin nổi vào mắt mình. “Một kết hợp Nga gạch chéo Nhật tuyệt chết mẹ thế này ư? Làm sao ta có thể được gợi cảm hứng tuyệt chết mẹ hơn thế này được nữa? Con chó mới của tớ chỉ là một con chó Nhật vớ vẩn thôi!”
“Ôi đừng!” Tôi chợt nhớ ra còn có linh mục Parker đang đứng đó, cách có một bước chân. “Ờ… thưa Cha… đây là Danny Kovitz Cha đỡ đầu ạ.”
“Ôi giời!” Danny lấy tay che miệng kinh hoàng. “Con xin lỗi Cha. Nhà thờ đáng yêu quá,” anh rộng lượng nói thêm, khoát tay chỉ một vòng. “Con yêu sự trang hoàng này. Có ai giúp Cha chọn màu không ạ?”
“Con thật tốt quá.” Cha Parker nở với anh một nụ cười nghiêm khắc. “Nhưng trong buổi lễ con có thể kiềm chế thứ ngôn ngữ chớt nhả đó được không?”
“Danny là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đấy ạ,” tôi vội thêm vào.
“Xinnnn người.” Danny bật cười khiêm tốn. “Nổi tiếng gì đâu. Có tí tên tuổi thôi. Hoặc là khét tiếng. Mà Luke đâu nhỉ?” anh trầm giọng nói thêm với tôi. “Tớ cần anh ấy. Ngày nào Jarek cũng gọi tớ. Hắn đe dọa, nói thế nào nhỉ, sẽ qua đây.” Giọng Danny cao lên cảnh giác. “Cậu biết tớ không đối đầu với ai bao giờ mà.”
Jarek là cựu giám đốc kinh doanh của Danny. Chúng tôi mới gặp hắn năm ngoái, và chẳng mấy chốc đã nhận ra hắn đã lấy một đống tiền của Danny mà chẳng làm gì cả ngoại trừ mặc đồ Danny thiết kế miễn phí và ăn những bữa trưa đắt đỏ. Luke là người đã lo vụ cắt hợp đồng với hắn và giáo huấn Danny một chặp về chuyện ta không nên thuê ai đó làm việc chỉ vì thích kiểu tóc của hắn ta.
“Tớ tưởng cậu đã đổi hết số rồi,” tôi bối rối nói. “Tớ tưởng cậu không nhận bất cứ cuộc điện thoại nào của Jarek nữa.”
“Thì đúng thế,” anh đáp đầy tự vệ. “Ban đầu là vậy. Nhưng có mấy cái vé dự festival tuyệt vời ở Bali, nên là bọn tớ tới đó, và thế có nghĩa là hắn lại có số di động mới của tớ, thế là…”
“Danny! Cậu đi festival với hắn ấy hả? Cậu đã sa thải hắn cơ mà?” Danny trông như cá mắc cạn.
“OK. Là tại tớ dở hơi. Vậy Luke đâu?” Anh rầu rĩ nhìn quanh nhà thờ. “Bảo Luke nói chuyện với hắn được không?”
“Tớ cũng đâu có biết Luke ở đâu,” tôi nói, cáu kỉnh hơn dự định. “Anh ấy đang bay trực thăng tới.”
“Trực thăng ấy à.” Danny nhướng mày. “Khá giống người hùng hành động. Anh ấy có định đu dây xuống như đặc vụ CIA không?”
“Không.” Tôi trợn mắt. “Đừng ngốc thế chứ.”
Dù nghĩ lại thì có thể anh sẽ làm thế. Ý tôi là, tìm đâu được chỗ đỗ trực thăng ở đây chứ?
Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin cho Luke:
A đã lên trực thăng chưa? A định hạ cánh ở đâu? Trên mái nhà à?
“Ôi trời ơi. Mọi người đã trông thấy chàng quý tộc chưa?” Danny mất tập trung ngay khi thấy bóng Tarquin. “Yên nào đũng quần của anh.”
“Danny!” Tôi đấm một phát vào cánh tay anh rồi liếc nhìn Cha Parker, may mà ông mục sư đã đi ra chỗ khác. “Chúng ta đang ở trong nhà thờ, nhớ không?”
Danny lúc nào cũng có tình cảm hơi hơi đặc biệt với Tarquin. Và, công bằng mà nói, hôm nay trông Tarquin rất khác thường. Anh diện sơ mi trắng thụng, quần ngố đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng kiểu quân đội. Mái tóc sẫm màu của anh rối bù vì gió, thật là một bước tiến lớn trong cách ăn mặc vốn thiếu xì-tai của anh, và gương mặt xương xương, giống con chồn ecmin của anh trông gần như tạc vào vẻ ảm đạm của nhà thờ.
“Bộ sưu tập mới của tôi kia rồi, ngay trước mắt tôi.” Danny lập tức phác thảo Tarquin vào một cuốn sổ cũ. “Chàng quý tộc Anh gặp công chúa Nga.”
“Anh ấy là người Scotland,” tôi chỉ rõ.
“Thế càng tốt. Tớ sẽ cho thêm váy Ê-cốt vào.”
“Danny!” tôi cười khúc khích khi trông thấy bản phác thảo. “Cậu không thể vẽ như thế trong nhà thờ!”
Bức tranh vẽ Tarquin đó không chính xác. Trên thực tế, nó quá khêu gợi. Nhưng có lần tôi đã nghe mẹ Suze bảo là tất cả đàn ông nhà Cleath-Stuart đều được trời ban cho cái đó rất lớn. Có khi bức tranh này mô tả chính xác hơn tôi biết ấy chứ.
“Thế con gái đỡ đầu của tớ đâu rồi?” Danny xé trang giấy, gấp lại và bắt đầu vẽ bức khác.
“Nó đang ở đâu đấy với mẹ tớ…” Tôi nhìn quanh tìm Minnie và chợt thấy nó cách chừng mười mét, đứng cạnh một nhóm bạn của mẹ. Ôi trời, nãy giờ con bé làm gì thế này? Nó đang khoác lủng lẳng trên tay chừng năm cái túi xách và vẫn đang vừa giật giật cái túi đeo vai của một bà vừa hét, “Của cháuuu!”
“Dễ thương quá!” tôi nghe bà già cười vang. “Của cháu đây, Minnie, cháu yêu.” Bà choàng quai cái túi vào cổ Minnie, và Minnie ì ạch bước đi, quyết tâm lôi theo đống túi.
“Chiếc Balenciaga đẹp đấy,” Danny nhận xét. “Phụ kiện hoàn hảo khi ta sắp được đặt tên thánh.”
Tôi gật đầu. “Đấy là lý do tớ cho nó mượn.”
“Và cậu đành bằng lòng với chiếc Miu Miu mà tớ biết chắc chắn là đã mua được một năm, trong khi Balenciaga thì mới.” Danny thở dài buồn bã. “Tớ không thể nghĩ ra một tấm gương nào đẹp đẽ hơn về mẫu tử.”
“Thôi đi!” Tôi đẩy Danny. “Vẽ tiếp đi cha nội.”
Khi đứng nhìn anh vẽ, một ý nghĩ chợt đến với tôi. Nếu định xây dựng bộ sưu tập mới của anh trên hình ảnh Tarquin thật, thế thì họ có thể kết hợp theo cách nào đó. Có lẽ họ có thể làm một chiến dịch quảng cáo kết hợp với Shetland Shortbread! Mình thật là có đầu óc làm ăn. Luke sẽ thấy ấn tượng lắm đây. Tôi đang định cho Suze biết ý tưởng vĩ đại này thì giọng Cha Parker đã oang oang.
“Có lẽ mọi người nên vào chỗ đi thôi.” Ông ta bắt đầu đẩy chúng tôi vào hàng ghế. “Rồi chúng ta sẽ bắt đầu.”
Bắt đầu? Nhanh thế ư?
Tôi lo âu giật giật cái áo choàng trắng của ông khi ông loạt soạt bước qua. “Ừm, Luke vẫn chưa đến ạ. Giá như chúng ta hoãn thêm một lúc nữa…”
“Con yêu, chúng ta đã hoãn hai mươi phút rồi.” Nụ cười của Cha Parker hơi bị lạnh lùng. “Nếu chồng con không thể đến được…”
“Dĩ nhiên là anh ấy sẽ đến được!” Tôi cảm thấy bị chạm nọc. “Anh ấy đang trên đường rồi. Anh ấy sẽ có mặt ở đây.”
“Của connnnn!” Một tiếng choe chóe cao vút, sung sướng lấp đầy không gian, và cả cơ thể tôi cứng đờ cảnh giác. Đầu tôi quay ngoắt lại về phía trước nhà thờ, và ruột gan tôi suýt thì rụng mất.
Minne đã trèo qua lan can bàn thờ Chúa và đang đứng ngay bên cạnh bàn thờ, lộn phộc từng chiếc túi lại và lắc cho rơi hết mọi thứ bên trong ra. Sau lưng tôi có thể nghe thấy những tiếng thét của bạn bè mẹ khi họ trông thấy đồ của mình chạm sàn nhà và lăn tung tóe khắp nơi.
“Minnie!” tôi hét lên, lao ngược lên lối đi. “Thôi ngay!”
“Của connnn!” Con bé hớn hở lắc lắc cái túi đeo vai Burberry, tiền xu đổ ra khỏi đó như thác. Toàn bộ khu bệ thờ trở thành một đống lộn xộn những ví, tiền, son phấn và lược chải tóc.
“Đây là lễ đặt tên thánh của con,” tôi cáu tiết nói vào tai Minnie. “Con phải cư xử thật ngoan. Nếu không con sẽ không bao giờ có em trai em gái gì hết!”
Trông Minnie chẳng có vẻ gì là nghe lời, ngay cả khi tất cả đám bạn của mẹ đã lên tới nơi và bắt đầu vừa kêu ca vừa tặc lưỡi vừa lần sờ tìm túi và tiền của mình.
Mặt tốt của chuyện này là ít ra vụ lộn xộn cũng đã trì hoãn buổi lễ được một chút. Nhưng, ngay cả như vậy, Cha Parker cũng đã nhanh chóng lùa mọi người về ghế.
“Mọi người ổn định chỗ ngồi được chưa ạ? Chúng ta thực sự cần phải tiếp tục.”
“Thế còn Luke thì sao?” mẹ lo lắng nói khi ngồi vào chỗ của mình.
“Anh ấy sẽ đến kịp thôi ạ,” tôi nói, cố làm ra vẻ tự tin.
Tôi chỉ cần nói thật dông dài câu giờ trong lúc chờ anh tới. Sẽ có cả đống lời cầu nguyện và nói chuyện, hiển nhiên rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
♥♥♥
OK. TÔI SẼ VlẾT THƯ cho Tổng Giám mục hạt Canterbery. Theo quan điểm của tôi, các buổi lễ đặt tên thánh đều quá, quá ngắn.
Tất cả chúng tôi ngồi hết vài hàng ghế đầu của nhà thờ. Chúng tôi đã cầu nguyện xong hai bài, nói vài câu về chuyện từ chối dính dáng tới quỷ. Tất cả chúng tôi đã hát một bài thánh ca, trong lúc đó Minnie đã tận dụng thời giờ để xé tan hai cuốn thánh ca. (Đó cũng là cách duy nhất giữ con bé yên lặng. Tôi sẽ đền tiền cho nhà thờ.) Thế rồi đột nhiên Cha Parker yêu cầu chúng tôi tập trung lên chỗ bình nước thánh, và tôi phát hoảng.
Chúng tôi không thể đến phần vẩy nước thánh bây giờ được. Tôi sẽ không để Luke lỡ phần quan trọng này!
Vẫn chưa thấy tăm hơi anh. Anh không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tôi nữa. Tôi hy vọng đến tuyệt vọng rằng anh tắt máy chỉ vì sóng điện thoại ảnh hưởng tới việc điều khiển trực thăng. Cổ tôi nghển ra, cố gắng nghe xem ngoài kia có chấn động gì không.
“Minnie?” Cha Parker mỉm cười với con bé. “Con đã sẵn sàng chưa?”
“Khoan đã!” tôi tuyệt vọng nói, ngay khi mọi người đã dượm đứng lên. “Trước khi nghi lễ chính thực sự bắt đầu… ờ… mẹ đỡ đầu của Minnie, Susan Cleath-Stuart, muốn được đọc một bài thơ nhân dịp này. Phải vậy không, Suze?”
Suze lập tức quay phắt lại và thì thào, “Hả?”
“Xin cậu đấy, Suze!” tôi rít lên đáp lại. “Tớ cần câu ít giờ, không thì Luke bỏ lỡ mất!”
“Tớ có biết bài thơ nào đâu!” cô lầm bầm khi đứng dậy.
“Cứ đọc bừa cái gì đấy trong cuốn sách chép thánh ca kia kìa! Cái gì đó dài vào!”
Trợn mắt, Suze cầm một cuốn thánh ca lên và tiến lên phía trước, rồi cười một vòng với khán giả.
“Tôi muốn được đọc…” Cô mở sách và soàn soạt giở nhanh một lượt. “‘Ba Vị Vua Chúng Ta'”. Cô hắng giọng. “Ba vị vua phương Đông chúng ta. Chở theo quà chúng ta đi thật xa…”
Suze đúng là một ngôi sao. Cô đọc theo tốc độ của một con sên và mỗi điệp khúc đều đọc hai lần.
“Hay quá!” Cha Parker cố nín một cái ngáp. “Và giờ xin mọi người hãy tập trung lại nơi bình nước thánh…”
“Từ từ đã ạ!” Tôi nhấp nhổm trên ghế của mình. “Ừm, cha đỡ đầu của Minnie, Danny Kovitz, giờ sẽ…” Tôi khẩn khoản nhìn anh. “Anh ấy cũng sẽ… đọc một bài thơ?” Làm ơn đi, tôi im lặng làm khẩu hình, và Danny nháy mắt đáp lại.
“Được vinh dự tới dự lễ đặt tên thánh của con gái đỡ đầu, hôm nay tôi xin biểu diễn bài ‘The Real Slim Shady’ của Eminem,” anh tự tin nói.
Ối. Hy vọng Cha Parker không nghe kỹ quá.
Danny không phải là rapper hay nhất thế giới, nhưng khi anh vừa hát xong mọi người đều vỗ tay reo hò, thậm chí các bà bạn đánh bài bridge của mẹ cũng vậy. Thế là Danny hát thêm một bài nữa, “Stan”, vẫn của Eminem, còn Suze làm thêm vài bài của Dido. Tiếp theo là Tom và Jess với những lời cầu nguyện kiểu Nam Mỹ cho trẻ em, thực tình là rất xúc động. Rồi bố bước lên hát bài “Que Sera Sera”, đến điệp khúc thì mọi người cùng hòa vào hát, Martin chỉ huy dàn hợp xướng này bằng một chiếc đũa lấy từ tóc Janice.
Cha Parker đã bắt đầu có vẻ cực kỳ điên tiết.
Xin cám ơn tất cả mọi người vì sự đóng góp thú vị vừa rồi,” ông ta gằn giọng nói. “Và giờ xin mọi người hãy tập trung quanh bình thánh…”
“Khoan đã ạ!” tôi ngắt lời ông ta. “Với tư cách là mẹ của Minnie, tôi muốn phát biểu vài lời.”
“Rebecca!” Cha Parker quát lên. “Thực sự là chúng ta cần tiếp tục hành lễ.”
“Nhanh thôi ạ!”
Tôi vội vã tiến lên phía trước, vội vã tới độ suýt vấp ngã. Tôi sẽ nói đến khi Luke đến thì thôi. Chỉ còn cách này.
“Xin kính chào toàn thể gia quyến cùng bạn bè gần xa.” Tôi nhìn quanh một lượt, cố tránh ánh mắt tóe lửa của Cha Parker. “Hôm nay thật là một ngày đặc biệt. Một ngày hết sức đặc biệt. Minnie sắp được đặt tên thánh.”
Tôi dừng lại, như thể để cho mọi người ngấm, và nhanh tay kiểm tra điện thoại, vẫn chưa có gì.
“Nhưng chúng ta làm vậy là có ý nghĩa gì?” Tôi giơ một ngón tay lên, bắt chước Cha Parker lúc ông ta giảng đạo. “Hay tất cả chúng ta có mặt ở đây đơn giản chỉ vì chúng ta đang có hứng?”
Có một làn sòng quan tâm dấy lên trong khán giả, một vài người còn khều nhau thì thầm. Tôi thấy khá sung sướng, thực sự ấy. Tôi không nghĩ là bài phát biểu của tôi có thể khuấy động mọi người thế.
“Bởi vì người ta thật dễ dàng đi qua cuộc đời này mà thậm chí chẳng buồn ngoái lại nhìn những bông hoa.” Tôi gật đầu để tăng hiệu ứng, thế là lại thêm tiếng thì thầm và những cú khều nhau.
Phản ứng tôi nhận được này thật là tuyệt! Có khi tôi nên bắt đầu đi giảng đạo! Rõ ràng là tôi có năng khiếu thiên bẩm làm việc này, mà tôi còn có vô số ý tưởng sâu sắc nữa chứ.
“Điều này khiến các vị suy nghĩ phải không ạ?” tôi tiếp tục. “Nhưng suy nghĩ thực sự có ý nghĩa gì?”
Giờ thì tất cả đều đang thì thào. Mọi người chuyền tay nhau mấy cái iPhone và chỉ trỏ cái gì đấy. Có chuyện gì thế nhỉ?
“Ý tôi là, tại sao tất cả chúng ta lại có mặt ở đây?” Giọng tôi chìm nghỉm giữa một biển xôn xao mỗi lúc một tăng.
“Có chuyện gì thế!” tôi kêu lên. “Mọi người đang nhìn cái gì thế?” Thậm chí cả bố mẹ tôi cũng đang dán mắt vào cái BlackBerry của mẹ.
“Becky, tốt hơn là con nên nhìn cái này,” bố nói bằng giọng kỳ lạ. Ông đứng dậy đưa cho tôi cái BlackBerry và tôi chăm chăm nhìn tay phát thanh viên truyền hình trên website của BBC.
“… tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được là Ngân hàng London đã đồng ý tiếp nhận khoản trợ giúp khẩn cấp từ Ngân hàng Anh. Động thái này xảy ra sau nhiều ngày đàm phán bí mật, khi các nhà lãnh đạo vật lộn để cứu vãn tình hình…”
Tay phát thanh viên vẫn tiếp tục nói, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa. Tôi bận chăm chú nhìn tấm ảnh. Chụp vài người đàn ông mặc com lê đang ra khỏi Ngân hàng Anh, trông rất nghiêm trọng. Một trong số đó là Luke. Luke đang ở Ngân hàng Anh sao?
Ôi trời ơi. Lúc này anh đang ở Ngân hàng Anh sao?
Hình ảnh trên màn hình đã chuyển thành một nhóm các nhà bình luận ngồi quanh một chiếc bàn, trông u ám, cùng với cái cô dẫn chương trình lúc nào cũng ngắt lời người khác.
“Vậy là, về cốt lõi thì, Ngân hàng London đã phá sản, phải vậy không?” cô ta nói, hùng hồn như thường lệ.
“Phá sản là một từ rất nặng nề…” một nhà bình luận mở lời – nhưng tôi không nghe thấy ông ta nói gì thêm nữa, vì nhà thờ đã rơi vào cảnh hỗn loạn.
“Phá sản rồi!”
“Ngân hàng London đã phá sản!”
“Nhưng tiền của cả nhà chúng ta gửi ở đó mà!” trông mẹ hơi cuồng loạn. “Graham, làm gì đi chứ! Rút ra đi! Rút tiền ra đi!”
“Tiền đi nghỉ của chúng tôi!” Janice rên rỉ.
“Tiền hưu của tôi!” Một ông già sụp xuống chân mình.
“Tôi chắc chắn là chúng ta không nên phản ứng quá đà ” Jess nói với đám lộn xộn. “Tôi chắc chắn sẽ không ai mất gì cả, các ngân hàng đều được bảo đảm…” Nhưng chẳng ai nghe chị cả.
“Danh mục đầu tư của tôi!” Cha Parker cởi tung áo choàng mục sư mà cắm đầu chạy ra cửa.
“Cha không thể cứ thế mà đi được!” tôi giận dữ gọi với theo. “Cha còn chưa tiến hành nghi thức đặt tên thánh cho Minnie!” Nhưng ông ta hoàn toàn phớt lờ tôi – và, trước sự kinh ngạc của tôi, mẹ tôi cũng đang lao theo ông ta.
“Mẹ! Quay lại đi!”
Tôi tóm lấy Minnie trước khi nó cũng chạy theo. Mọi người đều đi. Trong chốc lát cả nhà thờ đã trống trơn, chỉ còn lại tôi, Minnie, Suze, Tarkie, Jess, Tom và Danny. Chúng tôi liếc nhìn nhau rồi, không ai bảo ai, tất cả cùng vội vã tới lối ra khỏi nhà thờ. Chúng tôi xô cánh cửa gỗ đồ sộ – rồi đứng đó trên hiên, choáng váng.
“Jesus đáng yêu ơi,” Danny nói không ra hơi.
Con phố lớn đã đầy người. Chắc phải đến hai ba trăm người mất. Tất cả ồ ạt kéo nhau tới chi nhánh tí xíu của Ngân hàng London, bên ngoài đó đã có một hàng dài người xếp sẵn. Tôi có thể trông thấy mẹ đang lo lắng xô đẩy tìm một chỗ đứng còn Cha Parker đang thô lỗ cố chen lên trước một bà già trong lúc một anh chàng ít tuổi đang hoảng loạn trong bộ đồng phục ngân hàng nỗ lực giữ trật tự.
Khi tôi há hốc mồm nhìn cảnh đó, có gì đó thu hút chú ý của tôi. Ngay phía cuối phố, đối diện nhà thờ, tôi thoáng thấy một dáng người trong đám đông. Tóc đen trông như cái nồi trên đầu, da trắng, kính mát kiểu Jackie O, vét nữ đen trắng…
Tôi nhìn kỹ hơn, không thể tin nổi. Đó có phải là…
Không thể nào là…
Elinor?
Nhưng trong lúc tôi cố nhìn cho rõ, Elinor – hoặc ai đấy – đã mất hút vào đám đông. Tôi dụi mắt nhìn lại lần nữa, nhưng giờ tất cả những gì tôi trông thấy chỉ là một cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện đang yêu cầu mọi người đi hết.
Kỳ quặc ghê. Chắc mình tưởng tượng rồi.
“Nhìn tay cảnh sát kìa,” Danny hớn hở nói. “Hắn sắp mất kiểm soát rồi. Hắn sắp phải dùng roi điện cho mà xem.”
“Ôi trời ơi!” Suze đột ngột chỉ tay lên trời, há hốc miệng.
Chuyện này thật hoang đường. Giờ thì có người trèo lên cả nóc ngân hàng. Tôi và Suze nhìn nhau sốc toàn tập. Như thể có người ngoài hành tinh xâm lược vậy, hoặc là đã xảy ra chiến tranh, hoặc cái gì đó. Cả đời tôi chưa từng chưa từng chứng kiến cảnh nào thế này.