Tín Đồ Shopping Có Baby

Chương 18



Hừ. Tôi không tin. Không phải tôi đau đẻ, rốt cuộc là thế đấy. Tôi chẳng có baby hay cái gì cả.

Thật vô lý, tôi thực lòng vẫn nghĩ là họ nhầm. Tôi có đủ mọi triệu chứng cơ mà! Những cơn co thắt đều đặn, đau lưng (ừm, hơi đau đau thôi), y như sách nói. Nhưng họ chỉ cho tôi về và nói tôi không đau đẻ hay sắp đau, thậm chí sắp sắp đau cũng không. Họ bảo đó không phải là những cơn đau đẻ thật.

Toàn bộ chuyện nàyấu hổ một chút. Đặc biệt khi tôi hỏi thuốc gây tê và họ cười phá lên. Họ đâu có nhất thiết phải cười phá lên như thế. Hoặc gọi điện cho bạn bè buôn chuyện này. Tôi đã nghe thấy một nữ hộ sinh gọi điện buôn, dù cô ta chỉ thì thầm.

Chuyện này cũng khiến tôi suy nghĩ lại toàn bộ về việc sinh nở, ý tôi là, nếu đó không phải là thật… thì thế quái nào mới là thật? Vậy là sau khi từ bệnh viện về, tôi đã có một cuộc nói chuyện lâu, thẳng thắn với Luke. Tôi bảo anh tôi đã suy nghĩ cẩn thận và đi tới kết luận là tôi không thể đẻ được, và chúng tôi sẽ phải tìm giải pháp khác.

Trước việc này, anh thực sự ngọt ngào, và không chỉ nói, “Cưng à, cưng sẽ ổn thôi” (như con mụ tư vấn sinh nở ngớ ngẩn qua điện thoại ấy). Anh nói tôi nên áp dụng mọi biện pháp giảm đau có thể, đừng quan tâm đến giá tiền. Nên tôi đã thuê một chuyên gia mát xa chân tay, một chuyên viên mát xa đá nóng, một nhà trị liệu theo liệu pháp hương thơm, một thầy châm cứu, một thầy vi lượng đồng căn và một bà đỡ. Ngoài ta tôi còn gọi điện đến bệnh viện hàng ngày, chỉ để chắc chắn rằng các bác sĩ gây mê của họ vẫn chưa ốm hết hay bị kẹt trong tủ đồ hay gì cả.

Và tôi đã vứt cái hòn đá sinh nở ngu ngốc đó đi. Thì tôi vẫn luôn cho rằng nó là thứ vớ vẩn mà.

Giờ đã là một tuần sau – và từ hôm đó vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, trừ việc tôi béo lên và nặng nề hơn bao giờ hết. Hôm qua chúng tôi đến gặp bác sĩ Braine, và ông nói mọi chuyện có vẻ như ổn cả, đứa nhóc đã xoay về đúng vị trí, và đó là tin tốt lành. Hừm. Tin tốt cho đứa trẻ, chắc thế. Chứ không phải cho tôi. Tôi hầu như không đi lại nổi, hoặc ngủ. Đêm qua tôi thức giấc lúc ba giờ sáng và cảm thấy khó chịu đến mức thậm chí nằm trên giường thôi cũng không thể, nên tôi đã đi xem chương trình truyền hình cáp tên là Sinh nở thực tế – Khi bi kịch trở nên tồi tệ.

Giờ nghĩ lại thì thấy có lẽ việc này là một sai lầm. Nhưng may mà Luke cũng thức, anh đã pha một cốc sô cô la nóng để giúp tôi bình tĩnh lại và bảo rằng thực sự không có khả năng một ngày nào đó chúng tôi lại bị kẹt trong tuyết trong khi tôi sắp sinh một cặp sinh đôi mchẳng có bác sĩ nào trong vòng hai trăm dặm. Vả lại ít nhất chúng tôi cũng biết phải làm gì nếu bị như thế.

Lúc đó Luke cũng không ngủ yên giấc vì tình hình vụ Arcodas. Ngày nào anh cũng trao đổi với các luật sư, thảo luận cùng nhân viên của mình, và cố gắng không ngừng để sắp xếp một cuộc họp với nhóm nhân viên cấp cao của Arcodas nhằm tìm cách giải quyết triệt để chuyện này. Nhưng Iain đã hủy cả hai buổi mà không báo trước – rồi đi công tác đâu đó mất dạng. Vậy nên chưa có gì được giải quyết cả, mà chuyện này càng kéo dài, Luke càng căng thẳng. Như thể cả hai chúng tôi đều đang đứng trên một quả bom nổ chậm vậy, chỉ biết… chờ đợi.

Tôi chưa bao giờ giỏi chờ đợi. Chờ con ra đời, chờ điện thoại, chờ bán hàng mẫu… hay chờ gì cũng thế.

Điều tích cực duy nhất ngay lúc này là Luke và tôi đang gắn bó hơn cả triệu lần trước đó. Suốt tuần vừa qua, chúng tôi đã nói chuyện về mọi thứ. Công ty của anh, những kế hoạch cho tương lai… một đêm chúng tôi còn giở hết ảnh tuần trăng mật ra xem lại.

Chúng tôi đã nói về mọi thứ… trừ Venetia.

Tôi đã cố gắng. Trong bữa tối hôm ra viện, tôi đã cố gắng nói với anh bộ mặt thật của cô ta. Nhưng Luke nghi ngờ. Anh nói anh vẫn không thể tin rằng Venetia đã nói anh và cô ta đang ngoại tình vơi nhau. Anh nói họ thực sự chỉ là bạn cũ – và có lẽ tôi đã nhầm hoặc hiểu nhầm ý cô ta chăng?

Việc này khiến tôi muốn hất cả đĩa thức ăn vào tường mà hét lên, “Anh nghĩ em ngu đến mức nào chứ?” Nhưng… tôi đã không làm thế. Như thế sẽ khiến chúng tôi cãi nhau to, và tôi thực lòng không muốn làm hỏng buổi tối ấy.

Và từ đó tôi vẫn chưa lôi chuyện này ra. Luke đã quá phiền muộn rồi, tôi không thể làm thế được. Như anh nói, chúng tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại Venetia nếu tôi không muốn. Anh đã thông báo tin này với cô ta với tư cách một khách hàng PR, bác sĩ Braine nhận lại tôi, và Luke hứa anh sẽ không lên bất cứ kế hoạch gặp gỡ nào với cô ta. Theo anh, đó chỉ là một chương ngắn trong đời chúng tôi, và nó đã khép lại.

Chỉ có điều… tôi không thể khép nó lại. Tận sâu thẳm bên trong, tôi vẫn bị ám ảnh. Tôi không hề nhầm. Cô ta đúng là đã nói Luke đang ngoại tình với cô ta. Suýt nữa cô ta đã phá tan cuộc hôn nhân của chúng tôi – vậy mà giờ cô ta lại chuồn êm với việc đó.

Mình mà có thể gặp lại cô ta thì… Mình mà có thể cho cô ta biết mình nghĩ gì về cô ta thì…

“Bex, cậu lại đang nghiến răng kìa,” Suze nói, kiên nhẫn. “Thôi đi.” Cô đã đến đây được nửa tiếng, khệ nệ vác theo cả đống quà Giáng sinh được làm thủ công mua từ hội chợ trường Ernie. Lúc này cô đang mang lại một cốc trà lá mâm xôi và bánh quy kem lạnh hình ông già Noel, và đặt chung lên bàn bếp. “Cậu phải thôi stress vì vụ Venetia đi. Không tốt cho đứa trẻ đâu.”

“Cậu thì thấy không sao rồi! Cậu đâu có biết chuyện này thế nào. Không ai từng bắt cậu phải đi mấy đôi tất kinh khủng đó, lại còn bảo cậu rằng cậu chẳng còn cuộc hôn nhân nào nữa, rằng chồng cậu sắp bỏ cậu đến nơi…”

“Nghe này, Bex,” Suze thở dài. “Dù Venetia có nói gì… dù cô ta có nói hay không…”

“Cô ta có nói!” tôi ngẩng len, giận dữ. Đó là điều chính miệng cô ta nói, từng từ một! Cậu cũng không tin mình sao?”

“Tất nhiên mình tin!” Suze nói, xuống nước. “Tất nhiên rồi. Nhưng cậu biết đấy, khi cậu mang thai, mọi chuyện đều có vẻ tệ hơn nó vốn có. Cậu có thể đã phản ứng quá mức…”

“Mình không phản ứng quá mức! Cô ta cố cướp chồng mình! Gì cơ? Cậu nghĩ mình bịa chuyện sao? Cậu nghĩ mình dựng nên toàn bộ chuyện này?”

“Không!” Suze vội nói. “Nghe này, mình xin lỗi. Có lẽ đúng là cô ta theo đuổi Luke thật. Nhưng cô ta đâu có giành được anh, đúng không?”

“Ừm…ừ.”

“The thì cho qua đi. Cậu sắp sinh con rồi, Bex ạ. Đó mới là điều quan trọng, chẳng phải sao?”

Trông Suze lo lắng quá, mình không thể kể cho cô ấy nghe ao ước bí mật trong tưởng tượng của mình: không nói không rằng lao thẳng vào Trung tâm Sinh con Toàn diện, rồi kể với tất cả mọi người ở đó Venetia thực sự là một con mẹ man trá chuyên phá hoại gia đình người khác ra sao.

Rồi xem cô ta còn toàn diện kiểu gì?

“Thôi được,” cuối cùng tôi nổi. “Mình sẽ cho qua.”

“Tốt.” Suze vỗ vào cánh tay tôi. “Thế, mấy giờ mình phải đi nhỉ?” Hôm nay tôi sẽ quay lại The Look, dù đã chính thức nghỉ đẻ – vì họ tổ chức lễ bắt đầu lên danh sách chờ cho dòng sản phẩm mới của Danny Kovitz. Danny sẽ ở đó lúc mười hai giờ trưa để ký tặng cho những người đã đăng ký, và đã có hàng trăm người hỏi thăm về dòng sản phẩm này rồi!

Tất cả bỗng trở thành một sự kiện lớn – một phần nhờ việc một đêm Danny bị tờ Coronation Street tóm được cảnh đang dính lấy anh chàng mới. Đột nhiên tất cả báo chí đều khai thác câu chuyện này và chúng tôi nhận được rất nhiều chú ý. Sáng nay thậm chí Danny còn lên cả chương trình Morning Coffee, ngồi trên sofa đánh giá xu hướng thời trang xuân (anh nói tất cả các trang phục đều kinh tởm, và họ rất thích nghe điều này), và kêu gọi mọi người đến The Look.

Ha! Và tất cả đều là nhờ ý tưởng mời anh tham gia của tôi. “Vài phút nữa mình đi nhé,” tôi nói, liếc đồng hồ. “Không cần vội. Họ đâu có thể đuổi việc mình vì đến muộn, đúng không?”

“Chắc là không đâu.” Suze trở lại chỗ bồn rửa, đi qua chiếc xe nôi Chiến binh mới mua còn nguyên bao bì đang để trong góc. Trong phòng trẻ chẳng còn chỗ để nữa, còn sảnh thì đã chật ních với một chiếc xe nôi Bugaboo (đang khuyến mại đặc biệt), chưa kể chiếc xe nôi ba bánh có thể chuyển thành ghế trên ô tô. “Bex, cậu đặt mua mấy cái xe nôi thế?”

“Một vài cái,” tôi mơ hồ nói.

“Nhưng thế thì cậu định để tất cả chúng ở đâu?”

“Sẽ ổn thôi mà,” tôi trấn an cô. “Mình sẽ dành riêng cho chúng một phòng ở nhà mới. Mình sẽ gọi đó là Phòng Xe nôi.”

“Phòng Xe nôi?” Suze nhìn tôi chằm chặp. “Cậu sắp có một Phòng Giày và Phòng Xe nôi?”

“Sao không? Mọi người chẳng cò đủ số phòng khác nhau gì cả. Có khi mình còn phải lập thêm Phòng Túi xách nữa. Chỉ nhỏ thôi…” Tôi nhấp một ngụ trà lá mâm xôi, mà theo Suze sẽ giúp sinh nhanh hơn, và nhăn nhó vì vị ghê ghê của nó.

“Ôii, sao thế?” Suze nói, cảnh giác. “Cậu vừa thấy cơn đau à?”

Thật tình. Đây là lần thứ ba cô hỏi về mấy cơn đau kể từ lúc đến đây sáng nay.

“Suze, còn hai tuần nữa mới đến ngày mà,” tôi nhắc cô.

“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả!” Suze nói. “Mấy ngày đó toàn là do các bác sĩ thông đồng với nhau bịa ra.” Suze săm soi tôi thật kỹ. “Cậu có cảm thấy thích quét nhà hay lau tủ lạnh không?”

“Tủ lạnh nhà mình sạch mà!” tôi nổi, hơi cảm thấy bị XÚC phạm. “Không, ngốc ạ!” Suze nói. “Đó là bản năng làm tổ. Khi sắp sinh hai đứa sinh đôi, mình đột nhiên điên cuồng thích là áo choTarkie. Còn Lulu thì bắt đầu hút bụi cả ngôi nhà!”

“Hút bụi á?” tôi nhìn cô nghi ngại. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình lại cảm thấy thôi thúc muốn đi hút bụi.

“Chính xác! Rất nhiều phụ nữ còn đi chà sàn nhà…” Cô ngưng lại khi nghe tiếng chuông báo có khách ở dưới tầng và nhấc máy trả lời. “Xin chào, nhà Brandon nghe!” Cô lắng nghe một lát rồi bấm nút đồng ý“Là bên giao hàng. Cậu đang chờ gì à?”

“À phải!” Tôi đặt cốc xuống. “Chắc là đồ Giáng sinh của mình đấy!”

“Quà à?” Suze rạng rỡ lên. “Có gì cho mình không?”

“Không phải quà,” tôi giải thích. “Mà là mấy thứ đồ trang trí cực kỳ yêu. Lạ lắm, tự nhiên hôm qua mình lại thấy bị thôi thúc, như kiểu, mình phải mua sắm sắp xếp cho Giáng sinh xong xuôi trước khi sinh con. Nên mình đã đặt mua tượng các thiên thần mới để treo lên cây thông, nến Advent, bức ảnh Chúa Giáng sinh lộng lẫy này…” Tôi cắn một miếng bánh quy nhai nhóp nhép. “Mình đã lên hết kế hoạch Giáng sinh cho nhà mới. Bọn mình sẽ đặt trong sảnh một cây thông lớn, vòng hoa treo khắp nơi, cả mấy chú bánh gừng nữa, mình có thể thắt ruy băng đồ cho chúng…”

Chuông cửa reo và tôi ra mở. Hai người đàn ông khuân những thùng các tông khổng lồ, cộng thêm một gói đồ sộ hẳn là đựng hình mẫu to bằng người thật của Mary và Joseph – cha mẹ chúa Jesus.

“Chà chà! ” Suze nói, dán mắt vào chúng. Thế này thì cậu cần có cả Phòng Đồ Giáng sinh nữa rồi.”

Này, ý không tồi đâu.

“Xin chào!” tôi cười với hai anh khuân vác. “Cứ để đâu cũng được. Cảm ơn các anh rất nhiều…” Tôi nguệch ngoạc ký rồi quay sang Suze khi họ đi. “Mình phải khoe cậu tất Giáng sinh cho nhóc nhà mình mới được…”

Tôi ngừng lại. Suze đang hết nhìn tôi lại nhìn mấy cái thùng với một nét mặt kỳ lạ, phấn khích.

“Sao thế?”

“Bex, đúng là thế này đây, cô nói. Cậu đang làm tổ.”

Tôi trân trối nhìn cô. “Nhưng mình vẫn chưa lau rửa cái gì

“Không ai giống ai cả! Có lẽ cậu không lau rửa đồ, mà đặt mua đồ theo catalog! Có phải cậu làm điều này như thể… như thể bất ngờ có một khát khao mãnh liệt mà cậu không thể cưỡng lại?”

“Đúng!” tôi không thể ngăn mình kinh ngạc nhận ra. “Chính xác! Catalog này được nhét vào cửa nhà mình… và mình thấy nhất định phải đặt mua thôi. Mình không thể kiềm chế được!”

“Thế thì sắp rồi!” Suze nói, hài lòng. “Tất cả đều là một phần trong kế hoạch vĩ đại của Tự nhiên.”

“Wow,” tôi hổn hển. Mình là một phần trong kế hoạch vĩ đại của Tự nhiên cơ đấy!

“Mà cậu thực sự không cảm thấy muốn làm sạch cái gì đấy à?” Suze tò mò hỏi thêm. “Hoặc là dọn dẹp?”

Tôi thử khuấy lại các cảm giác của mình. “Mình không nghĩ thế.”

“Cậu không cảm thấy muốn rửa mấy cái đĩa kia ư?” Suze chỉ đống đĩa ăn sáng trong bồn.

“Không,” tôi nói như đinh đóng cột. “Chẳng thấy thôi thúc gì cả.” “Như thế chứng tỏ,” Suze lắc đầu kinh ngạc, “các ca mang thai luôn khác nhau.”

Một ý nghĩ mới bất chợt nảy ra trong tôi. “Này Suze, nếu mình đang làm tổ, có lẽ mình sẽ sinh sớm! Như chiều nay chẳng hạn!”

“Không thể nào!” Suze nói, đầy thấy vọng. “Không thể trước bữa tiệc!” Ngay lập tức cô đưa tay che miệng.

Tiệc? Ý Suze là tiệc mừng đứa bé sắp chào

“Cậu đang định tổ chức tiệc mừng đứa bé sắp chào đời cho tớ sao?” tôi không thể ngăn mình mỉm cười vì vui sướng.

“Không!” Suze đáp ngay. “Mình… không phải… mình không…”

Mặt cô chuyển sang màu hồng rực, chân xoắn vào nhau. Suze đúng là kẻ chẳng biết nói dối chút nào.

“Có mà!”

“Ừm, thôi được,” cô vội nói. “Nhưng đây là một ngạc nhiên. Mình sẽ không nói cho cậu khi nào đâu.”

“Hôm nay à?” tôi nói lập tức. “Mình cá là hôm nay!”

“Đã bảo là mình sẽ không nói mà!” cô nói, lúng túng. “Đừng nói chuyện này nữa. Coi như mình chưa nói gì nhé. Đi thôi nào.”

Chúng tôi bắt taxi đến The Look – và khi đến gần tôi không tin nổi vào mắt mình nữa. Thế này còn tốt hơn tôi trông đợi trong cả triệu năm.

Hàng đoàn người rồng rắn xếp quanh tòa nhà đến ngút tầm mắt tôi. Chắc phải có đến hàng trăm, hầu hết là các cô gái mặc đồ sành điệu, tán gẫu với nhau theo nhóm hoặc đang buôn điện thoại. Ai cũng cầm trong tay một quả bóng bay in chữ “The Look – Danny Kovitz”, nhạc xập xình trên loa, còn một cô ở bộ phận PR thì đang phát Diet Coke và kẹo mút “Danny Kovitz”.

Toàn bộ không khí cứ như một bữa tiệc. Một nhóm phóng viên chương trình ti vi London Tonight đang quay phim cảnh tượng này và một phóng viên đài phát thanh đang phỏng vấn cô gái đứng đầu hàng, và khi ra khỏi xe, tôi thấy một phụ nữ đang tự giới thiệu với một cô gái trẻ quanh quẩn ở đó rằng bà là người chiêu mộ của công ty người mẫu Models One lang=”FR” “Tuyệt quá đi mất,” Suze hổn hển bên tôi.

“Mình biết!” Tôi cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, nhưng một nụ cười toe toét đang nở trên mặt tôi. “Nào, mình vào trong đi!”

Chúng tôi chen lấn lên đầu hàng, tôi chìa thẻ cho nhân viên an ninh. Khi anh mở cửa cho chúng tôi vào, tôi có thể cảm thấy các cô gái phía sau đang tràn lên xô đẩy sau lưng.

“Có thấy cô kia không?” tôi nghe thấy giọng ai đó phẫn nộ phía sau mình. “Cô ta cứ thế xông vào kìa! Sao cô ta lại được nhảy hàng chỉ vì mang bầu chứ?”

Ối ối. Có lẽ mình nên vào trong ngay.

Bên trong lại có một hàng các cô gái đang buôn chuyện phấn khích nữa. Hàng này xếp vòng quanh khu Phụ kiện, qua màn hình lớn đang chiếu bộ sưu tập của Danny, đến tận cái bàn kính kiểu Art Deco, Danny đang ngồi sau nò, trên một chiếc ghế trông như ngai vàng. Treo trên đầu anh là banner đề ĐẶC BIỆT – GẶP GỠ DANNY KOVITZ! còn trước mặt là ba em tuổi teen buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo jacket kiểu quân đội đang đờ đẫn nhìn anh trong sự kính nể vô bờ khi anh ký lên những chiếc áo phông trắng bình thường cho chúng. Anh thấy tôi nhìn liền nháy mắt.

“Cảm ơn,” tôi mấp máy môi đáp lại và hôn gió anh một cái. Anh đúng là một ngôi sao trăm phần trăm.

Ngoài ra, tôi biết anh yêu tất cả những điều này.

Cách cái bàn một đoạn, Eric đang được một chương trình ti vi khác phỏng vấn, và trong lúc tiến lại tôi đã nghe lỏm được anh nói gì.

“Tôi vẫn luôn có cảm giác mạnh mẽ rằng The Look nên xem xét đến các sáng kiến về việc kết hợp với các nhà thiết kế…” anh trịnh trọng nói. Rồi khi chợt trông thấy tôi đang xem, anh liền ngưng bặt, hơi đỏ mặt. “E hèm. Để tôi giới thiệu Rebecca Brandon, trưởng bộ phận Mua sắm Cá nhân của chúng tôi, người đã nghĩ ra ý tưởng này…”

“Xin chào tôi tiến đến chỗ máy quay với một nụ cười tự tin rạng rã. “Tôi và Eric cùng làm việc với nhau trong dự án này và tôi nghĩ nó đang báo trước một tương lai mới cho The Look. Và tất cả những ai từng cười nhạo chúng tôi giờ có thể nuốt lại lời mình rồi.”

Tôi trả lời phỏng vấn thêm vài câu châm biếm sắc sảo hơn nữa, rồi xin cáo lui để Eric lo nốt. Thật ngạc nhiên, tôi vừa thấy Jess đứng cạnh khu kính mát, lúng túng, đi một mình, mặc quần jeans và áo packaề Tôi đã nói với chị về lễ khai trương hôm nay – nhưng thực sự không chắc là chị sẽ tới.

“Jess!” tôi gọi lớn khi tiến lại phía chị. “Cuối cùng chị cũng đến được!”

“Thật không thể tin nổi, Becky.” Jess nhìn khắp lượt đám đông đang đi lại. “Chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn chị!” Tôi cười với chị. “Tuyệt thật nhỉ? Chị đã thấy hết mấy nhóm phóng viên truyền hình chưa?”

“Có thấy một anh ở tờ The Times ngoài kia,” Jess nòi, gật đầu. “Cả tờ Standard nữa. Mức độ phủ sóng truyền thông của vụ này sẽ cao lắm đây.” Chị khẽ nhoẻn cười. “Becky Brandon lại thành công nữa rồi.”

“Ừm…” tôi nhún vai, đỏ mặt. “Thế, mọi chuyện sao rồi chị? Chị chuẩn bị đi Chile đến đâu rồi?”

“Ờ thì cũng ổn.” Jess thở hắt ra.

Vấn đề với Jess là hơi khó nhận biết tâm trạng chị. Ngay cả khi chị đang vui, ở chị cũng toát ra vẻ gì đó ảm đạm. (Cái này chỉ là tính của chị thôi, không phải tôi định nói xấu hay gì cả.) Nhưng giờ khi nhìn chị, tôi nghĩ chị đang đau khổ thực sự.

“Jess, có chuyện gì thế?” Tôi đặt bàn tay lên cánh tay chị. “Chẳng ổn gì cả

“Ừ,” Jess nói. “Đúng đấy.” Chị ngẩng lên, và tôi kinh hoàng nhận thấy mắt chị rưng rưng. “Tom biến mất rồi.”

“Biến mất?” tôi thốt lên kinh ngạc.

“Chị định không nói gì. Chị không muốn khiến em lo lắng. Nhưng ba ngày nay không ai thấy anh ấy nữa. Chị nghĩ anh ấy đang dỗi.”

“Vì chị sắp đi à?”

Chị gật đầu và tôi chợt thấy giận Tom điên lên. Sao anh ta cứ phải ích kỷ vô trách nhiệm như thế chứ?

“Anh ấy gửi cho gia đình một tin nhắn bảo là mình vẫn an toàn. Thế đấy. Anh ấy có thể ở bất cứ đâu. Và Janice trách chị, tất nhiên là thế.”

“Đấy đâu phải lỗi của chị! Anh ta chỉ là một…” tôi ngăn mình lại.

“Em có biết anh ấy có thể ở đâu không, Becky?” Trán chị nhăn lại. “Em biết anh ấy từ nhỏ đến giờ mà.”

Tôi nhún vai, chẳng biết nói gì. Vì hiểu Tom, nên tôi biết anh ra có thể làm bất cứ gì. Anh ta có thể đến một tiệm xăm mình mà bảo họ xăm chữ “Jess, Đừng Đi” trên “thằng nhỏ” của anh ta.

“Thôi nào, anh ấy sẽ xuất hiện thôi,” cuối cùng tôi nói. “Anh ấy đâu có ngu ngốc lắm. Có lẽ anh ấy chỉ đi đâu đó nhậu nhẹt giải sầu thôi.”

“Chào Becky.” Tôi ngẩng lên thấy Jasmine đang tiến lại phía chúng tôi, trên tay cầm một ôm khăn quàng và mũ, mặt đỏ lên vì ráng sức. “Chào Jasmine! Tuyệt quá nhỉ? Trên tầng thế nào?”

“Cực kỳ lộn xộn.” Cô trợn mắt. “Chỗ nào cũng có khách hàng. May mà mình đã thuê thêm nhân viên.

“Thế chẳng hay sao?” Tôi mỉm cười, nhưng Jasmine chỉ cau có thờ ơ.

“Tôi thích như cũ hơn. Chị biết đấy, tối nay tất cả chúng ta sẽ phải ở lại muộn. Tôi còn chưa có phút nào rảnh đây.”

“Cứ thế này thì cửa hàng có thể không bị phá sản nữa,” tôi chỉ ra, nhưng trông Jasmine chẳng có vẻ gì là ấn tượng.

“Sao cũng được.” Mặt cô chợt lộ vẻ choáng váng. Trong một thoáng cô không nói nổi nên lời. “Becky… chị vừa làm lông mày đấy à?”

Đúng lúc tôi tự hỏi không biết khi nào cô ta mới để ý thấy!

“À,” tôi nói vẻ tự nhiên, “Ừ, tôi mới làm. Đẹp đấy chứ?” Tôi dùng một ngón tay vuốt xuôi một bên lông mày.

“Chị làm ở đâu?” cô ta tra hỏi.

“Tôi e là mình không nói được rồi,” tôi nói ra vẻ tiếc nuối. Cái này hơi bí mật một chút. Xin lỗi nha.”

Cằm Jasmine bắt đầu biểu hiện giận dữ. “Nói cho tôi biết chị làm ở đâu đi!”

“Không!”

“Jasmine!” Một cô đứng trên đầu băng chuyền đi lên gọi. “Cô đã tìm được mấy cái khăn đấy cho khách chưa?”

“Chị đã tìm ra chỗ tôi làm đúng không?” cô ta huỵch toẹt. “Chắc chắn là chị đã theo dõi tôi.”

“Sao mà tôi làm thế được?” tôi ngây thơ nói, liếc bóng mình trong tấm gương gần đó. Lông mày tôi trông đúng là tuyệt diệu, dù đó chỉ là lời tôi tự khen. Người làm cho tôi là một cô người Ấn Độ ở Crouch End. Tôi đến nhà, cô ta thêu từng sợi một, lâu muốn chết. Nhưng cũng đáng.

“Jasmine!” cô kia lại gọi, to hơn.

“Giờ tôi phải đi đã.” Jasmine bắn cho tôi cái nhìn cuối cùng đầy ác ý.

“Thế thì chào nhé! ” tôi nhí nhảnh nói. “Tôi sẽ bế con đến gặp cô sau. ”

Jess theo dõi toàn bộ cuộc nói chuyện nãy giờ, trông bối rối tột độ. “Lông mày thì có gì mà quan trọng thế?” chị nói khi Jasmine hầm hầm đi khuất.

Tôi săm soi lông mày của Jess. Chúng màu nâu, rậm rạp và rõ ràng là chưa từng có cái nhíp, cây cọ hoặc cây chì nào từng đến gần chúng.

“Một ngày nào đó em sẽ cho chị thấy,” tôi nói, đúng lúc đó điện thoại của tôi reo. Tôi lôi ra, mở máy nghe. “A lô?”

“Chào em,” giọng Luke vang lên trong tai tôi. “Anh đây. Anh nghe tin lễ khai trương thành công lắm hả? Vừa lên chương trình tin tức xong. Giỏi lắm, em yêu!”

“Cảm ơn anh! Chuyện này cũng khá ngạc nhiên…” Tôi bước vài bước xa khỏi Jess và rẽ vào sau giá áo lửng vải sa đính cườm. “Tình hình mới nhất thế nào rồi anh?” tôi thấp giọng nói thêm.

“Bọn anh vừa họp xong. Anh vừa ra khỏi phòng họp.”

“Ôi trời.” Tôi siết chặt điện thoại hơn. “Cuộc họp thế nào?”

“Không thể tệ hơn.”

“Tức là tốt à?” tôi cố đùa – nhưng tim tôi chùng xuống. Tôi đã hy vọng Luke thoát khỏi vụ này biết bao nhiêu.

“Anh nghĩ trước đây chưa ai từng chống lại Iain nên ông t không thích vụ họp hành này. Trời ạ, họ đúng là một đám côn đồ khó chịu.” Tôi có thể thấy sự tức giận trong giọng Luke. “Họ cứ nghĩ mình sở hữu cả thế giới.”

“Thì đúng là họ sở hữu cả thế giới mà,” tôi chỉ ra.

“Họ không sở hữu anh.” Giọng Luke đầy quyết tâm. “Hay công ty của anh.”

“Vậy anh định làm gì?”

“Chiều nay anh sẽ nói chuyện với toàn bộ nhân viên.” Anh ngưng lại, tôi hình dung ra anh đứng ở bàn của anh, mặc sơ mi dài tay, giật nới cà vạt. “Nhưng nhiều khả năng bọn anh sẽ rút khỏi hợp đồng. Bọn anh không có cách nào làm việc với đám người này được.”

Thế đấy. Toàn bộ giấc mơ hợp-đồng-với-Arcodas-chinh-phục-thế-giới thế là hết. Toàn bộ hy vọng và dự định của Luke, thế là tan. Tôi cảm thấy cơn phẫn nộ dâng trào choáng ngợp. Sao hắn dám đối xử với người khác tồi tệ như thế rồi nhởn nhơ thoát? Phải có ai đó lột trần bộ mặt hắn ra mới được.

“Luke, em phải đi đây,” tôi nói, đột nhiên quyết tâm sắt thép. “Gặp anh sau nhé. Tối nay nói chuyện tiếp.”

Tôi ngắt máy, nhanh chóng tìm số trong danh bạ rồi quay số nhanh. Sau bốn hồi chuông thì có người nhấc máy.

“Dave Sharpness nghe đây.”

“Ôi chào ông Sharpness,” tôi nói. “Tôi, Becky Brandon đây.”

“Cô Brandon!” Giọng khàn khàn của ông ta chợt vút lên. “Thật vui biết bao lại được nghe giọng cô! Tôi hy vọng hai vợ chồng vẫn ổn chứ?”

“Er… cũng ổn, cám ơn ông.” Bỗng có hai cô gái đi qua nên tôi phải nép mình đi tới một chỗ trống đằng sau gian trưng bày tòc giả.

“Có chuyện gì khác mà chúng tôi có thể giúp cô chăng?” Dave Sharpness nói. “Các đặc vụ chuyên giám sát của chúng tôi vừa trải qua khóa huấn luyện toàn diện, hẳn cô sẽ hài lòng khi nghe tin này. Và tôi có thể khuyến mại cô hai mươi phần trăm giá tất cả các điều tra…”

“Thôi!” tôi ngắt lời ông ta. “Cảm ơn ông. Cái tôi cần là những tài liệu mà lần trước ông đã kiếm cho tôi. Tôi đã hủy nó. Nhưng giờ… tôi lại cần. Ông có bản sao không?”

Dave Sharpness khùng khạc trong cổ họng.

“Cô Brandon ơi, giá như tôi đếm được số lượng các bà các cô từng hủy một bằng chứng then chốt nào đó trong cơn giận dữ… Rồi, khi vụ ly hôn ở tòa lấp ló ngoài kia, họ lại gọi điện hỏi xem chúng tôi có giữ lại bản sao không…”

“Không phải tôi sắp ly dị!” tôi nói, cố giữ bình tĩnh. “Tôi cần chúng vì lý do khác. Ông có bản sao chứ?”

“E hèm. Bình thường, cô Brandon ạ, chúng tôi có bản sao và có thể đưa cho cô ngay trong vòng một giờ. Tuy nhiên…” Ông ta ngưng lại.

“Không may là mộr chuyện khá xui xẻo đã xảy ra với bộ phận lưu trữ dữ liệu an toàn.” Dave Sharpness thở hắt ra. “Liên quan tới quản lý văn phòng của chúng tôi, Wendy, và một bình cà phê. Tôi sẽ không đi vào chi tiết, nhưng một số trong các hồ sơ lưu trữ của chúng tôi đã… ừm, nói một cách đơn giản thì chúng hơi lộn xộn. Chúng tôi đã phải vứt đi khá nhiều.”

“Nhưng tôi cần chúng! Tôi cần tất cả những gì ông có về Iain Wheeler. Ông nhớ không, cái lão mà ông nhầm là chồng tôi ấy? Bất cứ tấm ảnh, bằng chứng nào về những vụ bị bưng bít ấy… bất cứ thứ bẩn thỉu nào.”

“Cô Brandon, tôi sẽ cố hết sức. Tôi sẽ tìm lại một lượt xem có được gì nhé.”

“Và ông sẽ gửi đến cho tôi sớm

“Sẽ thế.

“Cám ơn,” tôi nói. “Tôi thực sự rất cảm kích.”

Tôi ngắt điện thoại, tim đập ầm ầm. Mình phải có bằng chứng đó. Nếu tất cả đã bị hủy… mình sẽ yêu cầu điều tra tiếp. Chúng tôi sẽ hạ được Iain Wheeỉer.

Jess lại xuất hiện, chen qua đám đông, tay cầm một quả bóng bay Danny Kovitz. Trông chị thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi thập thò sau đống tóc giả.

“Becky ơi,” chị gọi khi tôi bước ra hòa vào đám đông lớn nhất. “Chị vừa thấy Suze, và giờ cô ấy đang thử mặc đủ thứ. Em muốn đi đâu làm ly trà không?”

“Thực ra em thấy hơi mệt,” tôi nói, một khách hàng đứng gần suýt nữa huých cùi chỏ vào bụng tôi. “Có lẽ em sẽ về nhà sớm để nghỉ. Em đang định chào mọi người đây.”

“Phải đấy.” Jess gật đầu lia lịa. “Nên giữ sức cho ngày mai…” chị im bặt.

“Ngày mai?” tôi hỏi lại, bối rối. “Ngày mai có chuyện gì thế?”

“Ý chị là… cho đứa trẻ.” Jess vội đánh mắt đi chỗ khác, lảng tránh. “Cho lúc sinh con. Dù em có sinh vào lúc nào.”

Chị ấy đang nói cái quái gì…

Và rồi tôi chợt nghĩ ra. Chị cũng biết bí mật đó. Nên mới lúng túng thế.

Bữa tiệc chào mừng đứa con sắp ra đời của tôi sẽ diễn ra vào ngày mai!

TIỆC MỪNG NGẠC NHIÊN – TRANG PHỤC KHẢ THI

1. Áo phông “dự tiệc” màu hồng, quần jeans bầu, giày bạc

Điểm cộng: Trông rất tuyệt

Điểm trừ: Không có vẻ mình ngạc nhiên lắm

2. Đồ ngủ, không trang điềm, đầu tóc bù xù

Điểm cộng: Trông đúng là mình, ngạc nhiên

Điểm trừ: Trông rất kinh

3. Bộ tập đi bộ Juice Couture

Điểm cộng: Trông thoải mái mà vẫn sành điệu. Như một sao Hollywood đang thư giãn tại gia vậy

Điểm trừ: Không mặc vừa bộ đó

4. Đầm bầu kiểu “Ginger Spiee” của Union Jaek cùng tóc giả hợp màu, mua trong đợt giảm giá mùa hè, giảm đến 90%

Điểm cộng: vẫn chưa có dịp nào đề mặc nó

Điểm trừ: Chắc chẳng có ai mặc đồ cầu kỳ kiểu đó cả

KENNETH PRENDERGAST

Prendergast de Witt Connell

Tư vấn Tai chính

Forward House 394 High Holborn London WC1V 7EX

Bà R. Brandon

37 Maida Vale Mansions

Maida Vale

London NW6 0YF

Ngày 05 tháng Mười hai năm 2003

Thưa bà Brandon

Cảm ơn vì bà đã viết thư.

Tôi không thể nhất trí với bất cứ điểm nào bà đã chỉ ra và chỉ có thể trả lời rằng đầu tư không nên được coi là để cho vui”.

Tôi chắc chắn mình sẽ không đổi ý, dù có được thấy cả bộ sưu tập đồ trang trí cổ nam châm để gắn lên tủ lạnh của Audrey Hepburn. Và tôi rất nghi ngờ chuyện chúng – cũng như bất cứ phần nào trong danh mục đầu tư của bà – sẽ “kiếm được bạc triệu”.

Trân trọng

Kenneth Prendergast

Chuyên gia Đầu tư Gia đình


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.