Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 2: Bí mật Thiên đình



Âm thanh dễ nghe, ánh sáng chiếu khắp nơi, xa xa là bức tường trang hoàng xa hoa, ở giữa không trung nhìn lại thấy một cung điện khổng lồ nhìn không thấy tường vây, trong đó vô số ban công cao ngất, nóc nhà toàn một màu ngói lưu ly, nguy nga, đồ sộ.

Bức tường bao quanh cung sáng lấp lánh, bốn bề rộng lớn, bề rộng chừng hai dặm, một cây cầu dài màu trắng bay qua sông, kéo thẳng đến đối diện cửa cung, như một bước sóng hồng nằm ngang, khí thế hoành tráng. Đường lớn hai bên có thủ vệ mặc áo giáp sắt đứng yên, cứ mười bước lại có một người, uy phong lẫm liệt.

Phượng hoàng lửa vững vàng đáp xuống đầu cầu, ở dưới đã có hai người hầu đứng chờ ở hai bên, vừa trông thấy Triều Hoa Quân ở phía xa đã khom người làm lễ vái chào.

Triều Hoa Quân ôm Điền Chân đi xuống từ lưng phượng, mỉm cười: “Để hai vị thiên quan chờ lâu.”

Một kẻ có vẻ có thân phận cao hơn cười nói: “Bệ hạ dặn tiểu thần chờ ở đây, để Triều Hoa Quân không cần phải đi đến chính điện , bệ hạ hiện tại đang ở đài Tinh Tú.”

Khi nói chuyện, người kia đi lên dẫn phượng hoàng lửa đi, còn một người mời Triều Hoa Quân đi trước, bản thân thì đi sau nửa bước, thỉnh thoảng chỉ dẫn phương hướng.

Đi hết đường lớn tiến tới cửa cung, hai người một chim đi xuyên qua giàn cổng cung điện khổng lồ.

Người biến thành chim, mọi vật hiện ở trong ánh mắt tự nhiên là phóng đại lên vài lần, bậc thang cao lớn, trụ cột cao lớn, quảng trường rộng lớn, đất trên thiên đình hiển nhiên không quý, nhìn qua khoảng hơn trăm tòa, hùng vĩ trang nghiêm.

Không biết đi qua bao nhiêu tòa nhà, di chuyển qua bao nhiêu hành lang gấp khúc, cuối cùng người hầu dẫn đường thế nhưng lại dẫn Triều Hoa Quân đi qua một cửa cung khác ra ngoài.

Phía bên kia sông, có một đài cao ẩn hiện trong mây.

“Tự đi chơi đi” Triều Hoa Quân buông Điền Chân, phân phó, “Không được đi xa.”

Chắc không thể làm cho hắn mang con chim đi gặp vị “Bệ hạ” kia, Điền Chân bất đắc dĩ, đi thong thả từng bước nhỏ dạo vòng quanh, tỏ vẻ hiểu được.

Người hầu bên cạnh thấy thế khen: “Con quạ đen nhỏ này thật nhu thuận!”

Quạ đen? Điền Chân dựng thẳng lông.

Triều Hoa Quân không nhịn được cười nói: “Đó là một con phượng hoàng nhỏ, khi độ kiếp tái sinh ra ngoài ý muốn, màu lông bị thương.”

Người hầu xấu hổ, vội thanh minh: “Tiểu thần đang nghĩ còn nhỏ đã có quý khí như vậy, hóa ra là dòng tộc Phượng vương.”

Quý khí? Điền Chân quay đầu nhìn lại cả một thân lông xỉn của mình.

Triều Hoa Quân nhìn nàng khẽ hé miệng cười, xoay người bước lên bậc thang đá.

Thánh phụ cười, tỏa sáng vạn trượng, Điền Chân trở về đứng lại ở chỗ cũ, đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên nghe thấy vang lên một loạt bước chân ồn ào.

Tiếng vó ngựa từ xa vươn tới gần, đinh tai nhức óc, nàng tập trung nhìn ra thì thấy bên bờ sông đối diện thấy khói bốc cao cuồn cuộn, vô số thiên binh đang xếp hàng chỉnh tề, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi qua, hoặc là đi bộ, hoặc là cưỡi thiên mã, có cầm cờ, đeo đao, cầm cung…

Điền Chân bị khí thế này trấn trụ, vội bay nhanh chạy vội về bờ bên kia, đứng ở lan can phía đầu cầu làm người xem.

“Văn Tê, tiểu tử nhà ngươi liệu đánh giặc được sao?”

“Không thể nói như vậy, nếu nữ tướng của Ma giới đến đây, không có hắn thì không ai đánh được.”

Vài thiên binh cưỡi ngựa thiên binh ha ha cười, đùa cợt một gã tiểu binh, kia tiểu binh giống như không có nghe thấy, chỉ cúi đầu không nói.

Thiên giới cũng có loại sự tình này, Điền Chân đồng tình.

Thiên mã vấp ngã, ngay sau đó một tiếng “Bùm” vang lên, tiểu binh kia đang cưỡi ngựa bỗng nhiên chấn kinh, nhảy vội xuống sông, đội ngũ bỗng nhiên bị hỗn loạn.

May mắn thiên binh đều thực có chút pháp lực, tiểu binh kia ứng biến cực nhanh, mũi chân điểm xuống nước rồi phi thân nhảy lên, trở lại trên bờ.

“Tiểu tử này cưỡi ngựa cũng cưỡi trong lòng sông!”

“Sinh ra giống như nữ nhân, đánh trận thế nào đây.!”

Bởi vì đứng khá gần, chuyện trải qua Điền Chân thấy rất rõ ràng, đó là do mấy người bên cạnh dùng kế trêu cợt tiểu binh kia.

Phát hiện đội ngũ tán loạn, một tướng lĩnh thúc ngựa đi tới, lớn tiếng quát: “Ai gây ồn ào vậy?!”

Vài thiên binh lúc trước vừa cười nhạo đều im bặt, ai cũng không dám nhiều lời.

Nước bên bờ sông không sâu, chỉ mấp mé bụng ngựa, con ngựa kia bởi vì tức giận mà vẫn giãy dụa không ngừng, hai tay tiểu binh gắt gao túm chặt dây cương, để ngừa nó giãy, thế nhưng vô luận kéo như thế nào cũng không được, lại không thể buông tay, đành phải xấu hổ trả lời: “Là Văn Tê vô ý làm cho ngựa hoảng sợ, nhảy vào dòng sông.”

“Lại là ngươi, đồ phế vật!” Vị tướng lạnh lùng đánh cho hắn một roi, “Việc được không làm, toàn làm việc hỏng!”

Văn Tê im lặng, cũng không giải thích.

“Đi đều lại cho ta!” Vị tướng lĩnh lớn tiếng ra lệnh, một lần nữa sắp xếp lại đội ngũ, sửa lại đội, sau đó xoay người về phía hắn mắng, “Đồ vô dụng, còn không kéo trở về cho ta, đại quân lập tức lên đường, đi lầm đội, bắt ngươi vấn tội!”

Văn Tê thưa dạ trả lời, dùng sức kéo con ngựa kia.

Sự tình phát triển có chút bất ngờ, không thể tưởng được hắn có thể chịu đựng được như vậy, Điền Chân vô tình từ lòng thương hại chuyển sang lòng kính trọng, lưu ý nhìn kỹ hắn, phát hiện ra người này cực đẹp, mặt trắng môi đỏ, hai hàng lông mày xếch, điều ngạc nhiên là mặc dù bị tập kích, mọi người nhạo báng nhưng hắn không có lấy chút oán hận nào, ánh mắt trước sau đều thể hiện vẻ điềm đạm.

Nhìn thấy đại quân đã đi xa, con ngựa kia còn ở trong nước kéo lên không được, Điền Chân cũng sốt ruột thay, vì thế giương cánh bay đến bên cạnh con ngựa, muốn trợ giúp hắn một tay.

Văn Tê ngạc nhiên: “Tiểu phượng hoàng?”

Cuối cùng cũng không coi ta làm quạ đen, soái ca, để ta giúp ngươi! Điền Chân ra sức vẫy mạnh hai cánh vào con ngựa, đuổi về phía bờ sông.

Bỗng nhiên, con ngựa kêu lên một tiếng hừ, thoắt cái không thấy bóng, chỉ thấy một cỗ lực lớn kéo từ trong nước vào.

Điền Chân khó hiểu ngẩng đầu.

Con ngựa đã trở xuống trên bờ, Văn Tê nhàn nhã lôi kéo dây cương, mỉm cười nhìn nàng.

Hóa ra tiểu thiên binh này đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ! Điền Chân khiếp sợ, rõ ràng có bản lĩnh, lại chịu nhục như vậy, trong đó tất có nội tình…

Mắt sâu thăm thẳm, sâu không lường được, Văn Tê thấp giọng nói: “Đa tạ ngươi, tiểu phượng hoàng.”

Đã bị Lộ tiểu Tàn lấy máu dạy cho một lần, Điền Chân để ý đầu tiên là bản thân phải an toàn, vị soái ca này coi nàng là chim đi, nếu phát hiện nàng cái gì đều hiểu thì có thể giết người diệt khẩu hay không? Vì thế đối với lòng biết ơn không đáng đáp lại, vẫy cánh trở về đầu cầu.

Nhìn ra nàng không có chút khí lực, chỉ là một con linh cầm bình thường, Văn Tê quả nhiên không có phòng bị, nhìn kỹ nàng một lát, không biết suy nghĩ chút cái gì, lại xoay người lên ngựa đuổi theo đại quân.

Điền Chân nhìn theo hắn cho đến khi biến mất, nhảy xuống lan can cầu, tùy tiện đi bộ vài vòng xung quanh, thế nhưng thu hoạch không nhỏ, ví dụ như: một vị thần cùng một thần nữ khác có gian tình, một người coi kho tham ô một ít lễ vật, thậm chí còn có một phi tử muốn dùng thuốc hại một phi tử khác đang có thai…

Thế giới này không yên ổn nha, rất nhiều bí mật chỉ có chim mới có thể phát hiện! Điền Chân lấy móng vuốt gãi tai.

Vì mạng nhỏ, nàng phải làm, một con chim không được nhiều lời.

“Cứ định như thế nhé, trẫm sau đó sẽ hạ chỉ.” Từ bên cầu trở lại, chợt nghe phía trước có người nói chuyện, Điền Chân vội giương mắt nhìn, thấy Triều Hoa Quân cùng một nam tử nữa đứng ở dưới đài Tinh Tú, vài tiểu quan đứng cung kính cách xa mấy thước.

Nam tử kia mặc áo bào màu vàng, dáng người cao to, bởi vì quay lưng về phía nàng nên nhìn không rõ tướng mạo, lời nói vừa rồi chính là do hắn nói ra, nghe tiếng thì tuổi còn trẻ, nghe rõ vẻ kiên nghị, thân thiết mà không giấu chút uy nghiêm, nghe hắn tự xưng là “Trẫm” thì có thể đã đoán ra thân phận .

Triều Hoa Quân nói: “Bệ hạ cứ cân nhắc.”

“Biểu huynh đến từ nơi xa, nghỉ sớm chút đi, ngày mai hãy tính” Thần Đế ngắt lời hắn, vỗ vai hắn cười nói “Trước mắt, ngoại trừ biểu huynh, không ai có thể thay trẫm suy nghĩ việc loại đi phế vật này, biểu huynh không thể lại từ chối, về sau đệ muội còn muốn đến bái phỏng”

Nói xong, nam tử kia dẫn theo vài tiểu quan đi về phía cửa cung, chỉ để lại Triều Hoa Quân cùng với người dẫn đường lúc trước.

Kẻ hầu này cười nói: “Bệ hạ đã có chủ ý, xin mời Triều Hoa Quân.”

Triều Hoa Quân bất đắc dĩ, nghiêng người kêu: “Tiểu hoàng nhi?”

Nghe thấy tiếng gọi ôn nhu, Điền Chân kêu một tiếng, bước nhanh đi qua.

Nhìn thấy hai chân chim nhỏ của nàng chạy như bay trên mặt đất, Triều Hoa Quân buồn cười, ôm nàng lên: “Để cho ngươi ở lại cùng đàn gà trời, sợ là ngay cả bay như thế nào ngươi cũng quên.”

Điền Chân coi như không thèm để ý, nàng là người, càng có thói quen đi.

Người hầu dẫn hắn tiến vào phía cừa cung, vừa đi vừa nói: “Triều Hoa Quân đi đốc chiến ở thung lũng Đông Nguyên Âm, tất nhiên có thể hiểu suy nghĩ của bệ hạ.”

Triều Hoa Quân nói: “Có chiến thần trông coi, bệ hạ không cần lo lắng, thế nhưng muốn ta đến quan sát tình hình chiến đấu, chỉ để trấn an quân sĩ mà thôi.”

Người này thở dài, hạ giọng nói: “Không dối gạt Triều Hoa Quân, khí thế của Ma Thần không phải là nhỏ, các chiến thần cũng chỉ có thể lập trận vây khốn hắn, nếu muốn thắng trận này, vẫn phải nhờ Triều Hoa Quân ra mặt.”

Triều Hoa Quân nhíu mày: “Thần thánh không nói dối, liệu có thể là thật sao?.”

Người này nói tiếp: “Có loạn cũng nói loạn, không loạn cũng sinh loạn, hai câu nói này sớm ứng nghiệm, hắn làm phản đi Ma giới là ý trời đã định, việc này lại ảnh hưởng đến tộc Thần Vũ, vài lần trước có mặt Triều Hoa Quân, hầu như đều thắng.”

Triều Hoa Quân cười khổ.

Người khác tới địa bàn của mình, giết mấy vạn thiên binh, sau đó không chút thương tích thu binh trở về, cái này mà gọi là đánh thắng sao? Hầu hết đều là lừa mình dối người mà thôi.

Ma Thần gây loạn? Điền Chân nghe được qua loa.

Cũng đúng, có thần nhất định phải có ma, bằng không thì lấy cái gì giúp thiên binh đi luyện trình độ đây!

Thiên đình bố trí sẵn một khu vườn chuyên môn tiếp đón thần vương, đã có sẵn vài thị nữ chờ ở cửa, đều cúi người làm lễ, dẫn Triều Hoa Quân tới phòng, người dẫn đường kia nói thêm mấy câu liền cáo lui trở về.

Thị nữ lấy thức ăn lại, Triều Hoa Quân để Điền Chân ngồi ở trên bàn, ý bảo nàng ăn, Điền Chân nhìn một khay trúc nhỏ, thấy không thèm ăn, đem đầu vùi vào cánh.

Triều Hoa Quân vỗ đầu nàng: “Sao không ăn cái này?”

Cảm nhận được sự quan tâm, Điền Chân ngẩng đầu gật hai cái, tỏ vẻ không sao

Tưởng nàng lúc trước đã ăn chút ngọc cỏ linh chi, Triều Hoa Quân cũng không khuyên nữa , đúng lúc này có hai mỹ nhân đi vào làm lễ, dịu dàng nói: “Trúc tuyền đã chuẩn bị, mời Triều Hoa Quân đi tắm rửa.”

Triều Hoa Quân dặn dò Điền Chân: “Ở phòng chơi đùa, không được chạy loạn.”

Tắm rửa? Điền Chân bị hai từ này làm cho nhộn nhạo, bỗng nhiên nghe được tiếng cười, chính là hai mỹ nhân kia dùng tay đẩy đẩy đối phương, lại lưu ý nhìn lên thì thấy mặc dù hai người này có áo khoác bên ngoài rộng thùng thình nhưng bên trong chỉ mặc có chút nội y, Điền Chân bỗng chốc sáng tỏ — tỷ tỷ, mặc đồ như vậy, rõ ràng là các ngươi muốn trong lúc tắm rửa, đem kéo mỹ nam kia bồi tình đi.!

Để cho các nàng hầu hạ, sự trong sạch của lãnh đạo rất khó giữ đây!

Tuy nhiên, có lẽ người kia lại phi thường vui…

Điền Chân thề rằng đối với việc tắm rửa của lãnh đạo mỹ mạo kia tuyệt đối là không có hứng thú, chỉ có điều trong nội tâm nàng đột nhiên phát lên một loại chính nghĩa mãnh liệt, cảm thấy nên điều tra lại vấn đề tác phong cuộc sống của vị lãnh đạo này, thế nên nàng nhảy xuống, nghiêng ngả chuồn theo cửa đi theo.

Phía sau vườn có một rừng trúc lớn, trong rừng có khói nhẹ màu trắng bay lên, có mấy tấm bình phong cao cao màu tối che ở bốn phía, hai nàng mỹ nhân vừa rồi đang cầm xiêm y sạch sẽ ở trong tay nhìn nhau cười rồi đi vào.

“Để đó đi.”

“Bệ hạ phân phó, để chúng thiếp hầu hạ Triều Hoa Quân tắm rửa.”

Điền Chân lấy cánh che miệng.

Ôi, thật là, vị bệ hạ này thật biết chăm sóc hạ cấp, trước khi lên chiến trường phải đưa mỹ nhân tới thăm hỏi, rồi lại mới an bài vài việc khó khăn.

Sau một lúc lâu, bên trong truyền đến tiếng của Triều Hoa Quân: “Không cần, đều đi ra đi.”

Hai mỹ nhân đi ra, vẻ mặt đầy sự thất vọng.

Được rồi, sự thật đã chứng minh lãnh đạo của nàng chính “thần” quân tử, Điền Chân nghiêm nghị suy nghĩ.

Đường đường là vua của tộc Thần Vũ, tính tình dù thế nào cũng không phải trước mặt hắn có thể làm càn, hai nữ tử này dù không cam lòng, cũng không có can đảm tự tiện đi vào bên trong, đành phải nghe lời, lưu luyến không muốn rời bước bỗng nhiên thấy thoáng qua dưới chân một bóng xám lướt qua.

“Con phượng hoàng xấu xí này chạy đến!” Một nữ tử hô nhỏ.

Nữ tử còn lại nhìn chăm chú cười trộm nói: “Ta còn cho rằng tộc phượng hoàng đều giống như Triều Hoa Quân và Nghê phi đâu, hóa ra cũng có người xấu!”

Xấu thì đã làm sao, dù xấu thì ta cũng là phượng hoàng! Điền Chân tự mình an ủi, thật không phát hiện ra lãnh đạo của ta là phượng hoàng lớn sao? Đợi chút, Nghê phi? Vừa mới nghe thấy ở bên ngoài đó chính là một phi tử muốn dùng thuốc để hại một phi tử khác đang mang thai, kia phi tử đang mang thai không phải tên gọi là Nghê phi hay sao? Mọi người đều gọi là phượng hoàng, có nên nói cho Triều Hoa Quân hay không để còn cứu nàng…

“Đừng để cho nó chạy loạn, để xảy ra chuyện khó giải quyết.” Một người muốn chạy lại bắt nàng.

“Thôi, ” người bên cạnh ngăn nàng ta lại, bĩu môi, “Xấu như vậy, ai thèm bắt nó.”

Hai nữ tử cười cười rời đi.

Điền Chân dùng miệng mổ xuống đám lông xỉn xỉn, bộ dạng này của nàng được dùng để bảo đảm an toàn mà…

Phía sau bình phong thoáng có tiếng nước.

Nhìn bình phong, Điền Chân thực sự ngứa ngáy, cuối cùng vẫn cố gắng xoay người trở về – một thước đậu hũ, sắc tức là không, nàng phải làm một con chim thuần khiết cao thượng thôi…

Phía trước đi tới một phu nhân kéo theo một nữ tử đi tới, phía sau có vài thị nữ.

Phu nhân này mày thanh mắt sáng, sặc sỡ lóa mắt, quần áo đẹp đẽ quý giá, khoác thêm khăn quàng hoa văn màu vàng, bảy phần xinh đẹp, ba phần uy nghi. Nữ tử bị nàng kéo theo nhìn thực trẻ, xinh đẹp tuyệt trần, vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào phía bên này.

Điền Chân trong đầu vang lên một tiếng cảnh báo, ưỡn ngực uy nghiêm, trước sói sau hổ, vị lãnh đạo nhà nàng quả thật thịt như Đường Tăng đây.

Phu nhân cười đẩy nữ tử đi vào, sau đó dẫn thị nữ đi luôn.

Bốn phía không có người, nữ tử trong trang phục màu đỏ thu hồi vẻ ngượng ngùng, bên môi nổi lên chút ý cười không dễ phát hiện, nàng ta cúi đầu ngắm lại chính mình cam đoan ở tình trạng đẹp nhất rồi mới tiến bước về phía mấy tấm bình phong.

Mỹ nhân này đóng phim quá chuyên nghiệp đi? Điền Chân bắt đầu tưởng tượng tình tiết phía sau.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mỹ nữ hai tay che mặt, eo nhỏ uốn éo, chạy vội ra kêu gọi mọi người đều biết, sau đó vị phu nhân vừa nãy sẽ lập tức nhảy ra nói, ai gia sẽ thay các người làm chủ…âm mưu, âm mưu! Chỉ cần có quân tử là mỹ nữ hảo cầu, vấn đề là vị phượng hoàng lãnh đạo của nàng chưa xong xuôi việc lớn, lại là một con chim uy nghiêm tắm rửa, cũng không biết ra sao nhưng có thể thấy được chưa chắc đã thích nàng ta, nếu lập bẫy đối với hắn có phải là rất không công bằng ?

Điền Chân vọt vào bình phong.

Vì lãnh đạo, đành phải hy sinh phẩm chất của chim là nàng đây.

Hơi nước ấm áp như thủy triều vây xung quanh, trước mặt là một ao đá nhỏ, hơi nước bốc lên, trong ao có một người, mũi cao, nhìn nghiêng thấy đường cong càng thêm tuyệt đẹp, mắt phượng khép hờ, thần sắc an nhàn, tóc dài ướt sũng xõa xuống phía sau lưng, nước suối gần như bao phủ gần hết ngực, tấm ngực kia…

Phát hiện thấy động tĩnh, hắn nâng mặt lên.

Thấy nóng mũi, Điền Chân lập tức ngửa đầu nhìn trời, không thể xem thêm, phải tỉnh táo, nàng thật vất vả mới bổ được chút máu…

“Tiểu hoàng nhi?” Mỹ nam kinh ngạc.

Điền Chân bị gọi hoàn hồn, nhớ tới việc chính, vội vàng chỉ về phía ngoài bình phong, lắc lắc đầu muốn nói.

Thân là vua của tộc chim, Triều Hoa Quân vốn là quen thuộc hết các loại tiếng nói của chim do đó phán đoán xem ý muốn của người trong tộc khá dễ dàng, đáng tiếc là Điền Chân chỉ là một con phượng hoàng giả mạo, căn bản không biết nói tiếng chim, may mà khi tắm lửa niết bàn chính là kiếp nạn lớn nhất, cái gì ngoài ý muốn đều phát sinh, Triều Hoa Quân cũng không hoài nghi.

Coi nàng như một linh cầm bình thường đối đãi, Triều Hoa Quân không coi trọng chuyện bản thân đang tắm rửa, ôn nhu an ủi: “Đừng vội, ngươi muốn nói cái gì?”

Điền Chân nhất thời không nghĩ ra nên biểu đạt từ “Đứng lên” như thế nào, bèn đơn giản ngã người nằm xuống đất, sau đó nhảy lên, liên tiếp lặp lại vài lần ra ý bảo.

Triều Hoa Quân nhíu mày: “Đứng thẳng không được, hay là bị bệnh?”

Thấy hắn muốn đứng dậy ở theo trong nước, tới ôm mình để tiến hành kiểm tra, Điền Chân sợ bản thân không chịu được kích thích, vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, ôi, tấm đậu hũ, nàng tuyệt đối không phải cố ý, là ngươi không nên để cho ta nhìn thấy, ta đành phải…

“Tiểu hoàng nhi, làm sao vậy?”

Ta không sao cả, là có người muốn vào! Cái khó ló cái khôn, Điền Chân lấy bộ xiêm y quăng về phía hắn, sau đó bay lên đỉnh bình phong, vừa lúc nữ tử áo đỏ kia đang muốn tiến vào, nàng không chút nghĩ ngợi liền giương cánh lao xuống.

Thấy đối diện đi tới một bóng đen, nữ tử áo đỏ thình lình bị dọa nhảy dựng, mặt hoa biến sắc, kêu một tiếng sợ hãi rồi lui về phía sau.

Điều nàng muốn chính là kết quả này, nàng hiện tại là chim, làm cái gì cũng đều bình thường, thực xin lỗi mỹ nữ nhé! Điền Chân hoàn thành động tác bay đầy yêu cầu cao xong, vừa lòng quay trở lại ngồi trên đỉnh bình phong, không lại tiếp tục trêu cợt nàng ta, dù sao trên thiên giới, mỗi người đều có pháp lực, muốn giải quyết một con chim nhỏ thì không phải là vấn đề.

Quả nhiên, Triều Hoa Quân quần áo chỉnh tề đi ra từ trong bình phong, vẻ mặt thể hiện đầy sự nghiêm khắc: “Không phải đã bảo các ngươi lui xuống sao!”

Hắn mặc một áo bào trắng viền vàng như trước, tóc trên đầu đã thay đổi thành một búi tóc cài trâm, thoạt nhìn càng thêm tao nhã quý khí.

Điền Chân bội phục.

Lãnh đạo không hổ là lãnh đạo, tốc độ mặc quần áo so với tốc độ bay của nàng không thể so sánh.

Chuyện tốt bị chim làm hỏng, nử tử áo đỏ nhanh nhẹn trấn định, dấu đi thần sắc xấu hổ, ra vẻ giật mình: “Triều Hoa Quân ?”

Triều Hoa Quân nhận ra nàng ta: “Hằng Nguyệt thần nữ?”

Nử tử áo đỏ cúi đầu chào: “Hằng Nguyệt Cơ thỉnh an Triều Hoa Quân .”

Triều Hoa Quân sắc mặt hòa hoãn chút: “Ngươi làm sao lại tới nơi này?”

“Mới vừa tới cùng thần hậu nương nương” Hằng Nguyệt Cơ cười đến phong tình vạn chủng, nhìn Điền Chân đang ở trên đỉnh bình phong một cách ôn nhu vô hạn “đang tùy tiện đi lại, gặp được con phượng hoàng nhỏ này thật là nhu thuận, ta thực thích, sợ nó lạc đường, cho nên đi theo đến nơi này, không thể tưởng được là hóa ra có Triều Hoa Quân .”

Mỹ nữ thật yêu chim sao! Điền Chân thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình.

Triều Hoa Quân giống như tin lời nàng ta, trách cứ Điền Chân: “Dặn ngươi ở lại phòng, sao còn đi ra chạy loạn, làm thần nữ kinh sợ!”

Tự tiện xen vào, chắn hoa đào của người khác, gieo gió gặt bão, xứng đáng bị mắng! Điền Chân lấy cánh hung hăng bạt chính mình một bạt tai, xám xịt nhảy xuống, cúi đầu bồi tội.

Hằng Nguyệt Cơ cúi người, thân thiết sờ đầu nàng, mỉm cười như thánh mẫu: “Chỉ là vô tình, Triều Hoa Quân cũng đừng mắng nó.”

Đúng đúng, nàng thừa nhận là nàng vô tình, nhưng mỹ nữ ngươi đừng có ấn đầu ta a! Điền Chân nhìn cái móng tay thật dài của nàng ta, lông tơ dựng thẳng lên, chạy thẳng ra phía sau trốn.

Triều Hoa Quân hơi nghiêng người trên, ý bảo: “Hoàng nhi.”

Nghe được lời triệu hồi, Điền Chân lập tức bay bổ nhào vào trong lòng hắn.

Triều Hoa Quân vỗ vỗ của lưng nàng, hỏi: “Thần hậu nương nương ở đâu?”

Hằng Nguyệt Cơ vội đáp: “Nương nương ở trong đại sảnh chờ Triều Hoa Quân .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.