Có lẽ là một loại duyên phận. Trương Hằng từ trong Huyết Sát động phủ truyền tống ra. không ngờ dưới cơ duyên xảo hợp lại phát sinh quan hệ với Đường gia.
Bất luận bởi vì gửi gắm của ô Lăng Hay là thỉnh cầu của Vương lão ngũ.
Trương Hằng đều cần phải đi Đường phủ một chuyến.
– Đường phủ cùng Tề Uy Vương phủ. Chờ sau khi giải quyết xong chuyện hai nơi này. sẽ tìm cơ hội đi xung kích tầng hai công pháp.
Trương Hằng sớm Quyết định trong lòng.
– Tuy nhiên, rốt cục mình Lấy thân phận gì đi Đường phủ đây?
Một người bình thường muốn vào Đường phú. đối phương khả năng đều không thèm để ý ngươi chút nào. Hơn nữa lần này Trương Hằng cũng không muốn làm chuyện lén lút.
Tại thế tục giới này. Trương Hằng rất khó gặp được tu sĩ có thể uy hiếp đến mình, cùng không muốn tiếp tục điệu thấp nữa. Lúc ở tu Tiên giới hắn đã điệu thấp đủ rồi. cũng có một chút nghẹn đến uất ức.
Tùy tiện chặn một thư sinh ở trên đường. Trương Hằng ôm Quyền hỏi:
– VỊ huynh dài này. xin hỏi đi Đường phủ kinh đô như thế nào? Tại hạ không phải người địa phương.
Thanh niên kia vừa thấy hình tượng của Trương Hằng liền biết đối phương không phải người thường, vội đáp lễ nói:
– Đường gia kinh đô uy danh cỡ nào. ta có thể dẫn đường cho huynh dài. Xin hỏi Quỷ tính các hạ?
Trương Hằng cười nói:
– Ta họ Triệu!
Thư sinh kia hơi bất ngờ nói:
– Ta còn tưởng là hậu bối bàng chi nào của Đường gia chứ?
– Tuy rằng không có quan hệ thân thích với Đường gia. nhưng là có chút sâu xa.
Trương Hằng ha ha cười, bắt đầu lừa dối Thanh niên thư sinh này.
Vừa nghe lời ấy, cử chỉ và lời nói của thư sinh kia đối với Trương Hằng lại cung kính vài phần.
Đường phủ kỳ thật cách Tề Uy Vương phủ không quá xa. thư sinh, đưa Trương Hằng đi một quãng chừng hai dặm là tới trước nơi.
Sau khi từ biệt thư sinh. Trương Hằng điều chỉnh khí tức trên người, toàn thân lập tức như một Thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, làm người ta không dám coi thường.
Tuy rằng giả heo ăn cọp cũng không sai. nhưng khẳng định sẽ có thêm một chút phiền toái, thuần túy là lãng phí Thời gian. Cho nên Trương Hằng mới tính dùng dáng vẻ khoa trương đi vào Đường phủ.
Hai bên cửa Đường phủ có hai sư tử bằng đá cao nửa người, phía trên cửa lớn có treo một băng hiệu, phía trên viết hai chữ thư pháp
“Đường phủ”
hàm ý phi phàm.
Đương nhiên trước cửa Đường phủ không có khả năng không có người trông coi. Phía cửa chính Đường phủ có hai hàng thị vệ đeo đao. tông cộng mười sáu người.
Từ trong ánh mắt thần quang lóe ra của đám thị vệ là có thể thấy được tố chất phi phàm của bọn họ.
Trương Hằng đi tới nơi cách đám thị vệ chừng bốn năm thước liền đứng lại. cả người như một chiến thần bất bại. trên người tản mát ra sát khí mơ hồ. bắt đầu đi về phía đám thị vệ.
– Các hạ là người phương nào? Đến Đường phủ có chuyện gì?
Thị vệ cầm đầu liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái. theo bản năng giọng điệu Hòa hoãn một chút.
Nếu là người bình thường đứng ở chỗ này đã sớm bị đám thị vệ quát đuổi đi. Nếu thái độ không tốt, có khả năng còn bị no đòn.
– Tại hạ Triệu Vân, đến từ Sở vương triều xa xôi. Gần đây nghe uy danh của gia chủ Đường gia. đặc biệt đến xin gặp mặt.
Ánh mắt Trương Hằng sắc bén nhìn thẳng thị vệ cầm đầu. Thị vệ trông cửa kia tức thì cảm thấy một luồng áp lực lớn lao. trong lòng âm thầm kêu khổ. biết đã gặp phải cao thủ hiếm thấy.
ở trong mắt phàm nhân, Tam Tinh Vực gần như là rộng lớn vô cùng. Từ Sở Quốc đến Triệu Quốc, đó là khoảng cách xa xôi cỡ nào. Cho dù là người tu tiên bình thường cũng sẽ không phi Hành xuyên quốc gia.
– Ngài chờ một lát, ta đi thông báo tổng quản.
Thị vệ kia nói xong, vội vàng chạy vào trong Đường phủ. Chỉ chốc lát, thị vệ liền dẫn theo một lão già sáu mươi đi ra.
Lão già này vừa thấy Trương Hằng. tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
– Ta là tổng quản Đường phủ – Đường Phương. Xin hỏi đại danh các hạ. ta có thể đưa các hạ vào gặp gia chủ.
Đường Phương hơi híp mắt đánh giá Trương Hằng.
– Tại hạ Triệu Vân. đến từ Sở Quốc. Bốn tuổi tập võ, bảy tuổi bắn tên, mười tuổi cưỡi ngựa, mười ba tuổi lưu lạc giang hồ. mười sáu tuổi có chút danh tiếng. Hai mươi tuổi tung Hoành Sở Quốc, hiện chưa từng có địch thủ. Nay đến Triệu Quốc, nghe uy danh Đường gia. đặc biệt đến xin gặp.
Miệng lưỡi Trương Hằng lưu loát, lại là một hồi lừa gạt khiến tổng quản kia sững người. Sở Quốc cách Triệu Quốc xa xôi cỡ nào. Trương Hằng cũng không sợ đối phương nhìn ra sơ hở gì.
Tổng quản Đường Phương thấy hình tượng Anh dũng phi phàm cùng khí chất phi phàm trong khi giơ tay nhấc chân của Trương Hằng, cảm giác đối phương không giống người nói đối nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng mơ hồ.
“Người này tung Hoành vô địch Sở Quốc, chẳng lẽ là muốn tới khiêu chiến gia chủ?”
– Mời các hạ theo ta vào!
Đường tổng quan cùng hiểu được, nếu Đường phủ có thể thu được nhân vật như Triệu Vân này để dùng, đó cùng là một chuyện tốt.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Phương, Trương Hằng đi vào Đường phủ. So với Tề Uy Vương phủ, Đường phủ thiếu vài phần xa hoa, lại ẩn chứa một vẻ lịch sự tao nhã gần sát tự nhiên. Nơi này thật ra càng thích hợp Trương Hằng ở lại.
Cho dù là nơi bình thường nhất của Đường phủ, môi trường cùng có thể sánh ngang với Thanh Ninh Cư của Tề Uy Vương phủ.
– Xem ra thưởng thức của Đường Viễn Kiều này cao hơn Tề Uy Vương một chút. Đường Phong và ô Lăng hẳn là sống Thời thơ ấu ở đây hả.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi sinh ra một chút tò mò đối với vị
“Phụ thân”
chưa từng gặp mặt của mình.
Đi chừng nửa chén trà nhỏ. tổng quản Đường Phương đưa Trương Hằng tới cửa một lầu các cổ xưa tao nhã. mà tổng quản thì tiến vào trong phòng thông báo.
– Xem ra quyền lực của tổng quản này không nhỏ. lại có thể tùy ý dẫn người tới gặp gia chủ Đường gia.
Chỉ chốc lát. tổng quản từ trong phòng đi ra, chấp tay với Trương Hằng:
– Mời Triệu công từ!
Trương Hằng cùng không khách khí. bình tĩnh tự nhiên đi vào trong phòng.
Tổng quản không khỏi âm thầm tán tưởng. Triệu Vân này quả nhiên không phải tầm thương. Gia chủ Đường gia thân phận ra sao, quan viên bình thường gặp đều rất khó giữ được bình tĩnh.
Đây là một gian phòng giống như phòng khách, bên trong bố trí đơn giản một cách đặc biệt, trừ một số vật phẩm cần thiết ra cũng chỉ có một sả bức tranh chữ cổ xưa treo trên tưởng.
Trong phòng có ba người. Ngồi ở vị trí chủ tọa bên phải là một vị trung niên tướng mạo tuấn lãng, mặc trường Bào xanh nhạt, trên mặt nở nụ cười tươi ôn Hòa.
Người này có vài phần tương tự Đường Phong, chắc rằng là gia chủ Đường gia Đường Viễn Kiều không thể nghi ngờ.
Ngồi bên trái Đường Viễn Kiều là một trung niên mập mạp. Người này mặc áo Bào tím. hai mắt híp lại. xem ra thân phận khẳng định không thấp.
Ghế dưới bên trái là một vị thiếu niên tuấn tú. thân mặc cầm y hoa lệ. tướng mạo hơi âm nhu, thần tình như thuận nghe hai vị trướng bối nói chuyện, không nói một lời.
Thấy Trương Hằng đi vào. ánh mắt của Đường Viễn Kiều cùng trung niên kia không khỏi sáng ngời.
Thật là một nam nhân anh dũng vô song.
Đối với những người nắm Quyền to bọn họ mà nói. chỉ dựa vào lời nói cử chỉ cùng biến hóa vẻ mặt của một người là có thể phán đoán ra Năng lực đối phương một cách đại khái.
“Khó trách Đường Phương lại vội vã đưa người này tới gặp mình”
.
Đường Viễn Kiều vội vàng đứng dậy đón tiếp:
– Các hạ chính là Triệu Vân? Mau mỏi ngồi.
Trung niên kia cũng đứng đậy cười nói:
– Đường thân gia. vận khí của ngươi cũng thật tốt. không ngờ có thể chiêu nạp hiền tài như thế.
Trương Hằng như giếng cổ không gợn sóng, hơi ôm Quyền hướng Đường Viễn Kiều:
– Sở Quốc Triệu Vân. bái kiến Đường thượng thư.
Cũng không chào hỏi trung niên nam nhân kia. Trương Hằng vô cùng tự nhiên ngồi xuống phía dưới Đường Viễn Kiều, đổi diện thiếu niên tuấn tú.
– Sở Quốc?
Đường Viễn Kiều khẽ cau mày, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường:
– Không ngờ Triêu công tử có thể vượt qua quãng đường dài như vậy đi tới kinh đô Triêu Quốc, thật là kỳ nhân!
Cho dù từ biên giới Sở Quốc đến kính độ Triệu Quốc ít nhất cũng là quãng đường mấy vạn dặm. người thường căn bản khó thể đi được quãng đường dài như vậy.
Theo sau, Đường Viễn Kiều lại giới thiệu trung niên nam nhân cùng Thiếu niên kia cho Trương Hằng.
Trung niên nam nhân này là gia chủ một đại gia tộc khác của kinh đô – Diệp gia Diệp Hằng Phong. Thiếu niên kia chính là thiếu chủ Diệp gia Diệp Vũ Kỳ.
– Không biết Triệu công tử đến đây. là có chuyện gì?
Ánh mắt Đường Viễn Kiều sáng quắc nhìn chằm chằm Trương Hằng. Hắn cũng không cho rằng một người xuất sắc như vậy lại vô duyên vô cớ đến gặp mình. Có lẽ đối phương còn ôm bí mật nào đó không muốn người biết.
Trương Hằng ha ha cười:
– Được bằng hữu nhờ vả đến Đường phủ vấn an lão nhân gia ngài. Nếu như có cần thiết. Triệu mồ sẽ tạm ở lại quý phủ một đoạn thời gian.
– Ta nhận biết bằng hữu kia của ngươi sao?
Trong lòng Đường Viễn Kiều không hiểu sinh, ra một chút kích động.
– Bằng hữu kia của ta gọi là Ô Lăng, không phải người thế tục.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Trong mắt Đường Viễn Kiều hiện lên một tia khiếp sợ. khẽ thở dài một hơi:
– Ô Lăng? Đích xác ta biết, hiện tại hắn có khỏe không?
Trương hằng biết, bởi vi sự có mặt của Diệp Hằng Phong cùng Diệp Vũ Kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Đường Viễn Kiều nói chuyện có điều cố kỵ.
– Hiện tại hắn đi một nơi rất xa xôi. nhờ ta tới vấn an lão nhân gia ngài.
Trương Hằng nói úp úp mớ mở. trong lòng cũng âm thầm thở dài. Nếu Đường Viễn Kiều biết hai con trai của mình đều đã chết, không biết sẽ sinh, ra cảm tướng gì.
Đường Viễn Kiều cảm giác được vài tia không ổn trong lời nói của Trương Hằng, nhưng không tiện hỏi nhiều, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
Đúng lúc này, tổng quản Đường gia đột nhiên đi tới. nhẹ giọng nói:
– Tiểu thư đã trở về.
Đường Viễn Kiều hừ nhẹ một tiếng:
– Gọi nàng vào đây.
Sau đó cười với Diệp Hằng Phong:
– Tiểu nữ không hiểu lễ nghĩa, để Diệp huynh, đợi lâu.
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ: Tiểu thư của Đường gia hẳn là muội muội của Đường Phong – Đường Nhã Thi.
– Ha ha. Nghe danh kinh đô đệ nhất tài nữ đã lâu. Đường thân gia khiêm tốn rồi!
Diệp Hằng Phong cười nói.
Ánh mắt của con trai hắn Diệp Vũ Kỳ cũng sáng ngời.
Chỉ chốc lát. từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khe khẽ. trong lòng Trương Hằng cũng tò mò. Đường Nhã Thi coi như là muội muội của thân thể này của mình…