Nhiễm Nhiễm nhìn đám nam thanh nữ tú thả đèn bên sông đang mắt đi mày lại, nhìn mãi cũng không thấy người như dược lão tiên. Bộ tướng mũi đỏ râu xồm của lão ta thâm nhập quá sâu vào tiềm thức nên dù lão có ba hoa nói anh trai mình là một mỹ nam tử thì cũng khó lòng khiến người ta tin được, cảm thấy bên trong hẳn có vài phần khoác lác. Vậy nên tầm mắt Nhiễm Nhiễm vẫn chủ yếu dò tìm mấy ông lão là chủ yếu.
Có điều hai bên bờ sông tuy có vài ông cụ nhưng đều là mấy người dạng như đánh xe, cũng chẳng có ai ở bên bờ sông thả đèn. Theo lời nữ thần quân nói thì nàng đã năm trăm năm chưa từng ra đảo, cho dù lão tiên dược có đam mê thả đèn hoa sen nhưng nói không chừng trong đoạn năm tháng đằng đẵng trôi cũng đã thay đổi thói quen. Nghĩ vậy Nhiễm Nhiễm có hơi nhụt chí, miên man suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, chẳng lẽ cứ để mặc bọn Vương Toại Chi dị hóa?
Khâu Hỉ Nhi bị không khí náo nhiệt bên sông lây nhiễm, cũng dắt đại sư huynh đi mua hai cái đèn hoa sen ngồi xổm xuống thả bên bờ sông. Từ dạo trải qua sinh tử ở Xích Diễm sơn, tình cảm cả hai đã đạt một tầm cao mới, lúc thả đèn Khâu Hỉ Nhi còn hôn một cái lên má đại sư huynh làm hắn ta cười hì hì như tên đần. Tô Dịch Thủy nhìn Nhiễm Nhiễm đang mặt ủ mày ê bên cạnh, hỏi:
“Muốn thả không, ta mua cho mấy cái?”
Nhiễm Nhiễm lắc đầu, chán nản nói:
“Khỏi đi, đó đều là cầu nhân duyên, ta thả làm gì?”
Kỳ thực Tô Dịch Thủy vốn cũng chẳng cảm thấy thả đèn trên sông có gì thú vị, chỉ muốn chọc nhóc ngốc vui vẻ thôi. Hắn chỉ thuận miệng hỏi, Nhiễm Nhiễm cũng thuận miệng trả lời, ai ngờ nghe xong một lúc sau hắn càng nghĩ càng thấy không thoải mái. Nàng và hắn đã gần gũi đến độ này, thế nhưng lại không hề trông đợi vào nhân duyên, chẳng lẽ nàng xem hắn là cái lò luyện đan dùng quen tay, dùng chán rồi thì bèn vứt sang một bên không thèm để ý?
Mộc Thanh Ca sau khi sống lại quả cũng chẳng tốt đẹp hơn tí gì!
Nghĩ vậy hắn liền ngậm miệng đến chỗ hàng rong mua một trăm cái đèn, lại mua giấy bút thỏi mực cho Nhiễm Nhiễm viết nguyện vọng. Nàng nhìn người bán rong hớn hở mang tới một đống đèn hoa sen thì có hơi trợn mắt há mồm, mờ mịt hỏi Tô Dịch Thủy:
“Cái này có thả được tới chỗ lão tiên dược không?”
Tô Dịch Thủy chỉ vào trang giấy nhỏ trong bấc đèn, nói:
“Viết những lời ngươi muốn nói với người yêu đi!”
Nhiễm Nhiễm lại há hốc mồm, cái này…ước chừng cả trăm cái, nếu như viết hết toàn bộ thì đúng thật sẽ trở thành mấy tờ thư tình…
“Ta đào đâu ra người yêu, viết cái gì mà viết?” – Nhiễm Nhiễm nhịn không được lầm bầm hỏi.
Tô Dịch Thủy cũng được coi là người yêu sao, đấy chỉ là tên khiếm khuyết ký ức, chỉ sợ dù là trước đây thì hắn cũng chả phân biệt được mình đối với Mộc Thanh Ca là yêu thật hay áy náy trong lòng. Nhiễm Nhiễm biết mình thích Tô Dịch Thủy, thế nhưng lại cảm thấy gian tình của mình và hắn còn xa lắm mới đạt tới trình như đại sư huynh và sư tỷ Hỉ Nhi.
Một câu “đào đâu ra người yêu” của nàng khiến khuôn mặt đẹp trai của Tô Dịch Thủy hoàn toàn đổ sụp.
“Không yêu mà hôn môi ta, đùa nhau à?”
Nàng ta trước đây thật sự là như thế, vừa trêu chọc hắn ở hành lang đã quay sang cười nói với đám sư huynh đệ, lúc nhìn tới Tô Vực lại còn không ngừng gọi “Tiểu Vực” à, “Tiểu Vực” ơi, lăng nhăng thực sự.
Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy nụ hôn trước khi hắn mất trí nhớ là do suối linh quấy phá, còn nụ hôn sau khi mất trí là do sự cố trong dạy học, giờ hắn dùng thứ này để đồ rằng nàng thích hắn thì thật trơ trẽn làm sao! Nhiễm Nhiễm lười cãi cọ cùng hắn, dứt khoát ôm một nửa đèn hoa sen trả lại:
“Sao ta phải viết một mình, ngươi cũng viết cho người trong lòng đi!”
Tô Dịch Thủy cũng trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói:
“Người thích ta rất nhiều, ngươi muốn ta viết cho ai?”
Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn hắn:
“Bằng không…ngươi đem đèn trả người ta đi!”
Tô Dịch Thủy nghĩ cũng không nghĩ, phản bác:
“Không được!”
Sau một hồi tranh luận không có kết quả, cả hai mỗi người cầm một bút ngồi ở bậc thang dưới bến tàu bắt đầu viết chữ, sau đó thì dán lên đèn thả đi. Chỉ là Nhiễm Nhiễm vừa viết xong thả xuống sông thì Tô Dịch Thủy đã vươn tay vớt lên mở giấy ra nhìn.
“Hy vọng sau này hắn tốt tính chút, đừng động tí là bóp cổ người ta…”
Cái này…không giống như viết cho người yêu mà giống như động viên tội phạm giết người ấy nhỉ?
Tô Dịch Thủy ném đèn lại vào sông, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Nhiễm Nhiễm cũng bắt chước vớt đèn của hắn lên xem, đập vào mắt là một hàng chữ như rồng bay phượng múa:
“Hiền thục rụt rè, cử chỉ đoan trang tao nhã…”
Đây lại là gì nữa, hi vọng tiên lữ tương lai có thể có khí chất tiểu thư khuê các một chút à?
Tô Dịch Thủy mở miệng:
“Thấy Thất tịch không ai thả đèn cho ngươi nên ta viết tặng ngươi mấy lời chúc phúc.”
Nhiễm Nhiễm tức đến bật cười, đây là nói nàng ngày thường không đủ rụt rè tao nhã, cử chỉ lả lơi sao?
Tô Dịch Thủy làm như đương nhiên, nói:
“Ngay cả người lạ ngươi cũng cười, chẳng lẽ không biết mình có một đôi mắt hoa đào mê hoặc người ta sao? Cũng không nhìn xem tuổi tác của đối phương bao nhiêu, hết thảy đều là đám thiếu niên xanh tươi mơn mởn chưa trải sự đời, bị ngươi cười tùy tiện như thế chẳng phải lòng xuân rạo rực?”
Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới sự thân thiện của mình vào mắt hắn lại biến thành cử chỉ lả lơi, lập tức phản kích nói:
“Còn hơn mấy kẻ tuy không cười nhưng lại lén đẩy đưa với đám đàn bà con gái, đã Ôn Hồng Phiến lại còn Mộc Nhiễm Vũ, từng kẻ từng kẻ đều mang lòng dạ ác độc! Ngươi nên viết là cầu cho những kẻ thích ngươi phải mang trái tim như rắn rết cùng một thân thể đao thương bất nhập, nếu không sẽ chịu không nổi dày vò!”
Tô Dịch Thủy không ngờ con nhóc này khi đã lột bỏ lớp da hiếu thảo của đồ đệ lại miệng lưỡi sắc bén như thế, đáng giận là mấy lời nói kia của nàng khiến người ta không cãi lại được. Nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều hậm hực trong lòng, sau đó giống như mấy đứa con nít bắt đầu giương cung bạt kiếm “chúc phúc”. Kết quả càng xem nhiều mặt càng đen, không hề tồn tại cảm giác xúc động của Ngưu Lang Chức Nữ khi gặp gỡ. Cuối cùng Tô Dịch Thủy là kẻ chịu không nổi trước, đoạt lấy bút của Tiết Nhiễm Nhiễm bẻ thành hai đoạn:
“Trong lòng ngươi ta là người tệ như vậy?”
Nhiễm Nhiễm không phục nói:
“Vậy còn tốt chán, chỉ viết ngươi thích nghĩ một đằng nói một nẻo, xấu tính mà thôi…”
Tô Dịch Thủy lại lạnh mắt đưa một chiếc đèn khác cho nàng:
“Viết tốt hơn cho ta xem…”
Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt đẹp trai đã thối hoắc, cảm thấy kiếp trước mình viết chương hung thú thật quá sống động, nghĩ vậy bèn lại cầm bút nhanh chóng vẽ lên mặt Tô Dịch Thủy mấy sợi râu hổ thật dài. Tô Dịch Thủy không ngờ nàng dám làm bậy, trừng mắt muốn nắm búi tóc của Nhiễm Nhiễm. Nàng thuận thế ngã vào lồng ngực hắn, vươn tay vuốt ve nét mực dính trên mặt hắn, dần thu lại ý cười, lẩm bẩm:
“Con người không phải thần sao có thể hoàn mỹ, cho dù ngươi hư hỏng nhưng trong mắt người yêu ngươi thật lòng cũng là người duy nhất…”
Tô Dịch Thủy tập trung nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, đột nhiên cảm thấy những lời viết trên giấy không còn quan trọng. Lúc này tràn ngập trong ánh mắt nàng chỉ có hắn, mà hắn cũng biết hai mươi năm trước dù hắn đã hóa thân thành ma tử suối linh thì vẫn có một người chưa từng bỏ rơi mình. Trong mắt nàng hắn có phải là người duy nhất kia?
Nghĩ vậy Tô Dịch Thủy bèn cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào còn thơm mùi bánh táo, lúc môi lưỡi giao triền, những vướng mắc qua hai kiếp không cần dùng ánh mắt hay ngôn ngữ mà chỉ cần thông qua nhịp đập con tim là đã có thể cảm nhận được.
Lúc cả hai tách nhau ra, Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt tuấn tú tèm lem nước mực thì không nhịn được bật cười thành tiếng. Tô Dịch Thủy nâng mặt nàng xoay về phía mặt hồ, để nàng trông thấy rõ mặt mũi của mình cũng như mèo con, thì ra ban nãy lúc hôn hắn khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng bị in mực.
“Á!” – Nhiễm Nhiễm nhịn không được hét một tiếng, vội vốc nước rửa mặt.
Tô Dịch Thủy lại nghiêm trang nói:
“Sao, có phải tâm trạng đỡ hơn rất nhiều?”
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, giờ mới rõ ràng hôm nay hắn nghịch thế là vì sao. Có lẽ hắn cảm thấy nàng vì sự việc của Vương Toại Chi mà tự trách nên mới bày trò chọc ghẹo nàng, dời đi sự chú ý.
Tô Dịch Thủy dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, nói:
“Mọi chuyện đều có số, ngươi đã gắng hết sức rồi, nếu như không chữa được thì chung quy cũng do ý trời. Nếu như việc nào ngươi cũng làm thập toàn thập mỹ thì chẳng phải sẽ giỏi hơn cả thần tiên sao? Vậy còn muốn tu tiên ngộ đạo làm chi nữa?”
Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ hôn lên khuôn mặt ướt nhẹp của hắn thêm một cái, sau đó nhanh chóng vốc nước rửa mặt. Đương khi ấy, từ thượng du lại có một loạt đèn hoa đăng trôi xuống như ánh đóm giữa hồ cực kỳ lung linh, Nhiễm Nhiễm trông thấy số đèn mà cả hai vừa thả cũng trôi rẽ thành hai hướng, giống như có sức mạnh vô hình gì đó phân chúng ra làm hai.
Nhiễm Nhiễm nheo mắt nhìn kỹ thì thấy trong đám hoa đăng hình như có mấy cái không giống bình thường, tốc độ trôi ra biển so với những chiếc đèn khác hình như nhanh hơn, đèn của nàng cũng bị những chiếc đèn vàng đó tông trúng nên mới dạt sang hai bên bờ. Tô Dịch Thủy đang rửa mặt cũng phát hiện số đèn này hình như có linh khí, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy lần theo phương hướng của đám đèn.
Lần theo phía trước liền thấy giữa lòng sông có một gò đất nổi lên, trên gò có một nam nhân vận áo bào màu tro, mái tóc dài buông xõa đang ngồi gấp đèn thả xuống nước. Những chiếc đèn giấy chạm nước chợt giống như được thổi sự sống, lập tức theo đàn nối tiếp nhau hướng cửa biển mà đi.
Lúc Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm nhảy lên gò đất thì cũng là lúc nam nhân thả đèn xong chuẩn bị rời khỏi, Nhiễm Nhiễm bèn cao giọng hô lớn:
“Ngài là dược lão tiên?”
Nam nhân nghe được lời này thì quay đầu liếc mắt về phía Nhiễm Nhiễm, sau đó nheo mắt, phát hiện mệnh số kỳ quặc của nàng. Nhiễm Nhiễm cũng lặng người nhìn mặt lão, thầm nghĩ vị này nếu thật là dược lão tiên thì chẳng lẽ ông lão tiên rượu kia là năm xưa được nhặt về từ bên đường? Nam nhân này thật sự là quá mức xinh đẹp…Tiết Nhiễm Nhiễm dùng hết vốn từ trong bụng cũng chỉ có thể nghĩ đến hai từ xinh đẹp này.
Chỉ là ngài ta không giống với loại mê hoặc như Ngụy Củ mà lại mang vẻ sạch sẽ thuần khiết như một đóa sen băng, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thanh tịnh, không dám vấy bẩn nửa phần. Nhìn gương mặt này nhớ tới bộ dạng bừa bộn râu tóc rối bời của lão rượu tiên, thật sự phải vận dụng hết sức tưởng tượng mới có thể chấp nhận việc hai người này là huynh đệ.
Người nọ thật sự gật đầu, sau đó đánh giá hai người, nói:
“Trong hai vị hình như có một là người quen cũ của ta?”
Tiết Nhiễm Nhiễm từng bị dược tiên giả lừa ở núi Thiên Mạch nên cảnh giác hơn, chỉ cười nói:
“Ta có quen với em trai ngài, lão rất nhớ ngài đấy!”
Tiên dược hơi mỉm cười nhìn sóng nước mênh mông, nhẹ giọng nói:
“Lời này không giống nó nói, nếu thật sự nhớ ta thì nó đã sớm kết đan phi thăng. Chỉ sợ nhân gian quá nhiều rượu ngon đã làm nó vui đến quên cả trời đất…Còn Mộc Thanh Ca ngươi nói lời này, chẳng lẽ sợ ta là giả sao?”
Nhiễm Nhiễm không ngờ ngài ta chỉ cần liếc mắt cái đã nhìn thấu thân phận nàng, xem ra vị này thực sự có quan hệ với lão rượu tiên, ít ra ngài ta cũng hiểu biết cái đức hạnh của lão. Nghe lão tiên rượu nói hai mươi năm trước nàng và tiên dược cũng là bạn thân, nhìn từ vẻ ngoài mà đánh giá thì ngài ta quả phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
Đợi Nhiễm Nhiễm nói rõ ý đồ, tiên rượu chợt thở dài một tiếng:
“Ngươi lại biết trong tay ta có máu Thanh Long? Từ mùi hương trên người các ngươi cũng có thể đoán ra các ngươi đã từng đi qua long đảo. Phượng Mâu không chịu cho các ngươi máu mà bảo các ngươi đến tìm ta à?”
Phượng Mâu? Nhiễm Nhiễm lắc đầu đáp:
“Ta không biết ai tên Phượng Mâu.”
Tiên dược nhàn nhạt nói:
“Đây là tên ta đặt cho nàng, nàng nói không có tên, ta muốn gọi sao cũng được. Ta nhác thấy đôi mắt của nàng chứa ánh sáng vàng rực như kim phượng nên mới gọi nàng là Phượng Mâu…”
Nghe tiên dược nói thế, Nhiễm Nhiễm lập tức tỉnh ngộ người ngài ta nói là ai. Trên đảo rồng có một vị nữ thần quân có đôi mắt vàng nhạt, trên mặt có vết sẹo, tựa như cũng có chút ít liên hệ với nàng. Chẳng lẽ mấy trăm năm trước lúc nàng đi long đảo mới kết bạn với tiên dược? Nhưng sao thần quân lại dặn không được nhắc nàng ấy với người ngoài?
Quả nhiên tiên dược liền mở miệng hỏi:
“Nàng ấy…giờ có khỏe không?”
Nhiễm Nhiễm chắp tay đáp:
“Lão tiên thứ lỗi, chúng ta được dặn không thể bàn tới việc của thần quân.”
Còn về phần máu Thanh Long sau đó nàng cũng tường thuật lại cho tiên dược. Tiên dược rất kinh ngạc, một lúc lâu sau thì nhìn xa xăm về đám đèn hoa sen đang trôi ra cửa biển, cười khổ:
“Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, mỗi năm ta đều thả đèn ở đây, đèn này sẽ một mạch phiêu lưu trôi về long đảo…Còn tưởng nàng không nhận được, giờ các ngươi đến tìm ta ta cũng biết nàng đã nhận được rồi. Chỉ là vì sao nhận được lại không chịu phản hồi ta, chẳng lẽ nàng chưa tha thứ cho ta?”
Tô Dịch Thủy lúc này mới mở miệng nói:
“Rất nhiều năm trước ở Bích Sơn từng có một con rồng hóa thành thiếu nữ cùng một vị tu sĩ yêu nhau, nhưng Long tộc và Nhân tộc yêu nhau lại vi phạm đạo trời, cuối cùng bị cưỡng ép chia tay, long nữ vì tu sĩ kia mà chịu thiên kiếp đánh mất năm trăm năm đạo hạnh…”
Nét mặt tiên dược khẽ động, hắn trầm mặc đứng trên gò đất mãi một lúc lâu mới đáp lại:
“Đúng, kẻ yêu nhau với long nữ là ta, năm đó ta sưu tầm máu Thanh Long nên thả mấy con chuột lên đảo. Nàng vì bắt ta mà ra khỏi đảo, chúng ta không đánh không quen, rốt cuộc yêu nhau. Sau khi thay ta chắn thiên kiếp, nàng nói yêu đương rất mệt mỏi nên phải trở về, trọn đời trọn kiếp…không gặp lại nhau.”
Tô Dịch Thủy nghe thế thì hơi chau mày, tiên dược ngó hắn một cái, búng tay biến ra một bình ngọc đưa cho Nhiễm Nhiễm:
“Ngươi đưa cái này cho tiên rượu, hắn sẽ biết nên làm thế nào.” – Đoạn lại quay đầu về phía Tô Dịch Thủy – “Ngươi hẳn là Tô Dịch Thủy, ban nãy ngươi có điều gì muốn nói, cứ nói thẳng đi.”
Tô Dịch Thủy cũng không muốn nhiều lời, có điều niệm tình lão không làm khó Nhiễm Nhiễm nên vẫn mở miệng nói:
“Ngươi cũng biết vị trí của long đảo, thật sự nhớ nàng cũng sẽ có cách mà đi, hà tất mỗi năm phải gấp đèn hoa sen làm phiền sông nước?”
Sau khi mất trí, Tô Dịch Thủy mất đi hai mươi năm lắng đọng trầm ổn nên ngôn ngữ sắc bén, một châm đã lấy máu người.
Tiên dược lại cười khổ:
“Ngươi tưởng ta chưa từng tìm nàng sao? Nhưng nàng không chịu gặp thì ta còn có cách gì?”
Tô Dịch Thủy lạnh lùng nói:
“Một người vì ngươi bỏ ra năm trăm năm đạo hạnh, dung nhan bị hủy, nói không yêu ngươi thì ngươi tin liền? Nàng quyết tuyệt thì ngươi cũng thuận nước đẩy thuyền sao? Nếu thật yêu nhau với long tộc thì sợ dù tu vi có cao cũng không thể phi thăng, có lẽ không phải do nàng một nhát cắt đứt tơ tình mà chính là chấp niệm tu tiên của ngươi quá lớn, vượt qua cả nàng nữa. Để tránh cho ngươi phải phân vân lựa chọn, nàng đã quyết định thay ngươi!”
Tiên dược bị nói đến biến sắc, đáy lòng cũng run lên, sau khi thành tiên cũng lâu rồi hắn cũng không có cảm xúc quá mãnh liệt. Hắn thấp giọng nói:
“Nàng nói vậy với ngươi chăng?”
Tô Dịch Thủy lắc đầu, lạnh nhạt trả lời:
“Đoán thôi. Thân là nam nhân còn không giữ được cô gái mình yêu mến thì có thành tiên hay không cũng vô dụng. Nếu thích một người, nào quản nàng là người hay quỷ, dù lên trời xuống đất cũng quyết mãi mãi bên cạnh nàng!”
Lời còn chưa nói xong đã có giọng nữ tử thanh lãnh đáp:
“Ánh mắt phàm tục như thế mà còn nói ra được? Đạo hạnh các ngươi thấp kém sao biết thành tiên khó đến mức nào? Ở đây đã xảy ra chuyện gì, tiên dược, chúng ta nên về động tiên thôi…”
Nhiễm Nhiễm theo tiếng ngó qua chỉ thấy một nữ tử cài sen tím trên đầu đã đến bên cạnh tiên dược, tự nhiên nắm lấy tay hắn, bộ dáng có vẻ là tiên lữ của nhau. Lâu ngày dài tháng làm thần tiên, những tiên nhân có chí hướng hợp nhau sẽ kết thành tiên lữ, dùng chung tiên động cùng tu hành, tuy không gắn bó keo sơn như vợ chồng chốn nhân gian nhưng cùng nhau chơi cờ luyện đan cũng là việc thường thấy.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy Tô Dịch Thủy quá thẳng thừng, sợ hắn lại nhiều lời đắc tội người ta nên kéo tay áo hắn, lại nói “làm phiền rồi” với hai người kia rồi co chân bỏ chạy.
Thính lực của tiên dược không phải tầm thường, dù bọn họ đã đi xa hắn cũng có thể nghe giọng Nhiễm Nhiễm đang nhỏ giọng dạy bảo:
“Nói nhiều vậy làm chi, chuyện tình của ngài ta và thần quân đã là dĩ vãng. Giờ ngài ta đã có người mới, chẳng lẽ ngươi muốn xúi ngài ta lại bội tình bạc nghĩa sao?”
Tô Dịch Thủy hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ta chỉ mong hắn bớt làm bộ làm tịch, sớm đã có người mới còn thả đèn hoa sen mỗi năm vào long đảo là có ý gì? Cầu qua năm người trên đảo sẽ bớt phiền một chút…”
Nghe lời này tiên dược cảm thấy quả tim lại đau đớn vài hồi. Ngọc Liên tiên bèn vận khí bảo vệ tâm mạch hắn, nói:
“Chàng quên lúc thiên kiếp năm xưa chàng đã bị hạ cấm chú không thể động tình sao? Nhanh chóng trở về tu hành đi, lời của một tên oắt lỗ mãng nói chàng không cần để trong lòng.”
Tiên dược nhìn bóng dáng xa xăm của Tô Dịch Thủy, suy tư nói:
“Nghe nói năm đó sau khi Mộc Thanh Ca hồn phi phách tán thì tàn hồn lại được dẫn lên cây, lúc ấy ta còn thắc mắc, cho dù là tiên thì muốn làm cái việc ngược lại ý trời cũng không có khả năng. Tô Dịch Thủy kia làm bằng cách nào? Chỉ nửa viên kết đan của hắn là có thể đảo ngược sinh tử? Nàng không cảm thấy ngoài việc mệnh số của hắn thay đổi thì còn có điểm kỳ quái khác sao?”
Ngọc Liên tiên cũng không quan tâm chuyện nho nhỏ như một nữ tử phàm trần sống lại, nàng quan tâm hơn cả là việc máu Thanh Long đã bị hút khô. Chỉ cần vài giọt máu linh của Thanh Long là có thể làm nên chuyện lớn, bây giờ có kẻ mạo phạm thần linh hút lấy toàn bộ máu thì đến tột cùng là muốn làm gì?
“Chúng ta đi thôi!” – Ngọc Liên tiên lại thúc giục.
Trước đây nàng vốn tu hành với tiên dược, sau này từ đâu chui ra một con rồng vàng khiến chàng rời nàng mà đi, may sao qua một phen khúc chiết thì mọi thứ đã trở về quỹ đạo, cùng nhau sống chung một động, kết làm tiên lữ. Bây giờ nàng không cho phép tiên dược lại vì tình xưa nghĩa cũ mà động lòng phàm, một hồi long kiếp kia đã sớm kết thúc!
Hai người vừa xin được máu Thanh Long còn chưa thông báo cho bọn Khâu Hỉ Nhi đã chạy sốt vó trở về thôn Cùng Kỳ, đến nơi thì phát hiện ra cả ngọn núi đều bị quan binh vây lấy, may là cửa động cũng bị lấp lại. Đây là cách chữa cháy mà lão tiên rượu nghĩ ra, trộn vôi với đất đá lấp cửa động để ngăn hơi nước, tránh cho những người ma hóa ngửi thấy mùi nước suối trong núi mà trở nên điên cuồng. Có điều kẻ giữ động chỉ có lão và Vũ Thần, không thấy bóng Chu Phi Hoa đâu.
Theo lời cả hai thuật lại thì trong đám quan binh dưới núi còn có người của Dị Nhân quán. Khi ấy bọn họ muốn dùng chân hỏa đốt núi, Chu Phi Hoa chỉ đành xuất đầu ngăn cản đấu với họ, bởi vậy hành tung bại lộ bị báo cáo với triều đình. Sau đó một tờ thánh chỉ ban xuống chỉ đích danh Chu Phi Hoa phải về gặp bệ hạ, chỉ cần nàng chịu đi thì tạm thời sẽ không nổi lửa đốt trụi nơi đây, Chu Phi Hoa vì bảo vệ người trên núi nên đành chủ động xuống núi gặp hoàng đế.
Việc này không thể chậm trễ, vậy nên Nhiễm Nhiễm không kịp nói tỉ mỉ với lão tiên rượu về những hung hiểm trên đường và việc gặp anh trai lão, chỉ đem máu Thanh Long giao cho lão tiên, dặn lão nhanh chóng điều chế thuốc giải.
Đám người dưới núi nhìn thì hùng hổ nhưng kỳ thực lại đang hoảng hồn, vậy nên chỉ có thể nhanh chóng chữa khỏi mới có thể đập tan nghi ngờ của họ.