NHOẰNG MỘT CÁI ĐÃ tới ba giờ chiều hôm sau. Chỉ còn bốn tiếng nữa.
Cả ngày nay tôi vẫn chưa được ngồi, chân đau nhừ còn có tay thì tê rần vì phải giữ điện thoại trên tai… nhưng chúng tôi đã xong. Chúng tôi đã thực sự xong. Mọi thứ đã đâu vào đấy và tất cả trông thật ngoạn mục. Ai nấy đều đã vào vị trí. Các đội trưởng đã họp lần cuối. Elinor đã làm việc cật lực. Bà cùng Jess gần như đã tạo thành tiểu đội, đánh dấu tất cả các việc đã xong trong danh sách, cùng nhau kiểm tra đi kiểm tra lại mọi chi tiết như bị ám ảnh. Thực ra giữa họ còn dâng cao một thứ tinh thần thi đua xem ai phát hiện ra chỗ không ổn rồi tìm ra giải pháp nhanh hơn, cứ như những nhà giải quyết phát sinh chuyên nghiệp.
Jess cứ liên tục bảo Elinor rằng bà là một phụ nữ tài năng, rằng bà nên đến Chile mà dùng các kỹ năng tổ chức ấy vào việc gì đó có ý nghĩa, và rằng bà đã bao giờ nghĩ đến việc đi tình nguyện chưa? Để đáp lại Elinor chỉ trưng ra một bộ mặt lạnh lùng băng giá. (Hôm qua thì tôi đã không thể ngăn mình cãi lại Jess: Ai bảo một bữa tiệc thì không có ý nghĩa?)
Luke vẫn đang phải ở chỗ Sage quay phim tại Pinewood, và cô vẫn nhắn tin cập nhật tình hình cho tôi. Rõ ràng mọi người đều thông đồng với nhau trong vụ này: toàn bộ đoàn làm phim. Anh vừa tới là họ tịch thu luôn điện thoại mới của anh, tống anh lên cái ghế dành cho đạo diễn và bắt anh nghe tai nghe. Khi anh nhấp nhổm sốt ruột thì họ bắt đầu dẫn anh đi xem đủ thứ bối cảnh và trailer. Rồi họ mời anh ăn trưa. Rồi Sage nghĩ ra một đống thứ để phàn nàn. Rồi họ lại ấn anh trở lại cái ghế đạo diễn. Mỗi lần anh định mở miệng ra nói thì cô lại, “Suỵt, tôi phải tập trung!” hoặc đạo diễn sẽ bảo anh im lặng.
Nên về cơ bản anh sẽ được chăm sóc kỹ lưỡng đến tận sáu giờ. Sau đó Bonnie sẽ gọi điện báo là đã gửi nhầm một hợp đồng quan trọng về nhà chúng tôi, mà nó lại cần ký gấp hôm nay, nên liệu anh có thể về nhà ký rồi fax lại cho chị không? Rồi sẽ có xe đưa anh lại đây. Rồi tôi sẽ đón anh ở cửa. Rồi…
Cứ nghĩ tới điều đó là tôi lại thấy râm ran. Tôi nóng lòng quá! Nóng lòng quá đi mất!
Những người phục vụ đồ ăn đã tất bật khắp căn bếp nhà Janice. Căn rạp đã được thắp sáng như một tàu không gian. Vườn nhà Janice như thể đang có một festival cờ trang trí.
Giờ tôi chỉ còn phải đi tắm, làm móng và chuẩn bị cho Minnie nữa thôi…
“Chào con yêu, Becky.”
Giọng mẹ suýt thì làm tôi đánh rớt tách trà tung tóe khắp sàn. Chắc hẳn mẹ đã vào mà tôi không nghe thấy.
Ruột gan tôi lộn tùng phèo vì lo lắng khi mẹ bước vào. Tôi chưa sẵn sàng cho việc này. Mấy ngày qua giao tiếp duy nhất giữa tôi và mẹ là những tin nhắn lằng nhằng qua điện thoại của Janice.
Mọi chuyện khởi đầu khi Janice mời bố mẹ tôi sang uống nước trước bữa tiệc, còn mẹ tôi đáp lại là vì con gái của chính bà sẽ không mời bà nên bà sẽ không sang đâu. Janice nhắn lại rằng bà chắc chắn mẹ tôi được mời; rằng mẹ tôi vẫn chưa nhận được giấy mời sao? Mẹ tôi đáp lại rất bực mình là mẹ tôi không được mời nữa. Thế là tôi bảo Janice rằng mẹ tôi chỉ không được mời nữa nếu bà ấy muốn thế thôi. Và mẹ bảo sẽ chẳng cố chen vào nơi mình không được hoan nghênh. Rồi bố tôi chen vào, gọi điện cho Janice và bảo tất cả chúng tôi đều thật lố bịch. Mọi chuyện kết thúc ở đó, có lẽ thế.
“Ôi.” Tôi nuốt nước bọt. “Con chào mẹ. Con tưởng mẹ vẫn ở The West Place. Bố đâu ạ?”
“Ở ngoài kia, trong xe. Ừm, theo như mẹ hiểu thì tối nay có tiệc hả?”
Giọng mẹ tôi nghe lạnh lùng và tổn thương, tôi rùng mình, đột nhiên thấy hơi phẫn nộ. Mẹ chính là kẻ từ đó tới giờ toàn tận hưởng tắm bùn và cocktail. Thế quái nào mà mẹ lại lạnh lùng và phẫn nộ cơ chứ?
“Vâng.” Tôi ngừng lại một chút, rồi thêm vào một cái nhún vai. “Mà mẹ nói đúng đấy ạ. Suýt nữa thì nó đã thành một thảm họa. Hóa ra đúng là con không thể tự làm một mình.”
“Con yêu, có ai bảo con phải làm một mình đâu. Và mẹ xin lỗi vì đã nói…” Mẹ ngượng ngập bỏ dở câu nói.
“Ôi, con cũng xin lỗi,” tôi nói, hơi lạnh lùng. “Con hy vọng tối nay sẽ không làm mẹ thất vọng.”
“Mẹ không biết là mẹ cũng được mời.”
“Vâng… con thì không biết là mẹ không biết.”
Chúng tôi đứng chênh chếch nhau, mặt ngoảnh ra chỗ khác. Tôi không biết bây giờ nói gì tiếp.
“Ôi con yêu.” Bộ mặt lạnh lùng của mẹ vụn ra trước. “Mình đừng cãi nhau nữa đi! Mẹ xin lỗi vì đã nhắc tới… người-con-biết-là-ai đấy. Mr. Wham. Cái anh hát bài ‘Club Tropicana’ ấy. ‘Đánh thức tôi trước khi em ra đi.’ ”
“Con hiểu ý mẹ rồi,” tôi vội nói, trước khi mẹ kịp tuôn hết mấy bài hát của Wham ra.
“Mẹ không định làm thối chí con. Mẹ chỉ lo cho con thôi, con yêu.”
“Mẹ, mẹ không cần phải lo cho con!” Tôi đảo mắt. “Con đã lớn rồi, mẹ nhớ không? Con đã hai mươi chín tuổi rồi. Con đã làm mẹ rồi.”
“Mẹ chính là một người mẹ đây!” Mẹ tôi đặt một tay lên ngực như trong kịch. Con cứ chờ mà xem! Không bao giờ hết lo lắng đâu! Không bao giờ!”
Ôi trời ơi. Thật thế sao? Tôi sẽ lo lắng căng thẳng về Minnie đến tận khi nó hai mươi chín tuổi và có chồng có con cơ à?
Không. Không đời nào. Còn khuya tôi mới giống mẹ. Lúc đó tôi sẽ thuê du thuyền đi chơi biển Caribê, tận hưởng cuộc đời.
“Dù sao thì,” mẹ nói, “mấy hôm nay bố mẹ đã nói chuyện rất nhiều, trong phòng xông hơi, lúc mát xa…”
Thật tình! Chẳng lẽ bố mẹ tôi không thể nói chuyện ngoài phòng spa một lần được sao?
“Mẹ có thể hiểu sao con lại thấy cần phải lừa bố mẹ về vụ ngôi nhà,” mẹ tôi nói nhanh, mặt đỏ lên. “Mẹ xin lỗi vì đã phản ứng thái quá, con yêu. Và mẹ cảm thấy mình hơi… căng thẳng suốt mấy tuần qua.” Mẹ thở dài đánh thượt. “Đây là một thời điểm khó khăn, ngần ấy người chúng ta trong một nhà… và cái vụ Cắt giảm Chi tiêu thì chẳng giúp được tích sự gì…”
“Con biết.” Ngay lập tức trong tôi tràn ngập hối hận. “Và bọn con thực sự biết ơn khi được sống ở đây…”
“Con không cần phải cảm thấy biết ơn! Đây là nhà con, con yêu!”
“Nhưng ngay cả như vậy thì bọn con ở lại cũng quá lâu. Thảo nào tất cả chúng ta đều trở nên căng thẳng một chút. Con xin lỗi vì tất cả những chuyện mà bọn con đã khiến bố mẹ mệt mỏi, con xin lỗi vì đã nói dối…” Mặt nạ lạnh lùng của tôi cũng đã vỡ vụn. “Và đương nhiên con muốn mẹ tới dự tiệc, nếu mẹ muốn.”
“Dĩ nhiên là mẹ muốn rồi! Janice nói nó sẽ tuyệt vời lắm. Bà ấy bảo bà ấy sẽ lo trang điểm cho khách mời. Bà ấy đã mua thêm ba tuýp Touch Esclat rồi!”
Mình phải nói chuyện với Janice mới được.
“Nó sẽ tuyệt vời lắm mẹ ạ. Mẹ cứ chờ xem.” Tôi không thể ngăn mắt mình sáng rực lên. “Mẹ cứ chờ xem cái bánh sinh nhật nhé. Và cả phần trang trí nữa.”
“Ôi con yêu, lại đây nào.” Mẹ dang tay ra ôm siết lấy tôi. “Mẹ tự hào về con quá. Mẹ chắc chắn nó sẽ tuyệt vời! Janice nói giờ thì bữa tiệc đã mang chủ đề Kiêu hãnh và Định kiến rồi hả? Luke trông y hệt Darcy! Mẹ đã mua một chiếc mũ rộng vành còn bố đã mua quần bó gối, và mẹ sẽ uốn tóc…”
“Gì ạ?” Tôi giằng mình khỏi vòng tay mẹ. “Có phải Kiêu hãnh và Định kiến vớ vẩn gì đâu ạ? Mẹ lấy đâu ra cái tin đó vậy?”
“Ơ.” Trông mẹ kinh ngạc tột độ. “Ờ, mẹ chắc chắn là Janice đã nói sẽ mặc cái váy màu da trời dễ thương mượn từ nhà hát…”
Lạy Chúa lòng lành. Chỉ vì Janice sắp mặc trang phục của bà Bennet mà tự dưng toàn bộ biến thành Kiêu hãnh và Định kiến sao?
“Không phải Kiêu hãnh và Định kiến đâu ạ. Và cũng không phải Nhật Bản. Nên mẹ đừng nảy ra ý tưởng nào về kimono.”
“Ơ, thế là gì? Mà nó có chủ đề chứ?”
“Cũng gần như vậy.” Tôi đấu tranh nội tâm một lúc rồi quyết định chóng vánh. “Mẹ ra đây con cho xem.”
Tôi kéo mẹ vào bếp, mở thùng tài liệu và lôi ra những bức vẽ của Danny. “Đây là thiết kế. Tuyệt mật đấy ạ. Mẹ đừng nói cho ai biết nhé.”
Mẹ băn khoăn nhìn chúng – rồi mặt mẹ bừng lên khi nhận ra.
“Ôi, Becky,” mãi mẹ mới thốt lên được. “Ôi, con yêu.”
“Con biết.” Tôi không thể ngăn được một nụ cười rạng rỡ. “Có tuyệt không?”
Tôi là người đã nhất quyết bữa tiệc này phải cực kỳ độc đáo, đặc sắc, có ý nghĩa với Luke hơn với bất cứ ai khác. Và tôi là người đã nảy ra ý tưởng thực hiện. Nhưng, thành thật mà nói, chính Elinor mới là người đã biến tất cả thành hiện thực. Elinor và hầu bao nhiều triệu đô của bà, cuốn sổ séc nhiều triệu đô của bà, cùng sự kiên quyết không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào hết.
“Nhưng làm sao… Mẹ cứ lật hết trang này đến trang kia, đầy vẻ kinh ngạc.
“Con đã được giúp đó,” tôi mập mờ nói. “Rất nhiều.”
Những người duy nhất biết Elinor có liên quan là Suze, Jess, Bonnie và Danny. Không hiểu bằng cách nào Elinor đã điều phối mọi thứ từ hậu trường. Còn theo những người phục vụ đồ ăn và chạy việc, tôi là người phụ trách, tôi tự trả tiền cho mọi thứ và tôi là sếp. Ngay cả Janice cũng mù tịt chuyện này.
Cũng chính vì thế mà càng lúc tôi càng thấy không thoải mái. Ý tôi là, Elinor đã làm quá nhiều. Bà ấy nên được biết tới. Nhưng tôi có thể làm được gì để thay đổi?
“Vậy con đã làm gì với Luke rồi?” Mẹ nhìn quanh, như thể tôi đã nhét anh vào tủ bát.
“Anh ấy ổn và đang ở phim trường cùng một khách hàng mới.”
“Phim trường?” Mẹ tròn mắt.
“Suỵt! Theo kịch bản thì con không được biết vụ này! Anh ấy sẽ được ‘chăm sóc’ thêm ba tiếng nữa.” Tôi liếc đồng hồ đeo tay. “Rồi anh ấy sẽ trở lại đây và… ngạc nhiên!”
“Và con định mặc gì hả Becky?” Mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, mắt mẹ đột nhiên sáng rực tò mò. “Con đã mua cái gì mới chưa?”
Trong một thoáng tôi vờ như không nghe thấy câu hỏi. Tôi đã tránh không nghĩ đến việc này.
“Becky? Con đã mua gì chưa?”
“Chưa ạ,” cuối cùng tôi đành nói. “Con vẫn chưa mua gì. Con sẽ chọn thứ gì đó có sẵn trong tủ vậy.”
“Con yêu!” Giọng mẹ nghe đầy kinh ngạc. “Thật chẳng giống con chút nào!”
“Con biết.” Tôi ngồi phịch xuống ghế, cắn móng tay, tinh thần hơi xìu xuống. “Nhưng con không thể đi mua sắm, đúng không ạ? Sau khi hứa với Luke như thế…”
“Chắc chắn là nó không có ý áp dụng với một bữa tiệc. Ý mẹ là, chắc chắn nó phải có ngoại lệ…”
“Con không muốn mạo hiểm. Mẹ không hiểu đâu; anh ấy coi chuyện này nghiêm túc lắm. Vụ Sue nói con bị chứng nghiện mua sắm,” tôi ủ rũ nói thêm. “Bà ấy còn bảo con cần phải đi trại huấn luyện nếu không Minnie sẽ bị lây.”
“Cái gì?” Trông mẹ phẫn nộ một cách đầy thỏa mãn. “Vớ vẩn thế nhỉ! Đừng có nghe lời mụ ta! Toàn một phường lừa đảo kiếm tiền. Mẹ thấy cái từ trại huấn luyện ấy chẳng khác nào lừa tiền. Con không định đi đấy chứ, đúng không, con yêu?”
Mình yêu mẹ. Lúc nào mẹ cũng nói những điều đúng đắn.
“Không biết nữa ạ. Có khi là có. Vấn đề là Luke tin bà ta sái cổ.” Tôi thở dài. “Mà xét cho cùng thì hôm nay là sinh nhật của anh ấy. Là ngày của anh ấy. Nếu tự mua váy mới cho mình thì con còn biến hôm nay thành ngày của anh ấy làm sao được nữa?”
Tôi không muốn thừa nhận cái kịch bản mình đang âm thầm lo sợ: tôi tổ chức một bữa tiệc bất ngờ tuyệt vời cho anh rồi phá hỏng nó khi anh hỏi đôi giày mới của tôi bao nhiêu tiền rồi cuối cùng chúng tôi cãi nhau ầm ĩ.
“Nên ý con đã quyết, mẹ ạ.” Tôi ngẩng cao đầu. “Con sẽ lấy cái gì đó có sẵn trong tủ. Con quyết tâm rồi.”
“Ừ… thế cũng tốt, con yêu.” Mẹ nhìn tôi mỉm cười khích lệ. “Mẹ bảo này, mình đi xem tủ của con luôn đi. Xem có tìm được cái gì không. Nào, đi!”
Khi theo mẹ lên lầu, chân tôi nặng như đeo đá. Đây cũng là lý do tôi cứ trì hoãn mãi vụ quần áo. Tối nay ai cũng sẽ có quần áo mới, kể cả Minnie.
Nhưng thôi. Không sao. Tôi đã hứa và phải giữ lời. Mà đâu có phải tôi không có cái quần cái áo nào.
“Vậy, con đã có ý tưởng gì chưa?” mẹ nói khi chúng tôi vào phòng. “Trong tủ của con đã có những gì rồi?”
“Có lẽ là một chiếc đầm đăng ten đen?” tôi cố nói giọng thánh thót. “Hoặc là cái váy xanh da trời con mặc hồi trước Giáng sinh? Hoặc cũng có thể…” Tôi mở cửa tủ và đứng khựng lại. Cái gì thế kia?
Cái túi đựng mới tinh của The Look đang treo ngay giữa tủ quần áo của tôi là cái gì thế kia? Và tại sao nó lại thắt một chiếc nơ đỏ to tướng?
“Mở ra đi!” Mẹ phấn khích nói. “Đi con!”
Liếc mẹ đầy nghi ngờ, tôi mở nó ra. Tôi thoáng thấy màu xanh lá thẫm xa xỉ của lụa và hít vào một hơi thật sâu. Không. Không thể nào…
Tôi kéo một mạch hết khóa túi, chỉ để nhìn cho rõ… Và nó chảy ra khỏi túi đựng, như một dòng sông xanh thẫm lấp lánh.
Của Valentino.
Đó là một chiếc đầm Valentino lệch vai đính đá mà The Look chỉ mới nhập về tháng trước. Tôi đã mặc thử nó phải đến hai mươi lần, nhưng không đời nào tôi lại mua nổi nó, và…
Đột nhiên tôi để ý thấy một tấm thiệp buộc ở quai xách. Bằng những ngón tay run rẩy, tôi mở nó ra.
Tặng Becky. Một món nho nhỏ để con có thể chọn từ tủ quần áo của mình. Cùng tình yêu từ bố mẹ.
“Mẹ.” Nước mắt dâng lên mắt tôi và tôi cuống quýt chớp mắt. “Lẽ ra mẹ không nên làm thế này. Mẹ không nên…”
“Tại Janice đấy!” Mẹ không thể giữ mồm giữ miệng lâu hơn nữa. Bà ấy bảo mẹ là con sẽ không mua bất cứ cái gì mới cho mình. Ôi, mẹ không thể chịu nổi! Chẳng giống Becky bé bỏng của bố mẹ chút nào! Và thế là bằng cách này, nó đã ở trong tủ của con! Con có thấy không? Con có hiểu không, con yêu?” Mẹ không kiềm chế nổi vẻ đắc thắng. “Nó đã ở trong tủ quần áo của con rồi! Con vẫn đang giữ lời hứa với Luke!”
“Con hiểu chứ, con hiểu,” tôi nói, vừa cười vừa đầm đìa nước mắt. Nhưng mẹ ơi, nó là Valentino! Nó đáng giá cả một gia tài!”
“Ôi, muỗi ấy mà!” Mẹ hớp hẳn một ngụm không khí. “Con biết đấy, tiệm Wendy’s Boutique ở Oxshott bán váy dạ tiệc rất phải chăng, và đôi khi mẹ vẫn tự hỏi sao đám gái trẻ bọn con…”
Mẹ ngừng nói khi thấy nét mặt tôi. Chúng tôi đã bất đồng về Wendy’s Boutique suốt bao nhiêu năm qua.
“Thôi bỏ đi. Mẹ đã hỏi Jasmine đồng nghiệp dễ thương của con là nên mua gì, và cô ấy khuyên mua nó ngay lập tức. Và cô ấy còn bán cho mẹ với giá ưu đãi dành cho nhân viên, lại còn hạ giá nhiều nữa vì hư hỏng!” mẹ đắc thắng kết thúc.
“Hư hỏng ấy ạ?” tôi nhòm vào nó. “Nó có hỏng chỗ nào đâu!”
“Cô ấy giật gấu ra,” mẹ thì thào nói. “Thông minh ghê, cái con bé đó. Thế rồi tất cả mấy người bạn tốt của con ùa ra vây quanh xôn xao. Nên quà này cũng là quà của họ luôn nữa.”
“Bạn nào ạ?” Tôi không theo kịp nữa rồi. “Ý mẹ vẫn là Jasmine?”
“Không! Mấy người bạn mua sắm của con ấy! Khách hàng của con! Con biết không, bọn họ đều ở cả đó. Họ cũng ký tên vào một tấm thiệp đấy – đâu rồi ấy nhỉ?” Mẹ bắt đầu lục tung túi xách. “Đây này.”
Mẹ chìa ra cho tôi một tấm thiệp Smythson đơn giản, ai đó đã nguệch ngoạc viết: Tối nay thật vui nhé Becky, hen gặp lại tại The Look CỰC KỲ SỚM! Với toàn bộ tình yêu từ Davina, Chloe, và tất cả những người bạn trung thành của cô.
Bên dưới là hơn hai mươi chữ ký nữa, và tôi càng đọc càng hoang mang.
“Nhưng tất cả bọn họ làm gì ở cửa hàng cùng một lúc vậy?”
“Trả hàng đòi tiền!” mẹ nói, như thể việc đó hiển nhiên ai cũng thấy vậy. “Con không biết sao? Họ đã bắt đầu một chiến dịch đòi con đi làm trở lại!”
Mẹ đưa cho tôi một mảnh giấy hồng chóe in chữ, tôi nhận lấy mà không tin nổi vào mắt mình. Đây là cái Davina ám chỉ sao?
MANG BECKY TRỞ LẠI ĐY!!!
Chúng tôi, những người đã ký dưới đây, muốn phản đối sự đối xử mà người bạn, người tư vấn thời trang trân quý của chúng tôi, Becky Brandon (nhũ danh Bloomwood) đang phải chịu.
Để đáp lại sự đối xử nhẫn tâm và bất công mà The Look đã làm với Becky, chúng tôi sẽ:
Tẩy chay Bộ phận Mua sắm Cá nhân
Phát tán thông điệp này tới bạn bè và người quen đồng thời
Hủy mua sắm ngay lập tức.
“Hủy mua sắm?” Tôi bật cười ngẩng lên. “Nghĩa là sao?”
“Họ sẽ trả lại tất cả những gì từng mua,” mẹ mãn nguyện giải thích. “Cũng đúng. Họ xếp thành một hàng dài, ăn mặc đẹp, tất cả đều mang trả lại những món hàng xa xỉ còn nguyên giấy gói. Tất cả đều là khách hàng thân thiết có thẻ vàng, và tất cả đều đòi lại số tiền họ đã tiêu để có cái thẻ ấy. Mẹ chỉ nghĩ đến đã thấy kinh, không biết là bao nhiêu tiền nữa. Một cô còn đem trả hẳn ba cái đầm dài. Yves Saint gì đấy? Mỗi cái hình như phải đến năm nghìn bảng. Cái cô tóc vàng người Nga hay đại loại thế ấy?”
“Olenka?” tôi kinh ngạc nói. “Mấy cái váy ấy đã được đặt riêng. Cô ấy trả lại chúng ư?”
“Cô ấy quăng nó xuống mặt quầy thế này này.” Mẹ minh họa bằng một cử chỉ bay bướm. “Hơi cường điệu quá, nhỉ? ‘Cái lày là vì Becky và cái lày cũng là vì Becky.’ Tay quản lý phải đến tận nơi.” Mẹ đang thêm thắt cho câu chuyện đây. “Mẹ có thể khẳng định với con, hắn ta giật bắn mình khi thấy hàng người xếp dài đến thế. Hơi bị bối rối đấy, cái gã đó ấy hắn ta bảo, ‘Xin các cô hãy xem xét lại.’ Mời họ cappuccino miễn phí. Nhưng họ chỉ cười vào mũi hắn.”
“Con cá là họ sẽ làm thế!” Tôi có thể hình dung ra ngay cảnh Trevor cố kiểm soát các khách hàng của tôi. Họ là một tổ hợp khá ngổ ngáo.
“Vậy nên nếu trong ngày hôm nay mà hắn không gọi điện xin lỗi con thì mẹ cứ đi đầu xuống đất,” mẹ tôi hài lòng nói. “Theo như tin mẹ nghe được thì con có thể đòi họ bồi thường, con yêu ạ.”
“Từ từ đã.” Đột nhiên máu dồn hết lên mặt tôi. “Đợi một phút ạ. Mẹ, con chưa bao giờ bảo mẹ là con bị đình chỉ công tác.”
“Mẹ biết là con chưa nói,” mẹ nói tỉnh bơ. “Lúc đầu mẹ cũng hơi ngạc nhiên, phải thừa nhận thế. Ý mẹ là, mẹ biết con đang được nghỉ. Mẹ không nhận ra giờ ngày nào con cũng được nghỉ!” Mẹ cười vui vẻ.
“Vậy mẹ đến đây…” tôi nói, vẫn chưa tin nổi, “và mẹ đã biết con bị đình chỉ mà vẫn không nói gì?”
“Nói gì? Con sẽ giải quyết được thôi. Bố mẹ thực sự lo lắng cho con, Becky ạ. Nhưng bố mẹ cũng tin tưởng con.” Mẹ vỗ vỗ bàn tay tôi. “Con sẽ ổn thôi.”
“Ôi, mẹ ơi.” Tôi nhìn từ chiếc váy Valentino sang khuôn mặt nhân hậu, dịu dàng của mẹ, lại cảm thấy nước mắt dâng lên. “Con không thể tin được là mẹ đã mua cho con một chiếc váy.”
“Được rồi mà, con yêu.” Mẹ lại vỗ vỗ bàn tay tôi. “Bố mẹ đã có một khoảng thời gian siêu tuyệt vời ở The West Palace. Bố mẹ muốn cám ơn con. Và còn giày nữa!” Mẹ hất đầu về phía chiếc hộp giày đặt dưới đáy tủ.
“Cả giày nữa ạ?” tôi chộp lấy cái hộp.
“Đúng thế, Cinderella ạ!” Mắt mẹ lấp lánh. “Mẹ nghe tin là ngay cả Jess cũng sẽ diện một bộ váy mới dễ thương nhân sự kiện này.”
“Giờ chị ấy đã mặc rồi ạ.” Tôi đảo mắt.
Vụ cái váy của Jess đúng là một trường thiên tiểu thuyết. Đầu tiên chị định đặt một chiếc váy xuông vải cotton trông bẩn bẩn từ một ca ta lô chỉ đáng để bán đậu lăng. Nên tôi bảo chị phải mặc long lanh hơn, thế là chị liền cao giọng hỏi sao chị phải ủng hộ chủ nghĩa tiêu thụ ném tiền qua cửa sổ chỉ vì một đêm? Nghe vậy tôi đáp, “Em chỉ có ý là chị nên mượn cái gì đó – tất cả các ngôi sao đều làm vậy, mà như thế thì bảo vệ môi trường hơn nhiều so với mua gì đó từ ca ta lô.” Chị không thể phản bác điều này. Vậy là chị sẽ diện một bộ đặc biệt của Danny Kovitz, và chị sẽ không đời nào thoát khỏi nó.
Tôi đang hồ hởi xé toang hộp giày thì điện thoại của tôi reo.
“Để mẹ nghe cho, con yêu.” Mẹ nhoài người ra chỗ cái ghế tôi để điện thoại. “Là…” Mẹ nhìn lại màn hình thật kỹ và hàm muốn rớt xuống. “Sage Seymour? Sage Seymour diễn viên ấy hả con?”
“Vâng!” tôi khúc khích cười. “Suỵt! Có gì to tát đâu!”
Chắc là Sage lại gọi để cập nhật thêm tình hình của Luke cho tôi đây. Lần trước cô gọi, anh đang ăn burrito và nói chuyện với biên đạo múa.
“Chào Sage! Tình hình sao rồi?”
“Anh ấy đi rồi!” Nghe giọng cô có vẻ tuyệt vọng. “Tôi rất xin lỗi. Chúng tôi đã không giữ được anh ấy.”
“Gì cơ?” Tôi ngồi xổm lên, đánh rơi cả tờ giấy mỏng đang cầm. “Nhưng… sao lại thế?”
“Anh ấy cứ thế đứng lên bỏ đi thôi. Tự gọi xe về. Thậm chí không thèm lấy điện thoại ở chỗ quản lý tầng nữa. Lúc đó tôi đang phải hóa trang, tôi không biết gì…”
“Được bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng rồi, chắc thế?”
Nửa tiếng đồng hồ? Mạch tôi tăng tốc đầy cảnh giác. “Vậy, chiếc xe Luke gọi đi đâu? Cô có biết không?”
“Không! Thậm chí anh ấy còn đi không dùng xe của chúng tôi. Có vẻ như anh ấy bảo cần đi gấp, và nhà sản xuất đã hứa điều cho anh ấy một cái xe ngay khi có thể cô biết đấy, để tiện kiểm soát ấy mà… Nhưng tôi đoán là anh ấy đã không đợi được.”
Đúng là Luke. Anh không thể ngồi yên mà tận hưởng trường quay như bất cứ người thường nào khác được. Anh cứ phải sắp xếp một cái xe và trở lại làm việc. Cho anh ấy gặp người nổi tiếng chỉ có phí ra.
“Tôi phải quay lại làm việc đây,” Sage nói. “Nhưng Becky, tôi xin lỗi. Chúng tôi dở hơi quá.” Nghe giọng cô thật lòng hối lỗi.
“Không! Đừng vớ vẩn thế! Cô đã làm một việc thật tuyệt vời. Không phải tại cô mà anh ấy bỏ đi. Tôi chắc chắn sẽ tìm ra anh ấy.”
“Ừ, khi nào xong thì cho tôi biết nhé.”
“Đương nhiên rồi.” Tôi ngắt máy, thở hồng hộc, và nhìn mẹ. “Mẹ sẽ không tin chuyện này đâu. Luke đang mất tích. Không ai biết anh ấy ở đâu.”
“Ờ thì cứ gọi điện xem nào! Nó phải mang điện thoại theo chứ…”
“Anh ấy không có di động!” tôi gần như rên lên. “Con đã đập tan cái BlackBerry của anh ấy, cho anh ấy một cái vớ vẩn thay thế nhưng anh ấy đã bỏ lại ở trường quay. Con còn chẳng biết anh ấy thuê xe của công ty nào. Ý con là, con biết Luke đang về văn phòng, nhưng không chắc…”
Tôi cảm thấy một nhịp trống hoảng loạn khi tầm vóc của việc này ngấm vào đầu. Nhỡ anh không trên đường về văn phòng thì sao? Nhỡ anh đang về đây? Anh có thể tình cờ trông thấy mọi thứ trước khi chúng tôi sẵn sàng.
“OK.” Tôi lập tức hành động. “Chúng ta cần cảnh báo trước với mọi người. Con sẽ gọi Bonnie, mẹ bảo Janice, chúng ta sẽ gọi điện tới tất cả các công ty cho thuê xe – ta sẽ lần ra Luke.”
♥♥♥
TRONG VÒNG MƯỜI PHÚT, tôi đã tập hợp được mọi người đông đủ trong bếp của Janice để họp bàn về một cuộc khủng hoảng khẩn cấp.
Mọi chuyện còn tồi tệ hơn tôi tưởng. Bonnie vừa forward cho tôi một email của Luke gửi trước khi rời khỏi phim trường, mượn tài khoản email của hãng phim. Trong thư anh nói có lẽ sẽ không thể về văn phòng kịp buổi tập huấn, gửi lời xin lỗi và chúc chị nghỉ cuối tuần vui.
Anh đang làm cái chết tiệt gì vậy? Anh đang đi đâu vậy?
OK, Becky. Bình tĩnh nào. Anh sẽ xuất hiện thôi.
“Được rồi,” tôi nói khi nhóm tập hợp đông đủ. “Tiểu đội Oxshott, chúng ta có một vấn đề lớn đây. Luke đã mất tích không báo trước. Tôi đã vẽ một bản đồ như sau.” Tôi chỉ lên một biểu đồ vẽ vội. “Đây là các hướng anh có thể đi từ phim trường Pinewood. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể bỏ qua hướng Bắc.. .”
“Ốii!” Suze chợt thốt lên, nhìn điện thoại của mình. “Tarkie nói có người trong hoàng tộc đã xem được các clip trên YouTube và muốn nhắn tin chúc mừng sinh nhật Luke. Anh ta và Tarkie đang bàn bạc với nhau,” cô ngượng nghịu giải thích khi thấy ai nấy đều đang nhìn cô háo hức.
“Ai?” Janice vỗ tay. “Không phải Hoàng tử William đấy chứ!”
“Tarkie không nói thế. Có lẽ là Hoàng thân Michael xứ Kent,” Suze nói thêm đầy vẻ hối lỗi.
“Ồ.” Mọi người xìu xuống hơi thất vọng một tẹo.
“Hay là David Linleytt[1]?” Janice lại nhắng lên. “Cô thích đồ gỗ của anh ta lắm, nhưng cháu đã thấy giá tiền chưa?”
[1]- Tử tước Linley sinh năm 1961, là một nhà thiết kế đồ gỗ người Anh, đồng thời là chủ tịch nhà đấu giá Christie’s UK. Ông là con của Công chúa Margaret, Nữ bá tước xứ Snowdon và Antony Armstrong-Jones, Đệ nhất Bá tước xứ Snowdon, cháu của Vua George VI, đứng thứ 14 trong danh sách kế vị ngai vàng Anh.
“Thôi cô ơi!” Tôi bực bội xua tay. “Tập trung vào đi ạ! Ai quan tâm đến đồ gỗ chứ? Đây là một tình huống khẩn cấp. Trước hết, chúng ta cần quan sát đề phòng ngoài kia, để nếu Luke có về đây chúng ta có thể dẫn anh ra chỗ khác ngay. Thứ hai, chúng ta cần suy nghĩ kỹ xem anh có thể đi đâu. Thứ ba…”
“Điện thoại của con kìa,” đột nhiên mẹ nói. Cái BlackBerry của tôi rung bần bật trên bàn, số hiện ra là một số từ trung tâm London mà tôi không biết.
“Có thể là nó đấy!” bố nói.
“Suỵt!”
“Trật tự!”
“Bật loa lên!”
“Không!”
“Mọi người trật tự!”
Cứ như thể nhận được điện thoại của một tên khủng bố bắt cóc sau ngày chờ đợi vậy. Mọi người im phăng phắc nhìn tôi nhấc máy.
“A lô?”
“Becky à?” Giọng Luke không lẫn vào đâu được. Nhẹ cả người. Anh không nhận ra tất cả chúng tôi đã căng thẳng đến thế nào sao?
“Giữ nó nói chuyện lâu vào!” mẹ thì thào, như thể mẹ là một đặc vụ liên bang đang cố xác định vị trí của Luke.
“Chào anh, Luke! Anh đang ở đâu thế? Ở văn phòng à?”
Như thế sẽ tốt. Cứ vờ ngây thơ.
“Tình cờ là không. Anh đang ở khách sạn Berkeley.” Nghe như trong giọng anh có một nụ cười. “Và anh muốn mời em và Minnie đến để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ. Nếu em thích.”
Cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì?
Tôi ngồi phịch xuống ghế, chân nhũn cả ra, cố gắng lờ đi tất cả các bộ mặt đầy thắc mắc quanh mình.
“Ý anh là sao?” mãi tôi mới lắp bắp được.
Nếu anh đã tự tổ chức tiệc sinh nhật mà không nói với tôi, tôi sẽ giết anh. Tôi nói thật đấy.
“Em yêu, anh nhận ra ngay là em đã thất vọng khi tối qua anh nói sẽ đến buổi tập huấn,” anh nói. “Nhìn mặt em anh biết ngay.”
“Không, em có thế đâu!” Tôi muốn gào lên như thế. “Không phải! Anh nhầm to rồi!”
“Vậy sao?” tôi nặn ra một câu.
“Và anh đã suy nghĩ. Hôm nay là sinh nhật anh mà! Chết tiệt, chúng ta phải chào mừng chứ. Chúng ta đã có một năm địa ngục và chúng ta xứng đáng được tận hưởng. Mình gặp nhau đi, ba chúng ta, ăn tối, làm chút sâm panh… rồi ta có thể đặt Minnie xuống giường bồng bên cạnh rồi xem xét việc tạo ra một đứa em cho con bé.” Giong anh gợi tình khiêu khích chưa từng thấy. “Em thấy sao? Anh đã gọi Sâm panh rồi đấy.”
Tôi không tin nổi những gì mình đang nghe thấy nữa. Vào bất cứ lúc nào khác, tôi sẽ sẵn sàng chết để được nghe lời mời này. Bất cứ lúc khốn kiếp nào khác.
“À,” tôi nói yếu ớt. “Ờ… nghe tuyệt quá! Ừm… chờ em một phút…” Tôi lấy tay bịt ống nghe rồi tuyệt vọng nhìn một lượt khắp mọi người.
“Anh ấy muốn con đến một phòng khách sạn để uống sâm panh! Mừng sinh nhật!”
“Nhưng sắp có tiệc mà!” Janice nói. Rỡ ràng là bà định tranh giải Bình luận Hiển nhiên Nhất.
“Cháu biết rồi!” tôi nói, gần như cáu. “Nhưng làm sao cháu từ chối mà không có vẻ đáng ngờ được?”
“Cứ làm cả hai?” Suze nói. “Sâm panh, chúc mừng, gì đó nữa, phi trở lại đây?”
Tôi điên cuồng nghĩ.
Sâm panh. Đồ ăn. Sex.
Chúng tôi có thể làm xong trong… nửa tiếng được không nhỉ? Nhiều nhất là bốn mươi phút? Chúng tôi sẽ có thể về đúng giờ.
“Được rồi.” Tôi quyết định. “Em sẽ đến đó, tùy cơ ứng biến, rồi đem Luke trở lại đây nhanh nhất có thể.”
“Đừng có lần chần đấy, cháu yêu.” Trông Janice đầy lo lắng.
Vào tầm này giao thông kinh lắm,” Martin chen vào. Là chú thì chú chỉ tóm lấy nó rồi đi thôi.”
“Con để Minnie ở nhà với mẹ nhé?”
“Dĩ nhiên rồi, con yêu!”
“OK.” Tôi hít một hơi thật sâu và quay lại cái điện thoại, cố làm giọng ngọt ngào nhất có thể. “Luke à. Em đến ngay đây. Nhưng không có Minnie. Mẹ em đang ở đây và bà sẽ giúp trông con. Em nghĩ chúng ta cần một không gian chỉ có hai ta, anh có thấy thế không?”
“Thế còn tuyệt hơn.” Anh bật ra tiếng cười sang sảng mà tôi vẫn yêu, và ruột gan tôi thắt lại. Sao anh cứ phải chọn đúng hôm nay mà trở thành người chồng hoàn hảo chứ?
Thôi được rồi. Sao cũng được. Mình phải khởi hành thôi.
“Em sẽ tới gặp anh!” tôi nói không ra hơi. “Yêu anh!”
♥♥♥
LUKE ĐÃ ĐẶT một phòng suite. Khi anh mở cửa, tay anh đã cầm sẵn một ly sâm panh. Nhạc jazz đang khe khẽ mở, và anh đang mặc áo choàng tắm. Áo choàng tắm.
“Chào em yêu.” Anh mỉm cười và cúi xuống hôn tôi.
Ôi trời ơi. Thế này thì còn quá khích hơn mình tưởng. Anh đã hoàn toàn vào số mất rồi. Cử động của anh chậm hơn, giọng nói của anh trễ nải hơn; từ hồi trăng mật đến giờ tôi chưa bao giờ thấy anh thư giãn đến thế. Phòng suite này cũng thật là tuyệt, trần ốp gỗ, sofa êm ái và giường khổng lồ. Nếu như giờ là bất cứ lúc nào khác…
“Chào anh!” tôi đẩy anh ra. “Chà, ngạc nhiên thật đấy!”
“Tự dưng anh nảy ra thôi,” Luke cười toe. “Thực ra là công em cả đấy,” anh ngoái lại nói thêm khi tiến lại quầy bar.
“Công em ấy ạ?” Anh đang đùa à?
“Lúc nào em cũng bảo anh là chúng ta cần thư giãn nhiều hơn, tận hưởng cuộc sống, đừng căng thẳng… em nói đúng. Anh hy vọng đã làm em thấy ấn tượng.”
“Vâng,” tôi nói mà như rít lên. “Tuyệt cú mèo.”
“Vậy thì mình cứ từ từ rung đùi thôi. Có cả đêm cơ mà.” Anh đưa ly rượu cho tôi và nụ hôn của anh nấn ná rất lâu trên má tôi. “Anh cho nước vào bồn tắm nhé? Nó đủ lớn cho hai người đấy.”
Tắm ấy hả? Tắm thì mất bao lâu nhỉ? Mình phải gạt ngay cái ý này đi mới được. Mình phải tăng tốc mọi việc lên. Tôi liếc đồng hồ mà thót cả tim. Muộn hơn tôi tưởng rồi. Chúng tôi còn có một bữa tiệc nữa. Không có thì giờ để tắm tiếc gì hết.
Nhưng mà… nhìn mặt anh kìa. Anh sẽ buồn thê thiết cho xem. Anh đã mất ngần ấy công sức, mà tôi cá là tắm chung sẽ vui lắm…
Chúng tôi có thể tắm thật nhanh. Chui vào, chui ra, thế là xong.
“Ý hay! Để em làm cho!” Tôi vội vã lao vào phòng tắm hoa cương và mở nước ào ào.
Ôi chao. Dầu thơm Asprey… Tôi không thể ngăn mình mở một lọ dầu tắm và hít hà. Chà chà.
“Không tuyệt sao?” Luke xuất hiện từ phía sau, choàng tay quanh người tôi, thật mạnh, thật chặt. “Chỉ hai ta, cả đêm dài. Chẳng gì vội vã…”
OK, chúng ta không có thì giờ cho bất cứ phi vụ cả-đêm-dài này đâu anh ạ.
“Luke… ưm… chúng ta phải đi tàu nhanh.” Tôi quay lại, vừa nói vừa tuyệt vọng tính kế tiếp. “Chúng ta phải thật nhanh, thật tốc độ vì… vì em muốn thụ thai con trai.”
“Hả?” Trông Luke đần cả ra. Cũng đúng thôi, vì nãy giờ tôi vẫn vừa nói vừa bịa chuyện.
Vâng. Tôi nghiêm trang gật đầu. “Em đã đọc sách về chuyện này, nó bảo là muốn con trai thì phải làm thật nhanh. Không mơn trớn vuốt ve gì cả. Chỉ… bùm một cái.”
“Bùm?” Luke ngẩn ngơ lặp lại.
Sao trông anh lại ngại ngần thế kia nhỉ? Anh phải hài lòng mới phải chứ. Ý tôi là, nếu như bạn biết đã bao lần…
Thôi bỏ qua đi. Giờ không phải lúc.
“Bùm,” tôi đanh thép nói. “Nên là… mình làm thôi!”
Sao anh không nhúc nhích? Sao anh cứ nhăn tít lông mày lại và ngồi đó trên thành bồn tắm như thể vừa thấy một vấn đề sâu sắc?
“Becky,” rốt cuộc anh nói. “Anh không cảm thấy thoải mái khi phải xyz chỉ để có một đứa con hay thêm một đứa con. Anh yêu Minnie. Anh sẽ yêu một Minnie nữa. Và nếu em cảm thấy rằng anh khát khao có con trai…”
“Không! Em không nghĩ thế!” tới vội nói. “Chỉ là… tại sao lại không? Rồi sau đó mình có thể cố có con gái! Cho công bằng!”
Đến tôi còn biết tôi đang nói linh tinh, nhưng may thay Luke đã quen với điều đó rồi.
“Bồn tắm đã sẵn sàng!” tôi cởi phăng áo. “Vào thôi!”
OK, tôi không cảm thấy cần thiết phải đi vào chi tiết những gì xảy ra tiếp theo. Mà đằng nào cũng chẳng có chi tiết nào. Ngoại trừ chúng tôi bắt đầu trong bồn tắm và kết thúc dưới với sen, tất cả mất có mười bốn phút, và Luke không hề biết rằng tôi đã điều khiển anh một cách tinh tế.
Ừm, nhưng nói thật là khi lâm sự thì tôi gần như đã quên sạch vụ điều khiển anh. Hoặc là, nói cách khác, cả hai chúng tôi điều khiển nhau. Không muốn khoe đâu, nhưng tôi trộm nghĩ chúng tôi có thể đã đạt được huy chương Olympic của môn “tạo hình cặp đôi dưới nước”, chắc thế. Hoặc là “chương trình đồng bộ tự do”. Hoặc là…
Ôi thôi. Bỏ qua đi.
Vấn đề là, tôi cảm thấy hưng phấn đến độ thậm chí chẳng cần thêm má hồng nữa. Nếu ngay bây giờ chúng tôi mặc quần áo rồi đi…
“Ăn gì không em?”
Khi tôi tiến vào phòng khách, vội vã lau khô người, Luke đã trở lại trong chiếc áo choàng, nằm ườn trên sofa.
“Nhìn cái này này.” Anh chỉ vào đĩa trên bàn. “Bánh thời trang đấy.”
Bánh thời trang?
Dù biết là không nên nhưng tôi cứ hăng hái tiến lại – và tôi không thể ngăn mình hổn hển vì sung sướng. Cả một đĩa toàn những chiếc bánh tí hon xinh xắn hình giày và túi.
“Từng cái một đều lấy cảm hứng từ các sản phẩm thời trang khác nhau.” Luke tỏ vẻ hài lòng. “Anh nghĩ em sẽ thích. Ăn thử một cái đi.” Anh đưa cho tôi một cái bánh kem lạnh hình chiếc bốt cao cổ.
Nó ngon tuyệt. Tôi suýt phát khóc. Đây là buổi tối hoàn hảo biết mấy, thế mà tôi phải kéo anh ra khỏi nó…
Có lẽ mình chỉ ăn một cái nữa thôi.
“Thêm sâm panh nhé?” Giờ anh đã rót đầy lại cốc của tôi.
Thêm một ly nữa vậy. Nhanh thôi.
“Tuyệt vời nhỉ?” Anh kéo tôi lại gần mình và tôi tựa đầu êm ái vào ngực anh, cảm thấy được ru vào sự thư giãn, cảm thấy nhịp đập trái tim anh trên da mình. “Quả là một ngày nhiều sự kiện.”
“Em không thể đồng ý hơn.” Tôi ực một ngụm sâm panh lớn.
“Mất hết công nghệ thật là tự do đến kỳ quặc. Tính đến giờ, anh đã có bốn mươi tám tiếng đồng hồ không có Internet hay email, thậm chí cả một cái điện thoại tử tế cũng không. Và em biết sao không? Anh vẫn sống sót.”
“Em biết chứ.” Tôi quay đầu sang nhìn anh. “Em nghĩ mỗi tuần anh nên có một ngày phi-BlackBerry. Sẽ tốt cho sức khỏe của anh lắm.”
“Có khi anh sẽ làm thế,” Luke nói, tay lại lần vào bên trong chân tôi. “Có lẽ mình sẽ tới đây hằng tuần. Như thế sẽ tốt cho sức khỏe của anh.”
“Đúng thế, chắc chắn!” Tôi cười khúc khích. “Uống mừng việc đó nào!” Đúng lúc tôi nhấc ly sâm panh của mình lên thì điện thoại của tôi reo. Tôi cứng đờ người.
“Mặc kệ nó đi,” Luke nói êm ái.
“Nhưng là mẹ gọi,” tôi nói nhanh, vừa chộp lấy nó vừa liếc màn hình “Có thể Minnie có chuyện. Tốt hơn là em nên nghe… A lô?”
“Becky!” Giọng mẹ ré lên lo lắng khiến tôi giật bắn mình. “Janice nhắn một tin nhắn báo động về tình hình giao thông! Đường A3 đang tắc khủng. Con thế nào rồi? Đã đi chưa?”
Tôi thấy một cơn hoảng loạn trào lên. Ôi trời ơi. Mình đang làm gì thế này, uống sâm panh và ăn bánh hả? Tôi liếc nhìn Luke. Anh đang mặc áo choàng nằm ngửa trên sofa. Trông như thể anh định ở lại đây cả đêm.
“Ừm, chưa ạ…”
“Ừ, nếu là mẹ thì mẹ đã đi rồi đấy, con yêu! Con không muốn bị kẹt xe đâu!”
“Con sẽ đi mà! Bọn con đang trên đường rồi. Hẹn gặp mẹ sớm.”
“Có chuyện gì thế?” Luke mở một mắt khi tôi đặt điện thoại xuống. Tôi có khoảng mười giây để nghĩ ra một câu chuyện đầy đủ và thuyết phục.
OK. Được rồi.
“Luke, mình phải về nhà ngay,” tôi khẩn thiết nói. “Minnie đang nhặng lên vì cả anh và em đều không hôn con bé chúc ngủ ngon. Nên mình phải về Oxshott ngay, hôn con bé chúc ngủ ngon, đảm bảo rằng nó đã ngủ yên, rồi quay lại. Nhanh lên! Mặc quần áo vào!” Tôi đã kéo quần lót của mình lên.
“Về?” Luke ngồi bật dậy ngó tôi. “Becky… em có điên không? Chúng ta sẽ không về đâu hết!”
“Minnie đang trong tình trạng kinh khủng lắm! Mẹ em nói cứ thế thì con bé sẽ ốm mất thôi. Chúng ta không thể mặc kệ con được!”
“Nó sẽ không sao đâu. Nó sẽ buồn ngủ và sẽ không sao hết.” Anh điềm tĩnh nhấp một ngụm sâm panh, và tôi cảm thấy nhói lên tức giận. Ý tôi là, OK, đứng là hiện tại Minnie không làm sao, nhưng nếu con bé làm sao thật?
“Sao anh có thể nói như thế? Nó là con chúng ta!”
“Và chúng ta đang nghỉ một đêm! Đâu phải tội ác gì, Becky. Nếu giờ mình quay lại Oxshott thì anh đảm bảo mình chưa cần về tới nơi con bé đã ngủ khì.”
“Nhưng em không thể yên tâm được! Em không thể vui thú riêng mình được! Làm sao em có thể ngồi đây uống sâm panh khi con gái em đang bị” – đầu óc tôi điên cuồng hoạt động – “co giật?”
“Co giật?”
“Mẹ em bảo bà đang thực sự lo cho sức khỏe của Minnie. Mẹ nói chưa bao giờ thấy con bé bị như thế.” Tôi ngang ngạnh nhìn Luke trân trân. “Kể cả anh không đi thì em vẫn đi!”
Trong một khoảnh khắc đóng băng tôi đã sợ anh sẽ nói, “Được thôi, em đi đi, hẹn gặp sau.” Nhưng cuối cùng anh đã nặng nhọc đặt ly rượu xuống và thở dài.
“Thôi được. Sao cũng được. Chúng ta sẽ đi hôn con bé chúc ngủ ngon.”
“Tuyệt vời! Hoàn hảo!” tôi không giấu nổi sự nhẹ nhõm, “vẫn còn sớm, mình vẫn có thể có một buổi tối vui vẻ. Mang theo sâm panh và bánh nào,” tôi thân mật nói thêm, “nhỡ đâu lại bị đói trên đường.”
Không đời nào tôi bỏ lại mấy cái bánh xinh xắn duyên dáng đó. Và ngay khi mặc xong quần áo, tôi liền vội đi vào nhà tắm nhét hết mấy thứ dầu thơm vào túi. Tôi cũng sẽ không bỏ lại chúng.
Tôi vừa xong xuôi chuẩn bị đi còn Luke đang khoác áo vào thì cái BlackBerry của tôi lại bíp bíp báo tin nhắn.
Chị đã trên đường về Oxshott chưa? Ở đây trông mọi thứ tuyệt lắm, đâu đã vào đó rồi!!!! Suze
Sắp! Tôi nhắn lại. Gặp chị sớm!!!!!
Khi xuống thang máy, tôi căng thẳng cười với Luke. Đột nhiên tôi nhận ra: Chúng tôi sắp tới đích rồi! Anh sắp ngạc nhiên rồi! Sau ngần ấy thời gian, ngần ấy chuẩn bị…
Sự phấn khích bùng lên trong tôi như một màn pháo hoa lấp lánh, và tôi không thể ngăn mình ôm anh một cái. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Chắc thế.” Anh mệt mỏi nhướng mày. “Tốt hơn là nơi nào đó nên cho chúng ta điểm đặc biệt trong lĩnh vực phụ huynh thiên thần.”
“Chắc chắn rồi.” Bằng cách nào đó tôi đã nặn ra được giọng như-bình-thường, nhưng tôi hầu như không kiềm chế được nữa. Sắp rồi! Chưa đầy nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ đến nơi và mặt Luke sẽ đờ ra, anh sẽ kinh ngạc đến nỗi thậm chí không cất nổi nên lời…
Tôi vội vã dẫn anh ra khỏi thang máy, vào sảnh. Bước chân tôi như phiêu bồng, cơ thể tôi đang sục sôi kỳ vọng.
“Anh xem quán bar mở cửa đến mấy giờ nhé,” tôi ứng biến. “Em sẽ ra xem có gọi được cái taxi nào không.”
Tôi đã có xe thuê chờ sẵn, nhưng sẽ vờ như chỉ tình cờ bắt được nó trên phố.
“Luke? Luke Brandon?”
Một doanh nhân hói đầu đang tựa vào bàn bảo vệ ngẩng lên. Nhìn đôi mắt đỏ cạch, tôi lập tức nhận ra rằng ông ta đã uống kha khá.
“Ô. Chào Don.” Luke mỉm cười chớp nhoáng. “Anh khỏe không? Donald Lister của công ty tư vấn Alderbury.” Anh giới thiệu tôi. “Đây là vợ tôi, Becky.”
Trên khuôn mặt đỏ phừng phừng của người đàn ông chợt bừng lên một nhận thức hân hoan.
“Từ từ đã nào. Chết tiệt! Luke Brandon! Chính là cậu!” Ông ta chỉ vào Luke như thể vừa giành được giải mười bảng và đang khẳng định chủ quyền với nó. “Trời đất quỷ thần ơi! Chức mừng sinh nhật, anh bạn! Thế tình hình sao rồi?”
Trong một thoáng thế giới như mờ đi.
OK, chúng tôi phải rời khỏi đây. Đi ngay, đi luôn. Cô không để lộ sự hoảng loạn, tôi khoác tay Luke khẽ giật giật, nhưng anh không hề nhúc nhích.
“Vâng, cám ơn anh.” Luke mỉm cười lịch sự, ngạc nhiên. “Thế quái nào mà anh lại biết vậy?”
“Cậu đùa hả? Ai mà chẳng…” Donald bỏ dở câu nói khi trông thấy mặt tôi. “Khỉ thật.” Ông ta cười lớn gượng gạo. “Tôi vẫn chưa để lộ gì đấy chứ hả?”
Tôi chỉ muốn nói gì đó thật nhanh và sắc sảo để vô hiệu hóa ông ta, tôi muốn quay ngược thời gian, tôi muốn bóp có cái lão ngu ngốc này, tiêu diệt ông ta, rồi đi thật xa…
“Tối nay sẽ thác loạn hả?” Ông ta nói rồi bịt miệng lại. “Hai người đang trên đường… Ôi mình ngu quá.”
Tôi chỉ muốn lao vào cái lão này như một con hổ mà dùng răng vặt đầu lão ta. Im đi, IM đi.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé! Chưa nói gì đâu nhé.” Ông ta đập đập không khí mấy lần như thể để chôn hết lời mình nói, rồi vội vã đi khỏi sàn sảnh cẩm thạch.
Nhưng ông ta chẳng thể chôn hết lời mình. Chúng đang nằm đó, như những con kiến cánh quần thảo không trung.
Lần đầu tiên trong đời tôi ước gì mình đã lấy một anh thiểu năng chưa tiến hóa hết ngu xuẩn đần độn.
Nhưng Luke thì không như vậy. Và tôi quá hiểu anh. Có thể một người lạ thấy anh trông thụ động, nhưng tôi có thể thấy đầu óc anh đang hoạt động điên cuồng. Tôi có thể biết chính xác lúc nào anh ngộ ra sự thật. Giờ mặt anh đang thận trọng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng mắt anh nói lên tất cả. Anh quay sang mỉm cười.
“Chậc, anh chẳng hiểu toàn bộ chuyện này là sao cả,” anh nói, giọng hơi nồng nhiệt thái quá.
Anh biết mất rồi.
Tôi đờ cả người.