Quân Hạo lơ đãng nhìn ngắm xung quanh chờ cô người yêu “tạm thời”
thay thử đồ. Nói tạm thời bởi lẽ chưa cô nào anh quen quá 1 tháng, có cô còn được tính theo ngày. Anh đẹp trai có tiền lại biết ăn chơi, biết
chiều chuộng con gái, nên dù biết là lửa mà con gái vẫn lao vào như
thiêu thân. Mong được là bến đỗ của chàng lãng tử đa tình.
Tiếng nói cười lảnh lót ở cửa hàng đối diện thu hút sự chú ý của Hạo. Trong
cái trung tâm mua sắm quý sờ tộc này, mọi người từ nhân viên cho đến
người mua sắm, tất cả đều một mô-típ “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên” đúng
chuẩn phong cách quý sờ tộc. Bốn bề không gian im ắng đến nỗi có thể
nghe được tiếng hoạt động của máy điều hòa. Mà mấy cô nàng kia đúng thật là “không ý tứ”. Nhưng anh càng thích sự “vô ý tứ” ấy hơn cái phong
cách uyển chuyển lịch sự cứng nhắc này. Trong đó có một cô gái anh thấy
rất quen mặt, không phải vì cô ấy xinh nhất, mà là…. một cảm giác rất
quen thuộc!
“- Anh!!! Em mặc bộ này thế nào!” Cô nàng người yêu “tạm thời” chạy đến nũng nịu kéo tay Hạo.
Liếc mắt 1s, Hạo nhàn nhạt đáp:
“- Đẹp!” Rồi lại chăm chú nhìn cửa hàng đối diện.
“- Thế còn bộ này?” Cô gái lại ướm một bộ váy khác lên người.
“- Đẹp!” Lần này Hạo còn không thèm liếc mắt một cái.
“- Anh!!! Anh còn chưa nhìn sao biết đẹp!” Cô gái dậm chân hờn dỗi.
Hạo không kiên nhẫn quay đầu, có trời thấu hiểu lòng anh, làm sao anh hiểu
được cái váy ống màu hồng với cái váy hai dây màu đỏ có cái gì khác
nhau??
“- Em mặc gì cũng đẹp! Thích cái nào thì lấy” Nói rồi vứt một cái card cho cô gái.
“- Nhưng cái nào em cũng thích!” Cô gái dè dặt hỏi
“- Lấy hết!” Hạo đáp, mắt vẫn nhìn sang cửa hàng đối diện. Còn cô gái, tuy mặt xụ xuống vì người yêu không để ý đến mình nhưng ánh mắt lóe lên
những tia sáng, sáng hơn vẻ lấp lánh của chiếc thẻ bạch kim.
Trong lúc chờ Tâm và Yến thay đồ, Ly dạo quanh cửa hàng ngắm nhìn, tiện thể
tìm một bộ phù hợp với mình. Trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua cửa hàng
đối diện, Ly cũng thấy Hạo nhìn mình. Ly thoáng giật mình khi nhận ra có người nhìn mình, rồi lại quay đi không để ý ( được nhìn ngắm quen rồi). Đúng luc Yến bước ra, mếu máo:
“- Không được! Tôi không hợp mặc váy dạ hội!”
“- Lại sao nữa?” Ly cũng bắt đầu thấy phiền lòng khi nghe Yến than thở.
Tuy nói tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà nhưng ai chẳng biết thế lực địa
vị nhà Linh, khẳng định sẽ có rất nhiều gia đình quyền quý, công tử tiểu thư. Nếu là bình thường, bọn nó sẽ từ chối đi hoặc mặc kệ không để ý.
Thế nhưng là tiệc sinh nhật của Linh, tình bạn mười năm cũng đáng để bọn nó hi sinh một chút ( mặc váy dạ hội mà mấy chị làm như đi đánh giặc).
“- Không ổn chỗ nào?” Ly thở dài, nó thấy Yến mặc cái váy lệch vai xẻ dài
từ đùi xuống để lộ đôi chân rất hợp với dáng người Yến.
“- Chỗ này!” Yến nhăn nhó chỉ vào bộ ngực hơi khiêm tốn của mình.
Lúc này Ly mới chú ý. Nếu mặc váy dạ hội khiến người ta trông quyến rũ sexy hơn thì mặc trên người Yến có cảm giác như….đúng! Như cái mắc treo
quần áo! Ly vỗ tay bừng tỉnh. Mà chỉ nghĩ trong đầu cười trộm thôi không dám nói.
“- Còn vấn đề nữa! Sao lão kia cứ nhìn chằm chằm
chúng ta thi thoảng cười gian tà vậy!” Yến nói đều đều, không phấn khích cũng không nóng giận.
Ly ngoái lại nhìn “Là hắn!” Ly nghĩ
thầm, thoáng không vui khi thấy Hạo vẫn nhìn mình. Ly xoay người lại
đứng khoanh hai tay trước ngực bắt trước bộ dạng của Hạo, hất cằm lên
nhìn khiêu khích.
Hạo thấy bộ dạng khiêu khích như muốn hỏi ”
Nhìn cái gì? Nhìn đủ chưa?” của Ly, trong đầu chợt hiên lên một hình
ảnh. “Là cô bé đó!”. Hạo tươi cười khẽ lắc đầu.
“- Anh cười gì vậy?” Cô người yêu lại chạy tới níu tay kéo Hạo khỏi suy nghĩ. Lúc này
Hạo cực kì không vui vì sự xuất hiện không đúng lúc của cô nàng. Hạo
lạnh lùng trả lời:
“- Không có gì! Em mua xong chưa!”
“- Em… em… mua xong rồi!” Hạo đột nhiên thay đổi sắc mặt làm cô gái cũng hơi hoảng sợ, khép nép hẳn.
Ở đối diện, Ly nhìn thấy cô gái chạy tới níu tay Hạo, trong mắt băng lạnh hiện lên sự giận dữ, phẫn nộ. Ly hùng hổ bước tới trước mặt hai
người…. Yến thấy vậy, cũng xách váy đi theo.
Càng đến gần
Ly càng bước chậm dần, nét mặt cũng dịu dần, khi chỉ còn cách 2 người
kia chừng 2 bước chân, Ly mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực:
“- Thật trùng hợp! Lâu lắm mới gặp……….. chị dâu!” Ly cười nhưng ánh mắt không cười, cao ngạo liếc Ngọc Yến đầy kinh khủng.
“- Lâu… không gặp em! Lưu Ly!” Nhìn thấy Ly đi tới Ngọc Yến đã thấy hơi
giật mình hoảng hốt bản năng muốn tránh né, nhưng nhớ đến Nhạc Phong…. nhớ đến những gì cô đã chịu…. cô đối diện.
Hạo thấy Ly bước tới,
từ ngạc nhiên lại chuyển qua vui sướng. Nghĩ thầm sẵn sàng bỏ con mồi
chưa kịp ăn này để tiếp nhận Ly, nhưng sự thật Hạo đã “ăn dưa bở”. Bởi
người Ly tìm đến là cô gái bên cạnh anh. Hạo bỗng dưng cảm thấy mất mát, không vui, quay sang hỏi Ngọc Yến:
“- Cô ấy gọi em là chị dâu? Là sao?”
Ly đứng ngoài, thấy Yến bối rối, trong lòng hả hê vì hôm nay bắt tận tay
nhìn tận mắt “đôi gian phu dâm phụ”, nghĩ rằng lần này Ngọc Yến hết chối cãi, lần này nó phải mắng cô ta một trận:
“- Chị ấy là vợ chưa cưới của anh trai tôi! Gọi chị dâu cũng không sai chứ?”
Hạo dùng ánh mắt quay ra hỏi Ngọc Yến. Anh có nhiều bạn gái nên chuyện
những cô gái đến với anh có phải người đầu tiên không anh không quan
tâm. Nhưng đụng vào “hoa có chủ” thì chưa bao giờ. “Rắc rối rồi đây!”
Hạo thầm nghĩ. Còn Ngọc Yến, nghe Ly nói, cô bừng tỉnh “vợ chưa cưới ư?” cô cười cay đắng:
“- Em nhầm rồi! Chị không phải chị dâu em! Chị
cũng không phải vợ chưa cưới của anh trai em!” Yến từ từ nói, nhẹ nhàng
lưu loát từng chữ. Nhưng nghe vào tai Ly sao mà chói tai. Yến đứng bên
nghe được, nhìn Ngọc Yến khinh bỉ:
“- Bị bắt tận nơi nên muốn phủ nhận tất cả, ghê tởm!”
Ngọc Yến làm ngơ, vẻ mặt bình thản nói tiếp:
“- Anh trai em và chị đã chia tay! Cũng 1 năm rồi! Anh em không cho chị
nói vì không muốn hai bên gia đình ầm ĩ. Không tin em có thể về hỏi anh
trai em!” Ngoài mặt bình thản nhưng người Ngọc Yến khẽ run lên, hai tay
nắm chặt.
Nghe tin này, Ly kinh ngạc khó tin. Tình yêu mà bấy lâu nó
ngưỡng mộ. Tình yêu bất chấp khó khăn hoạn nạn của đối phương khiến nó
cảm động tôn thờ thì ra đã tan vỡ bấy lâu mà nó không biết. Nó đột nhiên thấy hụt hẫng, buồn cho anh nó, buồn cho nó, buồn cho một tình yêu:
“- Nếu thật vậy! Chắc chắn là do chị, là chị bỏ anh ấy! Tôi nhìn lầm chị!” Ly rít lên giận dữ, khóe mắt hơi long lanh, rồi lại nheo lại đầy giận
dữ hung ác.
“- Em nhầm rồi! Là anh trai em bỏ chị! Chuyện chẳng hay ho gì nhưng chị không muốn bị hiểu lầm!”
“- Có phải vì anh ta không!” Ly quay ngoắt ra nhìn Hạo đứng một bên yên lặng, ánh mắt thù hận.
“- Chị đã nói là anh em chia tay trước! Em muốn biết lí do vì ai… đi về
mà hỏi anh em!” Ngọc Yến đột nhiên rít gào lên khiến mọi người kinh
ngạc, người xung quanh giật mình nhìn lại. Ngọc Yến cũng nhìn Ly với ánh mắt hận thù: ” Chỉ vì mày… vì mày mà tao bị bỏ… giờ mày lại còn
trách tao? Tao làm gì sai chứ? Tại sao… tại sao…”
Ly bất ngờ vì
hành động của Ngọc Yến. Trong trí nhớ Yến luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, không
bao giờ to tiếng một câu, vậy mà bây giờ….
Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt… Nước mắt lã chã rơi. Ngọc Yến đưa tay gạt nước mắt, kéo tay Hạo bước đi:
“- Về thôi anh!”
Hạo bị Ngọc Yến kéo đi vẫn còn cố ngoái lại nhìn Ly. Ly vẫn ngây ngốc vì
những lời Ngọc Yến nói vừa nãy, mãi đến khi Tâm ra gọi nó mới hoàn hồn,
quay lại cửa hàng quần áo.
Ngay tối hôm đó, nó gọi sang Mĩ cho anh
trai. Có lẽ do nó quyết tâm không gọi được không… cúp máy nên chỉ vài
hồi chuông anh trai nó đã nhấc máy:
“- Hê lô!” Vẫn giọng nói trầm ấm mang theo chút âm điệu tiếng anh.
“- Anh! Là em!” Lâu mới được nghe giọng anh, nó hơi xúc động.
“-…. pé Ly hả? Sao hôm nay gọi anh sớm vậy! Nhớ anh à!” Sau một phút ngập ngừng, Nhạc Phong đáp.
“- Em có chuyện muốn hỏi anh! Anh với chị Ngọc Yến…. hai người…!” nó ngập ngừng.
“- Em nghe ai nói gì rồi!” Giọng Phong bỗng trở nên lạnh lùng
“- Chính chị Ngọc Yến nói!” Nó bình thản nhấn mạnh từng chữ. Định dùng
thái độ đó lấn át để nó không hỏi nữa sao? Anh nó lại quên nó là ai rồi! Đầu dây bên kia Nhạc Phong khẽ thở dài.
“- Chuyện này em không cần
quan tâm! Anh với Yến thực sự không còn quan hệ gì nữa rồi, sau này em
có gặp cô ấy cũng đừng vì anh mà như thế nào cả! Là chính anh đòi chia
tay! Anh có lỗi với Yến! Lí do em đừng hỏi! Anh phải đi làm đây! Nói
chuyện với em sau! Ngủ ngon nha!” Nhạc Phong nói 1 tràng không cho nó
xen vào một câu rồi cúp máy.
“- Anh… anh…!” Đầu dây bên kia vọng
lại chỉ là một chuỗi “tút..tút..”. Nó tức giận ném điện thoại lên
giường, rồi cũng thả người nằm phịch xuống, vắt tay lên trán. “Mình
trách lầm chị Yến sao? Rốt cuộc là vì truyện gì?” nó buồn bực nghĩ ngợi.