Memory là một quán cafe đa năng. Vừa phục vụ ăn sáng ăn trưa, với thực
đơn phong phú, lại có phòng riêng vừa có thể xem phim hay hát karaoke
tùy ý. Ly đến thì Thiên đã đứng chờ ở cửa. Trong trang phục thường ngày
quần jean áo sơ mi phanh 2 cúc trông Thiên thêm vài phần nam tính quyến
rũ. Thiên đặt sẵn phòng, và cũng lấy đây làm “căn cứ bí mật” để bọn nó
học tập sau này.
Một tháng trôi qua, không rõ Thiên học hành có
tiến bộ lên không nhưng Ly lại thấy hiểu biết ra rất nhiều điều. Thiên
toàn hỏi những điều mà chính Ly cũng không biết, và rồi những câu Ly hỏi ngược lại Thiên lại đáp rất trôi chảy khiến Ly không hiểu là Thiên đang kèm nó hay nó đang kèm Thiên nữa. Nhưng quả thực Ly cũng thu lợi từ
việc học chung này, nên thành ra Ly cũng không nghĩ sâu xa làm gì.
Mai là lễ Haloween, trường bọn nó cũng tổ chức dạ hội hóa trang. Khắp nơi
không khí sục sôi tưng bừng, xì xào bàn tán, xem là hóa trang thành gì?
Bọn nó cũng hào hứng không kém, đương nhiên tất cả việc bàn luận này đều lén lút.
“- Mấy bà định hóa trang thành gì? Có đồng bộ với nhau không đây?” Linh thì thào trong giờ ăn trưa.
“- Chưa biết nữa! Nhưng thành gì cũng phải đẹp cơ!” Tâm nhăn nhó, bắt nó
mặc những bộ trang phục xấu xí không bằng để nó đập đầu vào gối chết đi.
“- Thành phù thủy! Thế nào? Không xấu, lại có thể đồng bộ!” Ly đề nghị.
“- Cũng không tồi! Nhưng nghe nói rất nhiều nàng đã chọn trang phục này!” Yến nhún vai.
Vậy là cuộc tranh luận lại tiếp tục miên man chưa có hồi kết, bên phía 4 chàng cũng có người hào hứng có người thờ ơ.
“- Mấy ông định hóa trang thành gì thế?” Huy hỏi.
“- Bí mật!” Minh cười tỏ vẻ thần bí. Huy lại quay ra nhìn Thiên:
“- Chưa biết!” Thiên thờ ơ. Huy ôm hi vọng vô cùng nhỏ nhoi ra nhìn Kiệt, vẻ mặt chờ mong:
“- Không quan tâm!” Kiệt lạnh nhạt, như dội gáo nước lạnh vào Huy. Huy
chán nản với mấy thằng bạn. Xem ra anh em đồng cam cộng khổ bây giờ phải tự lực cánh sinh rồi.
Và rồi buổi tiệc cũng đến, đây là lần đầu
tiên học sinh toàn trường tụ hội cùng một chỗ, nên về một ý nghĩa nào
đó, đây cũng xem như là một buổi tiệc giao lưu.
Tâm chọn trang
phục Angel với đôi cánh trắng. Linh là trang phục công chúa, đúng như
hoàn cảnh cũng như tính cách cô nàng. Yến định mặc trang phục mụ phù
thủy ( chứ không phải nàng phù thủy nha), nhưng bị bọn nó cưỡng chế mặc
trang phục của một nàng phù thủy sexy. Còn nó….váy trắng, dép bệt theo trang phục cổ xưa của người la mã tay cầm một cái lao, mấy nàng kia
không hiểu nó hóa trang thành ai nữa….?? ( đố biết Ly hoa trang thành
ai?).
Còn các chàng, Thiên một trang phục đen u ám của thần chết
cộng thêm một lưỡi rìu đạo cụ (có vẻ hợp với ngày này nhứt), Huy hóa
thân thành Dracula nguy hiểm nhưng cũng đầy sức hút. Kiệt đơn giản hóa
thân thành chàng tuxedo ( nói đơn giản là tại vì trang phục veston thêm
cái áo choàng và mũ ý mà) còn Minh cũng trang phục la mã cổ đại áo lệch
một bên hở nửa người, cầm theo một cái tia chớp ( hờ hờ).
8h tối tiệc bắt đầu.
Khi bọn nó lên xe định đi, “đại ma nữ” lại điện thoại bảo chúng nó lên văn
phòng gặp. 4 đứa nhìn nhau, lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“- Các em ngồi đi!” “đại ma nữ” tươi cười dịu dàng, càng chứng tỏ mức độ vấn đề nghiêm trọng.
Mấy đứa chịu tội cùng ngồi xuống, lắng nghe “nhiệm vụ”.
“- Lần trước cô đã nói, sát nhập vào có một nửa là phản đối. Bề ngoài thì
mọi việc vẫn yên ổn nhưng bên trong vẫn có những người âm thầm phá
phách” nói đến đây cô ngừng lại liếc bọn nó một cái, nhấp một ngụm trà
rồi im lặng. Cả lũ chờ đợi vừa sốt ruột vừa đau tim. Sau một hồi lâu:
“- Lần này là lần đầu cả trường tập trung một chỗ. Cô vừa nhận được tin
mật là những thành phần chống phá sẽ nhân cơ hội này làm gì đó phá
phách. Vì việc này nên cô mới gọi các em lên đây!” Lần này cô đặt chén
trà xuống, nhìn phản ứng của bọn nó. Ly chán nản lên tiếng:
“- Bọn em thì liên quan gì đến chuyện này?”
“- Không liên quan! Nhưng cô cần sự giúp đỡ của các em!” Cô mỉm cười sáng láng. Bọn nó lại cười không nổi.
“- Bọn em có tài năng gì giúp được cô chứ? Cô tìm người khác đi!” Linh xua tay lắc đầu.
Thấy cô hiệu trưởng không có phản ứng gì, nghĩ là cô cam chịu, 4 đứa đứng lên:
“- Chúng em xin phép!” Rồi quay người định rời đi, cô hiệu trưởng mới lên tiếng
“- Nghe nói bọn em bây giờ đều ở nhà Ly!” Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, 4
đứa nghi hoặc quay lại nhìn. Cô hiệu trưởng ngắm ngắm bàn tay nói tiếp:
“- Băng Tâm, lần thi vừa rồi là lần đầu em bỏ thi phải không? Vì ốm!” Cô
hiệu trưởng cười gian nhìn Tâm, Tâm bắt đầu có dự cảm không ổn.
“- Bố mẹ em biết chuyện này không?”
Tâm trợn tròn mắt. Sao nó dám cho bố mẹ biết, bình thường nó chỉ hắt hơi
một cái bố mẹ nó cũng cuống quít lên rồi huống chi là ốm nghỉ học. Nó mà nói đảm bảo sẽ bị xách cổ về nhà liền.
“- Mị Linh! Về kết quả
thi lần này của em……….” nói đến đây cô cười gian nhìn Linh. Linh
hiểu ẩn ý của cô, lại lấy bố mẹ ra đe dọa đây mà.
“- Phi Yến! Kết quả thi lần này của em rất tốt, cũng không có gây vụ ẩu đả nào…
nhưng…. 1 tháng trước… vườn sau trường… em với…” Vốn nghe những
lời ban đầu, Yến đang rất đắc ý vì nó không có gì để bị uy hiếp hết,
nghe những lời phía sau, mặt nó tái nhợt, vội chạy lên bịt miệng bà hiệu trưởng, cười nịnh hót:
“- Cô muốn bọn em giúp, lẽ nào bọn em
không giúp, đúng không các cậu!” Quay lại nháy mắt ra hiệu cho Tâm và
Linh, hai con bé vội gật đầu lia lịa. Yến lại quay lại nhìn cô hiệu
trưởng cười.
“- Nhỡ đâu có gì nguy hiểm xảy ra thì sao? Bọn em lại làm mọi việc không công vậy à?” Ly đưa ra điều kiện.
“- Xong việc, cô cho các em nghỉ hai ngày thứ 5, thứ 6 và tặng một chuyến du lịch đến một nơi có rừng có biển, thế nào?”
“- Thế còn tạm!” Linh lên tiếng.
“- Nhưng chỉ có 4 đứa em! Quá ít, chỉ e rằng đến lúc nguy cấp lại muốn ngăn chặn mà lực bất tòng tâm” Ly nhún vai.
“- Yên tâm! Hiệu trưởng bên nam sinh cũng nhờ cậy 4 nam sinh trợ giúp,
mà…. 4 nam sinh đó… bọn em rất quen thuộc!” Cô hiệu trưởng cười thần bí
Cả 4 nàng đột nhiên nghĩ đến……”Không thể nào! Không trùng hợp vậy đi!”
Bên này, 4 chàng cũng hông đồng ý, phủi mông đứng dậy định bỏ đi thì:
“- Hạo Thiên! Điện thoại của em!” Thầy hiệu trưởng vứt điện thoại cho Thiên. Sau đó lại gần Huy thì thầm:
“- Nghe nói em đang quen biết với cô người mẫu Yến Nhi? Em biết cô bé bao tuổi chứ?” Thầy cười bí hiểm.
“- Đương nhiên là bằng tuổi em, mà sao thầy biết?” Huy nghi hoặc.
“- Thầy còn biết, thực chất cô bé đấy mới 14t! Em biết luật chứ…dưới
16…?” Nghe thầy nói đến đây, mặt Huy tái mét, cắt không còn giọt máu.
Thầy hiệu trưởng tươi cười lại gần Kiệt:
“- Bố em nhắn rằng rất
mong chờ vào biểu hiện lần này của em, xem em có tiến bộ không? Đừng làm thầy và bố em thất vọng!” Rồi vỗ vỗ vai Kiệt khích lệ. Nghe nhắc đến
bố, Kiệt gật đầu.
Thiên nghe điện thoại xong, tức giận đá ghế một cái, mà quên rằng thầy hiệu trưởng mới đổi từ salon sang loại gỗ nguyên chất, ôm chân đau đớn:
“- Ui ya! ********! Ngay cả cái ghế cũng chống đối lại mình!AAAAAAAAAA!”
Thì ra, cuộc điện thoại vừa rồi là của bố Thiên. Chẳng biết ông nói gì mà
Thiên nổi khùng lên nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nhận mệnh.