Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 650: Mộ huyệt hung hiểm (hạ)



Lam Hỏa cùng Diệp Lãnh Nhai trong lòng đều nghĩ mà sợ. lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong một chưởng vô cùng đơn giản của Trương Hằng kia. ẩn chứa thuộc tính cắn nuốt và hủy diệt đáng sợ tới cực điểm.

Cho dù là Thông linh Pháp bảo bình thường đặt ở trước mặt hắn. cũng sẽ dưới một chưởng này hóa thành hư vô.

Một chưởng qua đi, tất cả trở ngại phía trước đều bị loại bỏ.

Dưới ánh sáng mặt trời ảm đạm chiếu xuống. Trương Hằng nhìn thấy một cái cửa đá bám đầy rêu xanh, được khảm trên vách núi.

Trên cửa đá ẩn ẩn hiện hiện có thể nhìn thấy chữ triện cùng trận đồ phúc tạp tới cực điểm, nét vẽ đan xen vào nhau mơ hồ không rõ. truyền đến một cổ khí tức cổ kính xa xưa.

ở bên cạnh cửa đá đựng một tấm bia đá. Trên tấm bia đá này lưu chuyển một tầng dòng khí màu xám không ngừng sinh sôi.

– Theo như lời ngươi động phủ thượng cổ chính là nơi đây sao?

Trương Hằng đảo ánh mắt nhìn lướt qua cửa đá cùng tấm bia đá này. hơi nhíu mày. sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng hắn lên.

– Chủ nhân! Chính là nơi này. không nghĩ tới ngài có thể trực tiếp tìm được!

Diệp Lãnh Nhai cung kính nói.

– Hừ! Đây đâu phải là động phủ thượng cổ gì. rõ ràng là một mộ huyệt!

Trong mắt Trương Hằng lộ ra một tia sắc lạnh, chăm chú đánh giá mộ huyệt trước mắt.

– Mộ huyệt?

Diệp Lãnh Nhai cùng Lam Hỏa tông chủ đều chấn động.

Tiếp theo sau. Trương Hằng mở hai tròng mắt, mở ra Thần Linh Nhãn.

Trong phút chốc, hết thảy ảo trận cùng cấm chế bốn phía cổ động phủ này đều mất đi tác dụng, hóa thành trong suốt bình thường, không thể ngăn cản ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu thời không của hắn.

Ở trong giới diện thị giác đặc thù của Thần Linh Nhãn hắn. tầng ngoài chỗ động phủ Thượng cổ này. có một lớp thanh quang hạo nhiên chính khí cường đại vờn quanh.

Nhưng bên trong động phủ lại tràn ngập một cổ thi khí âm trầm áp lực cuồng bạo tới cực điểm.

Đúng vậy. chính là thi khí!

Dùng âm hàn khí trong thiên địa đắp nặn thân thể hủ hóa.

Đây là một cách tu luyện ở giới tu chân Trương Hằng rất hiếm khi nhìn thấy.

– Mộ huyệt? Khó trách lúc trước mấy lần ta tiến vào nơi này. đều cảm giác thập phần không được tự nhiên.

Diệp Lãnh Nhai lòng còn sợ hãi nói.

Từ trong thần sắc của Trương Hằng, hắn có thể đoán được chỗ đáng sợ của mộ huyệt này.

– Coi như ngươi may mắn. chỉ có tiến vào tầng ngoài của mộ huyệt, có chính khí hạo nhiên cường đại của tu sĩ Thượng cổ trấn áp. không có bị thi khí kia xâm nhiễm. Nếu không chỉ bằng vào tu sĩ Hóa Thần Kỳ ngươi, khẳng định sẽ trong khoảnh khắc bị hóa thành cái xác Không hổn.

Trương Hằng nói với vẻ lãnh đạm.

Tại trong quá trình này, ánh mắt của hắn thủy chung cũng không có rời khỏi ở chỗ sâu trong mộ huyệt kia.

Trong vô hình, hắn thông qua Thần Linh Nhãn, dường như nhìn thấy trong mộ huyệt một tồn tại cực kỳ khủng bố.

Dùng Thần Linh Nhãn thăm dò một lát. vẻ cố kỵ trên mặt Trương Hằng dần biến mất, lộ ra một chút lạnh lùng, nói với hai người:

– Các ngươi đi theo ta, đứng ở bên cạnh ta. không được rời khỏi ngoài mười trượng.

– Dạ, Thái thượng tông chủ (chủ nhân)!

Lam Hỏa tông chủ cùng Diệp Lãnh Nhai vội gật đầu nói.

Trương Hằng không nhiều lời nữa, trên người bồng dưng nổi lên một tầng hào quang màu vàng nhạt, bao trùm hai người ở trong đó.

Ba người với Trương Hằng dẫn đầu, bay thẳng đến chỗ cửa đá mộ huyệt.

“Ống…”

Đột nhiên bên ngoài mộ huyệt, nhộn nhạo nổi lên một vầng hào quang màu xanh cường đại, ý đồ ngăn cản bước chân của ba người Trương Hằng.

Trương Hằng chỉ là cười lạnh một tiếng, hào quang màu vàng nhạt chấn động một hồi. liền mạnh mẽ phá mở trói buộc của cấm chế cường đại kia.

Ngay thời điểm hắn phá vỡ cấm chế này. bốn phía núi rừng đột nhiên sinh ra một trận lay động rất nhỏ.

Lam Hỏa cùng Diệp Lãnh Nhai thân thể cứng đờ. một cổ khí tức vô hình lạnh thấu xương đánh úp lại, không kìm nổi rùng mình mấy cái.

Trương Hằng không ảnh hưởng chút nào. tiếp tục đi tới phía trước, rất nhanh tới trước mặt cửa đá kia.

Trương Hằng không chút do dự, nhẹ nhàng giơ tay lên tung một quyền đánh trên cửa đá.

“Rắc!”

Trong lòng bàn tay Trương Hằng bộc phát ra một lực lượng ngưng tụ đến tận cùng, một quyền đánh nát cửa đá kia. Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

– Gh…

Trong khoảnh khắc cửa đá kia vỡ nát, trong mộ huyệt đột nhiên truyền ra một thanh âm âm trầm khủng bố. khiến người ta sởn tóc gáy.

– GhGh…

Trong thanh âm đó ẩn chứa một lực lượng cổ quái có thể tàn phá tâm trí người ta. vang vọng ra khắp bốn phương tám hướng.

Trong lúc nhất thời. phạm vi mấy trăm dặm bên ngoài, trừ ba người Trương Hằng, tất cả sinh linh đều mất đi sinh cơ, mục nát hóa thành một đống bùn đất đen xì.

Vẻn vẹn chỉ là một đạo thanh âm đã có được uy lực như thế!

Trong mơ hồ, dường như có một nhân vật cường đại khủng bố sắp thức tỉnh!

– Thái thượng tông chủ…

Lam Hỏa sinh ra sợ hãi, trong lòng nảy sinh ý muốn rút lui.

Diệp Lãnh Nhai cũng mặt đầy vẻ sợ hãi, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.

Trương Hằng thản nhiên liếc nhìn hai người:

– Nếu các ngươi rời xa ta mười trượng, sẽ lập tức hóa thành một đống bùn đất hoặc là cái xác cương thi Không hổn.

Trong mộ huyệt đích xác có một nhân vật cấm kỵ. Trương Hằng nếu đã đến đây thì không thể lùi bước.

Tam Tinh Vực là cố hương của hắn. Trương Hằng không cho phép nhân vật cấm kỵ nào khác lập cơ sở trên địa phương này, trở thành một quả bom nổ chậm.

Sờ dĩ hắn không có đưa hai người này vào

“Lĩnh vực không gian”

, cũng là vì tránh cho bại lộ nội tình khi sắp đối mặt với nhân vật cấm kỵ trước mặt này.

Lam Hỏa hai người vừa nghe lời nói của Trương Hằng, đều không đám nói tiếp nữa, thành thật đi theo sát bên cạnh hắn nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng.

Cửa đá vỡ nát lộ ra thiên địa khác bên trong.

Cảnh vật lại khác xa với trong tưởng tượng, trong mộ huyệt này ánh sáng đầy đù. rất nhiều loại thiên tài địa bảo. rất nhiều linh hoa dị thảo gần như bị diệt sạch ở nhất giới, đều có thể nhìn thấy ở trong này.

Bên trong mộ huyệt, chính là một cái động thiên phúc địa linh khí thượng giai, suối nhỏ.

rừng xanh um, lầu các, tiểu đình, bàn ghế đá. mọi thứ đều đầy đủ.

– Này… trong này rốt cuộc là mộ huyệt hay là động phủ của tiên nhân?

Trong lòng Lam Hỏa cùng Diệp Lãnh Nhai đều vô cùng nghi hoặc.

Trương Hằng không ngừng đảo mắt đánh giá cảnh tượng bốn phía, cuối cùng, khóe miệng hắn lộ đầy ý cười:

– Thì ra là thế. một khối

“Dị thi Thượng cổ”

làm cho cả tòa động phủ hóa thành mộ huyệt. Có lẽ nguyên chủ nhân động phù. ít nhất là đại thần thông Độ Kiếp hậu kỳ trở lên. nhưng vẫn không thể chống lại cùng Dị thi Thượng cổ này. Trải qua mười mấy vạn năm thời gian ngủ say. khối Dị thi thượng cổ này hấp thu rất nhiều cực âm khí, do đó tu luyện đến cảnh giới khó tin hiện nay.

– Dị thi thượng cồ?

Lam Hỏa tông chủ cùng Diệp Lãnh Nhai đều cả kinh, đưa mắt nhìn quét ra bốn phía, thậm chí thả ra thần thức, nhưng cũng không nhìn thấy chút dị thường gì.

Thế nhưng trong vô hình dường như có một đôi mắt âm trầm, với ánh mắt lạnh lùng khinh thường nhìn chằm chằm vào bọn họ. khiến tâm linh của hai người không được tự nhiên.

Dị thi thượng cổ ở trong sách cổ Chu Vương Triều cũng có ghi lại. Hơn nữa, ở một số chỗ âm khí dày đặc, thỉnh thoảng ngươi có thể nhìn thấy người tu chân loại cương thi.

Nhưng ở Đông Vân đại lục, chính ma lưỡng đạo chia đều thiên hạ. Hải Ngoại Tam Tiên Đảo cùng Cửu U hải vực giằng co. không hỏi tới thế sự. Người tu chân của một số bàng môn tà đạo khác cũng không làm nên trò trống gì.

– Nơi này có không ít thiên tài địa bảo, đối với ta mà nói không có ích nhiều lắm, đại bộ phận đều lưu cho các ngươi đi.

Trương Hằng cách không chụp một cái về bốn phía mộ huyệt.

“Ầm ầm ầm!”

Mười mấy đạo quang ảnh màu vàng chớp động trong mộ huyệt, dễ dàng liền phá bỏ những cấm chế thật mạnh có thể xưng là cấm kỵ đối với tu sĩ bình thường kia.

Sau khi phá vỡ cấm chế. Trương Hằng chỉ tùy tiện thu mấy vật. còn lại toàn bộ các thứ để cho Lam Hỏa thu lấy.

– Những thứ này đủ để cho Cực Diễm Môn hưng thịnh thiên thu vạn năm, ngươi phải nắm giữ cẩn thận.

Trương Hằng nhìn vẻ mặt hưng phấn kích động của Lam Hỏa, lên tiếng nhắc nhở.

– Lam Hỏa sẽ ghi nhớ nhắc nhỡ của Thái thượng tông chủ!

Lam Hỏa chấn động tâm thần, lập tức khôi phục bình tĩnh, ánh mắt dò xét bốn phía, hỏi:

– Không biết Dị thi Thượng cổ ở chỗ nào? Ta nghĩ, nếu như quá mức cường mãnh chúng ta cũng không cần phải đi trêu chọc nó. dù sao mục đích của chúng ta chuyến này cũng đạt được rồi.

Đứng trong mộ huyệt này. tâm trạnh Lam Hỏa thấp thòm không yên, thập phần không được tự nhiên.

– Không đi trêu chọc nó?

Trương Hằng cười lạnh nói. hai mắt nhìn chằm chằm vào một góc tối đen trong mộ huyệt.

– Tam Tinh Vực chính là cố hương của Trương mỗ. ngươi là một cổ thi ngoại tộc ở lại nơi đây làm chi, còn không mau mau rời đi. Nếu còn chậm trễ. đừng trách ta xuống tay vô tình.

Giọng nói của Trương Hằng băng lạnh vô tình, kèm theo một cỗ ý chí tinh thần vô địch bễ nghễ nhất giới.

– Cường giả nhân loại! Ta ở chỗ này ngủ say không biết bao nhiêu năm. tiểu tử cuồng vọng vô tri ngươi, không biết tốt xấu. xâm nhập nơi này, nếu ngươi còn tiếp tục ngang ngược vô lý. cũng đừng trách ta đại khai sát giới!

Trong góc mộ huyệt truyền đến một thanh âm tràn ngập thi khí nồng đậm. trong giọng nói kèm theo vài tia phẫn nộ và ẩn chứa sát khí mơ hồ.

– Muốn giết thì giết, muốn chiến thì chiến!

Trương Hằng ngừa mặt lên trời cười dài. không chỗ nào cố kỵ. tung một quyền đánh tới chỗ U tối trong mộ huyệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.