Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 42



Đến buổi chiều, nó nhận được tin nhắn của ông Lam: “Thiếu Gia mất tích rồi, tiểu thư!”

Bộ phận cơ thế nó đột nhiên ngưng lại, tay nó run run… Minh Vũ mất tích?????? MẤT TÍCH??????

Ngay lập tức, nó bảo với Viên Viên xin nó nghỉ học, nó thấy khó chịu trong người, rồi chạy ra khỏi trường….

Nó bắt đầu đi tìm khắp nơi…

Nó tìm mãi….tìm mãi… không thấy hắn đâu… kể cả quán Bar mà hắn đăt chân
tới cũng không có bóng dáng của hắn ở đó…. Chiều tà lắm rồi mà cuộc đi
tìm vẫn chưa có kết quả… Nó càng lo lắng hơn…. Tim nó bỗng nhiên đập
nhanh… tay chân nó bắt đầu run hơn… Nó vẫn chưa tìm thấy Minh Vũ… chưa
tìm thấy hắn ta…

Vừa mới sáng đó còn bình thường lắm, tại sao lại đột ngột mất tích cơ chứ????????

Nó lo lắng lại thêm lo hơn khi trời càng tối lại… ánh đèn đường đã bật hết mà nó vẫn chưa thấy hắn… Nó phát điên lên mất… Tim nó như muốn nổ tung
ra đây… Hỏi chỗ nào cũng không… cũng không…không…không… tại sao
chứ??????????????????

MINH VŨ…. CẬU ĐANG Ở ĐÂU!!!!!!!!!!!!!!!

Đôi mắt nó đỏ hoe… nhưng vẫn ra sức tìm hắn… nhưng vẫn không thấy………..

‘’ Giữa

những con người với màu da khác nhau lướt qua trước mắt.

Ngay cả hình dáng của a…e cũng không thấy.

Và…..

Bây giờ đây….

Em có thể nói rằng….EM NHỚ ANH……

Xin anh, hãy xuất hiện trước mặt em đi!!!”

Nó khụy xuống giữa đường…

Không thấy….

Không thấy…

Trời lại lần nữa đổ mưa… Nó ôm mặt khóc… nó không hiểu vì soa nó lại thành ra như vậy…

Cơn mưa đầu tiên, giọt nước mắt đầu tiên dành cho Hoàng Minh, và bây giờ,
lại mưa và lại khóc vì Minh Vũ… Cảm xúc nó hỗn loạn…. Nó chỉ nghĩ đến
hắn… nó sợ hắn xảy ra chuyện… nó sợ… và nó nhớ… NÓ NHỚ MINH VŨ…. Nó muốn thấy hắn ngay bây giờ… nó muốn điều đó…

Nhưng cô ơi… trên đài có nói, chỗ đó có vụ tai nạn va chạm mạnh, không cho phép các phương tiện
khác tới đó! Cô nói tôi địa chỉ nhà, tôi sẽ chở cô về nhà, và cô hãy ngủ đi!

Nó giận dữ…. nó nói trong nước mắt:

BẠN TÔI ĐANG Ở ĐÓ… HÃY ĐƯA TÔI TỚI ĐÓ…. BÁC CÓ NGHE THẤY KHÔNG HẢ???????????

Bác tài bị nó mắng, liền ừ nhẹ rồi phóng nhanh đến Khu D, đường cao tốc…

Cuối cùng cũng đến nơi, nó vội vàng xuống xe… đứng đơ ở đó…. Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt…

Một đám cháy…. Mọi người bao vây quanh đó….

Nó mặt vô cảm, tiến lại gần nơi xảy ra vụ va chạm….

VŨng máu loang lổ khắc nơi…. Những chiếc xe đua nằm lăn lóc lên nhau, chiếc
xe ô tô kia thì phát nổ đến độ đen xì mà bốc khói…. Nó đơ người khi thấy chiếc xe màu xanh da trời kẻ trắng…. đó là chiếc xe mà nó thấy ở nhà
Minh Vũ…. Hắn còn nói, đó là xe của hắn…….. Nó càng trở nên loạng choạng hơn…. Đầu óc quay cuồng… Đây đúng là xe của cậu ấy!!!!!!!!!!! cậu ấy
đâu?????? Cậu ấy đã……..

Nó lùi lại vài bước…. nó bắt đầu bật khóc….

KHông…không..,không thể nào…. Không…không….

Nó ôm mặt khóc… nó khụy xuống đường… trời đã tạnh mưa từ nãy… chẳng ai để ý đến nó cả… nó đã mất hắn sao?????? Ông trời muốn đánh mạnh nó đến thế
sao?????? Ông muốn nó nghĩ gì đây chứ?????

Trái tim nó như đang gào thét, cắn xé, và đau nhói đến từng cơn….

Nó chết mất… khuôn mặt đỏ hoe của nó cúi xuống lòng đường…đôi tay nó ôm
trước ngực… khóc lớn lên…. Đến lúc này… nó mới nhận thức được…. Nó đã
rung động trước hắn… thảo nào, nó cứ đập nhanh và ngưng lại khi hắn có
cử chỉ thân mật và vui vô cùng khi hắn trên đùa nó…. Tại sao lại như
vậy????? tại sao lại trớ trêu như thế???? Tại sao phải khiến con người
ta khi đã mất đi người quan trọng nhất của cuộc đời thì mới hiểu ra????
Lúc đó chẳng phải đã quá muộn sao???? quá muộn để nói xin lỗi…. quá muộn để không được nói lời yêu sao??????

Nó khóc to hơn…. Khóc đến không thể thở… nó cố gắng thở từng hơi…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.