Mười phút, 20 phút, một tiếng. . . . . . Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng cô lại không thấy bóng dáng của Tỏa Kiều.
Cô hơi mệt, ngồi ở trên thảm lông dày, cô dựa vào gốc giường chợp mắt một chút.
Tỏa Kiều mở cửa phòng ra, hắn mới vừa xử lý công việc xong, bước chân của
hắn nhẹ như một con báo (beo), không đánh thức Aisha dậy.
Thấy Aisha ngồi ở dưới đất ngủ say, hắn nhíu mày, lần đầu tiên hắn cảm giác thảm lông của mình đặc biệt hấp dẫn.
Đi vào phòng tắm rửa, lúc trở ra, trên người hắn chỉ quấn có một cái khăn tắm.
Hắn không đánh thức Aisha, chỉ là ngồi ở trên giường chờ cô tỉnh dậy.
“Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . .” Aisha nói mớ một tiếng, dụi dụi mắt sau khi
đã tỉnh dậy. “Thiếu gia trở về chưa? Hắn chẳng lẽ đã trở lại rồi?” Để
cho hắn thấy bộ dạng này của cô không tốt lắm.
Cô trong lòng hy vọng Tỏa Kiều vẫn chưa về, đứng lên, cô phát hiện ở trên giường có một người nằm.
“Chủ. . . . . . Thiếu gia!” Cô cung kính cúi đầu, không dám nhìn Tỏa Kiều.
Trước khi cuối đầu, cô nhìn thấy mặt của Tỏa Kiều, cũng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Mắt của hắn rất sâu, cơ hồ muốn đem người ta hút vào bên trong.
Đây là người mà cô chỉ dám núp ở một bên nhìn lén sao?
Cô nuốt nước miếng, trong đầu sợ hãi.
“Cô là Aisha? Ngẩng đầu lên!”
Hắn nhìn cô liền biết được thân phận của cô, cô cũng giống như mười mấy năm trước, chỉ là đẹp hơn rất nhiều.
“Đúng vậy.” Cô cung kính gật đầu.
“Tới nơi này!” Hắn vẫy tay với cô, “Vịnh Lam có nói cho cô biết, cô tới đây để làm gì không?”
Lời của hắn giống như ma lực, cô nghe lời đi về phía trước, “Cô ấy nói cho tôi biết, hoàn thành nghi thức thuần phục thiếu gia.”
“Cô biết cái gì là nghi thức sao?” Hắn hỏi, trên mặt lạnh nhạt.
“Không.” Cô lắc đầu. Vịnh Lam không có nói nhiều với cô.
“Tôi muốn in ấn ký trên người cô.”
“Ấn ký?” Cô mở to cặp mắt sương mù .
“Nghe Vịnh Lam nói cô đã đủ mười tám đúng không?”
“Đúng vậy, thiếu gia!”
“Hiện tại cô hãy cởi quần áo ra.” Hắn ra lệnh, “Ta muốn ở trên người cô in
lại dấu ấn thuộc về ta, trừ ta ra, cô không thuộc về bất cứ kẻ nào, cũng không có ai có thể chi phối cô.”
“Cởi xuống quần áo?” Cô kinh hoàng kéo chặt sa mỏng trên người mình, “Này. . . . . . Này. . . . . .”
“Đây chính là nghi thức thần phục ta!” Đây là một nghi thức không sai, nhưng Tỏa Kiều thấy cô đáng thương, trong lòng lại thương xót.
Nghi thức rất đơn giản, một người phụ nữ cam kết với một người đàn ông.
Nhưng. . . . . . Hắn không lưu lại hơi thở của mình trên người phụ nữ, chỉ là xâm hình xâm.
“Thiếu gia. . . . . .” Aisha phục tùng mệnh lệnh, đôi tay cô không ngừng run
rẩy, cô cởi áo trên người mình ra, nằm ở trên giường của hắn.
Tỏa Kiều cầm lấy châm trong tay, bắt đầu xăm ở trước ngực cô.
“Thiếu gia, thật là đau. . . . . .”
“Đây là ký hiệu của ta, ngươi cả đời chỉ thần phục ta. . . . . .” Tỏa Kiều ở trước ngực Aisha xâm hình con bươm bướm tuyệt đẹp, “Nhớ, cô cả đời đều
là người của ta, trừ phi ta đuổi cô đi, nếu không cô không thể phản bội
ta!”
“Thiếu gia. . . . . . Không cần.” Cô không cần hắn ở trước
ngực mình xâm hình con bươm bướm, “Không cần!” Cô khóc, nhưng Tỏa Kiều
vẫn tàn nhẫn hạ ấn ký xuống trước ngực của cô ——
Giống như bị lửa xâm, trừ phi cô chết, nếu không cô không thể nào thoát khỏi con Hắc Phượng Điệp xinh đẹp này.
“Thiếu gia. . . . . .” Khi Tỏa Kiều đi ra khỏi phòng của hắn, Vịnh Lam đứng ở cửa đón tiếp. “Aisha. . . . . .”
“Ngủ!” Hắn lạnh nhạt nói.”Cô ấy giao cho cô xử lý.”
Vịnh Lam nghe theo chỉ thị của Tỏa Kiều, cô vội vàng cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng, cô thấy quần áo trên người Aisha chỉnh tề, cô ấy đang
ngủ say, cô đi ra ngoài.
“Thiếu gia, người không có làm gì Aisha. . . . . . Này. . . . . .” Vịnh Lam khiếp sợ, Tỏa Kiều không có lưu lại
dấu vết trên người Aisha, làm sao có thể làm cho Aisha thuần phục!
“Ta giúp cô ấy xâm hình một con bươm bướm.” Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt, chẳng biết tại sao hắn lại bỏ qua cho cô. . . . . .
“Hình xâm?” Đây là thay thế cho nghi thức hiến thân sao?”Thiếu gia vì sao
ngài phải làm như vậy?” Vịnh Lam biết mình quá nhiều lời, chỉ là cô muốn hỏi.
Tỏa Kiều xâm hình rất giỏi, nhưng hắn không xâm cho ai, hắn lại xâm cho Aisha? Đậy là nói Aisha là người quan trọng của hắn? Còn có vì sao thiếu gia không muốn Aisha? Những vấn đề này không ngừng xoay
chuyển trong đầu Vịnh Lam.
“Ta cần phải giải thích chuyện này với cô sao?” Hắn trong nháy mắt biến mất ở đại sảnh, giọng nói quỷ dị lượn
lờ, có lẽ đáp án này ngay cả hắn cũng không hiểu!