Tích Ý Kéo Dài

Chương 77



Bầu trởi ở kinh thành bị bao phủ bởi không khí u ám, tầm nhìn hạn hẹp, sương mù bao vây quanh những người đi xe đạp qua đường cùng chủ quán ven đường. Nàng có điểm ảo não, nếu biết rằng trong nội thành thời tiết như thế này, nàng sẽ không bắt anh phải dậy sớm để đi bệnh viện kiểm tra lại. Cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt đang tựa lên vai nàng chợp mắt, tay nàng không tự giác bao trùm những ngón tay thon dài của anh, cảm nhận bàn tay anh hơi lạnh nhưng lại có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Đầi của anh hơi giật nhẹ bất an, ho nhẹ hai tiếng, hơi thở như xuyên qua khăn quàng cổ, chạm vào cổ nàng ngứa ngứa. Nàng biết anh không ngủ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, “Anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Thời tiết đầy sương mù như thế này làm cho đường hô hấp của anh vốn đã yếu ớt lại càng thêm khó chịu, trên trong còn đỡ, vừa ra khỏi cửa sắc mặt đã ngưng lại.

“Em nghĩ rằng anh với em là giấy sao?” Anh cười, chống tay ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói, “Mùa đông này dường như đặc biệt dài lâu…” Hình như có một thoáng thở dài.

Nàng biết thời gian này anh thân thể không tốt nên cảm xúc cũng hạ xuống, chỉ là không bộc lộ trước mặt nàng thôi. “Đúng là dài thật, nhưng mùa xuân đã đến rồi…” Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào lũ chim đậu trên cành cây cao, “Anh nhìn thấy không, chim chóc đã trở về rồi…” Đôi mắt cận thị của nàng kỳ thật cũng nhìn không rõ lắm, vẫn khoa chân múa tay ồn ào.

Anh nhịn không được nở nụ cười, “Chừng ấy thì được là bao. Đợi đến tháng ba đi, bên Mật Vân mới thật là nhiều…” Anh dừng một chút mới nói, “Hay là em ở lại thêm đi, chúng ta đi biệt thự ở Mật Vân ở vài ngày?” Nhớ về đàn chim đồng loạt bay lên khỏi mặt nước ở đập chứa, trong ánh mắt anh cũng bắt đầu có ý cười.

Nàng lại im lặng không lên tiếng, đưa tay trái ra đan vào bàn tay phải của anh, thật lâu sau mới nói, “Lần này là ngoại lệ, yêu cầu sếp cho nghỉ hơn một tháng đã là cực hạn, đồng nghiệp đều phải tăng ca hỗ trợ…”

“Công việc so với anh quan trọng hơn, ân?” Ngữ điệu của anh không chậm không vội, khoé miệng vẫn lưu lại ý cười, nhéo nhéo mũi nàng. Nàng còn đang nghiền ngẫm thái độ của anh, điện thoại của anh lại vang lên, có lẽ là người trong công ty, toàn nói chuyện công việc. Nàng cảm thấy nhàm chán, tìm chỗ thoải mái trên vai anh để tựa vào, cũng không nhắm mắt lại, nhìn sương mù bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngẩn người. Di động trong túi rung lên, nàng tiện tay mở tin nhắn ra đọc, nhìn số điện thoại kia, lăng lăng xuất thần.

Ngồi trên ghế đá bên thảm cỏ xanh ngoài bệnh viện, nàng duỗi thẳng hai chân, tay chống ghế ngẩng lên nhìn trời.

“Về chuyện vừa làm việc vừa chuyên tu, Henrry đã đồng ý, có điều còn phải chờ tổng bộ bên kia chính thức xin Columbia University, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn… Dung Ý, bên này đã có đồng sự hỏi han về việc này… Cơ hội đó, tôi không muốn em bỏ qua.”

Nội dung trong tin nhắn của Vincent quay trở về trong đầu nàng, suy nghĩ rối rắm không để ý xung quanh, nàng vẫn chậm chạp mãi không hồi phục. Một bóng người hiện lên, bên cạnh có người ngồi xuống, nàng vẫn không nghiêng đầu.

“Đứng trước ngã tư đường, có phải ai cũng có thể nắm chắc phương hướng của mình không?” Nàng nhìn trời tự nhủ nỉ non.

Hà Vĩnh Tình cười cười, khoé mắt không có nếp nhăn, ánh mắt vẫn có nét tang thương, thở dài nói, “Chị tin rằng mỗi người đều có thể có con đường của riêng mình… Chính là nếu đi lầm đường trên cao tốc, không biết khi nào mới có thể gặp được chỗ quay đầu để vòng trở về…” Cô có chút lo lắng, đưa cốc nước cầm trong tay cho nàng.

Hơi trà nóng bỏng bốc lên, “Sợ nhất là tìm không thấy đường về…” Rất nhiều chuyện, bỏ lỡ là bỏ lỡ, không thể quay đầu.

“Như vậy thì cứ đi tiếp đi, chắc chắn có thể tìm được.” Cô luôn tin tưởng vững chắc rằng phía trước còn có đường, cho nên mới kiên quyết chia tay với Lý Triều như vậy, cho dù đau lòng như thế nào, vẫn tin rằng có thể tới được. Thất thần một hồi mới như sực nhớ ra điều gì, chậm rãi nói, “A di nhờ chị hỏi em lúc nào rảnh, muốn gặp em một chút…”

Dung Ý nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, chung quy là cái gì đến sẽ đến, làm sao lẫn mất được? Chỉ là không thể tưởng tượng được lại là vào thời điểm suy nghĩ hộn độn như bây giờ. Hà Vĩnh Tình ngữ khí khách khí mà chu đáo, nhưng nàng vẫn biết đằng sau là sự chân thật đáng tin, lần đầu tiên tiếp xúc với Lý Tịch, nàng cũng đã lo lắng mà tự đặt ra giới hạn, nhưng rồi vẫn xảy ra.

Giữa trưa, ánh mặt trời tiến hẳn vào trong phòng bệnh, ở góc phòng có máy phun ẩm phát ra âm thanh nho nhỏ, “Xương cốt hồi phục tốt, chỉ có điều chưa thể dùng gậy chống, chân trái không nên chịu nhiều sức nặng, đùi phải cần mát xa một chút…” Vị bác sĩ luôn miệng dặn dò đã bị Lý Tịch không kiên nhẫn đuổi đi rồi, nàng đỡ anh ngồi dậy, ngồi xổm xuống đi giày cho anh, lúc nắm lấy cổ chân gầy giơ xương của anh, không khỏi chạnh lòng, nhịn không được trách cứ, “Chân của anh thậm chí còn bé hơn cả chân em nữa. Em đi rồi anh không được lười biếng đâu đấy, hàng ngày phải kiên trì mátxa và tập luyện…” Cái mũi ê ẩm.

“Sao những lời này nghe có vẻ không được tự nhiên?” Anh nhíu máy, quay đầu lại nhẹ giọng an ủi nàng, “Chờ thêm vài ngày nữa khoẻ hơn, anh thu xếp với người nhà xong liền trở về…” Vỗ vỗ đầu nàng, trong mắt lại vẫn có băn khoăn. Lần này chuyện ồn ào như vậy, trong nhà không thể không biết, Lý Triều đã ra mặt giải quyết, nhưng không nghĩ sẽ có thể che giấu.

Không muốn làm không khí ngưng lại như vậy, anh bỗng nhiên đề nghị nói, “Tối nay ra ngoài ăn nhé? Có chỗ làm đồ ăn được lắm, nhớ tới đã thèm…” Kỳ thật cũng không phải khoa trương, cả tháng nay anh đều phải ăn cháo, hết cháo thuốc lại đến cháo dinh dưỡng, cháo tay gấu, loạn thất bát tao khiến cho đầu lưỡi anh chịu không nổi, thật là khổ sở hết mức.

Nàng mang nạng qua cho anh, đỡ anh đứng dậy, nghe được những lời này chợt sửng sốt nói, “Hôm nay trùng hợp có đồng sự qua đây công tác, muốn em ra ngoài ăn cơm cùng cô ấy…”

“Nga… Vậy anh về nhà chờ em cũng được.” Anh đáp lại, không có thất vọng, lại lập tức hỏi nàng, “Em đã biết đi ăn ở đâu chưa? Hay để anh đặt chỗ ở nhà hàng cho em…”

Nàng hồ nghi theo dõi vẻ mặt anh, thấy không có vấn đề gì mới hết sợ hãi nói, “Sao gần đây anh càng ngày càng có xu hướng phát triển thành tiểu tướng công thế nhỉ?”

Anh nhếch môi lộ ra hàm răng đều trắng muốt, cười đến quỷ dị, “Nhà có vợ đẹp, không giữ không được a!” Nàng đang căng thẳng bị anh chọc cho bật cười, đáy mắt vẫn mang một tia đen tối như cũ.

Nàng không ngồi cùng xe với Lý Tịch khi ra viện, có xe khác đến đón nàng. Là xe Audi hết sức bình thường, người tới đón nàng ngồi ở ghế phụ, cung kính mở cửa sau cho nàng, mỉm cười nói, “Xin chào, Dung tiểu thư.” Là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuỏi, mặc comple đen tươm tất, thoạt nhìn giống như thư kí, nhưng người bình thường chưa chắc đã sánh bằng.

Lòng nàng không yên, xe cuối cùng dừng lại ở một khoảng sân sâu bên trong, có lẽ là ở khu vực giao giữa Nam Hải với Trường An, sân to rộng trước căn biệt thự bên trong. Đứng trước cánh cổng sơn đỏ, nàng tự nhiên thấy hồi hộp, tay run lên. Vị tiên sinh kia ấn mật mã mở khoá, dẫn nàng qua cổng lớn, xuyên qua cửa thuỳ hoa, đi qua sân mới vào đến đại sảnh. Phòng thật rộng lớn, không có hơi người, thoạt nhìn cảm giác không phải nơi có người ở thường xuyên.

Kỳ thật mẹ anh nhìn rất trẻ, khí chất lại cao sang, so với trên ti vi thì còn ung dung hào phóng hơn. Thấy nàng tiến vào, bà thân thiết nói, “Trước đây đã nghe Vĩnh Tình nhắc tới Dung tiểu thư, vẫn mong có cơ hội gặp mặt một lần. Thân thể Tịch Tử không tốt, nghe nói thời gian trước vẫn là nhờ cô chiếu cố, vất vả rồi.” Bà tự tay rót trà cho Dung Ý, giống như đối đãi với khách bình thường, hoà ái thân thiết.

Dung Ý vẫn có chút hồi hộp, vội vàng mở miệng nói lời cảm tạ, tươi cười thản nhiên, trong lòng không biết nghĩ sao. Là trà xanh Lục An, hương ngát tự nhiên, phiến lá xoay tròn trong chén nước trong suốt, nhìn rất đẹp.

“Tịch Tử từ nhỏ thân thể đã không khoẻ, vẫn ở bên cạnh ông ngoại, được ông ngoại nuông chiều, trong khi đó, ta cùng cha nó bận việc, nên vô tình khiến cho nó có tính cách tuỳ hứng bừa bãi… Lần này nó xảy ra tai nạn ở Thượng Hải, phong ba không nhỏ, Lý Triều bất đắc dĩ kể rõ ngọn nguồn với ta, ta cũng đã răn dạy qua nó, chỉ có điều hiện tại cha nó vẫn tức giận nên ta chưa dám để Tịch Tử trở về…” Bà vẫn nói về chuyện nhà bọn họ, những chuyện vụn vặt không đầu không cuối, tựa hồ không có chút xa lạ.

“Cháu cũng biết Vĩnh Tình rồi đấy, chuyện của con bé với Lý Triều đã khiến cả hai nhà ồn ào huyên náo… Nó không phải không thương Lý Triều, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Lúc nó chia tay với Lý Triều, khóc nói với ta rằng không có cách nào. Kỳ thật, thế giới này rất công bằng, muốn được cái gì đó, tất nhiên cũng phải chấp nhận áp lực vô hình…”

Lời của bà có chút than thở vô thanh vô tức, câu mạt mà trầm mặc. Có vẻ tiếc nuối, lại dường như rộng rãi, làm cho Dung Ý không rõ lắm. Ngón tay vuốt qua hoa văn trên chén trà, nhẹ nhàng gọi, “A di…”

“Tính cách của Tịch Tử ta biết, nó tuy rằng bên ngoài vẫn tỏ vẻ cợt nhả không đứng đắn, nhưng đã xác định là chuyện cả đời, nó vì cháu làm bao nhiêu chuyện như vậy, chắc chắn là thích cháu. Cha mẹ nào cũng mong con mình hạnh phúc, ta cũng không phải đối hai đứa ở bên nhau. Chỉ có điều, nhà cao cửa rộng, bên ngoài là trời là đất, muốn bước chân vào lại là chuyện khác. Vĩnh Tình từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Lý Triều mà còn cảm thấy áp lực, huống chi là cháu?”

Cuối cùng vị thư ký tiên sinh kia trước khi đưa nàng ra về còn đưa cho nàng một cái túi, “Dung tiểu thư, đây là của mẹ Tịch Tử bảo tôi giao cho cô.”

Lòng nàng run rẩy một chút, không kịp phản ứng, thật lâu sau mới vụng về nhận lấy, nói lời cảm ơn. Khéo léo từ chối đề nghị đưa nàng về, một mình bước chậm rãi trong ngõ nhỏ. Kỳ thật nàng cũng không biết chính mình nên làm gì, đi một đoạn mệt mỏi, tuỳ tiện tìm một quán ăn ngồi xuống.

Bầu trời dần dần tối, quán ăn đông dần lên, nàng gọi một bát bánh trẻo nhưng lại không ăn. Nhìn cái túi vị thư ký kia giao cho nàng, chần chừ không dám mở ra. Nàng sợ, tự nhiên nhớ tới cảnh mẹ Dương Miễn đưa cho nàng 5 vạn để xoá sạch dây dưa, lúc đưa tay tháo dây buộc ra, tay khẽ run lên. Gói giấy to mà mỏng, bên trong chỉ có hai tờ giấy. Những chuyện thoáng qua trong quá khứ, những chuyện nàng khao khát muốn biết, trong nháy mắt đập vào mắt, làm cho nàng không thể nào phản ứng.

Lý do bọn họ không nên ở bên nhau, không phải nàng không nghĩ tới, nhưng trong mớ rối rắm như tơ vò của nàng, quả thực nàng đã xem nhẹ chuyện này. Nàng cảm thấy mình thật đáng cười, chỉ cần một điểm này thôi cũng đã làm cho chính mình không thể nào chống đỡ. Người nhà của anh quả nhiên không giống bình thường, chỉ là ôn nhu khuyên bảo vài câu, không hề giống mẹ Dương Miễn dùng cách ép buộc nàng, mà chỉ cần vài câu nhẹ nhàng cũng đã đủ làm cho nàng tan rã.

Ban đêm rất lạnh, gió từ cửa sổ xe tràn vào làm cho nàng lạnh run, nàng lại nghĩ gió lạnh có thể làm cho mình thanh tỉnh một chút. Cuối cùng bảo lái xe dừng lại ở sườn núi, nàng nhìn ánh sáng nho nhỏ trong biệt thự kia, đi bộ. Kỳ thật đường không xa, nhưng nàng đi được lại thật là vất vả. Ngay cả khi học chạy 1500m trong trường, nàng mệt muốn khóc nhưng cũng không đến mức này, mỗi giây hô hấp đều chịu giày vò.

Lúc vào cửa, trong đại sảnh có ngọn đèn mờ nhạt, phòng lại ở trên cao, cảm giác trống rỗng. Đi qua cửa, thấy Lý Tịch nghiêng ngả tựa vào ghế dựa ngủ, lòng của nàng nảy lên một tiếng. Anh ôm gối tựa ở sô pha, mặt dán vào hình thêu trên vỏ gối, thánh thiện như đứa trẻ. Trên người anh có cái chăn mỏng, có lẽ là a di trước khi đi đã đắp cho anh. Trước mặt là cái bàn bừa bãi một loạt sách vở cùng văn kiện, nàng nhẹ nhàng rón rén đi qua rút gối ra đặt ra sau gáy anh, rồi xoay người ôm lấy chân anh đặt lên sô pha, không ngờ lại làm anh tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nói, “Em về rồi à?”

“Sao anh lại ngủ ở đây? Lỡ cảm lạnh thì sao?” Nàng thấp giọng nói chuyện, trong đại sảnh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tí tách bên ngoài.

“Chờ em.” Anh thuận miệng đáp, kéo nàng vào trong lòng.

Nàng vẫn không nhúc nhích, lời muốn nói nuốt vào trong cổ lại không cất nên lời, thật lâu sau mới nói, “Nếu đêm nay em không về thì sao?”

“Anh vẫn chờ, đợi đến lúc em trở về…” Anh nhẹ nhàng nói, vừa tỉnh ngủ, giọng hơi khàn khàn đầy mê hoặc. Nàng rúc đầu vào gáy anh, đôi môi hơi lạnh đụng vào động mạch ấm áp ở gáy anh, không muốn nói thêm.

Sửa lại ngày đăng ký trên vé máy bay, nàng rời Bắc Kinh. Lúc máy bay hạ cánh xuống W thị, nàng đã gọi cho Vincent xin phép rồi, tay nắm chặt túi văn kiện bên trong có hai tờ giấy, ở nơi thành thị xa lạ này, chính là cái nàng dựa vào để tìm kiếm sinh mệnh của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.