Một tiếng kêu thảm thiết truyền lại từ xa trong màn đêm đại mạc, tên sa
đạo đi đầu trúng tên, ôm yết hầu gục xuống, mũi tên xuyên qua thân thể
vẫn chưa hết dư kình, tiếp tục trúng tên thứ hai, máu bắn tung lên dưới
ánh sao tựa như một đóa hoa thê lương.
Chỉ một mũi tên mà sa đạo chết mất một tên, bị thương một tên.
Khốc Liệt vương tử cưỡi một thớt hoàng mã thần tuấn nhất, đi ở giữa đội ngũ
sa đạo, vừa tiếp nhận lời chúc tụng của thủ hạ vừa nghĩ cách bắt được mỹ nữ Hồng Cầm của Tỵ Tuyết thành rồi giày vò một phen.
Hắn vừa dẫn Cuồng Phong Sa Đạo phục kích thành công, giết sạch hơn ba mươi Tỵ Tuyết chiến sĩ, thu được khá nhiều da dê, đang lúc hứng chí nhất, tính rằng
chỉ phải đuổi theo ba kẻ, trước mặt lại có lưu sa cản đường, coi như đối phương thành đồ trong túi, nên cũng không phái kị sỹ đi trinh sát. Nào
ngờ đối phương lại chủ động phục kích, trong lúc bất phòng, hai huynh đệ đi trước đã gục ngã, trận thế phe mình đại loạn, hắn đang kinh hãi, vừa kịp nhận rõ phương hướng địch nhân, tên của Kha Đô bắn tới, một tên sa
đạo khác trúng tên rớt khỏi lưng ngựa, tiếng chửi rủa đồng loạt vang
lên.
Cuồng Phong Sa Đạo đều trải qua nhiều trận chiến, ứng biến
cực nhanh, tuy được thấy uy lực của Hô Vô Nhiễm nhưng vẫn không sợ, theo lệnh của Khốc Liệt vương tử, hai chục kị sĩ đi đầu vung đao xông tới,
số còn lại chấn chỉnh đội hình, bình tĩnh tản ra chặn đường rút của hai
người, hiển nhiên đã được huấn luyện.
Nhất thời cả Bộc Hỏa Sa Mạc vang lên tiếng hò hét.
Hai người có ý dụ địch, vừa bắn vừa lùi, Hô Vô Nhiễm liên châu phát ra chín mũi tên, chín tên sa đạo gục xuống, Kha Đô cũng không tệ hơn, bắn chết
được chín tên sa đạo, bất giác y cũng sinh lòng khâm phục tiễn thuật của đối phương.
Thuật huấn luyện ngựa của sa đạo trên đại mạc quả
nhiên xứng danh, sau mấy hơi thở, đội tiên phong hơn hai chục tên đã đến gần năm mươi bước. Hô Vô Nhiễm lùi đến sát vùng lưu sa, soái kỳ của
Khốc Liệt vương tử ở cách một dặm, muốn dụ đại binh của địch, tất phải
giải quyết hơn mười tên sa đạo đã, bèn cười vang với Kha Đô: “Huynh đệ
vừa lùi vừa dùng cung tên, ta ngăn địch nhân.” Đoạn lật tay rút trường
cung trên lưng, bạt đao nhảy lên ngựa, nghênh đón tên sa đạo đầu tiên
xông tới.
Kha Đô thấy Hô Vô Nhiễm không cần mình tiến sát, biết y rất tin vào võ công bản thân, cung tiễn trong tay không ngừng bắn ra,
cưỡi chiến mã từ từ lui lại, lên tiếng: “Hô đại ca nên nhớ giết xong
mười lăm tên là rút lui ngay, đừng quá ham giết địch.”
Hô Vô
Nhiễm giục ngựa xông lên một gò cát nhỏ, rút một mũi tên ra nhưng thấy
y, tên sa đạo đi đầu buông lời ô uế, mắt lộ hung quang, hung hãn vung
lang nha bổng bổ mạnh xuống.
Kị binh tác chiến khác hẳn kiểu
chiến đấu tầm thường, không chú trọng tiểu xảo linh động, mà thiên về
thế trầm lực trọng, một bổng này hàm chứa cả xung lực của chiến mã, e
rằng không dưới ngàn cân.
Hô Vô Nhiễm biết không thể lực đấu, dù
chặn được đòn đánh như Thái Sơn áp đỉnh này chắc chiến mã cũng không
chịu nổi. Trong khoảnh khắc đó, y bộc lộ võ công và kị thuật hơn người
của Tỵ Tuyết thành đệ nhất dũng sĩ, hai chân quặp chặt, vận lực lên eo,
chiến mã đang cưỡi linh xảo quay người, vừa hay tránh khỏi, y lướt qua
bên mình địch nhân, đao quang xán lạn lóe lên, đập mạnh vào trường
thương của địch, hoa lửa bắn tung tóe.
Tên sa đạo cầm
lang nha bổng đánh hụt, lướt qua mình Hô Vô Nhiễm nhưng không kịp thu
thế, cây bổng đánh xuống đất, trong tiếng chiến mã hý cắt đôi người.
Toán sa đạo còn lại thấy Hô Vô Nhiễm kiêu dũng vô cùng nhưng vẫn không sợ,
hung tính đại phát, nhất thời không buồn để ý đến Kha Đô đang thoái lui, bao nhiêu binh khí hạng nặng, từ trường thương, loan đao, trọng kích,
lưu tinh chùy, trảm mã câu đều tấn công vào Hô Vô Nhiễm.
“Choang
choang…” mấy tiếng vang động, tiếng kêu thảm vang lên trong vùng hoa
lửa cùng huyết vụ. Hô Vô Nhiễm tả xung hữu đột dùng chiêu thức tinh diệu và kị thuật linh động xuyên qua sa đạo, mấy vết thương đầm đìa máu trên vai và lưng đổi lại bằng năm xác địch nhân ngã xuống. Ba tên bị y giết, hai tên bị thần tiễn của Kha Đô kết liễu.
Hô Vô Nhiễm quay đầu
ngựa, trường đao dài năm thước chỉ vào bảy tên sa đạo còn lại, cũng
không thèm băng bó vết thương mà chuyển đao sang tay trái, hít sâu nhằm
khôi phục cánh tay phải tê cứng vì chấn động.
Trong lúc quần
chiến, y căn bản không thể tránh được mọi binh khí công tới, chỉ biết
phán đoán trong sát na, dùng thân thể đón lấy binh khí có lực sát thương kém nhất. Vết thương và vết đao tuy không trí mệnh nhưng nếu cố ý tốc
chiến tốc quyết, lượng máu tràn ra sẽ khiến y mất chiến lực.
Phía sau y nửa dặm là hơn ngàn tên sa đạo cùng gầm gào, tiếng vó ngựa hỗn tạp đang áp sát.
Máu tươi và cơn đau kích phát chiến chí cao vời của Hô Vô Nhiễm. Y cười
vang, giục ngựa vung đao lao vào trường đồ sát thảm liệt.
“Mười
bốn, mười lăm, mười sáu…” Y vận lực chém gãy một ngọn trường thương,
định giải quyết địch nhân nhưng tên sa đạo cuối cùng ôm cổ gục xuống, bị tên của Kha Đô bắn hạ.
Y giục ngựa chạy quanh, thời gian tuy
ngắn nhưng tình huống chiến đấu khá ác liệt, mười hai thi thể ngổn
ngang, mấy con chiến mã giãy giụa trong đám binh khí gãy, máu đã bị cát
hút khô, chỉ còn lại một vùng đỏ rực.
Đại quân sa đạo cách trăm
bước, tên không ngừng bắn tới nhưng vì cự ly quá xa nên đến nơi đều đã
hết đà, dễ dàng bị cây đao gạt xuống.
Tà áo xanh của Hô Vô Nhiễm
thấm đẫm máu, không hiểu là máu của địch nhân hay bản thân, y vội xé vạt áo bao lại mấy chỗ đau rát, giơ ngón tay cái với Kha Đô: “Huynh đệ, ta
giết được mười sáu tên.”
Kha Đô nghiêm mặt: “Tiểu đệ chỉ giết được mười hai tên, còn ba tên nữa mới đủ vốn.”
Hô Vô Nhiễm ngạo nghễ nhìn về phía trước, cười vang: “Muốn giết sa đạo còn nhiều cơ hội mà.”
Kha Đô ngẩng nhìn ánh trăng như nước, đại quân sa đạo cơ hồ không biết đến
trận chiến, vẫn từ từ tiến tới, hiển nhiên chúng hiểu đang ở trong khu
vực của lưu sa nên phải hành quân cẩn thận. Tuy chúng không tiến tới với uy thế hùng tráng, chỉ từng bước áp sát nhưng vẫn tạo ra áp lực trầm
trọng.
Trong trận chiến ban nãy, Hô Vô Nhiễm tận lực lưu ý không
để ngựa thụ thương, thành ra bản thân bị dính mấy vết thương, bèn thở
phào rồi hít sâu một hơi, gào lớn đại quân sa đạo: “Khốc Liệt vương tử,
có dám tử chiến với Tỵ Tuyết dũng sĩ Hô Vô Nhiễm chăng?”
Kha Đô
thấy y đối diện với hơn ngàn địch nhân mà không hề hoảng sợ, ngược lại
hào khí tận hiện, bèn giục ngựa đến đứng sóng vai, không tỏ ra khiêm
cung như thường ngày mà cười vang: “Khốc Liệt mà dám đấu với ta trăm
chiêu, Thiết Soái thân vệ Kha Đô lập tức tự vẫn.”
Hô Vô Nhiễm
biết gã kích nộ địch nhân, hòng khiến chúng toàn lực xông lên sa vào lưu sa, y cũng tiến lên mấy bước, vừa chặn mũi tên nhắm vào mình vừa cười:
“Khốc Liệt vương tử võ công thấp kém, lại nhát chết như thế, sao dám
quyết chiến với Thiết Soái thân vệ, chi bằng huynh đệ chỉ thủ không
công, nhường hắn mười chiêu, không thì mới mấy chiêu đã lấy được cái đầu chó má đó, ô nhục cả bảo đao.”
Hai người cười nói như không, cơ hồ không coi hơn ngàn tên sa đạo vào đâu.
Chúng sa đạo ồn ào, tiếng Khốc Liệt từ trong đám đông truyền lại: “Để lại bảo châu mỹ nữ, các ngươi sẽ được toàn thây.” Nghe hắn ngữ khí bình tĩnh,
hình như không để tâm đến lời nhục mạ của hai người, không cho thủ hạ
manh động.
Hô Vô Nhiễm ngạo nghễ đứng trước địch trận, cười to:
“Bảo chân trên mình ta, có bản lĩnh cứ đến lấy.” Nói chậm nhưng diễn
tiến cực nhanh, y lần tay xuống eo, cắm đao vào vỏ, gương cung lắp tên
kéo căng, “soạt soạt soạt soạt”, bắn liền bốn mũi vào soái kỳ của sa
đạo.
Soái kỳ tuy lớn bằng cổ tay nhưng bị liên châu tứ tiễn cũng bắn trúng một điểm, nên không chịu nổi, “cắc”, lá cờ gãy gục.
Cây cung trong tay Hô Vô Nhiễm do Tỵ Tuyết thành đặc chế, đài chế tạo bằng
sắt, dây làm từ gân nai, phối hợp với lực cánh tay cực mạnh, xạ trình
cực xa, địch nhân tuy cách trăm bước mà vẫn nằm trong tầm uy hiếp. Hơn
nữa y tấn công bất ngờ, bắn cờ chứ không bắn người, nên tất thảy đều
không kịp phòng bị, mặc cho y thành công.
Cuồng Phong Sa Đạo tung hoành đại mạc xưa nay chưa bị vũ nhục hay miệt thị như thế bao giờ, mặc kệ tiếng chỉ huy của Khốc Liệt vương tử, cùng hò hét phóng ngựa tới như thủy triều.
Hô Vô Nhiễm chiến đấu đã lâu, gần như thoát lực, bốn mũi tên vừa rồi đã dốc hết sở năng, mấy vết trọng thương trên mình nứt
toác, liền hiểu rằng không thể dằng dai, kế dụ địch cũng đã thành, lập
tức cùng Kha Đô rút ngay.
Đến chỗ Hồng Cầm, ba người nhìn nhau,
hiểu rõ tâm ý, mặc kệ ngựa đang mệt, dốc sức vung roi. Hồng Cầm đi
trước, Hô, Kha đoạn hậu, lao thẳng vào vùng đầm lầy lưu sa.
Loạn tiễn như mưa ập tới, đều bị Hô Vô Nhiễm và Kha Đô dụng đao gạt đi.
Đi được chừng mấy chục bước, sau lưng lại vang lên tiếng người ngựa réo
vang, nhóm sa đạo đi đầu đã ngập vào lưu sa, định dừng lại nhưng bị nhân mã tràn tới phía sau, loạn thành một đám.
Hô Vô Nhiễm hít sâu
một hơi, ngoái lại cười to: “Khốc Liệt vương tử ngươi có tài, cứ việc
vào trong đầm lưu sa lấy bảo châu và mỹ nữ.”
Khốc Liệt vương tử
dừng ngựa bên bờ lưu sa, nhìn vùng cát mênh mang, cho rằng cả ba chết
chắc, rít lên lanh lảnh: “Suối vàng xa lắm, bản vương không tiện đưa
xa.”
Giọng Kha Đô từ xa truyền lại: “Hôm nay đã thấy bản lĩnh của Cuồng Phong Sa Đạo, cũng thế mà thôi, ha ha…”
Dù Khốc Liệt vương tử lạnh lùng nhưng đối mặt với tình cảnh hao binh tổn
tướng vô ích này cũng không ngăn được lửa giận, gầm lên quay đi, sai
toán sa đạo theo hầu cứu những tên rớt vào lưu sa.
oOo
Đây là vùng đất tử vong nóng bỏng, cát vàng hút được bao nhiêu hơi nóng từ
ban ngày giờ trào hết ra. Tất cả đều ngừng lại, chỉ còn nhiệt lãng cùng
nhiệt phong ào ạt bốc lên từ mặt đất, không khí oi bức không chỉ khiến
người ta khó chịu như đang bị hấp mà thể lực cũng hao tổn cực nhanh.
Từ chân trời dâng lên mây đen dày đặc, cát đá từ tốn chuyển động, cuồng phong liên tục quét tới, sắp có bão cát.
Ba người phóng ngựa vào vùng lưu sa mới hai, ba thời thần, đi được bảy,
tám dặm, chiến mã mỏi mệt dần. Trước mắt họ cát vàng mênh mông, không có tận cùng, tốc độ của chiến mã chậm hẳn, nếu không phải Hồng Cầm buộc gỗ lên vó chúng, chỉ sợ họ sớm sa vào lưu sa rồi.
Trải qua một phen khổ đấu, con ngựa của Hô Vô Nhiễm không chịu nổi, hý lên vang vọng, chân khuỵu xuống, hất y ngã xuống.
Hô Vô Nhiễm bất ngờ, hiểu rằng mọi sự không ổn, tung mình nửa vòng trên
không, kịp thời điều chỉnh thân hình, đáp chân xuống, nhưng xung lực
giáng xuống quá mạnh mới đứng vững, lưu sa nhỏ xíu dĩ nhiên liến qua gót chân. Y lạnh buốt trong lòng, định phát lực tránh đi, nhưng dưới chân
mềm nhũn, lấy đâu ra chỗ tá lực, mới hơi chần chừ, lưu sa đã hút chân y, cơ hồ có một luồng lực hút cực mạnh kéo y xuống lòng đất…
Hồng Cầm hô lên kinh hãi, tuy nàng quyết tử song không thể trơ mắt nhìn
người thương thảm tử, định bất chấp tất cả đến cứu, Kha Đô lập tức vung
roi ngựa quấn lấy eo Hô Vô Nhiễm, vừa phát kình vừa mượn sức ngựa, kéo
bật y lên.
Hai chân Hô Vô Nhiễm thoát khốn, cảm kích nhìn Kha Đô, hiểu rằng đại hạn sắp giáng xuống, Kha Đô tuy kịp thời cứu y song cũng
vứt đi nửa tính mạng. Y tâm cao khí ngạo, tâm chí kiên nhẫn, không muốn
mình thành gánh nặng cho gã, liền bạt trường đao cắt dây. Kha Đô lạnh
lùng ngoái lại: “Nếu đại ca cắt dây, từ giờ chúng ta không còn là huynh
đệ.”
Cách đó mấy chục bước, thớt hồng mã của Hô Vô Nhiễm chìm nửa người xuống lưu sa, hý lên đau đớn.
Hô Vô Nhiễm nóng bỏng trong lòng, ý chí cầu sinh dấy lên, dốc lực lao tới, tận lực giảm nhẹ lực kéo của Kha Đô: “Hảo huynh đệ, chúng ta đánh cuộc
với ông trời một phen.”
Trong vùng lưu sa, có khi đi mấy chục
bước đã chạm nền đất cứng, có khi đi mấy dặm vẫn là đầm lầy, quả thật
chỉ biết đánh cuộc với thiên ý. Nhưng sức người có hạn, hà huống cả hai
ban nãy đã khổ đấu, Hô Vô Nhiễm tiêu hao gần hết thể lực, mấy vết thương trên mình chảy máu không ngừng, cứ lao đi theo kiểu tổn hao chân nguyên thế này, không mấy mà kiệt lực.
Hồng Cầm kinh hãi kêu lên, chỉ sáng bên trái: “Có bão cát.”
Bên trái mù mịt cát bụi, cuồng phong cuốn theo cát vàng thành từng cơn sóng cao chừng ba thước, như một bức tường ập vào ba người.
Hô Vô Nhiễm gầm lên: “Theo hướng gió mà đi…” Mới mở mồm, cát tràn đầy ngay.
Con ngựa biết được bão cát lợi hại, không đợi chủ nhân vung roi đã chuyển
hướng. Nhất thời trước mắt toàn cát, bên tai tiếng gió rít ù ù, thiên
địa ảm đạm. Tuy mắt không nhìn rõ, mồm không thở được, toàn thân bị cát
quất đau nhói nhưng thuận chiều gió khiến cả ba tiết kiệm được nhiều sức lực.
Bão cát trong mạc nổi lên bất ngờ, phương hướng thay đổi
liên tục, ba người bị trận cuồng phong thổi cho quay cuồng, không phân
biệt được hướng nào với hướng nào, chỉ biết thuận theo hướng gió, cũng
may trận não này lướt qua nhanh, không lâu sau đã tan.
Đi thêm
mấy dặm, con ngựa của Kha Đô cũng không chịu nổi, sùi bọt mép trắng xóa, sắp gục xuống. Con bạch mã của Hồng Cầm thần tuấn hơn hết, còn chịu
đựng được.
Nàng vung roi, cuốn lấy mình Kha Đô: “Cố gắng lên, chúng ta nhất định thoát được.”
Con ngựa của gã hý vang, gục xuống. Gã chuẩn bị trước nên phi thân xuống,
nắm lấy đuôi ngựa của Hồng Cầm, tay kia chộp tay Hô Vô Nhiễm.
Ba người và con ngựa chật vật đấu tranh với ông trời.
Nhưng con bạch mã cũng không chịu nổi trọng lượng của ba người, dần toát mồ hôi, miệng phun bọt trắng.
Hô Vô Nhiễm hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, móc hộp ngọc đựng Ngưng Lộ bảo
châu và tuyết liên đưa cho Kha Đô, định lên tiếng nhưng chỉ thở phì phò
nổi.
Kha Đô minh bạch ý của y, không đón lấy mà dụng kình đẩy lại, hàm ý rõ ràng không để y buông xuôi một mình.
Gương mặt Hồng Cầm cũng bị gió thổi khô rang, nước mắt không thể chảy ra, lạc giọng gào lên: “Muốn chết phải chết cùng, muội sẽ không sống một mình.”
Chợt con bạch mã hý vang, chạy về bên phải.
Ba người ngẩng đầu lên, bất giác đại hỷ, cách đó nửa dặm về bên phải có một vùng đen ngòm, hình như là một khu rừng.
Ý niệm cầu sinh kích phát tiềm năng sau cùng của thân thể, cả ba dốc tàn
lực loạng choạng chạy thêm mấy bước, sau cùng cũng đặt chân lên mặt đất, bạch mã cũng kiệt lực, hai chân mềm nhũn gục xuống, hất Hồng Cầm ngã
nhào.
Ba người tìm thấy đường sống trong cái chết, thoát khỏi đại nạn, bất giác nhẹ lòng, ngả mình xuống đất, lập tức có cảm giác tứ chi
tan rã, yết hầu như đang nuốt than hồng, muốn ngủ mà không nhắm nổi mắt.
Hô Vô Nhiễm tiêu hao sạch thể lực, gần như hư thoát.
Kha Đô còn lại đôi chút thể năng, chợt có cảm giác khác thường, ngẩng lên
thấy trong vùng tối tăm trước lúc lê minh, khu rừng gai lóe sáng mấy đôi mắt xanh lấp lánh. Mấy đốm sang di động cực nhanh, tựa hồ đom đóm trong đêm, lại như quỷ hỏa ở bãi tha ma, thoáng kèm theo hơi lạnh. Gã định
đứng dậy dò xét, nhưng toàn thân mềm nhũn, cố gắng hét lên: “Là gì nhỉ?”
Hô Vô Nhiễm ngẩng nhìn trời, không buồn nhìn tới mà lẩm bẩm: “Sa đạo sao? Ta thật sự bội phục Khốc Liệt vương tử…”
“Không, không phải sa đạo.” Hồng Cầm là người duy nhất đứng dậy được, cầm đoản đao trong tay, run giọng: “Là đàn sói.”