Nguyệt Thược có chút lúng túng, sao lại gặp được đúng lúc huynh muội người ta gây gổ, thời cơ này chọn thật quá kém.
Mà ngay vào lúc này, Vân Dương quận chúa vọt ra, nàng đụng vào Nguyệt Thược, mắng một câu: “Muốn chết sao?”
Bùi Hành che chở Nguyệt Thược, lạnh lùng nói với Vân Dương quận chúa: “Vợ ta đang đứng ở nơi này, quận chúa đột nhiên xông qua đụng vào người, làm sao còn không biết xấu hổ mà mắng chửi người?” Chỉ trích Vân Dương quận chúa xong, hắn quay qua hỏi Nguyệt Thược, “Không có sao chứ?”
Nguyệt Thược lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”
Vân Dương quận chúa đã nhận ra Bùi Hành, vừa mừng vừa sợ, “Là ngươi, Bùi Tử Trọng, sao ngươi lại tới đây?”
Nguyệt Thược trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị, quan sát vị quận chúa thích làm theo ý mình này.
Mà Vân Dương quận chúa cũng hoàn toàn chú ý tới nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nói: “Đây là thê tử ngươi?” Trong ánh mắt của nàng lộ ra miệt thị, hồn nhiên không có một chút tôn trọng.
Bùi Hành thản nhiên nói: “Chính thế.”
Lúc này có người thỉnh bọn họ vào bên trong gặp vương thế tử, Bùi Hành và Nguyệt Thược không nhiều lời với Vân Dương quận chúa nữa.
Nguyệt Thược chân tâm thật ý dập đầu cho vương thế tử, vương thế tử vội để người đỡ dậy. Bùi Hành vốn là chỉ định đến một chút rồi về nhà, nhưng là vương thế tử không chịu, kéo tay của hắn không tha, vừa đòi đánh cờ, vừa muốn chuyện phiếm thưởng trà.
Bùi Hành bất đắc dĩ, Nguyệt Thược được an bài đi tản bộ trong hoa viên.
Trong hoa viên, Vân Dương quận chúa đang ngồi ở trong lương đình, Nguyệt Thược không muốn lại đụng với vị quý nữ tính tình không tốt này, có chút xúi quẩy, muốn đi đường vòng.
Vân Dương quận chúa cho người ra ngoài ngăn cản lại nàng, thỉnh nàng vào, “Bùi phu nhân, làm sao nhìn thấy ta lại trốn, ta sẽ ăn thịt người sao?”
Nguyệt Thược cười khẽ, nói: “Quận chúa nói đùa, ta vốn là muốn đi hướng kia nhìn cá chép của vương phủ.”
Vân Dương quận chúa chau chau mày, chậc chậc nói: “Bùi Tử Trọng có tài có mạo, không nghĩ tới thê tử lại là xuất thân nha hoàn, đáng tiếc.”
Nguyệt Thược không nghĩ tới Vân Dương quận chúa thế nhưng biết rõ gốc gác của nàng, chỉ là vậy thì như thế nào, nàng ta một ngoại nhân có tư cách gì chỉ chỉ trỏ trỏ, đánh giá phu thê bọn họ, nói: “Tướng công không nặng xuất thân, cũng không muốn bám váy vợ, thế nhân biết rõ, chỉ biết khâm phục hắn, nói gì đáng tiếc?”
Vân Dương quận chúa hơi kinh ngạc vì nàng dám cãi lại, cười lạnh, nói: “Nhìn không ra, miệng ngươi thật lưu loát.”
Nguyệt Thược thản nhiên nói: “Không dám, chỉ là có sao nói vậy, chỗ thất lễ, kính xin quận chúa bao dung.”
Nếu không phải mới vừa bị vương thế tử dạy dỗ qua, ở nhà khó xử Nguyệt Thược sợ bị trưởng bối biết được, Vân Dương quận chúa nhất định sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, thật tốt làm khó dễ Nguyệt Thược một phen. Mà hôm nay, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
Không thèm nói nhiều nửa câu, Nguyệt Thược thỉnh tội cáo lui, mang theo nha hoàn đi tản bộ chỗ cầu khúc.
Sau còn bị vương thế tử lưu lại dùng bữa, đến muộn mới trở về nhà.
Trở lại Hầu phủ, lúc rửa mặt, Tước nhi nói với Nguyệt Thược một chuyện kỳ lạ.
“… Biểu cô nương không biết rõ làm chuyện gì chọc giận nhị phu nhân, nhị phu nhân tát nàng một cái, biểu cô nương khóc đến ngất đi, nhị phu nhân cũng tức giận đến thở không nổi, hiện thời hai người đều ngã xuống giường, đại phu nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia…”
Nguyệt Thược ngạc nhiên không thôi, nhị phu nhân Lý thị thương yêu Phương Ngọc Dung giống như thân nữ, thế nhưng lại động thủ đánh nàng ta?
Phương Ngọc Dung đến cùng là làm cái đại sự gì chọc giận nhị phu nhân?
Vấn đề này rất nhanh đạt được giải thích.
Bùi gia đại tiểu thư Bùi trân tới cửa thương lượng cùng nhị phu nhân, vì trượng phu Cảnh Anh nạp Phương Ngọc Dung làm thiếp.
Phát triển này quả thực khiến người ta phản ứng không kịp, thật tốt một tiểu thư làm khách bị cầu xin đi làm thiếp, nhị phu nhân còn đáp ứng, này thực sự không hợp với lẽ thường.
Nguyệt Thược ở trước ngày đại hỉ của Phương Ngọc Dung gặp được hai lần, trong đó một lần có ít người, hai người nói chuyện với nhau.
Phương Ngọc Dung kỳ quái nhìn nàng thật lâu, vừa tự giễu vừa cười lạnh, nói: “Số mệnh a, ngươi nói vì sao lại kỳ quái như thế, có người muôn vàn cầu xin, cầu không được, có người đần độn u mê, lại có được.”
Lời của nàng ở trong mắt người khác giống như một đám sương mù, Nguyệt Thược lại hiểu, cười nói: “Biểu cô nương, nếu chuyện đã là kết cục đã định, ngươi cũng thanh thản ổn định gả đi, cũng may là nhà thân thích, dù là làm di nương, cũng không kém.”
Phương Ngọc Dung là được kiệu nhỏ nâng đi, chỉ ở trong sân nhỏ của Bùi Trân đãi hai bàn tiệc rượu.
Việc hôn sự này, cho đến hai tháng sau mới để người ta hiểu được, vì Phương Ngọc Dung bụng to ra.
Bùi Hành liên tục tra thân thế của mình, nhưng càng tra, càng phát giác không đúng.
Nguyệt Thược nói sinh phụ hắn là Bùi Chiêu, đại tiểu thư Bùi Trân là thân nữ của nhị phu nhân, nhưng là tin tức hắn có được từ bên Bùi Trân, tra được Bùi Trân xác thực sinh muộn ba tháng so với hắn.
Nếu nói như thế, như vậy hắn không phải là con của Bùi hầu, sinh phụ mẹ đẻ hắn là một người khác.
Nhưng muốn truy nguyên, sẽ phải tra từ vài thập niên trước, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể chờ tin tức.
Cùng lúc đó, vương thế tử liên tiếp tìm Bùi Hành, một ngày kia nói muốn dẫn hắn gặp Anh vương và vương phi.
Anh vương và vương phi đều là người rất quen mặt, Anh vương thì hơi béo, vương phi là người mặt mũi hiền lành, bọn họ nhìn thấy Bùi Hành một khắc kia hết sức kích động, vương phi thậm chí kiềm chế không được từ trên chỗ ngồi đứng lên, hướng tới Bùi Hành vươn tay…
Bùi Hành trong nội tâm đã sinh nghi, nhưng là bọn họ không nói, hắn chỉ có thể giả bộ như không biết, hạ bái quỳ xuống đất, “Bái kiến vương gia, vương phi.”
Vương phi vội vàng gọi: “Mau đỡ đứng lên, đứng lên đi.”
Bà không đợi được người khác động thủ, tự mình đi lên liền đỡ Bùi Hành, cầm tay của hắn, sít sao không chịu buông.
Vương phi vóc dáng thấp, Bùi Hành thấy mắt bà hồng hồng, đôi môi run rẩy.
Thanh âm của bà khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào, “Là… Là con của ta, này rõ ràng chính là…” Ánh mắt của bà, lưu luyến không rời trên ngũ quan của Bùi Hành.
Bùi Hành trong lòng chấn động, ánh mắt nhìn thật sâu vương phi.
Người này…sẽ là mẹ đẻ của hắn sao?
Vương phi nước mắt chảy xuống, nói: “Hài tử, ta là thân nương ngươi, ngươi chịu khổ…”
Vương thế tử Lý Đức Hải sợ vương phi cuống hù đến Bùi Hành, ngược lại kháng cự tiếp nhận thực tế, gấp rút đứng ở bên cạnh đem sự tình nhất nhất tự thuật.
Nếu không có trước bị Bùi gia đuổi ra cửa, cùng với Nguyệt Thược nói đến chuyện sinh phụ của hắn, Bùi Hành thực sẽ không cách nào tiếp nhận. Nhưng là hắn hôm nay, chủ động tìm kiếm sinh phụ mẹ đẻ của mình, tự nhiên sẽ không giống như vậy.
Mắt của hắn đã ươn ướt, nhìn vương phi, quỳ xuống.
Vương phi kéo không được hắn, đau lòng nói: “Ngươi mau đứng lên, trên đất lạnh.”
Bùi Hành gọi bà: “Nương.”
Vương phi che miệng lại, sợ mình khóc lên.
Anh vương gia mặc dù liên tục ở bên cạnh không nói lời nào, trên thực tế mắt cũng đã ướt.
Bùi Hành hướng ông, cũng hô một tiếng, “Cha.”
Anh vương gia gật gật đầu, lại gật gật đầu, nói liên tục nhiều câu: “Hảo, hảo.”
Bùi Hành nén lệ nở nụ cười, nói: “Ta luôn ngóng trông tìm được sinh phụ mẹ đẻ, hôm nay rốt cuộc tìm được.”
Lý Đức Hải kéo hắn, cười nói: “Ngươi là bào đệ của ta, ta là đại ca ngươi.”
Bùi Hành gật đầu, gọi hắn: “Đại ca.”
Nhận thân, bầu không khí quá mức kích động, Anh vương gia và vương thế tử đều có chút không chịu nổi, lui ra ngoài, chỉ còn lại vương phi giữ chặt Bùi Hành hỏi hắn những năm này ra sao.
Biết rõ hắn thành thân, còn có một nữ nhi, cao hứng cực kỳ, “Đem thê tử ngươi mang tới cho ta xem một chút, còn có tiểu tôn nữ, ta đều muốn gặp.”
Anh vương gia gọi hắn và Lý Đức Hải đi thư phòng.
Anh vương gia nói cho hắn biết, mặc dù có chứng cớ chứng thật hắn là huyết mạch hoàng thất, nhưng là loại gièm pha này, hoàng đế sẽ không cho phép truyền ra ngoài, đặc biệt là lúc này hoàng tử chưa định ra, Anh vương phủ cũng không thể ra tin tức gì để người ta công kích.
“… Chỉ có thể ủy khuất ngươi, đối ngoại chỉ nói ngươi là nghĩa tử ta mới thu, về sau ta sẽ vì ngươi thỉnh phong hào quận vương.”
Bùi Hành cũng không ngại, hắn chỉ là nghi hoặc đường đường một vương phi, hài tử làm sao lại bị đánh tráo?
Nhưng là nghi hoặc này, ở chỗ vương phi không có cơ hội hỏi, lúc này hỏi, mặt mũi Anh vương tràn đầy lúng túng, vương thế tử trầm mặc không nói.