Sở Dịch bất giác tỉnh lại, đã vào sáng sớm ngày hôm sau, gần đấy nghe tiếng chim hót rền rĩ, gió lạnh đang thổi to, bên trong cơ thể dường như có 1 luồng khí ấm đang di chuyển không ngừng, tinh thần sáng láng.
Mở mắt ra, trời xanh như tắm, mây trắng dằng dặc, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Con lừa cúi đầu, mắt nhìn chăm chú, cùng hắn 4 mắt nhìn nhau, trong miệng “ba ba”đang nhai cỏ.
Chàng ta đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, đột nhiên đứng dậy, quan sát xung quanh, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo, kêu lên 1 tiếng lớn “a”. Tự nhiên thấy mình đang ở trên sườn núi, bốn bề rừng tùng như biển, hoang mộ khắp nơi, lá khô nhiều không kể, bản thân chàng đang ở trên 1 đống lá, ngôi miếu thế nào rồi? Nhà sư thế nào rồi?
Sở Dịch trí não mê loạn, lẽ nào chuyện xảy ra tối qua chỉ là giấc mơ?
Chàng đột nhiên xốc mạnh đám lá lên, bạch hồ cũng vậy không có bóng tích gì, nhưng trên người chàng, rõ ràng chiếc túi bạc trắng đêm qua đang vắt ngang qua!
Trong lòng chàng chấn động, nắm lấy chiếc túi giơ lên, nhẹ nhàng lắc, ánh sáng lóa mắt phát ra, tiếng ngọc rơi đẩy trên đất, những trân bảo đêm qua bỗng xuất hiện trước mắt.
Sở Dịch trí nãi tử mê loạn trở thành sững sờ, lúc thật lúc ảo. Nhất thời không biết chuyện đã xảy ra thế nào, nhìn thấy bốn bề mộ địa hoang vắng, hàn khí trở nên đậm đặc, đột nhiên nghĩ tới: “Lẽ nào … lẽ nào tối qua đã gặp quỉ ư?”
Chàng bình tĩnh lại, cẩn trọng thu thập lại trân bảo vào trong túi, bất ngờ phát hiện ra hồng ngọc tiểu đĩnh, mã não hồ lô, thạch hạp cùng xích hồng niệm châu bất ngờ lại không thấy! Nhớ kĩ lại, nhớ rõ rằng đã bỏ hết 4 thứ vào trong túi, sao giờ lại biến mất? Trong lòng bởi thế tự nhiên phát lãnh.
“A hu!” con lừa không nhịn được kêu lên, ngậm vạt áo trước của chàng, giống như hối thúc chàng đi.
Sở Dịch lên đường một cách mù mịt, thu lại quyển sách trên đất, sắp xếp hành lí, dắt con lừa hạ sơn, đi được vài bước, đột nhiên phát hiện hướng này lá khô phủ đầy núi và thi thể dã thú nằm dài trên đất đông vô kể, hổ sói hươu dê, bày cạnh nhau trùng điệp, tất cả đều bị mổ bụng, máu tươi thấm khắp.
“Lẽ nào những thi thể của các hoàn thượng tối qua là do những súc sinh này hóa thành?” Chàng đột nhiên thấy kinh sợ, mồ hôi lạnh đầy lưng, như thể rơi xuống vực băng sâu không thấy đáy.
Bất chợt, trong khu sơn lâm không xa đột nhiên vang lên giọng hát đầy khí thế, lá cây xào xạc, bầy chim sợ bay, vài thợ săn lưng mang cung tên, nâng mâu xoa chỉa ra.
Các thợ săn thấy xác thú khắp đất, cực kì kinh ngạc, rối rít kêu lên: “Uy, tên nhóc đọc sách kia, tất cả những dã thú này là đều do ngươi giết ư?”
xem tại TruyenFull.vn
Sở Dịch suy nghĩ bấn loạn, không ứng lại, cao giọng hỏi: “Các vị đại ca, xin cho hỏi gần đây có tự miếu nào không vậy?”
Các thợ săn ngạc nhiên đáp: “Hoang sơn mộ địa, thì lấy đâu ra tự miếu chứ?”
Một thợ săn cười khanh khách: “Tiểu oa nhân, có lẽ nào vì ngươi đã giết hết các dả thú này, cảm thấy hối hận, giờ muốn xuất gia thành hòa thượng?”
Các thợ săn cảm thấy thú vị, nhất thời cùng cười lớn.
Sở Dịch trong lòng càng buốt lạnh, tự biết đêm qua đã gặp quỉ thấy yêu, nhất thời vô cùng hoảng sợ, không chủ tâm đáp trả, lại hỏi: “Chư vị đại ca, xin hỏi quan phủ gẩn đây nhất là ở đâu vậy?”
Các thợ săn chỉ về phía bắc của dãy núi trùng điệp như bình phong, cười nói: “đi qua Phi Vân hạp, Tiên Nhân lĩnh, là thấy huyện Vạn Thọ, tiểu huynh đệ đã sát hại các súc sinh này, nếu muốn quy án đầu thú, thì đi tới đấy, những thi thể này thì đưa cho chúng ta xử trí.” Vừa nói vừa cười lớn.
Sở Dịch hận lúc này không có đôi cánh để rời khỏi đây, ráng cười, chắp tay từ biệt, dắt lừa đi thẳng xuống núi.
Đường núi quanh co, hai bên tùng xanh vẹo theo chiều ngang, quái thạch chập trùng, chia trời làm hai. Đỉnh núi xa càng lúc càng gần, mây mủ khắp nơi, đẹp như tranh sơn thủy.
Nếu như ngày hôm qua, Sở Dịch sẽ thưởng ngoạn dọc theo đường đi, ngâm thơ theo cảnh, nhưng hiện giờ thì không có tâm trạng, suy nghĩ dâng lên ầm ầm, không ngừng nhớ lại quái sự đêm qua. Nhưng con lừa thì “a hu” không ngừng, bước đi như bay, đích thực vui sướng.
Đang tháng 12, gió lạnh như cắt, chân núi còn chưa bị bao phủ, tuy thế trời vẫn lạnh giá, nhưng bởi vì luồng khí nóng mênh mang trong người mà chàng không thấy lạnh gì cả, toàn thân như thể tràn đầy khí lực.
Sở Dịch ý thức được 1 điểm, tâm trung bất do hựu thị “lạc đặng” nhất hưởng, đoán rằng phần lớn là nhờ công của 2 viên đan dược tối qua, nhưng đan dược đó là thuộc về ma quỉ, tự ý sử dụng, không biết có gặp phải kết quả đáng sợ gì không? Lòng thấy không yên, đắn đo bất an.
Nhưng chàng đơn thuần, khoáng đạt, u sầu oán giận đều không lâu, thay đổi suy nghĩ: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi. Mọi chuyện trên đời, trời cao đã có xếp đặt. Ta hà tất phải buồn rầu, tự mình tìm lấy phiền não làm gì? Cứ nghe theo mệnh trời.” Nghĩ được như thế, cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Sở Dịch kể từ lúc đó, ngắm trời cao đất rộng, vạn thủy thiên sơn, dòng nước xanh phía xa xa, tâm tình chàng dần dần thư sướng sáng lạng hẳn lên, ngâm thơ đọc văn, xua đi tịch mịch.
Xuống núi, xuyên qua sơn cốc, tiện quay về quan đạo. Tâ Đường quan đạo khá tề chỉnh, cứ mỗi 30 dặm là có 1 dịch trạm.
Ngày hôm qua Sở Dịch dễ dàng tìm được con đường tắt, xuyên qua dãy núi, giờ lại bị khốn tại Tử Vụ hạp, trải qua 1 lần, trong tâm không khỏi phát sợ, không khỏi cảm thấy cô đơn vô cớ bối rối, bấy giờ quay người ngồi lên lưng lừa, dọc theo quan đạo, hướng tới huyện Vạn Thọ mà đi.
Giữa trưa hôm sau, người trên quan đạo ngày càng nhiều, 3 5 người thành 1 nhóm, hầu như mọi người đều tới Trường An thi cử nhân. Hầu hết đều là phú gia tử đệ, cưỡi ngựa béo mặc áo lông cừu, là cơ hội tốt để khoe khoang, theo chân không ít thư đồng hầu nhân.
Tiếng xe lăn ầm ầm, tiếng vó vang lên, nhiều người đang cười chê Sở Dịch thân người đơn giản, thấy chàng áo xanh giày vải, vá đắp khắp nơi, cô đơn ngồi trên 1 con lừa đen gầy, xem không có ai bên cạnh một mình ngâm đọc thi thơ, chả trách tiếng cười, cực kì bất tiết.
Sở Dịch cười nhạt, không lấy làm để tâm, gia cảnh chàng bần hàn, do quả mẫu, người thân trong họ nuôi dưỡng, bản tính đơn thuần lỗi lạc, an bần nhạc đạo, đối với những sự nhạo báng thì không chút quan tâm, lần này lên kinh dự thí, không phải bởi vì tham vinh hoa phú quý, chỉ muốn vì quốc gia góp sức, quang diệu tông môn, không phụ công mẫu thân tài bồi dưỡng dục.
Giữa ngọ 1 phút, Sở Dịch tới được Tiên Nhân lĩnh dịch trạm.
Từ đây còn cách huyện Vạn Thọ hơn 30 dặm nữa, cũng là nơi 2 luồng quan đạo giao nhau, ngựa hí người nói, cực kì náo nhiệt.
Xa nhà đã nửa tháng, bánh hấp mang theo làm lương thực hôm qua ăn cũng đã gần hết, hiện giờ bụng kêu lên vì đói, ngửi thấy mùi thơm của rượu và thức ăn, khó mà chịu được, đang lúc kéo lừa đi tới dịch trạm.
Dịch trạm được dựng bên bờ sông, tòa nhà chính có 3 tầng, mái cong góc cao, tường đỏ ngói xanh, quả rất tráng lệ, là một nơi tốt cho người qua lại ăn uống nghỉ ngơi, truyền công văn xuống cho vùng này.
Phía sau tòa nhà chính là rất nhiểu phòng ốc nối tiếp nhau, nhiều tửu điếm lữ xá, ở giữa nga7n cách bằng 1 con đường lát đá xanh mỏng.
Lúc này con đường lát đá xanh bị chia ra làm hai bởi xe ngựa, tuấn mã, ở cả 2 phía dãy phòng đều đã đông người, cao đàm khoát luận thanh âm rầm rĩ.
Sở Dịch kéo theo con lừa, dừng trước phía trước phòng, khi người lừa sắp đi qua cây cột trụ bên trong hành lang, bất chợt nghe thấy từ phía trước mặt 1 tiếng la ngạo mạn: “Tiểu khiếu hóa tử, sao ngươi dám để con lừa gầy nhỏ của ngươi cùng chỗ với xich thỏ Mã Xuyên của bổn công tử? Đừng trách bổn công tử không nói với ngươi, con lừa gầy nhỏ của ngươi nếu mà bị bảo mã của đá 1 phát thì ắt chết, ngươi có lẽ phải đi bộ tới kinh thành đấy!”
Lời nói vừa hết, bên trong vang lên 1 tràng cười lớn.
Con lừa như thể hiểu được tiếng người, giương cổ “a hu a hu” kêu thật to, chân sau đạp xuống đất, cực kì phẫn nộ. Cái đầu của con ngựa to lớn đỏ hồng như lửa kế bên quay sang nhìn, mặn nhiên khinh bỉ, cúi đầu ăn cỏ.
Người trong phòng thấy vậy thì cười to lên.
Sở Dịch trong lòng đã có chút nóng giận, vuốt ve cổ con lừa, không nói lời nào, đi vào trong phòng. Nhìn về bên trái thấy bàn còn trống, liền bước tới.
Vừa tới bên bàn, một công tử còn trẻ mặc cẩm y đứng dậy cười hi hi bước tới, dương tay ra cản, nhương mày nói: “Tiểu khiếu hóa tử, vật họp theo bầy, người cũng theo đó mà phân. Lừa là loài súc sinh, không thể biết phân biệt chỗ nào mà tới. Người tốt xấu gì cũng là con người, lẽ nào không thấy chỗ này không phải là chỗ cho ngươi ngồi?” Giọng nói khinh cuồng phô trương, người nói đích thị là 1 quý tộc công tử.
Mọi người vừa nghe liền nổi lên 1 trận cười ầm. Sở Dịch không muốn tranh chấp cùng hắn, chỉ lộ ra 1 nụ cười nhạt, quay người hướng tới các chỗ khác.
Vừa mới ngồi xuống, liền có người giương tay ra ngăn cản, cười nói: “Đây là chỗ của người bạn, tại hạ không thể nhường cho huynh được, nếu huynh ngồi ở chỗ này, có ai bàn còn trống xin nhường cho vị công tử này ngồi được không?”
Nhiều người kêu to lên.
Sở Dịch chịu đựng cơn giận, quay người tìm chỗ ngồi khác. Ai lại ngờ được tất cả người trong phòng không ngờ lại cùng móc ngoặt với nhau, đều muốn dùng chàng để giải sầu, đợi chàng vừa tới, lập tức rối rít bước tới, cười hi hi vái chào hành lễ, giương tay cản lại. Tiếng cười rộn vang lên liên tục.
Tên công tử kia thấy mọi người ủng hộ mình, cùng nhau trêu ghẹo thư sinh nghèo, lấy làm đắc ý, cười nói: “Tiểu khiếu hóa tử, ngươi bị điếc hay bị si khờ vậy? Hay ngươi là do 1 con lừa ngốc thành tinh biến thành, vì thế không hiểu được tiếng người? Tiểu nhị, mau mau dắt cổ hắn ra ngoài thạch trụ phía ngoài, đưa cho hắn 1 đống cỏ khô, ghi vào sổ cho bổn công tử.”
Mọi người nghe thế cười to khanh khách, gõ bàn rối rít đến nỗi ngã ra.
Sở Dịch đơn thuần phác chực, đối với người luôn tốt, trong đời chưa bao giờ nếm phải sự vũ nhục như thế này, nghe khắp phòng tràn đầy tiếng cười chế giễu ác ý sắc nhọn, trong lòng phẫn nộ kinh khủng, đau khổ chịu đựng nén cơn giận lại, nghĩ rằng họ cũng đối xử với chính mình như thế. Lúc đó không nói một lời, quay người hướng về cửa đi ra.
Lí công tử âm dương quái khí cười nói: “Oh, ngươi toàn thân thấm đầy nhân khí quay về, không lẽ ngươi không biết rằng lừa huynh đệ của ngươi sẽ không nhận ra ngươi sao? Coi chừng nó đá 1 cái tổn thương thân thể đấy.”
Mọi người vừa nghe, càng cười bạo thêm.
Đột nhiên 1 thanh âm trong trẻo nhẹ vang lên: “Trừ cá ra, thế nào biết được hạnh phúc của cá không? Lí công tử hiểu được ước muốn của lừa, nghĩ rằng chàng ta có lẽ cùng cũng loại?”
Sở Dịch sợ run, không kiềm được bật ra 1 nụ cười.
Mọi người ồ lên, Lí công tử đại nộ, quay người muốn phát tác, đột nhiên mắt trợn trừng miệng ngây dại, không phát ra tiếng nào.
Nghe thấy 1 thanh âm mềm mại vang lên: “Vị công tử này, tại hạ và ngài là cùng 1 dạng, chắn rằng lừa và ngựa cũng cùng 1 loài, thuộc về cầm thú, không biết ngài có nguyện ý ngồi cùng với tại hạ không?”
Sở Dịch trong lòng vừa cảm thấy kì lạ vừa thấy cảm kích, quay người lại nhìn, thấy 1 bạch y công tử 1 mình 1 bàn, ngồi cạnh cửa sổ, tự cười với mình.
Mũ bịt đầu của chàng ta làm từ tơ, nhẹ nhàng như tiên, châu trâm ngọc đái, chiếu sáng rực rỡ, đích thị là 1 vương tôn quý hầu; mắt sáng răng trắng, da trắng môi đỏ, gương mặt xinh đẹp tuyệt vời, một nụ cười nở ra như mây tan tuyết chảy, tươi đẹp sánh chiếu như ánh mặt trời.
Mọi người tưởng như thấy được thần linh, tự thẹn không bằng, cùng nghĩ: “Dù là Tống Ngọc Phan An, nếu so với người này thì còn thua xa.”
Sở Dịch nhìn ngây dại, trái tim bỗng nhảy điên cuồng không giải thích được, trong suốt 17 năm, chưa bao giờ lại thấy mình ơ trọc như vậy, tự nhiên nghĩ rằng nếu mình ngồi cùng với người ấy, thì quả thật là vô cùng đường đột, mạo phạm tới chàng ta.
Lúc ấy chàng vô cùng cảm kích nở 1 nụ cười, chắp tay nói: “Đa tạ ý tốt của công tử, tại hạ … tại hạ cần phải đi ra ngoài.” Nói xong liền quay người.
“Chậm đã!” Bạch y công tử nhanh chóng, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng đi tới bên người chàng, nắm lấy cổ tay chàng, giận dữ nói: “Công tử, người không muốn ngồi cùng tại hạ, vì không thể nhìn được tại hạ, có đúng không?”
Thanh âm trong trẻo dịu dàng, lúc giận lúc vui, lúc oán lúc ngải, nghe rất vui tai. Toàn bộ người trong phòng căng tai lắng nghe, bất ngờ nhiệt huyết dâng lên, thần hồn điên đảo, bất giác nghĩ muốn thay Sở Dịch hồi đáp.
Sở Dịch kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn, tay như xuân thông bạch ngọc, linh lung nhỏ xinh, chỗ đang nắm lay cổ tay mình, trơn nhẵn mát lạnh, vô cùng thư sướng.
Chàng tư nhiên không biết trả lời sao, không dám thoát đi, gương mặt đỏ hồng, ấp úng nói: “Tại hạ … sao không thể nhìn được công tử chứ?”
Bạch y công tử cười nụ, vô cùng hoan hỉ, buông lỏng tay ra, giọng nói nhu hòa: “Thật tốt, các hạ hãy lại kia ngồi.”
Sở Dịch nhìn thấy đôi ngươi hắc bạch phân minh sáng ngời như nước thu cười mà như không cười, trái tim bất ngờ nhảy điên cuồng không giải thích được, không dám nhìn kĩ, tự nhủ với mình, cười nói: “Cung kính bất như tòng mệnh, đa tạ công tử có lòng yêu mến.” Theo chàng ta tới trước bàn ngồi.
Trong một lúc, cả gian phòng không có 1 tiếng, tất cả cặp mắt đều chú mục nhìn hai người, trong miệng rượu ngon như hóa thành nước chua, cùng nghĩ: “Con bà nhà hắn, miếng thịt thiên nga từ trên trời, không ngờ lại để con cóc này hưởng thụ.”
Lúc ấy Tây Đường quốc thế đang thịnh, dâm nhạc xa xỉ lưu hành vô cùng phổ biến, quan lại phú thương không chỉ thu nạp mị thiếp, việc tập trung nuôi dưỡng trai đẹp, cũng thấy rất nhiều.
Phú gia công tử phần lớn đều thích người phi thường, như việc bôi phấn, kết giao với mĩ mạo thiếu niên, quang minh chính đại cùng trêu gió chọc trăng. Người đời không nghĩ đấy việc đáng thẹn, mà lại coi đó là việc phong lưu, nói hát rất nhiều.
Vì thế chúng nhân khi thấy 1 vị công tử tuấn mĩ tuyệt tục cùng thư sinh nghèo y phục cũ nát 1 mình đối tửu truyện chò, bất giác sinh lòng oán hận, kín đáo tự mình nghiến răng.