Tiết trời vào thu, sương lạnh tụ xuống.
Thời tiết se lạnh, sắc thu đã dần về với Thượng Kinh, hai bên phố Ngự hàng cây bạch quả chen chúc, lá vàng rơi đầy đất, cảnh đẹp rực rỡ vui tươi như đang ăn mừng toàn quân Đại Hiện vinh quanh khải hoàn về triều.
Sáng sớm tinh mơ, hai bên con đường dài đều là dân chúng chen chúc chờ đợi, trà lâu tửu quán ven đường đều mở cửa, mỗi người duỗi cổ ngóng ra bên ngoài xem.
“Vào thành rồi vào thành rồi!”
“Hoàng thượng đã xuống cửa thành!”
Hôm nay Thánh giá đích thân tới cửa thành phía tây, nghênh đón đoàn quân thắng trận vào thành. Bên phía cửa tây Điện Tiền Tư và Hoàng Thành Tư bao vây bảo vệ kín mít, rất khó thấy rõ bên trong có chuyện gì, nhưng cũng không cần thấy rõ, vì chỉ cần thỉnh thoảng có tin tức truyền đến về chuyện đoàn quân thắng trận vào thành và Hoàng đế xuống dưới tường thành là dân chúng nhón chân mong chờ đã nhảy nhót khó mà nhịn được.
Không bao lâu sau, khẩu dụ của Thành Khang đế truyền ra từ cửa tây thành.
Vinh Châu đại thắng, mười ba châu phía bắc đã về với triều đình, đây là công trạng lưu danh muôn đời, đương nhiên Thành Khang đế sẽ khao thưởng ba quân, đại xá thiên hạ, đương nhiên, chuyện có thể làm bá tánh vui sướng hô to vạn tuế chính là chuyện miễn thuế ba năm liên quan trực tiếp đến lợi ích của người dân.
Lúc trước Linh Châu có sóng thần, dịch bệnh nổi lên khắp nơi, triều đình chỉ miễn thuế một năm, hiện giờ mở miệng ra là nói ba năm, đủ để thấy lần này giành lại Vinh Châu khiến Thành Khang đế vui đến cỡ nào.
Đợi một lúc, rốt cuộc ở cửa thành cũng vang lên tiếng động.
Giang Tự cưỡi thiên lý mã Vãn Tuyết, chậm rãi xuất hiện ở cuối con đường dài, hắn có mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn mỹ, trên mặt không cảm xúc, lạnh lùng như xưa.
Ngay sau hắn là Thẩm Ngọc và các đại tướng trung thành, còn có quan tài của tướng lĩnh bất hạnh tử trận trong suốt nửa năm chiến tranh giành lại lãnh thổ, sau đó là binh lính tinh nhuệ vì Đại Hiện mà đầu rơi máu chảy.
Tuy toàn thắng về triều, quân đội vẫn nghiêm túc chỉnh tề, không thấy kiêu căng tự mãn.
“Định Bắc vương điện hạ thật đúng là —” Bạch Mẫn Mẫn nhìn chăm chú, mãi sau nàng lại lẩm bẩm nói, “Sao hôm nay cảm thấy Định Bắc vương điện hạ còn đẹp hơn cả Thư nhị công tử nhỉ…”
Chương Hoài Ngọc lấy quạt xếp gõ lên đầu nàng.
Bạch Mẫn Mẫn cuối cùng cũng tỉnh ra, sờ sờ cái ót, mắt vẫn không rời Giang Tự, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Số A Đàn tốt thật…”
Chương Hoài Ngọc cười nhạt: “Nói vậy thì nàng đúng là có số khổ.”
Bạch Mẫn Mẫn nhìn say mê một lát, đợi cho đến khi đoàn quân đã đi qua quá nửa nàng mới quay lại ôm mặt khẽ thở dài: “Đúng vậy, ta đúng là số khổ.”
“……”
“Số khổ nàng cũng phải chịu.”
“……?”
“Chương Hoài Ngọc chàng!”
Hai người sống với nhau cứ nói được ba câu là lại cãi nhau, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Quân binh tiếp tục tiến lên phía trước, một hàng đều có trái cây ném tới không ngừng nghỉ.
Hôm nay Chu Tĩnh Uyển không đi cùng Bạch Mẫn Mẫn, mà đi cùng Thẩm Họa. Thẩm Ngọc lập chiến công lớn, đương nhiên Thẩm Họa cực kỳ vui sướng, trước khi phụ thân mất vẫn luôn dặn dò hai người, nhất định phải hăng hái tiến lên phía trước để sớm có ngày làm rạng danh Thẩm gia, ca ca có chí tiến thủ như vậy, chắc phụ thân ở dưới suối vàng cũng có thể mỉm cười an lòng.
Thẩm Họa nói chuyện với Chu Tĩnh Uyển một chút về Thẩm Ngọc, ánh mắt lại tia đến trên người Giang Tự đi phía trước.
“Bên hông Vương gia treo túi thơm đúng không?” Thẩm Họa cẩn thận liếc mắt nhìn, chú ý đến bên hông Giang Tự có một đồ vật rủ xuống không ăn nhập lắm với quần áo hắn đang mặc.
Chu Tĩnh Uyển nhìn thật kỹ, vừa gật gầu vừa nhẹ giọng đáp: “Phối màu như vậy chắc là A Đàn tự làm.”
Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, trao đổi ánh mắt với nhau.
Giang Tự ngồi thẳng lưng ngay ngắn, một đường vào thành, ven đường trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Ngay cả nhạc phụ đại nhân của hắn cũng vui sướng đỏ bừng cả mặt đứng trong đám người, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện gật đầu với Xương quốc công đứng bên cạnh.
Nhưng mà, không thấy Vương phi của hắn.
Trước kia có một lần hoan ái xong, Minh Đàn còn rúc vào trong ngực hắn lười biếng nói: “Nghe nói năm ấy phu quân thêm hàm “Định Bắc” là do Thánh thượng đích thân tới cửa thành gia phong? Vậy lần tới khi phu quân thắng trận về triều, thiếp nhất định phải đi ra cửa thành trông từ sớm, nhìn xem rốt cuộc phong thái của chiến thần Đại Hiện là thế nào!”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Tự tối sầm lại, nắm dây cương trong tay thật chặt.
Đi đến hết đường chính, đám người vẫn đông đúc chen chúc thành một đoàn, tiếng hoan hô cũng không ngừng vang lên bên tai, không biết Giang Tự cảm ứng được gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ mở rộng trên lầu cao bên trái.
Bên cửa sổ có rất nhiều người đang vẫy tay hoan hô với hắn, chỉ có một khung cửa sổ đằng trước trống không.
Hắn như suy tư gì đó, ánh mắt sững lại trong chốc lát.
Toàn thắng về triều, đương nhiên tướng soái phải vào kinh bẩm báo, ăn tiệc mừng công. Thành Khang đế tới Ung Viên mở tiệc khao thưởng ba quân, chè chén đến đêm khuya khó lắm mới giải tán được.
Đêm khuya Giang Tự về phủ, Phúc thúc vẫn luôn chờ ở cửa Vương phủ, thấy hắn về vội vàng chạy ra nghênh đón hắn vào bên trong.
Giang Tự giao roi ngựa cho hắn, cởi dây đai buộc tay áo ra, lạnh lùng hỏi: “Vương phi ngủ rồi?”
Phúc thúc ngẩng đầu ngắc ngứ: “Chuyện này…”. Ông không chắc lắm nói, “Vương phi chắc là ngủ rồi.”
Giang Tự nhìn ông: “Cái gì gọi là “Chắc là ngủ rồi”?”
“Vương phi người, người không ở trong phủ, lão nô cũng không biết là đã đi ngủ chưa.” Vẻ mặt Phúc thúc khó xử, “Sáng sớm hôm nay Vương phi nhất định phải đi ra thôn trang ở ngoại ô thu tiền, sớm không đi muộn không đi mà lại cố tình đi vào hôm nay, ai khuyên cũng không được, chắc là không muốn gặp ngài.”
Nói xong, theo bản năng Phúc thúc che miệng lại, nghĩ thầm sao mình lại nhanh mồm nhanh miệng nói thật ra vậy.
Nghĩ hết các loại tình huống, lại không ngờ nàng không ở trong phủ, Giang Tự trầm mặc lại hỏi: “Thôn trang nào?”
Phúc thúc vội nghĩ lại nói: “Hình như là ở ngoại ô phía tây gần sông Tị Hà, là thôn trang hồi môn của Vương phi.”
Giang Tự nghe vậy, rút roi ngựa lại từ trong tay ông, lại quấn dây đai ngược lại, xoay người lên ngựa lưu loát quay đầu ngựa phi vào trong bóng đêm hun hút.
“Ôi, Vương gia! Vương gia!”
Phúc thúc hô lên mấy tiếng ở phía sau, nhưng dường như Giang Tự không nghe thấy, bóng dáng nhanh chóng biến thành một chấm nhỏ đen đen ở nơi xa.
Phúc thúc ưu sầu thở dài, Vương phi đã giận thì phải nghĩ cho kỹ biện pháp dỗ dành, cứ thế một mình chạy tới thì có tác dụng gì đâu, tốt xấu gì cũng phải kéo hai xe chiến lợi phẩm tới biểu thị thành ý chứ. Vương gia nhà bọn họ vẫn còn quá trẻ, còn quá trẻ mà.
Phúc thúc chắp tay sau lưng trở về, tiếc nuối lắc lắc đầu.
Bầu trời đêm tối tăm, sao thu rải rác, đêm ở ngoại ô kinh thành dường như thanh thản yên tĩnh hơn trong kinh. Đã vào thu, tiếng ếch kêu ve râm ran trong hè quấy nhiễu người ta đã không còn từ lâu, chỉ thỉnh thoảng có tiếng mõ đêm lộc cộc, gió thổi qua ngọn cây, lá khô rụng xuống hoặc rung động xào xạc.
Minh Đàn lăn qua lộn lại trên giường không thể nào ngủ được.
Thật ra cũng không phải vì nhà cửa đơn sơ xa lạ. Thôn trang này xây gần sông, đất đai phì nhiêu, vô cùng màu mỡ, nhóm nông hộ có cuộc sống rất giàu sang sung túc.
Nghe nói gia chủ tới đây thu tiền, quản sự đứng đầu thôn trang đã thu dọn cho nàng một gian nhà rộng rãi từ sớm. Đồ đạc trong phòng đều được mua mới thêm từ trong kinh, bố trí lịch sự tao nhã thoải mái, đệm giường là Tố Tâm và Lục Ngạc thu xếp, mang từ trong phủ tới đây.
Nhưng Minh Đàn không ngủ được.
Một khi nhắm mắt lại là trong đầu lại ngập tràn hình ảnh Giang Khải Chi hiên ngang hùng dũng dẫn quân đi qua đường lớn.
Nam nhân này thực sự mê hoặc nàng mà!
Rõ ràng đã bảo không được tha thứ cho hắn dễ dàng, nhưng trong lòng lại không tự chủ được tự giải thích cho hắn, luôn nói rằng hắn cũng có điều mà mình khó xử, nơi có hắn, dường như nàng rất khó rời mắt khỏi người hắn, tựa như trên đường hôm nay… Minh Đàn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, xoay người trùm chăn lên đầu để mình không tiếp tục nghĩ thêm gì nữa.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động rất khẽ, Minh Đàn theo bản năng nghĩ là Tố Tâm, rúc ở trong chăn gấm rầu rĩ nói: “Ngươi đi ngủ đi, không cần gác đêm.”
Mãi sau không thấy người lên tiếng, lúc này nàng mới nghi thò đầu ra từ trong chăn.
Đêm nay thật đẹp, ánh trăng như nước chảy vào song cửa, dịu dàng chiếu lên người nào đó đang rõ ràng đứng bên cửa sổ.
Minh Đàn ngơ ngẩn, không chớp mắt nhìn chằm chằm người mới tới, nửa ngồi dậy trên giường, trong vô thức nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Nàng nhìn nhầm sao? Hay là, hiện giờ nàng đang mơ, hình ảnh trước mắt là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó?
Nàng bất giác tự nhéo mặt mình.
Đau quá, không phải mơ.
Trong thời gian ấy, Giang Tự đã đến gần.
Hắn mặc áo giáp lóe lên ánh sáng lạnh buốt thấu xương mà buổi sáng hắn mặc khi dẫn quân vào thành, giờ lại càng rõ ràng, trên người còn có thêm hơi lạnh vì đi đêm, khi hắn tới gần mới thấy rõ, so với trước khi rời kinh hắn gầy đi không ít, yết hầu đã nổi cao, đường nét khuôn mặt lại càng thêm góc cạnh đẹp đẽ.
Ánh mắt hắn đong đầy cảm xúc khó nói thành lời, giống như một hồ nước tĩnh lặng, nhưng dưới mặt hồ tĩnh lặng ấy lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Hắn ngắm nhìn Minh Đàn thật lâu, mãi rồi mới chậm rãi vươn tay gạt đi sợi tóc vương trên khuôn mặt của Minh Đàn, giọng nói khàn khàn: “A Đàn, ta về rồi.”