Chỉ nghe “Bốp” một tiếng thanh thúy tiếng vang lên, ly trà đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Hàn Hạo Thần trong lòng cả kinh, nghe thấy tiếng động lạ vang lên, lập tức đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động, lại phát hiện Lăng Tư Kỳ cùng hai cung nữ đang hoảng hốt dọn dẹp những mảnh vỡ trên mặt đất.
“Kỳ phi?” Hàn Hạo Hữu đứng dậy đi về phía Lăng Tư Kỳ, đỡ nàng đứng dậy.
Lăng Tư Kỳ vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lúc trước người nàng nhìn trúng là Hàn Hạo Thần, nhưng căn bản không có nghĩ đến người thắng trận tỉ thí lại là Hàn Hạo Hữu, điều khiến nàng không dám tin là: khi bọn họ tỷ thí xong trở về, Hàn Hạo Thần lại đang ôm một cô nương xinh đẹp vào trong lòng.
Mặc dù nàng cảm thấy vô cùng mất mác, nhưng không đổi được sự thật người nàng gả là Hàn Hạo Hữu. Nàng biết Hàn Hạo Hữu đã có hoàng hậu, hắn cứu hoàng hậu ở thời điểm hắn còn là hoàng tử. Tuy chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng nàng biết Hàn Hạo Hữu luôn bảo hộ, hết sức sủng ái hoàng hậu.
Nếu không thể gả được cho người mình yêu, nàng cũng không để ý đến việc mình sẽ gả cho Hàn Hạo Hữu. Tối hôm qua, nàng và Hàn Hạo Hữu thành thân nghi thức thật đơn giản.
Nữ tử có thể gả cho Đương Kim hoàng thượng, đó là chuyện làm rạng danh tổ tông, nhưng chuyện khiến nàng không ngờ tới, chỉ sau một ngày, hắn lại có ý định muốn nạp phi.
Quả nhiên là vừa vào cửa cung thâm sâu như biển, hậu cung của hoàng thượng hơn 3000 giai lệ, nàng được một đêm ân sủng, đã là chuyện may mắn. Nàng khổ sở cười một tiếng.
“Ái phi có chỗ nào bị thương không?” Hàn Hạo Hữu cầm tay nàng lên nhìn, phía trên có chút sưng đỏ.
“Tạ hoàng thượng, thần thiếp không sao.” Nàng muốn rút tay về, lại bị Hàn Hạo Hữu nắm thật chặt không có buông ra.
“Còn nói không sao, nhìn xem, tay nàng bị phỏng rồi, ái phi là do trẫm từ trên tay thần vương thắng được , trẫm nên quý trọng mới đúng.”
Kỳ phi sững sờ, tiếp theo nhìn về phía Hàn Hạo Thần.
Hàn Hạo Thần chậm rãi đứng dậy không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí vẻ mặt không có một chút tiếc hận: “Lời này của hoàng huynh nói ra khiến Thần Đệ hổ thẹn, nhân duyên giữa Kỳ phi cùng hoàng huynh là do trời định, do tiên hoàng ban tặng, Thần Đệ không dám vượt qua.”
“Nói thật hay, ái phi có nghe thấy không? Nhân duyên của ta và nàng do trời định, do tiên hoàng ban tặng.” Hàn Hạo Hữu yên lặng nhìn về phía Kỳ phi, nhìn nàng nở nụ cười gượng gạo, hắn cũng không giận. Bởi vì ngay tại ngày tỉ thí, hắn đã sớm nhìn thấu tâm tư của Kỳ phi. Nhưng là, mặc kệ là ngôi vị hoàng đế hay là nữ nhân, chỉ cần là thứ hắn muốn thì hắn nhất định phải đoạt được.
“Thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng, tạ hoàng thượng ân sủng.” Lăng Tư Kỳ vốn là một nữ tử dịu dàng, trước khi vào cung đã biết thâm cung có vô số cấp bậc lễ nghĩa, tự nhiên không dám làm trái ý tứ của hoàng thượng.
“Ái phi, như thế nào đột nhiên nàng lại muốn tiến lên phía trước?”
Chẳng lẽ là muốn nhìn một chút người mà mình ngưỡng mộ? trong ánh mắt Hàn Hạo Hữu lóe lên vẻ cảnh cáo, vẻ mặt này của hắn bị Hàn Hạo Thần nhìn thấy.
Kỳ phi nhẹ nhàng thi lễ: “Hôm nay thần thiếp có hái một ít cam lộ, vì hoàng thượng, Vương Gia, đại tướng quân mà trâm trà, đặc biệt tới đây để mời các vị thưởng thức, ai ngờ mới vừa rồi không cẩn thận làm đổ bình trà, kính xin hoàng thượng thứ tội.”
“Ái phi có tâm, khiến trẫm rất vui mừng, nhưng là trên tay ái phi bị thương, trẫm cho phép nàng lui ra ngoài, nhanh đi tìm ngự y xem vết thương có sao không?”
“Dạ, thần thiếp xin cáo lui.”
Nghe thấy tay Kỳ phi bị thương, Hàn Hạo Thần chợt nhớ đến Lạc Tử Mộng đang ở trong phủ, trước khi hắn xuất phủ nàng khiến hắn nổi giận, không biết giờ này nàng thế nào.
Cũng không biết tại sao, chính hắn vậy mà có thể dễ dàng tha thứ nàng, để mặc nàng càn quấy như vậy.
Chờ sau khi Kỳ phi đi khỏi, Hàn Hạo Hữu nói: “Ý vừa rồi của trẫm, không biết nhị đệ thấy thế nào?”
Hàn Hạo Thần mấp máy môi, sau đó cười nhạt một tiếng: “Hoàng huynh, thật ra thì Lạc cô nương cũng chỉ là một cô gái bình thường so với nử tử khác không có khác biệt gì, Thần Đệ sợ rằng chuyện này đệ không thể quyết định, hay để đệ về phủ hỏi qua ý tứ của nàng.”
“Đây thật là chuyện lạ, không nghĩ tới trên đời còn có người khiến nhị đệ không giải quyết được, hơn nữa gả vào cung làm phi, có nữ tử nào lại không nguyện ý?”
Hoa Thiên Sóc lập tức đứng dậy giúp đỡ: “Hoàng thượng, nữ tử bình thường nhất định sẽ cầu còn không được, nhưng nếu là lạc Tử Mộng cô nương thì . . . . . . Khó nói.”
“Hả?” Nghe bọn hắn nói như thế, Hàn Hạo Hữu càng thêm tò mò về Lạc Tử Mộng. Hắn muốn gặp nàng, không biết sau khi tỉnh lại nàng có giống như lúc hôn mê, cũng cùng một vẻ khiến lòng người mê mẩn.