Ánh mắt đơn thuần sáng ngời, khiến nàng lập tức nhớ tới Sở Dịch, nhưng trong nụ cười non nớt này lại mang theo vài phần hòai nghi và phóng đãng, ẩn ẩn có chút giống Sở Cuồng Ca, còn cái phong thái giở tay nhấc chân lúc đó, lại có chút khí phách cuồng ngạo như là thần thái của Lý Chi Nghi…
– Thai hóa dịch hình!
Tiêu Vãn Tình trong tâm chấn động kịch liệt, trong giây lát đã minh bạch mọi điều.
Tám con sư tử hoảng hốt rống lên kinh hãi, rồi đều phủ phục xuống đất, vẫy đuôi xun xoe. Trước mặt nam tử này, mãnh thú giống như là con chó nhỏ, ôn thuận quy phục.
Tiêu Vãn Tình kinh hãi, ghen tị, sợ hãi…đủ loại cảm giác đan xen, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, mỉm cười, ôn nhu nói:
– Sở công tử, chúc mừng chàng thoát thai hóan cốt, tái thế vi nhân…(9)
Sở Dịch bị yêu nữ này bán đứng, ba phần hảo cảm đối với nàng đã sớm biến thành bảy phần hận ý, không giận, cừơi nói lại:
– Đa tạ, hắc hắc, nếu không phải Tiêu cô nương nhiệt tâm tương trợ, Sở mỗ làm sao có ngày hôm nay? Nhận ơn người phải báo lại gấp bội lần, hay là để ta cũng giúp cô nương ‘tái thế vi nhân’ được chăng?
Nói xong, ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng điểm ra, một luồng đao khí xanh biếc phát ra, đặt ngay ở cổ họng Tiêu Vãn Tình. Tiêu Vãn Tình trong lòng ớn lạnh, hàng trăm ngàn ý niệm chuyển động trong nháy mắt, cuối cùng đã có chủ ý, ngẩng đầu lên, cười nhẹ nói:
– Ai, ta còn tưởng rằng Sở công tử là người thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ lại là ngốc tử chỉ biết hành động bộp chộp khôg phân rõ địch, ta.
Sở Dịch cười ha hả, nói:
– Không sai, nếu ta phân biệt được địch, làm sao có thể rơi vào bẫy của yêu nữ ngươi? Bất quá cứ an tâm, biết lỗi có thể sửa, tại hạ sẽ không tái phạm cùng một lỗi lần thứ hai đâu.
Đao khí từ từ nhấn vào, nhất thời đâm vào cái cổ trắng như tuyết của Tiêu Vãn Tình, từng giọt máu đào đột ngột rơi xuống. Trong ánh nhìn căm hận, kinh hãi, thân thể mềm mại thanh tú của nàng ta không chút động đậy, từng dòng máu đỏ thấm xuống áo, khiến người động lòng, làm cho thiện tâm trong lòng chàng bị tác động dữ dội.
Tiêu Vãn Tình nhìn chằm chằm, dịu dàng thở dài:
– Đồ ngốc, Tình Tuyết quán là cứ điểm tại Trường An của Thiên Tiên phái, các ngươi vừa đến cửa, đã có người thông báo cho Lý Huyền cùng Tiêu Thái Chân, ta sao dám tự mình để các ngươi đi? Đường tiên tử bảo ta đi tìm Tề Vương, ta cố ý làm ra vẻ khó xử, đó là ra ám hiệu cho các ngươi mau rời đi, ai ngờ các ngươi không chịu đi, sống chết cũng cứ ở lại.
Sở Dịch rùng mình, giờ phút này nhớ lại, yêu nữ này lúc ấy quả thật có lấy lý do kinh thành giới nghiêm, xin lỗi không đưa mình đi được. Nhướng mày lên, ha hả cười nói:
– Nói như vậy, hóa ra là ngươi có hảo ý, nhưng chúng ta lại không nhìn ra được phải không?
Tiêu Vãn Tình trợn tròn hai mắt, thần sắc tràn đầy nét vô tội trong ánh thu ba trong trẻo, thở dài:
– Đương nhiên là vậy? Lý Huyền đến rất nhanh, các ngươi vì tỏ rõ thanh bạch, lại vội vàng thi triển Nguyên Tâm đại pháp, tự chui đầu vào lưới. Bảo làm sao Vãn Tình cứu được ngươi đây?
Ánh mắt lưu chuyển, cơ thể vẫn run rẩy, không ngừng liếc mắt về phía Ngân Xà mỗ mỗ, khóe miệng điểm một tia cười ngọt ngào:
– May mắn là ta có phòng bị, cố ý đem tin các ngươi trốn ở địa cung Chung Nam tiết lộ cho xà mỗ mỗ nếu không thiên hạ to lớn, dưới đất sâu, cho dù bà ta có thể cảm ứng tàn thức của Giác Mãng ma tổ, cũng làm sao mà có thể đến nhanh như vậy được?
Sở Dịch ngạc nhiên nói:
– Cái gì? Là do nàng dẫn đến đây?
Tiêu Vãn Tình thản nhiên cười nhẹ:
– Phải. Nếu không phải như vậy, có thể nào khiến cho bảy kẻ ngu ngốc kia cam tâm tình nguyện phá kiếm phù, mở mật điện? Lại có thể làm cho bọn họ đấu đá đến lưỡng bại câu thương, cứu các ngươi ra?
Mọi người trên mặt đất đều rúng động, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt biến đổi lộ ra nét kinh hãi, phẫn nộ. Yêu xà biết mình bị nàng lợi dụng, càng vô cùng cuồng nộ, rít lên, nhảy mạnh lên, muốn xông tới, nhưng rồi lại nặng nhọc ngã xuống.
Sở Dịch không chút thay đổi, ha hả cười nói:
– Yêu nữ, tưởng ta là con nít ư? Vài câu hoa ngôn xảo ngữ là có thể lừa dối được ư? Hắc hắc, Sở mỗ cùng ngươi vô thân vô cố(10), ngươi làm gì mà có hảo tâm cứu ta như vậy? Cho dù xà yêu thật sự là do ngươi dụ tới, ngươi cũng chỉ là muốn độc chiếm nguyên anh kim đan, cướp đi pháp bảo, làm kẻ kế thừa Tiêu Thái Chân.
– Ngươi…
Tiêu Vãn Tình đôi má xinh đỏ bừng, lông mày nhướng lên, muốn nói cái gì đấy, rồi lại không nói ra, một lát sau, thở dài, nói:
– Sở công tử, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt. Vãn Tình tuyệt không có nửa phần ý niệm gia hại ngươi trong đầu, ta phản bội sư môn, mạo hiểm cứu các ngươi ra, đều là vì muốn kết minh hữu với các ngươi, cùng nhau ngăn chặn một trường kiếp nạn.
– Cùng ta kết minh hữu?
Sở Dịch nghe được cảm thấy tức cười, nhịn không được cười phá lên, chân khí nơi đầu ngón tay ngưng tụ lại, định lập tức giết chết yêu nữ miệng lưỡi dối trá này, nhưng chẳng hiểu vì sao, nhìn gương mặt thuần chân, xinh đẹp vô tà này, thủy chung không thể hạ được quyết tâm.
Cách đấy mấy trượng bên ngoài, bọn người Ngân Xà mỗ mỗ, Lý Nguyên Chiếu nghiến răng căm tức nhìn hai người, lửu hận trào dâng, cổ họng khò khè khô không khốc.
Vài yêu nữ Thiên Tiên phái vừa rên rỉ, vừa rít lên quát mắng:
– Tiêu Vãn Tình, ngươi là đồ ti tiện vong ân phụ nghĩa! Uổng cho sư tôn yêu mến ngươi như vậy, lại còn muốn lập ngươi làm Tự chủ(11) của bổn môn, ngươi lại đột nhiên làm ra hành vi phản sư môn này!
– Phì! Đợi sư tôn tới đây, nhẹ nhàng niệm vài pháp chú, khiến con tiện nhân này hồn phi phách tán, vạn kiếp không được siêu sinh.
Nguồn tại http://Truyện FULL
Tiêu Vãn Tình hai má đột ngột đỏ bừng, dung nhan thuần chân, yêu mị kia bỗng dưng trở nên méo mó, đứng lên khanh khách cười to nói:
– Vong ân phụ nghĩa? Đại ân đại đức của Tiêu Thái Chân đối với ta, Tiêu Vãn Tình này ghi tâm tạc dạ suốt hai mươi năm nay, một khắc cũng không dám quên. Đến một ngày nào đó, ta sẽ phụng hòan gấp mười, gấp trăm lần.
Trong giọng nói mang theo sự cừu hận thấu nhập xương tủy, người khác nghe được cảm thấy vô cùng kinh hãi. Sở Dịch trong lòng hơi rung động, mơ hồ đóan ra được sự việc gì.
– Sở công tử, sự việc đã đến nước này, ta cũng không dối gạt ngươi nữa!
Tiêu Vãn Tình nhìn Sở Dịch đăm đắm, đôi mắt trong suốt vô tà đột nhiên phát ra đầy nộ hỏa, nghiến răng nói:
– Ta nói thật với ngươi, ta nguyên là con gái của Yến vương đương triều. Hai mươi năm trước, Ma môn vì muốn tạo nội lọan, đã cố ý xúi dục hoàng đế Lý Long Nhai phát động chính biến, lật đổ thái hậu Văn Trạch Thiên, tiêu diệt hết những người bất đồng. Lý Huyền đối với phụ vương ta vốn luôn đố kị ganh ghét, thừa cơ tạo ra tội danh, đem chúng ta,…đem chúng ta chém sạch cả nhà và tịch thu gia sản vào công quỹ.
Sở Dịch sửng sốt, bán tín bán nghi, cười lạnh không nói gì. Tiêu Vãn Tình lạnh lùng nói tiếp:
– Nếu không phải trước lúc chết, Tiêu Thái Chân thấy ta căn cốt thật tốt, đổi ý lấy làm đồ đệ, ta đã thành oan hồn dã quỷ cùng với người nhà rồi. Khi đó ta vừa tròn hai tuổi, Tiêu Thái Chân cho là ta không nhớ được sự tình này, tiện thể tạo dựng nên câu chuyện nói láo, nói cái gì mà ta là con gái của khả hãn Đột Quyết, toàn tộc bị quân nhà Đường giết chết, may sao bà ta đi qua cứu được, vân vân….bảo ta theo bà ta luyện Thiên Tiên song tu đại pháp, ăn cắp chân nguyên người khác, tương lai vì tộc nhân báo thù….Bà ta không ngờ rằng khi ta sinh ra đã nuốt Kí Sự châu, sự việc ngày đó không thể phai mờ! Hai mươi năm qua, Tiêu Thái Chân cùng Lý Huyền hai yêu tặc, không ngừng bồi dưỡng ta thành công cụ để xưng bá của Ma môn bọn chúng, bức ta làm con hát, lấy thân phận quán chủ Tình Tuyết quán, vì bọn chúng thu thập tình báo, che giấu hành tung…
Nói đến đây, đôi tròng mắt nàng đỏ lên, thanh âm đã có vẻ run rẩy:
– Trên danh nghĩa ta là môn sinh đắc ý của bà ta, một trong tam đại Tự chủ của Thiên Tiên phái, trên thực tế bất quá chỉ là nữ nô bán nhan sắc mà thôi. Lão tặc Lý Huyền kia, thậm chí.. thậm chí biến ta thành lô đỉnh luyện Âm Dương song tu, lấy hết nam dương chân nguyên mà ta khổ sở có được…
Nàng bỗng dưng dừng lại, nghiến răng nói:
– Sở công tử, ngươi hãy xem cánh tay trái của ta.
Sở Dịch chần chờ một chút, nhãn thần phát ra quang mang hung bạo lấp lánh, ngưng thần nhìn qua, đột ngột hít một hơi khí lạnh. Ánh mắt xuyên qua tay áo, chỉ thấy trên cánh tay trắng như ngó sen, trơn láng như ngọc thạch của nàng có bảy đóa mai hồng, mỗi đóa đều do kim châm tỉ mỉ tạo thành, đâm thẳng vào xương, cũng không biết thật ra có bao nhiêu mũi châm. Một cảm giác kinh tâm động phách nổi lên.
Tiêu Vãn Tình không nhịn được, nước mắt đột nhiên chảy xuống, lạnh lùng nói:
-Tổng cộng hai ngàn tám trăm chín mươi bảy kim châm đến tận xương, mỗi một kim châm đều do chính ta làm. Vì báo thù rửa hận, ta chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng, ủy khúc cầu tòan(12). Mỗi lần bán mình, ta lại châm lên cánh tay của mình một châm để nhắc nhở mình nhớ kỹ mối cừu hận khuất nhục này.
Sở Dịch trong lòng chấn động, vừa kinh ngạc vừa thương tiếc, đao khí tiêu tán biến mất. Tiêu Vãn Tình lồng ngực phập phồng, cố nén nước mắt, nghiến răng nói:
-Trời xanh thương xót, rốt cục cho ta cơ hội báo thù, chỉ cần có thể rút củi đáy nồi(13), từ trong tay Tiêu lão yêu bà cùng lão tặc Lý Huyền cướp được Hiên Viên lục bảo, âm mưu hai mươi năm của bọn chúng sẽ tự bị phá….Chỉ là hiện tại quần ma loạn vũ, đạo môn điêu tàn(14), bằng vào lực của mình ta làm sao có thể? Cho nên ta nghĩ cứu các ngươi ra, mượn uy lực lục bảo, liên thủ đối phó với quần yêu Ma môn, vừa báo thù, vừa bình loạn thiên hạ.
Ngừng giây lát, mắt nhìn Sở Dịch đăm đăm, nàng thở dài, nói:
– Sở công tử, người nói hoàn toàn đúng, ta đích xác có lòng tham Hiên Viên tam bảo. Người không phải là thánh hiền, thấy pháp bảo, làm sao mà không có nửa điểm lòng tham? Nhưng chỉ cần có thể rửa đại hận, lấy lại tự do, Hiên Viên lục bảo cũng chẳng là cái gì cả.
Tiêu Vãn Tình nơi khóe miệng mỉm cười buồn bã, nhàn nhạt nói:
– Sở công tử, nếu như ngươi còn có nghi ngờ, chỉ cần dùng Nguyên Tâm đại pháp chất vấn nguyên thần của ta, nếu có nửa điểm giả dối, Vãn Tình tình nguyện để ngươi băm thành trăm mảnh, tuyệt không óan hận một câu
Ngữ khí mặc dù nhẹ nhàng, nhưng rất kiên quyết, dứt khóat. Sở Dịch bị câu chuyện của nàng thuyết phục, trong lòng mềm ra, mọi nỗi hận, ghét trước kia đều tiêu tan, nghĩ thầm:
– Thôi, bỏ đi! Hiện nay ta đang thân cô thế bạc, thêm một minh hữu vẫn tốt hơn một địch nhân, nàng tu vi rất cao, kiên cường, thông tuệ, lại là Tự chủ của Thiên Tiên môn, đối với âm mưu của Ma môn rõ như lòng bàn tay…Có nàng tương trợ, biết người biết ta, việc lớn nhất định dễ dàng hơn nhiều.
Lập tức thở dài, giải khai hoàn toàn kinh mạch cho nàng, nói:
– Bất tất phải chém thành trăm mảnh, chỉ cần sau này Tiêu cô nương không chọc ta là ‘Tái thế vi nhân’ tại hạ đã ngàn ân vạn tạ lắm rồi.
Nói xong câu cuối không nhịn được, mỉm cười.
Tiêu Vãn Tình “A” lên một tiếng, đôi mắt đẹp chớp động kinh hãi, thần sắc cảm kích, nói:
– Nói như vậy, Sở công tử đã tin tưởng ta, nguyện ý cùng ta hợp tác?
Sở Dịch chống eo, nhíu mày nói:
– Niệm tiình ái khanh chịu cừu hận khổ cực, có lòng sửa chữa lỗi lầm, quả nhân đặc xá cho ngươi, hy vọng từ nay về sau ái khanh hòan toàn sửa đồi, lập công chuộc tội.
Giây phút này, hắn hoàn toàn trần trụi, thân thể mang hình hài trẻ con, thấp và mũm mĩm, lại cố ý làm ra vẻ già cả, nói lời văn vẻ quý phái, có chút hoạt kê thú vị. Tiêu Vãn Tình cười khúc khích, những hận thù, buồn phiền vừa rồi tiêu tán hết chín phần, dịu dàng hành lễ, ôn nhu nói:
– Tiểu nữ xin theo lời dạy bảo, chỉ nghe mỗi lời của Đại vương
Hai má ửng hồng, hơi thẹn thùng, vẻ kiều mị động lòng người không thể tả nổi. Sở Dịch trong lòng đập thình thịch, cùng nàng mỉm cừơi, ánh mắt không dám nhìn xuống phần thân phía dưới cổ nàng. Nghĩ đến thời gian ngắn ngủi hai ngày trước, khi đó mình chỉ là một cử nhân không biết gì, bị lôi kéo vào trường tranh chấp Ma, Đạo một cách hồ đồ, thành kẻ bị săn lùng nhất định phải bắt được của toàn thể tu chân trong thiên hạ, lại thân bất do kỷ thóat thai hoán cốt, dục hỏa trùng sinh(15), cùng Tự chủ Thiên Tiên môn sát cánh bên nhau đảm đương nhiệm vụ trọng đại trừ ma bình yêu….có thể nói là thế sự vô thường, phong vân biến ảo, thật giống như một giấc mơ lớn.
Bọn người Lý Nguyên Chiếu mắt thấy hai người bỏ qua mối hiềm khích cũ, kết thành minh hữu, không thể không vừa sợ vừa giận, to giọng mắng chửi không ngừng. Sở Dịch nghe bọn chúng thóa mạ bằng những lời dơ bẩn ác độc, nhất thời trong lòng cảm thấy tức giận, ác niệm nổi lên, nhíu mày quát:
– Yêu ma quỉ quái kêu gào cái gì đấy? Đến từ đâu hãy cút về đấy đi!
Rồi xoay người phóng ra một chưởng, đao khí quét ngang, máu tươi văng tung tóe. Cả đám thét lên đau đớn, nhất thời ngã rạp tại chỗ. Tiêu Vãn Tình tươi cười, vỗ tay vui vẻ, Sở Dịch như bị thiên lôi đánh trúng đầu, sững người lại trong giây lát, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng, kinh ngạc thầm nghĩ:
– Ta,,,ta sao lại trở nên tâm ngoan thủ lạt thế này?(16)
Nguyên lai ‘chính mình’ chất phác đơn thuần, từ nhỏ đã tiếp thụ văn hóa nho gia, tri thư đạt lễ, ôn văn khiêm cung(17), cho dù là con kiến cũng không đành lòng giết chết. Nhưng sau khi ‘Thai hóa dịch hình’, bị thần thức Sở Cuồng Ca và Lý Chi Nghi ảnh hưởng, bất tri bất giác tính tình chàng đã có biến đổi lớn, từ một thư sinh trầm tĩnh, tử tế, đơn thuần thiện lương trứớc kia, nhanh chóng hóa thành một cuồng đồ lãng tử cuồng ngạo ngang ngược, bất chấp đạo lý. Đối xử với địch nhân tự nhiên cũng không còn mềm yếu như trước đây nữa.