Nhìn khuôn mặt tức giận của chàng, Lạc Tử Mộng lập tức bồi thường một khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, không nói bậy, chỉ là muốn hướng Vương Gia tới chỗ tốt mà thôi. Vương Gia hôm nay huynh còn chưa vào cung sao?”
“Không vào cung.”
“Ngày mai thì sao? Không phải mỗi ngày huynh đều phải vào triều sao? Dù sao cũng thuận tiện….”
“Coi như là vậy thì cũng không quan hệ gì tới nàng.”
Chàng thật không biết là tại sao mình lại có nhiều kiên nhẫn để ở đây dây dưa với nàng như vậy.
“Vương Gia, huynh đói bụng chưa?”
“Không đói bụng.”
“Nhưng mà ta rất đói……” Nàng đáng thương ôm bụng, vẻ mặt vô tội nhìn về phía chàng.
“Không phải là mới vừa dùng cơm trưa xong sao?” Đầu chàng đầy vạch đen, không phải nàng nói mình đã hai mươi hai tuổi rồi sao? Sao có thể có những cử chỉ còn ngây thơ hơn cả Hoa Thiên Nhụy như thế chứ? Thật hoài nghi không biết có phải là mình có sở thích yêu thích trẻ con không nữa?
“Đói bụng thì lại đi ăn tiếp đi.” Chàng cúi đầu không hề để ý đáp lại.
“Vâng, vậy ta đi ăn đầy bụng trước, rồi một lát nữa sẽ tiếp chuyện cùng huynh, huynh nhớ chờ ta….”
Khi chàng nghe được âm thanh cuối của nàng tới lúc ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của nàng nữa. Cả thư phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy yên tĩnh như vậy thì có gì không đúng, nhưng đột nhiên thiếu tiếng huyên náo của nàng, đột nhiên giống như cảm giác thiếu rất nhiều thú.
Trong đình viện, Lạc Tử Mộng đang vừa bưng bát ăn mì, vừa mơ hồ nói không rõ tiếng: “Liên Vân, muội có biết Thần Vương Gia nhà các muội có sở thích gì hay không?”
Liên Vân hai tay chống cằm nhìn dáng vẻ ăn uống say sưa ngon lành của nàng đến ngây người. Thật đúng là tham ăn, nhưng mà sao có thể ăn nhiều như vậy mà lại không mập chứ?
“Ta đang hỏi muội đấy! Đang tư xuân à?” Nàng húp hết một ngụm nước mì cuối cùng rồi đặt đôi đũa xuống, vươn tay chọc chọc Liên Vân đang suy nghĩ đến sững sờ.
Liên Vân lập tức lấy lại tinh thần sau đó đỏ mặt nói: “Lạc cô nương, nô tỳ mới không có tư….xuân. Nói về sở thích của vương gia ngoại trừ ăn, mặc, ở, đi lại, những thứ khác nô tỳ không biết.”
“Nói nghe một chút đi.” Hai mắt nàng bắt đầu sáng lên.
“Sáng sớm lúc vương gia thức dậy sẽ uống một ngụm trà trước tiên, trà thì thích uống trà Long Tĩnh, màu sắc quần áo thì thích màu trắng bạc nhất, nhưng mà vương gia là người thích sạch sẽ, cho nên lúc trở về và trước lúc ra cửa nhất định sẽ thay quần áo, hơn nữa chỉ có nha đầu chỉ định mới có thể bước vào bên trong phòng để quét dọn.”
“Qủa nhiên là sạch sẽ, khó trách ngày đó lúc ra cửa lại đổi một bộ y phục khác, làm hại ta nhận lầm người.” Lạc Tử Mộng tự lẩm bẩm, lúc ấy còn tưởng rằng người đi phía trước chính là Hàn Hạo Hữu, làm hại nàng vui mừng đế mức suýt chút nữa thì nhào qua.
“Vương Gia thích Tiểu Đông ở bên cạnh theo sát hầu hạ, chưa bao giờ thích nha đầu khác giúp ngài thay quần áo…”
Nghe vậy, Lạc Tử Mộng lập tức vỗ bàn đá, kết quả là đau đến mức bàn tay cũng tê dại.
“Lạc cô nương, tay của người….”
“A…..Không có việc gì, ta chỉ là quá vui mừng mà thôi, nói như vậy thì ta ở lại Thần vương phủ có thể còn an toàn hơn nhiều so với ở lại hoàng cung.”
“Đúng vậy đó Lạc cô nương, vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa chủ yếu nhất là, vương gia yêu thích Lạc cô nương…”
“Đúng cái rắm!” Nàng đột nhiên nóng nảy nói tục: “Để cho ta ở trong gian phòng quái quỷ như vậy, buổi tối thiếu chút nữa là hù chết ta rồi. Nếu không tối nay muội ngủ chung với ta đi! Bằng không ở trong gian phòng âm u như vậy ta thật sự là chịu không nổi nữa rồi.”
“Âm u?” Liên Vân xấu hổ toát mồ hôi, đây chính là một trong những phòng khách được tính là phòng thượng hạng, nàng nghĩ có lẽ gia cảnh của Lạc Tử Mộng trước đây nhất định là cực kỳ tốt. “Lạc cô nương, không phải là nô tỳ không muốn, nhưng mà nô tỳ là người dưới, nếu như ở cùng một chỗ với Lạc cô nương, sợ rằng sẽ không hợp lí.”
“Không thể ở cùng cũng phải ở cùng, cứ quyết định như vậy đi. Được rồi, ta ăn no rồi, bây giờ ta đi tìm vương gia cực kỳ tôn quý nhà các muội để liên kết tình cảm trước đây.”
Nói xong, nàng dùng khăn tay do Liên Vân đưa tới nhẹ nhàng lau miệng sau đó hấp ta hấp tấp đi tìm Hàn Hạo Thần lần nữa.
Vừa tới thư phòng, thì phát hiện Hàn Hạo Thần đã không còn ở trong phòng, đột nhiên nhìn thấy Tần quản gia, vì vậy lập tức tiến lên bắt ông lại hỏi: “Lão quản gia, Vương Gia đâu rồi?”
Tần quản gia thở một hơi âm thầm trợn trắng mắt: “Ta rất già sao?”