Dỗ dành Ninh Tuyết Dung còn dễ hơn so với trong tưởng tượng của Trương Hằng. Vài câu nói chân thành tha thiết là dễ dàng cảm động nàng, khiến nàng thay đổi thái độ.
Đương nhiên, bản thân Trương Hằng cũng không làm chuyện gì quá giới hạn. Nếu như giống Lý Hoành, cho dù Ninh Tuyết Dung không tự sát cũng không có bất kỳ cơ hội vãn hồi.
– Có cô gái tốt như vậy ở bên cạnh, mình còn thấy chưa đủ sao?
Trương Hằng vì lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ninh Tuyết Dung, dứt khoát cho Vương lão ngũ sự trợ giúp lớn nhất.
Có thể nhận được nguyện vọng do người tu tiên ban cho. đối với người thường mà nói giống như là bầu Trời rớt bánh xuống.
Tuy rằng Vương lão ngũ không biết đối phương là một người tu tiên, nhưng có thể cảm giác được sự bất phàm của hai người này.
– Đại ca. về sau huynh phải làm người tốt nha!
Ninh Tuyết Dung rúc vào bên cạnh hắn dùng thần thức truyền âm nói.
Giờ phút này Ninh Tuyết Dung đại khái có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, giống như Lạc Ngưng Tuyết. không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
Trương Hằng gật gật đầu. lại phát hiện thần thức của Ninh Tuyết Dung còn cường đại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình. Chẳng lẽ bởi vì dùng Linh Thần Đan?
Mà lúc này, Vương lão ngũ đã dọn xong sạp của mình, mang theo hai người Trương Hằng đi tới một nơi có vẻ yên tĩnh, bắt đầu nói lên thỉnh câu của mình.
– Ta là người bản địa kinh thành, mọi người quanh đây đều gọi ta là Vương lão ngũ. Ta có một con trai một con gái. con gái đã gả đi hai mươi năm trước, rất ít về nhà. Con trai cùng kết hôn mười tám năm trước, hơn nữa còn sinh ra một con gái. cùng chính là cháu gái ta Lam Lam…
– Ôi! Vốn là một nhà sống cuộc sống nghèo khó cũng còn không có gì trở ngại. Nhưng Thằng con Trời đánh kia của ta. mười năm trước lại mê đánh bạc. Hắn thiếu nợ rất nhiều ở bên ngoài, mắt thấy đám chủ nợ bức bách tới nhà chúng ta. Hắn vì muốn sống, nhờ người đem cháu gái ta bán cho gia tộc Đường gia nổi danh kinh thành..
– Sau đó tuy thằng con Trời đánh kia của ta hối cải làm người, nhưng con gái đã bán lại không có tiền chuộc về. Ta khân cầu vị Quý nhân này. có thể giúp chúng ta chuộc Lam Lam về, để cả nhà chúng ta đoàn tụ.
Vương lão ngũ vừa nói vừa rơi lệ. thân hình già nua cũng hơi run lên.
– Đường gia?
Trương Hằng khẽ cau mày. nghĩ đến lời gửi gắm của Ô Lăng trước khi chết:
– Ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu. Nếu ta chết đi. ngươi phải thủ hộ cơ nghiệp Đường gia chúng ta ở thế tục. ít nhất phải bảo vệ người nhà chúng ta bình yên.
Hơi chìm vào trầm tư. một ít trí nhớ mơ hồ thuộc về Đường Phong như Thủy triều trần vào trong óc Trương Hằng.
Gia chủ Đường gia Đường Viễn Kiều.
Thiếu chủ Đường gia Đường Phong.
Thiên kim tiểu thư Đường gia Đường Nhã Thi.
Kết hợp với một số tin tức lúc trước ô Lăng lộ ra cùng với trí nhớ tương đối mơ hồ lúc này. Trương Hằng nghĩ đến Đường gia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
– Đường gia theo lời ông là nhà nào?
Trương Hằng không khỏi hỏi.
– Ở cả kinh thành này, họ Đường mà nổi bật nhất chỉ có một nhà đó thôi! Gia chủ Đường Viễn Kiêu chính là thượng thư đương triều!
Trương Hằng thầm thở dài, Thế gian không ngờ có chuyện trùng hợp như vậy, xem ra phải đến Đường phủ một chuyến. Nhưng là tuyệt đối không thể dùng bộ mặt Đường Phong tiến vào Đường gia. như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
– Vị lão bá này. người yên tâm đi. Chuyện này ta sẽ giúp ông làm thỏa đáng trong vòng nửa tháng, ở đây có mười lạng bạc. ông cầm lấy đi.
Không để cho Vương lão ngũ chối từ. Trương Hằng đưa bạc nhét vào trong tay lão, kéo Ninh Tuyết Dung dung nhập vào kính đô náo nhiệt phi phàm.
Vương lão ngũ cảm kích vô cùng, Quỷ sụp xuống đất hướng về phương hướng hai người Trương Hằng vái vài cái.
Trong lòng Trương Hằng mang theo vài phần tự giễu. Từ khi đi tới thế giới này tới nay. đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm chuyện tốt.
Khuôn mặt ngọc của Tuyết Dung càng ngày càng tái nhợt nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ. thân thể mềm mại có chút mệt mỏi. Không khỏi nép sát vào người Trương Hằng.
Trương Hằng ngửi mùi hương thơm tự nhiên trên cơ thể Ninh Tuyết Dung, tay ôm Lấy vòng eo mềm mại mảnh khành của nàng, trong lòng không khỏi sinh ra vài tia thỏa mãn. Ý nghĩ xấu vần vơ vừa sinh, ra biến mất trong nháy mắt.
– Tuyết Dung, muội còn đi được không? Nếu không muội tiến vào túi trữ vật trước đi. về sau ta lại dẫn muội ra ngoài chơi.
Trương Hằng có thể cảm nhận được trạng huống của Ninh Tuyết Dung.
– Không, còn chưa tới nửa canh giờ.
Trên mặt Ninh Tuyết Dung lộ ra vài tia quật cường, không chịu dễ dàng rời đi.
– Vậy được rồi, ta đưa muội đi ăn một số món ăn thế gian.
Trương Hằng không muốn Ninh Tuyết Dung đi thêm nữa, dẫn nàng vào một quán bán sủi cảo gần đó.
Trong điếm có rải rác vài người, nơi này là nơi thuộc về những người tầng thấp tiêu phí. Đỡ Ninh Tuyết Dung ngồi vào ghế, Trương Hằng nói với tiểu nhị:
– Mang tới hai bát sủi cáo ngon nhất trong điếm. Đây là mười lạng bạc, dư bao nhiêu coi như tiền thướng.
Trương Hằng ném bạc lên bàn.
Ánh mắt tiểu nhị kia sáng lên. mặt mày tỉnh bơ cầm bạc. nói vô cùng nhiệt tình:
– Khách quan chờ chút, lập tức đưa lên cho ngài.
Trương Hằng đảo qua khách trong quán sủi cảo này. phát hiện ánh mắt hầu hết mọi người đều nhìn vào Ninh Tuyết Dung, ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng lại toát ra vẻ hâm mộ, ghen tị…
Tuy nhiên những người này cũng không phải là Kẻ có tiền, thấy Trương Hằng chỉ hào phóng như vậy. còn tướng là vị quý công tử nào tới đây thử món ăn mới lạ. Cho nên bọn họ cũng chỉ dám lén nhìn vài lần, không dám nói nhiều.
– Tuyết Dung, nàng chưa từng tới thế tục giới sao?
Trương Hằng thấp giọng hỏi.
– Chưa. Nhưng muội nghe Lạc Hà đại ca giảng qua không ít chuyện liên quan đến thế tục giới. Đặc biệt là những chuyện xưa về tình yêu…
Thân thể mềm mại của Ninh Tuyết Dung ngồi thẳng lên. trong mắt lộ ra dao động như mặt nước, chìm vào hồi ức ngắn ngủi. Đột nhiên nàng thấy Trương Hằng nhìn chằm chằm vào mặt mình, ngượng ngùng cười, giống như mặt trăng thẹn thùng:
– Để đại ca cười chê rồi. Tuyết Dung nhớ tới chuyện trước kia.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang tới hai bát sủi cảo nóng hải.
– Hai vị từ từ thưởng thức.
Tiểu nhị khống chế hai mắt của mình không nhìn về phía Ninh Tuyết Dung, sợ mình lộ ra tật xấu gì khiến khách quý trước mặt tức giận.
– Đây là sủi cảo. trước kia ta thường xuyên ăn thứ này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Trương Hằng cầm đũa. ý bảo Ninh Tuyết Dung cùng ăn. Ninh Tuyết Dung thật vất vả dùng đũa gắp Lấy một cái sủi cáo, cắn một miếng nhỏ. Nước canh hơi nóng trần vào trong miệng nàng, sau đó mới thong thả ung dung ăn sủi cảo vào bụng.
– Có gì không đúng sao?
Ninh Tuyết Dung phát hiện Trương Hằng nhìn chằm chằm vào mình với vẻ khó tin.
– Rất chính xác.
Trong lòng Trương Hằng thầm thở dài một hơi. Nghĩ tới lúc trước mình ăn loại sủi cảo này. hận không thể một ngụm nuốt chửng nhân thịt bên trong, lại không biết tinh hoa của loại sủi cảo này chính là tại nước thịt chày ra sau miếng cắn đâu tiên.
Sau khi Trương Hằng ăn hết một bát sủi cảo. Ninh Tuyết Dung còn không ăn được một phần ba. lại buông đũa xuống.
– Đại ca. Thời gian sắp đến rồi.
Hào quang trong mắt Ninh Tuyết Dung trở nên ảm đạm.
Trương hằng biết nàng sắp duy trì không được.
– Đại ca. về sau huynh không nên lừa gạt Tuyết Dung…
Thanh âm Ninh Tuyết Dung trở nên yếu ớt. trên thân thể mềm mại lóe màu trắng ảm đạm, cuối cùng
“Vút”
một tiếng hóa thành một luồng sáng trắng tiến vào trong túi trữ vật màu xanh.
– ồ! Bên kia là chuyện gì Xảy ra? Hai ngươi bên đó như thế nào biến mất rồi.
Trong điếm không ít người lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ là ma? Trong lòng người nhất gan bắt đầu chột dạ.
***
Trương Hằng rất nhanh tiến vào trạng thái tiềm hành. thân hình chốc lát Hòa vào dòng người của kính đô vào đêm.
Dùng thần thức nhìn một chút, phát hiện Ninh Tuyết Dung hóa thành hình thái Tuyết liên, đang tu luyện ở trong túi trữ vật.
– Hiện tại là đi Đường gia Hay là đi vương phủ đây?
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.
Đi Đường phủ là vì hoàn thành hứa hẹn Đối với ỏ Lăng cùng Vương lão ngũ. Đi vương phủ thì là vì thu hồi trận bàn, thuận tiện mang đám người Trâu đạo sĩ đi ra.
– Quỷ Sư kia đã bị mình giết chết, trận bàn trong vương phủ hẳn là không có ai có thể động vào.
Trương Hằng cần nhắc một hồi. sau Quyết định đi Đường phủ trước.
Đối với gia tộc của thân thể này. Trương Hằng có chút hứng thú.
Tìm được một nơi vắng người. Trương Hằng hiện thân, sau đó đeo Mặt Nạ Như Ý lên. tự thi triển cho mình một cái Khu Trần Thuật.
– Ha hạ… Triệu Vân ta tới đây!
Trương Hằng trong nháy mắt biến thành hình tượng hoàn mỹ anh dũng vô song.
Ngày mai về quê ăn tết…Thỉnh thoảng mới lên gặp anh em được nên hôm nay mình sẽ thả boom thả dàn toàn bộ các truyện mà mình lấy:88: Chúc anh em ăn tết vui vẻ:99: