Tiên Hồng Lộ

Chương 531: Gặp gỡ đại tu sĩ



Số lượng tu sĩ toàn bộ cổ Lương Thành ít nhất có vài chục vạn.

Trận giao chiến vừa rồi động tĩnh không nhỏ, tự nhiên khiến các tu sĩ khu vực quanh đó chú ý, ít nhất có thần thức của vài trăm, hơn ngàn tu sĩ thấy được toàn bộ trận chiến vừa rồi,

Cũng có số ít bậc cao thấy được toàn bộ quá trình.

Khi đống đổ nát này lộ ra sáu pho tượng hóa đá trơ trọi, mọi người không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Nếu chỉ vẻn vẹn là một ít bậc thấp vậy thì cũng thôi.

Nhưng mà sáu người bị hóa đá này đều là lão quái Nguyên Anh cao cao tại thượng.

Sáu lão quái Nguyên Anh đều bị hóa đá, hơn nửa chỉ trong thời gian một hai hô hấp ngắn ngủi.

Thử hỏi Bắc Tần, ai có thần thông bản lĩnh như vậy?

Dương Phàm hít một hơi dài, hai chân đạp đất, Hồn Căn dung nhập trong đại địa, Sinh Mệnh Lục Chủng phân hóa ra ngàn vạn đạo lục lưu.

Dưới tình huống như vậy, tâm thần cùng pháp lực đã bị tiêu hao của hắn khôi phục với tốc độ rất nhanh

– Vị tiền bối này rốt cục là thần thánh phương nào, thực lực lại đáng sợ như thế. Trong khoảnh khắc chế trụ sáu bậc cao Nguyên Anh, hơn nữa nắm giữ thần thông Thạch Hóa cực kỳ hiếm thấy.

Chúng tu sĩ khu vực phụ cận bắt đầu truyền âm nghị luận.

– Hắc hắc. Sự tích của vị Dương tiền bối này, những người mới các ngươi chỉ sợ đều chưa từng nghe qua.

Một tu sĩ trung niên râu cá trê ho nhẹ hai tiếng, cố ra vẻ cao xa nói:

– Vậy phải bắt đầu nói từ năm mươi năm trước, tuy nhiên khi đó, các ngươi hơn phân nửa còn không bắt đâu tu tiên hoặc đều là tu sĩ vô danh tầng dưới chót

Cũng có không ít tu sĩ biết lai lịch Dương Phàm.

Tin tức được truyền với tốc độ rất nhanh, sự tích truyền kỳ năm xưa có liên quan đến Dương Phàm được rất nhiều tu sĩ thế hệ mới biết được.

Đồng thời, chuyện Dương Phàm hiện thân cổ Lương Thành cũng rất nhanh truyền khắp căn cứ địa cuối cùng của Triệu quốc này.

– Dương lão đại, sáu tượng đá này làm sao giờ?

Hồ Phi đi tới trước mặt một tượng đá trong đó, dùng chân đá vài cái.

– Nhẹ một chút.

Dương Phàm dặn dò:

– Sáu cái tượng đá này, vỡ một cái chính là một mạng.

Hồ Phi giật mình một cái, liên tục gật đầu.

Một Nguyên Anh ngã xuống, đó cũng không phải chuyện nhỏ.

Giờ phút này mười ba nước cùng chống man di, mỗi một vị cường giả Nguyên Anh trên chiến trường đều tạo nên tác dụng trọng yếu.

– Chờ Tam đại tu sĩ tới đây, để bọn họ lĩnh trở về.

Dương Phàm cười cười.

Chỉ chốc lát, Phượng Hi trưởng lão hỏa tốc tới, nhìn đến sáu pho tượng bị hóa đá này, không khỏi cười khổ.

Nàng còn có thể nói gì đây?

Với thực lực hai người này, cho dù Hắc Phong Ma Hoàng chưa từng chiến bại đích thân tới cũng có thể chiếu đánh không lầm.

Một lần nữa an bài một gian phòng khách cho Dương Phàm và Hồ Phi.

– Phàm nhi. Những tu sĩ bị hóa đá này, ngươi xem có phải

Phượng Hi vì bọn họ cầu tình.

– Trước để ở đólàm con tin. Miễn cho lại có người tới đây quấy rầy sự thanh tĩnh của ta.

Dương Phàm lơ đễnh nói.

Phượng Hi than thở:

– Các ngươi tự giải qcho tốt, ngàn vạn lần không nên nguy đến sinh mệnh người khác. Mỗi một tu sĩ nơi này đều là tinh anh chống lại man di.

– Được được được, ngươi nhanh đi đi

Hồ Phi không kiên nhẫn, ngược lại lời thẳng không kiêng kị.

Vừa khéo Phượng Hi đối với hắn hết sức sợ hăi, vội vàng rời đi, không dám nhiều lời.

– Ha ha haDương lão đại. Một chiêu này của ngươi quá lợi hại, đều để lại làm con tin, xem bọn họ còn đám kiêu ngạo hay không.

Hồ Phi nhảy nhót tung tăng, hoa chân múa tay vui sướng, nhe răng trợn mắt giống một đứa bé chưa lớn.

Dương Phàm hết sức cổ quái nhìn hắn phát hiện động tác vẻ mặt của Hồ Phi giống một loại động vật nào đó.

Đó chính là

“Hầu tử”

.

Lần trước Hồ Phi tiến vào loại trạng thái không hiểu, cả người bao trùm bộ lông, hai tay hóa thành vuốt sắc, bất kể là động tác, thần sắc đều rất giống hầu.

Một lát sau, Dương Phàm lại đưa Huyễn Linh tiên tử ra, cho nàng đấm lưng bóp vai.

Dõi mắt toàn bộ Bắc Tần, có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế sợ rằng chỉ có một mình hắn.

Vành mắt Huyễn Linh tiên tử còn đỏ hoe, sâu kín nói:

– Vừa rồi chủ nhân thu ta lại, là ngại Huyễn nhi liên lụy người sao?

Dương Phàm ngần ra.

– Nói thừa, đương nhiên là thế.

Hồ Phi tùy tiện nói:

– Thu ngươi lại, chúng ta mới có thể buông tay buông chân chiến đấu.

Huyễn Linh tiên tử sau khi nghe xong, đôi mắt sáng có chút ảm đạm.

Dương Phàm lần đầu tiên đối với nàng sinh, ra một tia trìu mến, đưa tay lau từng giọt nước mắt trong suốt.

Trong bốn năm chục năm qua, Huyễn Linh tiên từ lúc làm thị thiếp của hắn, vẫn rất nhu thuận, rất bổn phận, thậm chí là rất quan tâm.

Là một thị thiếp, nàng đã rất hợp cách.

Chỉ là hơn phân nửa thời gian Dương Phàm đều bế quan, thân cận da thịt với nàng cũng mới chỉ một lần đó.

Vào lúc ban đêm, ba người Dương Phàm cũng không tu luyện, tùy tiện nằm ngủ trên giường.

Loại cảm giác tự nhiên đi vào giấc ngủ này đối với người tu tiên mà nói, là khó được cỡ nào.

Ngày hôm sau, Dương Phàm từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, phát hiện khuôn mặt điềm tĩnh đoan trang của Huyễn Linh tiên tử đang dán sát lồng ngực của mình.

Thị thiếp trong lòng, quần áo hỗn loạn, tay của hắn còn đặt trên ngọc phong trơn nhẵn no đủ.

Mà lúc này, Huyễn Linh tiên tử mới vừa tỉnh dậy, thân thể mềm mại nhẹ nhàng ran lên, theo bản năng nắm lấy tay hắn.

Dương Phàm lộ vẻ xấu hổ cười cười, đây cũng không phải hành vi chủ động cố ý, chỉ là phản ứng trong lúc ngủ.

Ôm một tiên tử tuyệt sắc ngủ cả đêm, bất kỳ phản ứng gì cũng không có vậy mới là không bình thường.

Khuôn mặt đoan trang dịu dàng của Huyễn Linh tiên tử lập tức đỏ bừng, nắm lấy tay Dương Phàm không biết là đẩy ra hay là buông ra.

Nàng chính là thị thiếp của Dương Phàm, nếu đối phương thực sự cần về phương diện này, nàng cũng không thể cự tuyệt.

Tay Dương Phàm còn phủ trên da thịt trơn nhẵn như tuyết cùng thánh nữ phong của nàng, sắc mặt chậm rãi khôi phục bình tĩnh, trong mắt một mảnh thanh minh.

Hắn thật sâu hiểu được, giờ phút này là thời kỳ dại chiến man di, không thể thả lỏng, ngược lại càng phải tăng lên tinh khí thần chờ đợi quyết chiến cùng cường giả man di.

– Cáccác ngươi!

Hồ Phi tỉnh lại vào một thời gian không hợp, nhìn thấy bộ dạng Dương Phàm cùng Huyễn Linh tiên tử dâm mỹ thân mật cùng một chỗ.

Lập tức hắn há to miệng, bộ dạng sững sờ.

– Các ngươi đây là?

Hồ Phi đưa tay sờ gáy, có chút không hiểu.

Nhưng là không biết vì sao, khi hắn nhìn thấy bộ dáng nửa thân trên để lộ ra ngoài của Huyễn Linh tiên tử, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Không ngờ hắn thẹn thùng.

Huyễn Linh tiên tử cũng xấu hổ không thôi, vội vàng sửa sang lại quần áo.

Dương Phàm nhìn thấy bộ dạng Hồ Phi khờ dại xấu hổ mặt đỏ bừng, không khỏi cười đau bụng.

– Hôm nào, ta cũng tuyển cho ngươi vài tên thị thiếp?

Dương Phàm cười dài nhìn Hồ Phi.

Hồ Phi nao nao, chợt lắc đầu như trống bỏi:

– Không không không

Hắn đối với việc này tựa hồ có chút chột dạ cùng mơ hồ.

Nhưng là trong mắt lại lộ ra vài phần tò mò, không kìm nổi hỏi:

– Thật sự có thể sao?

Dương Phàm cười nghiêng cười ngả, Huyễn Linh tiên tử cũng

“khanh khách”

cười không ngừng, đột nhiên phát hiện Hồ Phi ở phương diện này thuần khiết như đứa trẻ.

– Chủ nhân, ngài không thể dạy hư đứa nhỏ nha.

Huyễn Linh tiên tử ghé đến bên miệng Dương Phàm, hơi thở như lan, hé miệng cười nói.

Hồ Phi thì lại là bộ dạng nghi hoặc, đưa tay sờ gáy, cảm thấy chẳng hiểu ra sao.

Đang lúc Dương Phàm cùng Huyễn Linh tiên tử cười đùa, bốn năm đạo khí tức cường đại từ một nơi cổ Lương Thành truyền đến.

Mục tiêu chính là phòng của Dương Phàm.

– Đến rồi, rốt cục đến rồi.

Dương Phàm hít sâu một hơi, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm nghị.

Huyễn Linh tiên tử cũng khôi phục đoan trang xinh đẹp, nhu thuận đứng bên cạnh hắn, đấm lưng cho hắn.

Ánh mắt Hồ Phi nhìn ra bên ngoài.

Vút vút!

Dẫn đầu là một đạo thanh ảnh và một đạo huyết quang.

Khi hai người này buông xuống, cả khu vực sinh ra một cổ áp lực không hiểu.

Uy áp cường đại khiến phụ cận mấy ngàn tu sĩ ngừng thở.

Tay ngọc của Huyễn Linh tiên tử đấm lưng cho Dương Phàm cùng khẽ ran lên, đầu cúi thấp, hai tai ửng hồng không dám ngẩng đầu.

Hai người mới tới, trong đó một lão đạo sĩ thanh bào tay cầm phất trần, hạc phát đồng nhan, ánh mắt quắc thước, tiên phong đạo cốt.

Một người khác là lão già bạch sam, tưởng mạo cứng nhắc, giữa trán có một nốt ruồi máu.

VỊ này tự nhiên là Huyết Luyện lão tổ từng hai lần đánh cuộc chiến với Dương Phàm.

Vị lão đạo sĩ thanh bào kia đúng là Tam Thanh tán nhân, cự đầu chính đạo Bắc Tần, một trong Tam đại tu sĩ.

Giờ phút này, Tam đại tu sĩ đỉnh nhất Bắc Tần, không ngờ đồng thời có hai người buông xuống nơi đây.

Nếu không phải là Lăng Tiêu kiếm tiên bị thương nặng, đang ở bên bờ tử vong, cho dù Tam đại tu sĩ cùng tới cũng đều không phải không có khả năng.

Bởi vậy có thể thấy được phân lượng của Dương Phàm trong mắt Tam đại tu sĩ.

– Dương đạo hữu. Năm mươi năm không gặp, thủ bút của ngươi càng lúc càng lớn.

Huyết Luyện lão tả cười thản nhiên ánh mắt đảo qua sáu pho tượng đá ngoài phòng, giọng điệu hết sức cổ quái, không biết là châm chọc hay là bất đắc **.

– Dương mỗ luôn luôn người không phạm ta ta không phạm người, sở dĩ lại như vậy cũng là bị bức bất đắc dĩ.

Dương Phàm đau khổ thở dài một hơi, vẻ mặt giọng điệu đó, không biết nội tình còn tưởng rằng hắn là người bị hại chân chính.

– Dương đạo hữu, sáu người này đều là lực lượng trung kiên chống lại man di, ngươi giải trừ hóa đá cho bọn họ đi.

Giọng nói già nua chính khí của Tam Thanh tán nhân truyền đến.

Dương Phàm gật gật đâu, thể diện của hai người này, hắn vẫn còn phải nể một chút.

Cùng đứng ở đỉnh của Bắc Tần, nắm giữ vận mệnh sinh linh, Dương Phàm cùng bọn họ có điều kiêng kị cùng kiêm chế lẫn nhau, dưới tình hình chung, sẽ không kiên quyết không chút nể mặt.

Hắn nhắm mắt lại, một cỗ dao động kỳ dị từ đại địa dưới chân bắt đầu tản ra.

Thời gian vài hô hấp, sáu cường giả Nguyên Anh bị hóa đá mới khôi phục lại.

Khi bọn họ nhìn thấy Dương Phàm cùng Tam Thanh tán nhân, Huyết Luyện lão tổ đứng chung một chỗ, mỗi người đều kính sợ không hiểu, vội vàng nói lời cảm tạ với hai vị đại tu sĩ.

Bọn họ đương nhiên hiểu được, là hai vị đại tu sĩ ra mặt mới khiến Dương Phàm ngoại lệ buông tha cho mấy người bọn họ.

Vút vút vút!

Đúng lúc này, lại ba bóng người rơi vào trong phòng, trong đó một thanh niên mặc giáp liền như vảy cá màu tím sắc mặt lộ vẻ tái nhợt.

Chính là Vũ Lâm lúc trước chịu thiệt trong tay Dương Phàm.

Phía sau Vũ Lâm còn có một lão già thanh sam cùng nữ tử mặc váy nhiều màu. Một người mặt mũi hiền lành, một người tú lệ xuất trần,

– Đại trưởng lão, Tuyết Huyên muội muội?

Khi Huyễn Linh tiên tử nhìn thấy hai người này, sắc mặt khẽ biến.

Rất hiển nhiên, hai người này cùng nàng quan hệ không tầm thường. Một người là đại trưởng lão tông môn, một người là bạn thân khuê phòng.

– Huyễn Linh tỷ tỷ. Rốt cục ta tìm được tỷ.

Trong đôi mắt đẹp của nữ tử váy nhiều màu kia lộ ra vui sướng, vội vàng đi lên, ôm lấy Huyễn Linh tiên tử.

Mà lão già thanh sam thì mặt lạnh nhạt đầy địch ý nhìn Dương Phàm.

– Huyết Luyện đạo hữu, Tam Thanh đạo trưởng. Hôm nay mời các vị làm chủ cho Tiên Huyễn Linh Vận Tông ta.

Lão già thanh sam đột nhiên cúi người thật sâu với hai đại tu sĩ.

– Lý đạo hữu xin đứng lên, có gì chậm rãi nói.

Tam Thanh tán nhân vung phất trần, một cỗ lực lượng nhu hòa mênh mông cuồn cuộn nâng hắn ta dậy.

– Chính là người này

Trong mắt lão già thanh sam ân chứa sát ý lạnh thấu xương cùng lửa giận rào rạt, đưa tay chỉ vào Dương Phàm:

– Hắn bắt Huyễn Linh trưởng lão của tông ta, bốn năm mươi năm bặt vô âm tínHôm nay có hai vị đại tu sĩ ở đây, xin làm chủ cho chúng ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.