Cố Tiểu Khanh phút chốc ngạt thở trong vòng ôm cứng cáp của anh. Anh giấu mặt vào cổ áo cô, giọng nói đượm buồn: “Tôi nhớ em.”
Cô vòng tay ra trước ôm lấy khoảng không sau bờ lưng anh, đã có lúc cô
muốn ôm anh, nhưng sau những lưỡng lự, cuối cùng cô vẫn chậm rãi thu tay lại và gói ghém nỗi thương xót vào lòng. Còn anh, anh ngỡ như mình đang ôm ấp nguồn sưởi ấm nên cứ đứng đó giữ mãi cô trong vòm ngực.
Qua một hồi im lặng dai dẳng, Cố Tiểu Khanh vùng vẫy thoát khỏi anh, tự
khắc lùi về sau một bước để ấn định khoảng cách giữa họ. Rồi cô ngước
mắt lên, bình tĩnh nhìn Âu Lâm Ngọc ở phía đối diện, hỏi rành rọt: “Tóm
lại anh muốn thế nào?”
Âu Lâm Ngọc ngơ ra trước câu hỏi chất vấn thẳng thắn đó. Anh muốn thế nào ư? Trong lòng anh chỉ có những ý niệm
hết sức mơ hồ, rằng anhcần cô quay về với cuộc sống của anh, rằng anh
muốn cô, muốn tới độ mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể từng giây từng khắc đều thét gào gọi tên cô, nhưng anh không tài nào sắp xếp được những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu thành một câu trả lời hoàn chỉnh, cuối cùng
đành phải đứng trơ người như khúc gỗ.
Cố Tiểu Khanh lướt qua vai Âu Lâm Ngọc, đi tới mở cửa nhà rồi quay lại nói: “Phiền tổng giám đốc
Âu về giùm, tôi còn phải nghỉ ngơi.”
Anh bước chầm chậm đến bên
cạnh Cố Tiểu Khanh. Không gian như đông kết lại khi họ đối diện với
nhau. Vẻ mặt cô bình thản, lạnh nhạt, tuy không thể hiện sự cự tuyệt
kiên quyết nhưng đã không còn nét hiền dịu trìu mến thuở nào. Dù thế,
anh vẫn nhìn sâu vào mắt cô, những mong có thể tìm thấy ở đó bóng dáng
một tia cảm xúc. Một cơn gió lạnh chợt lùa qua khung cửa khiến hai người khẽ rùng mình.
Âu Lâm Ngọc nhẹ nhàng nắm tay Cố Tiểu Khanh, cúi đầu khẩn khoản gọi tên cô: “Tiểu Khanh.”
Cô chuyển dời ánh mắt, buông câu nói nhẹ tênh: “Em thật sự đã cố gắng hết
sức để sống yên ổn rồi, mong anh đừng đến quấy rầy em nữa.”
Cô
ngừng lời chốc lát để cố nén cảm giác nấc nghẹn nơi cổ họng rồi tiếp
tục: “Lâm Ngọc, em đã nỗ lực bằng tất cả những gì mình có.”
Giọng cô mong manh bé nhỏ như sợi tơ tằm, nhưng Âu Lâm Ngọc nghe xong lại như một người đang yên đang lành bị sét đánh thành ngây dại. Cố Tiểu Khanh
từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh, cất tiếng trong sự mệt mỏi đến vô
cùng: “Xin anh, anh về ngay đi.”
Anh nín lặng bước ra khỏi cửa,
dáng lưng khom khom, mất đi đôi phần thần thái của ngày xưa. Khi bóng
anh mất hút sau ngã rẽ cầu thang, cô cương quyết khép chặt cánh cửa lại – Lâm Ngọc, anh đâu biết rằng suốt chín năm qua em đã dốc hết sức lực bản thân để phấn đấu vươn lên. Em đã trao trọn trái tim mình cho anh như
thế đó, nhưng đến cuối cùng thì anh đặt em ở vị trí nào trong lòng anh?
Rời nhà Cố Tiểu Khanh, Âu Lâm Ngọc đứng trước phố phường tấp nập ồn ã. Dòng đường nườm nượp là thế, mà anh vẫn không đón được một chiếc taxi nào.
Nhìn hàng hàng xe cộ lũ lượt ngược xuôi, bỗng nhiên anh chẳng muốn trở
về ngôi nhà vắng vẻ hoang lạnh kia nữa. Anh đút cánh tay đang đưa ra đón xe vào lại túi quần, quay người đi vô định về phía trước.
Anh
miên man suy nghĩ về cô trong mỗi bước đi. Bao lâu nay anh luôn tin rằng Cố Tiểu Khanh là người trầm lặng ngoan hiền, chưa khi nào anh nghe cô
nói một tiếng “Không”. Thế nhưng hôm nay anh mới phát hiện, thì ra anh
không thật sự hiểu cô.
Những mảng hồi ức từ từ dẫn dắt anh về
lại ngày đầu họ mới gặp nhau, về lại quãng thời gian họ chung sống dưới
một mái nhà. Lúc ấy cô đã lặng lẽ đến bên anh, xuất hiện những khi anh
cần nhất và đáp ứng mọi đòi hỏi của anh vô điều kiện. Nhớ về đoạn đường
họ đã đi qua, anh hổ thẹn khi nhận ra, giữa họ, Cố Tiểu Khanh luôn là
người im lặng chịu thiệt thòi, thế mà anh còn mặc định cô ở bên anh là
chuyện hiển nhiên, không đặt cô ngang hàng với anh và trao cho cô sự tôn trọng tương xứng.
Trên phương diện tình cảm, Âu Lâm Ngọc hoàn
toàn là gã ngốc. Vì vậy mãi tới giờ phút này anh mới lờ mờ hiểu được, Cố Tiểu Khanh không phải không có giới hạn cuối cùng, sở dĩ cô chưa bao
giờ nói “Không” với anh, là bởi vì cô yêu anh. Nghĩ tới đây, một niềm
hạnh phúc chợt âm ỉ trào lên trong anh.
Âu Lâm Ngọc không lập dị khác người như người ta vẫn tưởng, trái lại tận trong thâm tâm, anh vô
cùng tin tưởng vào sự tồn tại của tình yêu. Anh nghiêm túc suy nghĩ, Cố
Tiểu Khanh yêu anh, nhưng còn anh, tình cảm anh dành cho cô là gì? Chỉ
là muốn thôi sao? Nếu quả thật chỉ là ham muốn bản năng, vậy thì vì sao
cứ nhất định phải là cô chứ không thể là bất kỳ người phụ nữ nào khác?
Anh ngây người đứng ở đầu đường, nghĩ đến xuất thần.
Ở phía bên
kia con đường nơi Âu Lâm Ngọc đứng là một tiểu khu rất lớn, trời chưa
muộn lắm nên các cửa hàng vẫn còn sáng đèn bán buôn, từng tốp người đi
ngang qua thấy cảnh một người đàn ông điển trai lạ thường trong bộ trang phục sang trọng đẹp đẽ ngơ ngẩn đứng giữa lòng phố xá náo nhiệt, đều
bất giác ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt hiếu kỳ.
Sau một lúc lâu thẫn thờ, Âu Lâm Ngọc hồi phục lại tinh thần: Hẳn làyêu phải không?
Không phải đơn giản là thích hay muốn. Tất cả chỉ vì tình cảm ấy quá êm
đềm tĩnh lặng, không đánh thức được trái tim anh, nên đã bị chính anh
xem thường.
Thấu suốt được rồi, anh cảm thấy nhẹ cả lòng – Thật
tốt quá, vẫn còn kịp để mình hiểu ra mọi chuyện. Anh xoay người tiếp tục đi về phía trước, tựa như đã buông xuống được gánh nặng oằn vai từng ấy năm trời, bước chân cũng trở nên thảnh thơi.
Mặc dù ngu ngơ
trong chuyện tình cảm yêu đương, nhưng Âu Lâm Ngọc vốn là người đàn ông
mạnh mẽ, một khi đã quyết ý thì sẽ kiên định tiến hành. Cứ cho rằng bây
giờ Cố Tiểu Khanh không ngó ngàng đến anh đi, nhưng làm gì thì làm cô
vẫn là nhân viên dưới quyền của anh, cho nên gặp cô là chuyện nằm gọn
trong lòng bàn tay anh.
¤¤¤
Hôm sau đi làm, không thấy
Âu Lâm Ngọc đứng ở cửa thang máy, Cố Tiểu Khanh thở phào nhẹ nhõm. Cô
không biết rốt cuộc anh muốn gì, nhưng nếu như hằng ngày phải ở đại sảnh công ty làm đề tài bình luận cho bao nhiêu con người, thì cô thà nghỉ
việc còn hơn.
Vào đến phòng làm việc, cô vừa đặt túi xách xuống, điện thoại trên bàn đã inh ỏi réo gọi. Linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra, cô tần ngần giây lát rồi mới nhấc máy. Quả nhiên, tiếng Âu Lâm
Ngọc vọng đến từ đầu dây bên kia: “Em chưa làm xong công việc hôm qua
đâu đấy.” Anh nói bằng một giọng ung dung đều đều, chẳng có vẻ gì khẩn
trương.
Cố Tiểu Khanh nhắm mắt, ổn định cảm xúc, ôn tồn nói: “Tổng giám đốc Âu, tôi đem bản vẽ về phòng Kiến trúc chỉnh sửa được không?”
“Không được, lên đây ngay!” Anh cứng rắn trả lời. Nói xong thì quyết tuyệt cúp máy, không cho phép cô có cơ hội viện cớ chối từ.
Cố Tiểu Khanh chống nạnh, trừng mắt nhìn điện thoại, cô rất muốn quăng
phắt cái điện thoại cho hả cơn giận sôi trào, song sau cùng vẫn nhẫn
nhịn, nhẹ nhàng gác lại ống nghe.
Thả người ngồi trở lại ghế, cô bất lực nghĩ: Tại sao chuyện này còn chưa kết thúc được nữa? Rồi uể oải ngồi mãi tại chỗ, không buồn cử động.
Chưa quá mười phút, anh
chàng trợ lý tổng giám đốc mà cô mới gặp hôm qua đã đứng trước mặt cô,
nở nụ cười nhã nhặn thân thiện và nói rất phải phép: “Chị Cố, tổng giám
đốc Âu nói công trình vẫn còn trong giai đoạn đấu thầu nên bản vẽ cần
được bảo mật tối đa, không thể mang ra khỏi phòng làm việc của anh ấy,
cho nên đành làm phiền chị lên tầng trên thôi ạ.”
Cố Tiểu Khanh
nhìn anh chàng nói năng lưu loát, lập luận chặt chẽ trước mặt mình, cáu
kỉnh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, định mở miệng mấy lần nhưng lại thôi,
cuối cùng cô ngoảnh mặt sang bên, cầm túi, đứng lên nói với Lưu Triều
Huy: “Đi thôi.”
Đến tầng năm mươi hai, Lưu Triều Huy nhường bước để cô vào phòng Âu Lâm Ngọc trước. Anh ngồi sau bàn làm việc nghiêm túc nhìn cô đi tới. Cố Tiểu Khanh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, bước một mạch đến chỗ ngồi hôm qua rồi cởi giày ngồi xếp bằng
xuống sàn.
Anh thấy cái vẻ nổi giận đùng đùng của cô, khóe môi
nở nụ cười tươi tắn, không biết rằng nụ cười này đã khiến anh chàng Lưu
Triều Huy đứng ở cửa hoảng hồn tới mức suýt ngã nhào.
Bầu không
khí giữa họ đã cứng nhắc như vậy cả buổi sáng. Văn phòng tổng giám đốc
vẫn xôn xao người đến người đi, còn Cố Tiểu Khanh không đoái hoài gì đến mọi thứ xung quanh, im lặng bất động như ngồi thiền, thậm chí đầu cũng
không ngẩng lên.
Sau mười giờ, sự yên tĩnh bao trùm cả phòng. Âu Lâm Ngọc ngả lưng ra ghế dựa, thở nhẹ một hơi, đưa mắt nhìn về phía cô
gái đang ngồi quay lưng lại với anh. Hôm nay tiết trời âm u, căn phòng
tuy lấy ánh sáng tốt, song vì thiếu đi ánh mặt trời nên vô hình chung
khiến người ta thấy lạnh lẽo. Nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy Cố Tiểu Khanh thì lòng anh lại dâng lên cảm giác ấm áp khôn tả.
Anh đứng dậy đi tới ngồi xuống chiếc sofa phía sau cô, nhìn chiếc lưng cô
từ khoảng cách rất gần. Cố Tiểu Khanh vẫn giữ nguyên tư thế, chăm chăm
nhìn màn hình máy tính. Dù biết rõ Âu Lâm Ngọc đang ngồi sau lưng mình
nhưng cô không màng quay đầu lại.
Thật lâu sau, Âu Lâm Ngọc lên
tiếng, giọng anh nhỏ nhẹ tựa lời thì thầm bên tai cô: “Tiểu Khanh.” Cố
Tiểu Khanh như không nghe không thấy, tiếp tục bất động. Âu Lâm Ngọc bỏ
qua thái độ cự tuyệt của cô, dừng một chút rồi tiếp: “Anh xin lỗi.”
Cô thoáng khựng lại, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, tay di chuột, mắt lăm lăm nhìn bản vẽ.
Đối với Âu Lâm Ngọc, tiếng “Xin lỗi” có khi chỉ là một kiểu cách xã giao
sáo rỗng. Ở độ tuổi này, những lần anh nói “Xin lỗi” nhiều không biết
bao nhiêu mà kể. Nhưng hai từ “Xin lỗi” anh nói với cô hôm nay, chưa bao giờ chân thành như bây giờ.
Khoảng thời gian còn lại của buổi
sáng, Âu Lâm Ngọc vẫn ngồi sau nhìn Cố Tiểu Khanh, dáng ngồi thong dong, ngón giữa tay phải khều nhẹ vạt áo sau lưng cô. Họ ngồi giữa căn phòng
tĩnh lặng và hơi u tối, không ai nói chuyện với ai.
Giữa trưa có người đến đưa cơm như thường lệ. Âu Lâm Ngọc đặt hai phần cơm cạnh
nhau, Cố Tiểu Khanh liếc anh một cái, chẳng nói gì, chỉ ngồi xuống lẳng
lặng ăn cơm.
Ăn xong, Âu Lâm Ngọc dùng khăn ăn lau miệng rồi lơ đễnh nói: “Buổi chiều theo anh đi công trường được không?”
Cố Tiểu Khanh thoáng sửng sốt, rồi cúi đầu thu dọn bát đũa, buồn bực đáp lời: “Tôi vẫn chưa làm xong việc của mình.”
“Việc này không cần gấp, em cứ từ từ mà làm.” Anh nói thản nhiên như không.
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn anh không biết nên phản bác thế nào, họ đã
nói tất cả những gì cần nói, nhưng cớ gì anh cứ muốn dây dưa nhập nhằng
như vậy? Vốn dĩ không phải là tuýp người ăn nói sắc sảo, nên khi lâm vào tình huống này, cô bí bách không biết đường nào để đối phó.
Thấy cô cứ cúi đầu đứng đó, không nói ‘được’ cũng chẳng nói ‘không’, Âu Lâm Ngọc liền mặc nhiên xem như cô đồng ý.
Sau khi dọn dẹp xong, Âu Lâm Ngọc không ngồi lâu, anh khoác vào áo măng tô, lại lấy áo lông của Cố Tiểu Khanh đưa cho cô. Hai người mặt đối mặt,
mặc cho Cố Tiểu Khanh không đón lấy chiếc áo, cánh tay anh vẫn cố chấp
đưa ra.
Cô nhìn ánh mắt không khoan nhượng trên gương mặt điềm
tĩnh của anh, ngấm ngầm thở dài, nhận lấy áo mặc vào người. Đạt được mục đích, Âu Lâm Ngọc xoay người đi về phía thang máy, môi nở nụ cười kín
đáo.
Dưới lầu đã có tài xế đợi sẵn trong xe, Âu Lâm Ngọc đi
trước mở cửa sau, sau đó đứng sang bên cạnh đợi Cố Tiểu Khanh. Cô chán
nản không muốn nhìn mặt anh, bước thẳng vào trong xe rồi ngồi tựa cửa
ngoảnh mặt nhìn ra ngoài.
Âu Lâm Ngọc lên xe ra hiệu bảo tài xế
lái đi, xong lại nhìn sang bên thấy vẻ miễn cưỡng của Cố Tiểu Khanh, sợ
chọc giận cô, nên anh không hé môi nói câu nào.
Nơi họ sắp đến
đối với Cố Tiểu Khanh là nỗi niềm hoài niệm khó phôi phai. Công trường
thi công nằm trên khu đất vốn từng là nơi tọa lạc của trung tâm thương
mại Trung Hưng. Chín năm trước, Cố Tiểu Khanh là nhân viên bán hàng ở
đây và cũng chính tại nơi này cô đã gặp Âu Lâm Ngọc lần đầu tiên.
Năm tháng qua đi, vật đổi sao dời, biển xanh nay đã hóa nương dâu. Trung
tâm thương mại sang trọng hàng đầu của thành phố C năm nào cũng không
thoát được qui luật thoái trào, hiện thời tập đoàn Dụ Long đang tiến
hành dỡ bỏ nó để xây dựng tòa nhà văn phòng cho thuê.
Cố Tiểu
Khanh xuống xe, ngước mặt nhìn tòa cao ốc sừng sững trước đây nay chỉ
còn một nửa, bồi hồi nhớ đến những đồng nghiệp cũ, không biết bây giờ họ ở đâu? Chín năm ơi, sao đi quá vội vàng.
Cố Tiểu Khanh bước
thoăn thoắt về phía công trường, không hề bận tâm tới anh. Âu Lâm Ngọc
mau chóng theo sát cô. Trong khi đó ở phía sau, chú tài xế vòng ra sau
cốp xe lấy hai chiếc mũ bảo hiểm, đến lúc cầm mũ trên tay thì chẳng thấy bóng dáng một ai.
Vào công trường, Âu Lâm Ngọc ngay lập tức bị
bao quanh trong vòng vây của các công nhân và kỹ sư giám sát công trình. Cố Tiểu Khanh nhân cơ hội này lảng đi, không ngờ vừa đi được một đoạn,
Âu Lâm Ngọc liền quay lại nói với cô trước mặt mọi người: “Tiểu Khanh,
em đến đây.”
Ai nấy đều ngoảnh lại nhìn, Cố Tiểu Khanh không thể làm gì khác, đành vâng lời đi tới gần anh, cùng mọi người vào thang máy dẫn lên tầng trên của công trường.
Gần cửa thang máy có một bức tường cao quá đầu người đang thi công dang dở. Cố Tiểu Khanh thoáng
nhìn đã thấy ngay nó không đạt quy định về thông số kỹ thuật, tường quá
cao mà độ dày lại không đủ, như vậy rất dễ gây tai nạn. Cô không khỏi
săm soi một lúc, nhưng mọi người xung quanh im lặng nên cô cũng không
nói gì.
Đang tháng mười hai lạnh cóng mà đứng trong thang máy
bốn bề gió lùa thật không mấy dễ chịu. Cố Tiểu Khanh kéo cổ áo lên trên, so vai đứng nép vào một góc. Âu Lâm Ngọc nhìn thấy vội bước lên đứng
trước cô, giúp cô chắn gần hết mọi cơn gió thổi vào.
Công trình
này Cố Tiểu Khanh không tham gia thiết kế, cô cũng không biết Âu Lâm
Ngọc đến đây làm gì. Sau khi mọi người vào trong bàn việc, cô bèn tìm
một góc ít gió để đứng đợi.
Âu Lâm Ngọc ở bên trong không bao lâu, lúc đi ra chỉ có một mình anh. Tìm được Cố Tiểu Khanh, anh bảo cô cùng xuống thang máy.
Hai người lặng lẽ đứng cạnh nhau, cô nhìn ra ngoài còn anh thì nhìn cô.
Buồng thang máy từ từ hạ xuống, âm thanh ma sát của kim loại lan tràn
trong sự im lặng bất tận. Chợt Âu Lâm Ngọc khẽ khàng nói: “Tiểu Khanh,
trở về với anh nhé?” Một cơn gió bất ngờ ùa đến, thổi lời anh tan vào
không khí.
Cố Tiểu Khanh không quay đầu lại, cô nén lòng, hít
vào thật sâu rồi chậm rãi nói: “Lâm Ngọc, anh có biết chúng ta gặp nhau
lần đầu tiên ở đâu không?”
Âu Lâm Ngọc không trả lời, bởi vì anh biết cô không cần câu trả lời của anh.
Thật sự là vậy, không đợi anh kịp trả lời, cô đã nói tiếp: “Chính tại nơi
này, ngay dưới chân chúng ta. Chín năm trước, em làm nhân viên bán hàng ở đây. Năm đó em mười tám, sống u mê, không mục tiêu, không phương hướng. Cho tới ngày em gặp anh.” Nói đến đây, Cố Tiểu Khanh ngừng giây lát,
mỉm cười rồi tiếp tục: “Chưa bao giờ trong đời em thấy một người như
vậy, anh bước vào từ cổng chính, gương mặt đẹp đẽ, phong thái cao ngạo.
Từ hôm đó em mới biết, hóa ra con người ta không ai giống ai.”
Cô bấm nút giữ cửa thang máy, quay sang nhìn anh: “Anh tin không? Em đã
yêu anh từ chín năm trước. Từ sau ngày nhìn thấy anh, em về nhà liền
quyết định đi học lại và đăng ký thi đại học một lần nữa. Trong ngần ấy
năm, mỗi bước đi em đều ấp ủ hy vọng một ngày nào đó có thể đứng bên
cạnh anh. Lâm Ngọc, anh đã cho em một giấc mộng sáng tươi đẹp đẽ. Dù chỉ là mộng, dù anh không hay biết gì, nhưng em đã luôn nỗ lực vì anh, hao
mòn tâm trí vì anh. Lâm Ngọc, bây giờ em muốn sống cuộc sống của em, em
không thể phí hoài cuộc đời mình mãi như vậy, anh hiểu không?”
Anh nghe từng câu từng chữ rành mạch, càng nghe càng kinh hoảng. Trong phút chốc anh không sao tiêu hóa nỗi ý nghĩa trong lời nói của cô, chỉ biết
ngập ngừng, thì thào một cách yếu ớt: “Tiểu Khanh, ý em là em muốn bỏ
anh sao?”
Cố Tiểu Khanh không đáp, lách người đi lướt qua anh,
mở cửa thang máy và bước ra ngoài – Lâm Ngọc, tất cả những gì sâu kín
nhất em đều đã tỏ bày cùng anh. Với anh, xem như em đã trọn tình, giờ
đây em chỉ muốn nói lời tạm biệt. Em đã dốc sức như vậy mà vẫn không thể nào bước vào trái tim anh. Lâm Ngọc, anh nói em bỏ anh, nhưng em làm
gìcó để mà bỏ hả anh?