Bên trong lập tức một mảnh tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt Dương Phàm.
Huyễn Linh tiên tử thân là người bị hại, khuôn mặt đỏ như ráng chiều, ánh mắt phức tạp.
Hồ Phi vẻ mặt cổ quái, đưa tay sờ gáy, cảm giác thật buồn bực.
Tuyết Huyên bên cạnh Huyễn Linh tiên tử, răng ngọc cắn chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Phàm.
Lão già thanh sam càng trợn mắt muốn nứt ra, lửa giận sát ý bừng bừng, hận không thể đem Dương Phàm bầm thây vạn đoạn.
Nếu không phải thực lực Dương Phàm có tính uy hiếp thật lớn, hai người này khẳng định đã sớm động thủ, nào cần hai vị đại tu sĩ làm chủ.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân hai mặt nhìn nhau, mặt lộ vẻ cổ quái.
– Đạo hữu nói vậy sai rồi, Huyễn Linh đạo hữu lúc trước sau khi đạt thành hiệp nghị với Dương mỗ, mới tự nguyện trở thành thị thiếp của Dương mỗ.
Dương Phàm thần sắc trấn định, dường như cho dù trời sập xuống, cũng sẽ không động dung chút nào.
– Ngươi đây là già mồm át lẽ phải. Nếu không phải bắt buộc uy hiếp, với thân phận địa vị của Huyễn Linh trưởng lão, làm sao thành thị thiếp của ngươi.
Lão già thanh sam tức giận run lên.
– Huyễn Linh đạo hữu. Ngươi là người trong cuộc, việc này do ngươi đến quyết định.
Dương Phàm đưa ánh mắt hướng sang Huyễn Linh tiên tử.
Huyễn Linh tiên tử mím môi, hồi lâu không nói chuyện trên khuôn mặt đẹp đầy vẻ phức tạp.
Cuối cùng, nàng chua xót cười, nói với lão già thanh sam cùng Tuyết Huyên:
– Huyễn Linh đích thật là tự nguyện. Lúc trước Huyễn Linh cùng Dương đạo hữu là địch, theo lý hắn nên giết chết ta. Là Huyễn Linh tham sống sợ chết, đáp ứng làm thị thiếp của hắn. Việc này chẳng trách Dương đạo hữu.
Nghe nói lời ấy, lão già thanh sam cùng Tuyết Huyên đều ngẩn ra.
Tuyết Huyên vẻ không đành lòng nói:
– Tỷ làm sao có thể làm thị thiếp của hắn ít nhất cũng có thể kết thành song tu đạo lữ.
– Huyễn Linh. Hôm nay có hai vị Nguyên Anh đại tu sĩ làm chủ, ngươi có thể theo ta trở về tông phái.
Lão già thanh sam tiến lên, muốn lôi Huyễn Linh tiên tử đi.
Dương Phàm chỉ lẳng lặng nhìn, bộ dạng cười tủm tỉm nhưng không ngăn cản.
Hồ Phi muốn động thủ lại bị hắn đưa tay ngăn cản.
Tuy nhiên, Huyễn Linh tiên tử tuy bị mạnh mẽ kéo qua, lại
“lê hoa đái vũ”
giãy khỏi tay hai người, trở lại trước mặt Dương Phàm.
Hết thảy, đều trong dự đoán trước của Dương Phàm.
Cuối cùng, trải qua nhiều phen can thiệp không có kết quả, lão già thanh sam cùng Tuyết Huyên vẻ mặt bất đắc dĩ, hung hăng trừng Dương Phàm vài lần, đứng dậy rời đi.
Huyết Luyện lão tổ, Tam Thanh tán nhân cùng với Vũ Lâm đều cảm thấy khó tin.
Vị tiên tử cao không thể với, đoan trang tuyệt mỹ này lại tình nguyện làm thị thiếp của Dương Phàm, kéo cũng không đi?
Trong này rốt cục có ẩn tình gì?
Hoặc là, Dương Phàm rốt cục có loại thần thông gì, có thể khiến một vưu vật tuyệt hảo như Huyễn Linh tiên tử làm thị thiếp của hắn?
Nhưng nghe nóiDương Phàm này ở Ngư Dương quốc đã có một vị kỳ nữ tử khuynh thành làm bạn lữ.
Hiện tại lại còn có thể có được cực phẩm nữ tu như Huyễn Linh tiên tử làm thị thiếp.
Nghĩ đến đây, đáy lòng ba người gần như có chút hâm mộ.
Song tu đạo lữ đối với người tu tiên mà nói cũng không kiêng kị, nhưng cũng không bắt buộc.
Nếu có thể gặp được phối ngẫu tuyệt hảo thích hợp, thậm chí có thể xúc tiến tu vi lẫn nhau, dắt tay cùng tiến tiên đạo. Điều này ở trong sách cổ cũng thường có ghi lại.
Một trận phong ba nhỏ kết thúc. Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân cùng không lập tức rời đi.
– Dương đạo hữu. Ngươi có thể đến cổ Lương Thành, đối với liên minh mười ba nước mà nói, là trợ lực lớn lao, Bân đạo dại biêu ngàn vạn sinh linh mười ba nước biêu đạt cảm kích với Dương đạo hữu.
Tam Thanh tán nhân hết sức khách khí với Dương Phàm.
– Nào dám, nào dám.
Dương Phàm nói:
– Là một phần tử của mười ba nước, đây là chuyện Dương mỗ nên làm.
– Kế tiếp, ta cùng Tam Thanh đạo hữu muốn thương nghị một số chuyện quan trọng với Dương đạo hữu.
Ánh mắt Huyết Luyện lão tổ thản nhiên đảo qua Hồ Phi cùng Huyễn Linh tiên tử.
Huyễn Linh tiên tử vội vàng kéo Hồ Phi rời đi.
Hồ Phi không quá tình nguyện, lầm bầm một tiếng mới rời khỏi phòng.
Chờ sau khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Tam Thanh tán nhân lại vung phất trần, bố trí vài tần cấm chế để ngừa người ngoài thăm dò.
Ba người ngồi xuống, Tam Thanh tán nhân mới chậm rãi mở miệng:
– Hiện giờ liên minh mười ba nước liên tiếp bại lui, nguyên nhân chủ yếu là số lượng đại tu sĩ chúng ta kém hơn man di một bậc. Còn nữa, sự cường đại của Hắc Phong Ma Hoàng cũng là một nguyên nhân.
– Nếu Dương đạo hữu có thể chống lại một vị đại tu sĩ man di, là có thể nghịch chuyển chiến cuộc, ít nhất sẽ không liên tiếp bại lui như thế.
Ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống trên mặt Dương Phàm, mang theo vài phần chờ mong.
– Lúc trước nghe Huyết Luyện đạo hữu nói, Dương đạo hữu hắn là có thể chống lại Nguyên Anh đại tu sĩ, không biết đạo hữu có nắm chắc hay không?
Tam Thanh tán nhân nghiêm mặt nói.
Việc này quan hệ trọng đại, hắn phải xác nhận thật kỹ.
Nếu Dương Phàm không có thực lực này, đến lúc đó rất có khả năng bởi vậy mà sinh ra hậu quả không thể tưởng tượng.
chỉ sai một ly, liền quyết định vận mệnh của vô số tu sĩ Bắc Tần.
Nghe nói lời ấy, Dương Phàm cười tủm tỉm nhìn phía Tam Thanh tán nhân:
– Tam Thanh đạo trưởng, có muốn thử một chút hay không?
Hắn ngồi ngay thẳng, tự tin mà bình tĩnh.
Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ liếc nhau, gật gật đầu.
Xem ra bọn họ cũng có điều chấp nhận thực lực Dương Phàm ít nhất hắn là có thể chống lại một vị Nguyên Anh đại tu sĩ.
– Như vậy Dương đạo hữu có thể nghe theo mệnh lệnh liên minh, cùng chúng ta chống man di hay không?
Huyết Luyện lão tổ dò hỏi.
– Trước khi Dương mỗ tới cổ Lương Thành đã từng nói, sẽ không nghe theo điều khiển, chẳng lẽ Phượng Hi trưởng lão không có nói rõ với nhị vị?
Dương Phàm như cười như không nói.
Không nghe theo điều khiển?
Sắc mặt Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ đồng thời biến đổi.
Trong phòng khách nho nhỏ này lập tức tràn ngập một cỗ khí tức áp bách không yên. Dương Phàm ngồi yên bất động, bộ dạng nắm chắc thắng lợi.
– Tuy nhiên, Dương mỗ có thể đáp ứng, dưới tình huống toàn diện đại chiến, sẽ trợ giúp các ngươi kiềm chế một vị Nguyên Anh đại tu sĩ.
Dương Phàm lại cười nói.
– Lời này là sao? Như vậy mục đích chân chính ngươi tới cổ Lương Thành lại là cái gì? Huyết Luyện lão tổ ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Hắn cùng Dương Phàm gặp qua hai lần, biết đối phương to gan lớn mật, làm việc thiên mã hành không, cực kỳ khó chơi.
Bá!
Bên cạnh Dương Phàm đột nhiên xuất hiện một thanh niên ma đạo ngạo nghễ cao ngất.
Khuôn mặt thanh niên ma đạo này như hàn băng vạn năm không đổi, khí tức ma đạo trên người thậm chí khiến hai vị Nguyên Anh đại tu sĩ trước mắt phải biến sắc.
– Thạch Thiên Hàn,
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân nhìn nhau, bật thốt lên.
– Chính là Thạch mỗ.
Trong mắt Thạch Thiên Hàn hiện lên một đạo hàn mang lãnh, liệt.
– Dương đạo hữu đây là có ý tứ gì?
Huyết Luyện lão tổ mơ hồ đoán được cái gì.
– Liền do Thạch mỗ đến kiềm chế một vị Thiên Sư man di.
Thạch Thiên Hàn ngạo nghễ tự tin nói.
– Này
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân có chút chần chờ.
– Các ngươi nghi ngờ thực lực Thạch mỗ?
Thạch Thiên Hàn cười lạnh, một tiếng, bầu không khí bốn phía đột nhiên bị kiềm hãm, mang đến cho hai vị đại tu sĩ một cổ áp lực.
– Chúng ta cũng không nghi ngờ thực lực Thạch đạo hữu, chỉ là
Ánh mắt hai người hướng về Dương Phàm,
Thạch Thiên Hàn kiềm chế một vị Nguyên Anh đại tu sĩ, như vậy Dương Phàm làm gì đây?
– Mục đích chuyến này của Dương mỗ, không chỉ muốn đánh lui tu sĩ man di.
Ánh mắt Dương Phàm sắc bén như kiếm.
– Vậy ngươi muốn như thế nào?
Thái thượng trưởng lão cùng Huyết Luyện lão tô có một loại cảm giác không ổn.
– Quétngangmandi!
Dương Phàm gần như gằn từng tiếng, trong giọng nói lộ ra quyết tâm lớn lao.
Thái thượng trương lão cùng Huyết Luyện lão tổ hai mặt nhìn nhau, thầm hít sâu một ngụm khí lạnh.
Nam tử trước mắt này, qua thực giống như Hắc Phong Ma Hoàng, ông vua không ngai của man di cửu tộc.
Hắc Phong Ma Hoàng từng phát cuồng ngôn, trong mười năm san bằng mười ba nước Bắc Tần.
Dương Phàm thì hạ quyết tâm, thế phải quét ngang man di cửu tộc không thôi.
– Lúc trước nghe Phượng trưởng lão nói, Dương đạo hữu có ý trở thành thống lĩnh tối cao của liên minh mười ba nước Bắc Tần, hiện tại xem ra, việc này kiên quyết không có khả năng.
Trong mắt Tam Thanh tán nhân đầy vẻ kiên nghị.
– Vì sao?
Dương Phàm cười cười, ngược lại có chút tò mò.
– Quét ngang man di? Nếu cho ngươi trở thành thống lĩnh tối cao, chẳng phải là lấy vận mệnh của ức vạn sinh linh mười ba nước Bắc Tần làm tiền cược, để thực hiện nguyện vọng cùng ý chí của cá nhân ngươi?
Là lãnh tụ chính đạo, Tam Thanh tán nhân dường như thật sự có một loại ý chí thương xót chúng sinh.
– Trận chiến nay vốn là đánh cuộc. Nếu thắng, ít nhất Bắc Tần có thể an bình ngàn năm, nếu thua, ức vạn sinh linh Bắc Tần sẽ đi lên con đường hủy diệt, mất nước.
– Nhưng là, đánh cuộc này ở trong tay người khác nhau, phần thắng sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Ánh mắt Dương Phàm dần dần hướng về phía xa.
– Hai vị cũng đừng tranh chấp. Dương đạo hữu có thể hỗ trợ kiềm chế một Thiên Sư man di, mục đích chúng ta chuyến này ít nhất đã đạt được.
Huyết Luyện lão tổ lại tới hòa giải,
Tam Thanh tán nhân thì lâm vào trầm tư ngắn ngủi.
Hắn đang suy nghĩ hai câu cuối cùng theo lòi Dương Phàm nói, cảm giác thật sự có chút đạo lý.
Trận chiến này vốn là một lần đánh cuộc quyết định vận mệnh ức vạn sinh linh.
Nhưng là, hắn đối với năng lực của Dương Phàm lại không dám có hy vọng quá xa vời.
Nếu quả thực cho hắn đi đánh cuộc, ai có thể cam đoan hắn có phần thắng to lớn?
Dương Phàm cùng hai vị đại tu sĩ gặp mặt lần đầu, trải qua giao phong ngắn ngủi rốt cục chấm dứt.
Hai vị đại tu sĩ đứng dậy cáo biệt, cùng rời đi còn có Thạch Thiên Hàn.
Khi ba người rời khỏi phòng khách, đám người Vũ Lâm chờ ở bên ngoài, hơi chút run lên.
Sau đó, hai vị đại tu sĩ mang theo thanh niên ma đạo lai lịch không rõ này chạy về đại điện nghị sự ở trung ương cổ Lương Thành.
Dọc theo đường đi, rất nhiều người đều rất ngạc nhiên đánh giá Thạch Thiên Hàn.
Người này không ngờ cùng hai vị đại tu sĩ sóng vai phi hành.
Chẳng lẽ bọn họ là cường giả cùng một cấp bậc?
Trong đại điện nghị sự, rất nhanh tụ tập hơn chục vị cường giả Nguyên Anh.
Ngồi đây, tu vi đều là Nguyên Anh trung kỳ trở lên, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thậm chí không có tư cách tham dự.
– Các vị, đây là Thạch Thiên Hàn mới gia nhập, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đối kháng Thiên Sư man di. Tin tưởng có sự gia nhập của hắn sẽ làm thế cục phát sinh đổi mới.
Huyết Luyện lão tổ giới thiệu.
Woaaa!
Tại đây hơn chục vị bậc cao Nguyên Anh ồ lên, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Không chỉ vẻn vẹn là thân phận của Thạch Thiên Hàn, càng nhiều là nhiệm vụ chống lại Thiên Sư man di của hắn.
– Thạch Thiên Hàn? Nghe đâu dường như cùng với Dương Phàm trong truyền thuyết kia là cùng một người.
Mọi người phía dưới có chút tỉnh ngộ.
Chờ sau khi mọi người bình tĩnh lại, Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ bắt đầu chế định sách lược chiến trường.
Thạch Thiên Hàn lẳng lặng nghe không nói một lời, cho dù Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ có hỏi, cũng không đưa ra bất kỳ nghi vấn nào.
Nhiệm vụ của hắn chỉ là kiềm chế một vị Thiên Sư man di, chỉ vậy mà thôi.
Về phần những chuyện khác, giao cho bản tôn đi hao tổn tâm thần.
Sau khi chế định sách lược chiến trường, Vũ Lâm đưa ra nghi ngờ:
– Việc cấp bách nhất là nghĩ phương pháp chữa khỏi thương thế của Lăng Tiêu kiếm tiên. Nếu không có hắn ra tay, làm sao chống lại cùng Hắc Phong Ma Hoàng?
– Thương thế Phong đạo hữu rất nghiêm trọng, chỉ sợ không có một đoạn thời gian dài khó thể khỏi hẳn. Trừ phicó thể tìm được thần y cực kỳ cao minh,
Lúc Tam Thanh tán nhân nói tới đây, ánh mắt sáng lên.
– À, nghe nói một thân phận khác của Thạch đạo hữu chính là một thần y, nghe đồn có thể khởi tử hồi sinh.
Có người đột nhiên lên tiếng.
Nghe nói lời ấy, Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân không khỏi cười khổ.
Xem ra, bọn họ lại phải đi một chuyến, mời Dương Phàm ra tay.