Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 629: Tiên Quân thần bí (thượng)



Ở trung ương độ kiếp tuyệt địa, thân ảnh màu vàng nhạt khoanh chân mà ngồi, thân thể dần ngưng thực, hào quang quanh thân cũng dần nhạt đi, hiện ra bộ dáng một nam nhân.

Nam nhân này chính là Trương Hằng, vẻ ngoài cũng không khác gì trước kia nhưng khí tức trên người đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giờ phút này, bên ngoài thân thể hắn còn lóe ra từng đạo hỏa diễm phù văn màu vàng nhạt, tản mát lực lượng đủ để phá nát chân không.

Nếu có tu sĩ đỉnh cấp nhất giới nào thấy Trương Hằng lúc này đều coi như đối mặt với thần linh, có ảo giác như đối mặt với một sinh vật cao đẳng hơn.

Tấn chức công pháp tầng thứ tư, thể chất của Trương Hằng đã vượt xa thân thể phàm nhân, dần chuyển hóa thành Bất tử kim thân!

Bá!

Một khắc này, trong thân thể Trương Hằng cũng lóe ra một thân ảnh màu bạc, chính là phân thân thứ nhất của hắn.

– Ta trước cũng chuyển hóa khối phân thân này thành Bất tử kim thân đã, chờ khi công pháp ổn định lại tu luyện thêm một phân thân nữa. Ngoài ra, phân thân thứ hai ở Tam Tinh Vực, dưới Dị Loại Thiên Kiếp đã hôi phi yên diệt, chờ ta trở về rồi xử lý sau.

Bản tôn Trương Hằng hơi mở mắt ra, một đạo kim mang bắn ra, không gian bốn phía cũng hơi run rẩy. Ngay sau đó, một cỗ không gian sóng gợn nhộn nhạo xuất hiện, tràn về bốn phương tám hướng.

Vẻn vẹn chỉ là ánh mắt cũng có thể dẫn phát không gian sóng gợn. Sau khi tấn chức công pháp tầng thứ tư, thực lực của Trương Hằng quả thật sâu không lường được.

Ngày hôm sau khi Trương Hằng sống lại, một đạo tinh quang từ Tinh Không Thần Điện trên Phàm Vân Đảo bắn ra, lưu lại một đạo hư ảnh ở cuối chân trời.

– Đi nhanh về nhanh, việc Huyền U Thiên Ma không phải nhỏ, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết thì hãy bóp nát ngọc phù ta giao cho ngươi!

Mặc dù Tú Ninh đã bay xa mấy ngàn dặm nhưng thanh âm của Lạc Hà vẫn vang lên trong đầu nàng.

– Tú Ninh hiểu được!

Được bao phủ trong một tầng tinh quang, Tú Ninh đáp lại. Sau đó, tốc độ của nàng không hề giảm xuống, cấp tốc bay về phía Bồng Lai Đảo, một trong Tam Tiên Đảo.

Với tu vi Độ Kiếp trung kỳ của nàng. cũng không mất nhiều thời gian để bay từ Phàm Vân Đảo tới Bồng Lai Đảo.

Nửa ngày sau, Tú Ninh đã bay tới Bồng Lai Đảo, cũng không hề chậm trễ, thần thức trực tiếp tầm nhập, tìm được Chấp sự Tống An Nguyệt.

– Sư phụ ở Bồng Lai Đảo cũng có bằng hữu sao?!

Tú Ninh cười ha hả nói.

Thanh âm của Trương Hằng vang lên trong đầu nàng:

– Lúc trước khi ta tới Bồng Lai Đảo, chính nàng giúp ta quen thuộc với tòa tiên đảo này.

Chỉ một lúc, Tống An Nguyệt đã từ trong Bồng Lai Đảo bay ra, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.

– Ngươi là ai?

Tống An Nguyệt nhìn nữ nhân thánh khiết như nữ thần trước mắt này liền cảm thấy nao nao.

– Ta là Tú Ninh, chịu sư ủy thác của sư phụ, muốn dùng Truyền Tống Trận của Bồng Lai Đảo để đi vào Đông Vân đại lục.

Tú Ninh lại cười nói.

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt Tống An Nguyệt.

– Ngươi… ngươi là Trương Hằng?

Tống An Nguyệt khiếp sợ không thôi, nhìn nam nhân không phải thực thể trước mắt.

– Ha ha ha. Sao vậy Tống chô nương? Ngươi không biết ta sao?

Trương Hằng mỉm cười, bộ dáng như hù chết người không đền mạng.

– Ngài không phải đã chết dưới Dị Loại Thiên Kiếp sao?

Tống An Nguyệt kinh hãi nói, thần sắc có chút không bình thường.

– Chết mà sống lại!

Trương Hằng thản nhiên nói:

– Hiện tại, cái ngươi nhìn thấy chỉ là một cỗ ý niệm phân thân, ta dẫn đệ tử của mình đi Đông Vân đại lục có chút việc phải xử lý.

Chết mà sống lại?

Tống An Nguyệt ngẩn ra, thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng lại có thêm vài phần kính ý:

– Đạo hữu có thể thành công vượt qua Dị Loại Thiên Kiếp, tuyệt đối là nhân vật tuyệt thế chấn cổ thước kim! Hy vọng ngày sau đạo hữu có thể chiếu cố nhiều hơn đến An Nguyệt và Tam Tiên Đảo!

Trương Hằng gật gật đầu:

– Trương mỗ hiện cũng không ở lại hạ giới lâu được. Việc ta sống lại, ngươi có thể nói lại cho tiên sư Bồng Lai Đảo.

Dừng chân ở hạ giới không được lâu…

Tống An Nguyệt nắm giữ được một tin tức trọng yếu, thần sắc nghiêm nghị hỏi:

– Nói như vậy… Ngài đã thành công tiến vào Đại Thừa Kỳ, được xưng là Tiên Quân nhất giới?

Giọng điệu của nàng khách khí vô cùng, như đối mặt với nhân vật cấp Tán tiên vậy!

– Có thể nói như vậy, còn mong Tống cô nương dẫn đệ tử ta đi Truyền Tống Trận một chuyến!

Lời này vừa dứt, đạo quang điểm màu vàng hóa thành Trương Hằng đã bị Tú Ninh thu hồi.

– Tiên Quân đại nhân, Tú Ninh tiền bối, ta dẫn đường cho các vị.

Tống An Nguyệt vội vàng dẫn theo Tú Ninh bay vào Bồng Lai Đảo, trực tiếp bỏ qua tất cả các thủ tục.

Một gã Chấp sự phụ trách đăng ký sắp xếp cố nén giận nói:

– Lại có thêm một nhân vật đặc biệt nữa tới.

– Câm miệng!

Tống An Nguyệt truyền âm quát:

– Nếu để khách quý không thoải mái, dù ngươi chết trăm lần cũng Không hổi lại được!

Tên kia nghe được thanh âm của Tống An Nguyệt, cảm nhận được tình hình khẩn trương, không nói hai lời nhường Tú Ninh đi vào.

Khi bay tới trước Truyền Tống Trận, Tống An Nguyệt trực tiếp nói với tên Chấp sự phụ trách:

– Ta đang tiếp đón một vị khách quý, thân phận đặc biệt, lập tức nhường nàng đi Đông Vân đại lục.

Tên Chấp sự phụ trách Truyền Tống Trận cũng là một tu sĩ cấp Chuẩn phủ chủ, thân phận tương đương Tống An Nguyệt, nghe khẩu khí của nàng như vậy thì không khỏi bĩu môi nói:

– Bất luận kẻ nào dùng Truyền Tống Trận đều phải ghi chép lại tin tức, đây là quy định của Bồng Lai Đảo.

Tên chấp sự này là một trung niên để râu cá trê dài, trong khi nói chuyện hơi nghếch đầu lên. Hắn cũng là Chấp sự cao cấp như Tống An Nguyệt, sư phụ cũng là một vị trưởng lão trên Bồng Lai Đảo cho nên từ mọi mặt, hắn không hề sợ hãi Tống An Nguyệt.

– Ngươi ngươi… Nàng là khách quý của Bồng Lai Đảo, nếu trì hoãn việc này, đừng trách Tán tiên đại nhân trách tội!

Tống An Nguyệt vội la lên, quả thật hận tên trung niên này tới cực điểm.

– Cái này… Chẳng lẽ là Tán tiên đại nhân hoặc vị trưởng Lão nào phân phó?

Tên trung niên này kinh hãi.

– Cái này… Tán tiên đại nhân và các vị trưởng Lão không biết việc này nhưng ta sẽ lập tức thông báo bọn họ.

Tống An Nguyệt nói.

– Đi đi đi… Không có ý chỉ của vị tiền bối nào, ngươi tự mình chủ trương, để một tên tạp vụ dùng Truyền Tống Trận. Vậy quy định của Bồng Lai Đảo ta là cái gì?

Tên trung niên râu cá trê nheo mắt lại, nhìn chằm chằm nữ nhân thần bí phía sau Tống An Nguyệt, tạm thời không nhìn ra hư thật của đối phương nhưng chỉ với khí chất cũng đủ khiến hắn kinh hãi.

Tống An Nguyệt vô cùng buồn bực, chuẩn bị truyền âm cho sư phụ Âu Dương trưởng lão nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng biến đổi.

– Không ổn… Sư phụ đang bế sinh tử quan, hoàn toàn không liên hệ ngoại giới. Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

Tống An Nguyệt có chút không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, ý niệm phân thân của Trương Hằng chợt từ trên người Tú Ninh lóe lên, thản nhiên nói:

– Nếu đã tới Bồng Lai Đảo, ta cũng nên tìm Âm Dương tán tiên tâm sự!

– Tiên Quân đại nhân… Mong bớt giận!

Khuôn mặt Tống An Nguyệt biến sắc, liên tiếp nói.

Trung niên râu cá trê kia vừa thấy Trương Hằng xuất hiện đã hoảng sợ, sau đó nghe được xưng hô của Tống An Nguyệt thì lập tức như người mất hồn.

Tiên Quân đại nhân?!

Phóng nhãn toàn bộ Chu Vương Triều, có bao nhiêu người được xưng hô như vậy?

Tuy nhiên ngay sau đó, trong mắt hắn hiện lên vẻ hồ nghi:

“Nếu là nhân vật Đại Thừa Kỳ Bán tiên, còn cần sử dụng Truyền Tống Trận sao?”

Đối với nhân vật cao nhất ở hạ giới thì dùng hình dung thuấn di vạn dặm cũng không đủ để nói tới tốc độ bọn họ. Chỉ một cái thuấn di, không biết bọn họ đã dịch chuyển bao nhiêu ngàn dặm!

– Ha ha ha… Ngươi cũng đừng hù dọa ta, cái gì mà Tiên Quân đại nhân?!

Tên trung niên râu cá trê kia khinh thường nhìn ba người Trương Hằng, Tú Ninh, Tống An Nguyệt.

Tống An Nguyệt chán ghét tên này hết chỗ nói, đơn giản chỉ câm miệng lại, nhưng ánh mắt nhìn tên này tràn ngập vẻ thương hại.

Tú Ninh từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Sắc mặt Trương Hằng lại vô cùng bĩnh tĩnh, cũng khinh thường đôi co với hắn.

Trong mắt hắn, đối phương cũng chỉ như một con kiến, căn bản không cần ra tay.

– Âm Dương đạo hữu, Trương mỗ vừa đi tới Bồng Lai Đảo, còn mời đi ra một lúc!

Trương Hằng đột nhiên thản nhiên nói một câu.

Hắn vừa dứt lời, không gian bốn phía đột nhiên truyền ra một cỗ tinh thần uy lực như thực chất, không gian lâm vào vặn vẹo.

– Là ngươi?

Một thanh âm hơi kinh ngạc từ một góc của Bồng Lai Đảo truyền ra.

Bá!

Một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt với đạo bào hai màu đen trướng xuất hiện nơi này.

Hắn nhìn qua rất giản dị tự nhiên, đứng yên giữa hư không nhưng xảo diệu hòa hợp nhất thể với môi trường, mỗi động tác đều phù hợp với thiên đạo tự nhiên.

Đồng thời, trên người hắn có một cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt với phàm nhân và tu sĩ bình thường, làm cho người có có một cảm giác như muốn thuận gió mà đi.

Mặc dù tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đối mặt với hắn cũng sẽ có một loại cảm giác tự thấy xấu hổ.

Hấn chính là Tiên nhân nhất giới – Tán tiên!

– Tán tiên đại nhân!

Tống An Nguyệt và tên tu sĩ râu cá trê kia lập tức quỳ lạy

– Đệ tử ra mắt Tán tiên đại nhân!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.