Chuyện rất lâu hiện
lên trong đầu cô, đó là chuyện rất lâu rồi? Bây giờ cô đã hai lăm tuổi,
khi đó cô mới mười tám tuổi, là chuyện của bảy năm trước!
Thời
gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh. . . . . . Bảy năm trước, cô hoàn
toàn tận tâm với Tỏa Kiều, trong việc công cô bảo vệ hắn chu đáo, cô
giết những người dám hại hắn, ở trong đáy lòng của cô Tỏa Kiều là người
không quan tâm bất kỳ ai.
Cô biết Tỏa Kiều có rất nhiều người phụ nữ, nhưng đối với những người phụ nữ kia, hắn là một ân nhân, chỉ cần
họ tìm được đối tượng thích hợp ở trên đảo, Tỏa Kiều sẽ không làm trễ
thời gian của bọn họ, hắn sẽ cho các cô rời đi.
Bane, Lệ Thản, Lâm Nhi ở nơi này mấy năm cũng lần lượt rời đi, nhà của Tỏa Kiều lại có thêm nhiều gương mặt mới.
Họ từng dùng ánh mắt tràn đầy ghen tỵ nhìn cô, mặc dù cô không hiểu nguyên nhân, nhưng vậy thì như thế nào? Họ đều vì Tỏa Kiều mà bán mạng, họ vì
sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?
Cô trở thành một nữ sát
thủ giết người không chớp mắt, máu tươi làm tê dại thần kinh của cô, có
lúc cô thậm chí hoài nghi mình thấy người chết, sẽ không chảy xuống giọt nước mắt nào.
“Aisha. . . . . .”
“À?” Aisha đứng ở bên cạnh Tỏa Kiều, lúc này cô mới nghe được tiếng hắn gọi.
“Cô đi vào cõi thần tiên sao? Thật không giống cô!” Hắn đã kêu cô hai lần
rồi, rất dễ nhận thấy cô đứng bên cạnh hắn, vẫn luôn ngẩn người.
“Thật xin lỗi.” Cô cúi người nói xin lỗi.
Hắn phất tay một cái không để ý, mấy năm nay cô trưởng thành càng thêm xinh đẹp, mà Tỏa Kiều trở thành một người đàn ông cao lớn và kiêu ngạo. Hắn
là một người đàn ông xuất sắc nhất cũng là người đàn ông tàn khốc nhất .
Mặt của hắn giống như tượng điêu khắc, nhưng rất lạnh băng và vô tình.
Bút trong tay hắn chỉ cần nhẹ nhàng động, sẽ có một người bỏ mạng ở tay đám sat thủ của hắn.
“Đang suy nghĩ cái gì? Có thể nói cho thiếu gia cùng nhau chia sẻ không?”
Aisha đi theo bên người hắn đã bảy năm rồi, cô luôn luôn hết sức tĩnh
táo, hắn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của cô.
“Chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi.” Cô lạnh nhạt nói.
Cô đi theo bên người Tỏa Kiều, học được tính cách máu lạnh và vô tình của hắn.
“Nếu là chuyện vụn vặt đừng suy nghĩ nữa, hiện tại có một công việc gấp cần giao cho cô.”
“Được.” Tỏa Kiều đưa cho cô công việc, cô không có quyền cự tuyệt,cô sẽ vì hắn mà bán mạng.
Tỏa Kiều đem một phần văn kiện giao cho Aisha, cô mở nó ra.
Bên trong tập hồ sơ là mấy tấm hình và giấy tờ liên quan, Aisha biết đây là đại biểu cho cái gì.
Cô không có hỏi nhiều, chỉ là giết một người đàn ông mà thôi.
“Ta giao nhiệm vụ lần này cho cô, không cần cô phải giết người, chỉ cần cô
nghĩ biện pháp lấy khối tinh phiến trong tay cậu ta mà thôi, khối kia
tinh phiến kia đối với chúng ta hết sức quan trọng, cô phải dùng tất cả
biện pháp để lấy được nó.”
Dùng hết tất cả phương pháp?
Khóe miệng của cô lộ ra nụ cười lạnh, cái gọi là dùng hết tất cả phương pháp là phải dùng mạng của cô để đổi.
“Được, thiếu gia.” Có lẽ lâu ngày sinh tình, bảy năm, Tỏa Kiều ở trong lòng
của Aisha có địa vị cao như thần, Aisha cũng không hiểu đó có phải là
yêu hay không.
Yêu? Trong không gian và thời gian của anh dường
như không có chữ này! Tỏa Kiều luôn luôn vô tình, có lúc cô thậm chí
muốn hỏi, hắn rốt cuộc có yêu cô hay không.
Cô đi theo hắn nhiều
năm như vậy. . . . . . Có lẽ, cô ở bên cạnh hắn đối với hắn mà nói, chỉ
là một thói quen! Cô làm sao có thể hy vọng một người đàn ông cao cao
tại thượng như hắn, lại yêu một người thấp hèn như cô đây?
Mà cô. . . . . . Yêu Tỏa Kiều sao? Khi cô trưởng thành, câu hỏi này vẫn luôn ở trong lòng cô.
Có lẽ, cô đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn làm việc, cũng là một thói quen
đi, hơn nữa hắn là ân nhân của cô, cô có thể bán mạng vì hắn.
Không sai, Tỏa Kiều đã nói với cô, cô được hắn mang về từ Campodia.
Ai. . . . . . Thôi được, không nên suy nghĩ nhiều! Hiện tại cô có chuyện
nên làm, chính là nhiệm vụ hắn giao phó cho cô, cô phải làm xong.
— ——o0o—- —–
“Tân Tấn, cậu có thấy cô gái toàn thân măc quần áo màu hồng kia không?”
Trang Duy An chỉ người ngồi ở quầy rượu đưa lưng về phía bọn họ.
Cô mặc một bộ âu phục màu đỏ bó sát người lộ ra tấm lưng trần, đôi chân
thon dài thẳng tắp mang đôi giày cao gót màu đỏ, hơn nữa đầu tóc lại
nhuộm màu đỏ, làm cho người ta cảm thấy cô là một đó hoa hồng đỏ.
Phụ nữ bình thường mặc màu đỏ vào làm cho người ta cảm thấy thô tục, dù sao ít thấy người phụ nữ nào mặc đồ “Màu đỏ “.
“Thấy được.”
Vẻ mặt của Tân Tấn rất tao nhã, anh mặc bộ quần áo Armani màu trắng thoải
mái, trên mặt mang mắt kiếng viềng vàng, giống như một người trí thức.
“Cậu cảm thấy cô ấy quay mặt lại có hay không có thể dọa chúng ta?” Hắn ác
liệt nói, đây chính là kinh nghiệm. Hắn nói những lời này hai mắt vẫn
chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô.
“Không biết.”
Anh cười nhạt, anh và Trang Duy An đều chờ mong đối phương xoay người lại.
Bọn họ nhìn thấy cô kêu một ly Martini (rượu), tửu lượng của cô nhìn không tệ lắm, uống liền 3 ly mà chưa có cảm giác say.
Tựa hồ như nghe bọn họ nói chuyện, cô gái đỏ rực xoay người lại, gương mặt
tuyệt đẹp làm cho hai người trong nháy mắt nói không ra lời.
Da
của cô trắng nõn, gương mặt trái xoan, lông mày dài mãnh, đôi con ngươi
màu đen, mũi rất thẳng, đôi môi như anh đào. . . . . . Ngũ quan tinh xảo của cô, xinh đẹp làm cho người ta nín thở, nhìn cô không có chổ nào bắt bẻ.
“Khuyết điểm” duy nhất của cô là lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy cô là một pho tượng lạnh băng.
“Thật là đẹp. . . . . .” Trang Duy An than thở, hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đẹp như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Tân Tấn giơ cao ly rượu trong tay hỏi thăm cô, mà cô cười tủm tỉm đáp lại.
“Chậc chậc, tôi cho là Băng mỹ nhân chắc chắn sẽ không cười, nhưng không
ngờ nụ cười của cô ấy còn đẹp hơn so với sự tưởng tượng của tôi.” Trang Duy An nói.
“Không sai, cô ấy là một cô gái đẹp.” Nhưng cô quá
lạnh lùng, không khí xung quanh cô tản mát ra hơi thở làm cho người ta
đông cứng.
Cô xoay người lại nói chuyện với người pha chế rượu,
từ trong bóp da lấy ra mấy tờ tiền giấy lớn đặt ở trên quầy bar, sau đó
rời đi.
“Đi? Thế nào đi nhanh như vậy a!” Chân mày Trang Duy An cau lại, “Đáng tiếc, khó có dịp gặp được một người đẹp như vậy!”
“Có cái gì đáng tiếc?” Tân Tấn không cảm thấy như vậy, “Có duyên liền gặp
lại không phải sao?” Anh vừa nói xong, liền gặp phục vụ bưng hai ly rượu đặt ở trên bàn bọn họ, “Chúng tôi không có kêu cái này.”
“Hai ly Martini này là vị tiểu thư vừa rồi mời các anh uống.”
“Là người mặt đồ màu đỏ?” Trang Duy An chứng thực với phục vụ.
“Đúng vậy.”
“Cám ơn.” Tân Tấn gật đầu với phục vụ một cái.
“Tiểu thư kia nói, mời chúng ta uống rượu.” Trang Duy An cầm lên ly rượu một
uống một hớp, “Chậc chậc, rượu người đẹp đưa uống đặc biệt ngon…, tôi
giống như nếm được mùi vị son môi của cô ấy, người phụ nữ như vậy cậu
thích không?” Hắn thật tò mò Tân Tấn đánh giá cô gái vừa rồi ra sao.
Hắn biết anh nhiều năm như vậy, tựa hồ không có gặp anh thích một người phụ nữ, hoặc là ghét một người phụ nữ.
“Rất Tốt.”
Anh uống ly Martini, rượu vào miệng anh không có cảm giác giống như Trang Duy An vừa nói, anh chỉ cảm thấy cô thật lạnh lùng.
“Tôi. . . . . .” Trang Duy An nói, “Tôi xem cậu đi làm hòa thượng được đó, phụ nữ ở trong mắt cậu đều giống nhau.”
Hắn phất phất tay, cùng anh nói về phụ nữ, thật là quá lãng phí nước miếng.
“Nếu như mà ba mẹ tôi nguyện ý, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.” Anh nhàn nhạt cười.
“Trời ạ. . . . . .” Đầu Trang Duy An đau đớn, “Bạn của tôi, tôi chỉ nói giỡn, tôi biết ba đời nhà cậu đều là con một, chỉ có cậu là con trai mà thôi, tôi cũng không có giựt giây kêu cậu đi làm hòa thượng, cậu phải hiểu
chứ.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng là đùa với cậu.”
— ——o0o—- —–
Mở mui xe thể thao màu đỏ ra, trên tay Aisha còn cầm một cây súng.
Thật ra cô không thích lắm, chỉ là ở thời điểm này, cô sẽ rút ra 1~2 cây để
giúp cho đầu ốc cô hoạt động tốt, phòng bị đối với cô là dễ dàng, nhưng
cô lại không muốn.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ mui xe mở chạy
băng băng trong đem tối, đã làm cho người khác chú ý, huống chi người
lái xe là một người đẹp.
Aisha không đóng mui xe lại, ban đem gió thổi rất lạnh, nhưng cô lại không thèm để ý.
Đem xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của tòa cao ốc, cô đi thang máy lên lầu.
Tòa cao ốc này đều là phòng nhỏ, cô không thiếu tiền, mua một gian phòng
không khó, nhưng cô không đợi lâu, cho nên cô không mua ở đây.
Tùy ý đem ví da ném ở một bên, cô cởi ra bộ âu phục bó sát màu đỏ trên người, cầm một cái áo choàng đi vào phòng tắm.
Hơn mười phút sau, cô tắm xong ngồi ở trước máy tính, ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ một chuỗi chữ dài, gửi đi.
Thiếu gia: nhìn thấy con mồi, thuộc hạ sẽ nhanh chóng làm xong việc ngài giao phó.
Con mồi? Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười lạnh lùng, khát máu.
Có lẽ. . . . . . Tựa như cô nghĩ, cô cũng không thương Tỏa Kiều, cô đi
theo bên cạnh hắn chỉ là thói quen, cô sẽ nhanh chóng làm xong nhiệm vụ.
Cô thật buồn chán. . . . . . Cô lắc đầu một cái, cười nhạt mấy tiếng, thế nhưng lại nghĩ tới cái vấn đề này.
Coi như cô yêu Tỏa Kiều thì như thế nào? Thiếu gia làm cho người ta khó nắm bắt, hơn nữa cá tính hai người bọn họ quá giống nhau, như vậy hai
người. . . . . . A. . . . . .
Đem CD Tỏa Kiều giao cho cô bỏ vào trong máy vi tính, cô coi lại tài liệu.
Tân Tấn —— sinh năm 1974 ở Đài Bắc, tổng giám đốc “Máy tính Tân thị “, không có ham mê bất lương. . . . . .
Tinh phiến đang ở trong tay của anh, đây là công ty anh nghiên cứu ra, theo
dự doadn ban đầu, tấm tinh phiến này có thể đem về tối thiểu hơn 100
triệu trong vòng một năm cho Máy tính Tân thị.
“Hơn 100 triệu
sao?” Cô thản nhiên nói, bọn họ lấy tấm tinh phiến này không dùng được,
nhưng bây giờ có người bỏ tiền ra, vậy thì đáng giá.
Mà cô —— đem tấm tinh phiến này vào tay thì tiền thù lao sẽ là mười triệu tiền Đài Loan.