Không có ai là hoàn mỹ cả, Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn cũng có những thất sách, ví dụ như việc tuyển người môi giới chứng khoán lần này, ở Hồng Kong đã tuyển 15 người, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đủ dùng. Đương nhiên ở Hồng Kong chỉ tính đến việc phân chia, nếu phân chia ở sáu nơi thôi thì không vấn đề gì, nhưng hiện giờ việc phân chia không hề đơn giản như vậy.
Với tính cách của Lục Thiếu Hoa, việc kiếm tiền hắn nhất định sẽ tranh thủ thu được nhiều lợi nhuận nhất, nhưng đối với thị trường chứng khoán dùng kế gì để thu được lợi nhuận càng cao đây? Lục Thiếu Hoa đã trải qua sự kiện ngày thứ Hai đen tối, đương nhiên phải biết dùng chế độ đặt cọc, phải có bản kế hoạch sử dụng vốn thì mới thể làm tăng số vốn lên tối đa.
Theo dự tính của Lục Thiếu Hoa, thời khắc tấn công toàn diện thị trường chứng khoán vẫn còn phải đợi đến hơn vài tháng nữa, đến lúc đó, vốn đã sớm không còn đơn giản là vài trăm triệu nữa, một lần vay ngân hàng số tiền khổng lồ phải có bản kế hoạch sử dụng vốn, dự đoán rất khó, cho nên lại phải phân chia, phải phân chia làm kế hoạch sử dụng vốn, đây là một việc khó, do đó Lục Thiếu Hoa mới cảm nhận sâu sắc là không đủ nhân lực.
– Minh Chương, lúc ở Hồng Kông, em bảo anh đăng ký công ty Ly Ngạn, anh đăng ký mấy công ty?
Lục Thiếu Hoa không mảy may quan tâm tới chuyện này, đương nhiên là không biết, chỉ có thể hỏi Lưu Minh Chương.
– Tổng cộng tôi đã đăng ký 13 công ty rồi.
Lưu Minh Chương tích cực nói.
– Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu.
– Lý tiên sinh, tôi có việc cần nhờ anh làm một việc, là tuyển môi giới chứng khoán, tuyển 14 người nhé, phân thành bảy tổ. Còn về việc sắp xếp thế nào, Minh Chương tự biết.
Lục Thiếu Hoa định thế này, hiện giờ trừ số nhân viên ở 13 công ty Ly Ngạn đi Hồng Kong ra thì đội ngũ 5 tổ và một tổ mình hắn kiểm soát, vẫn còn lại bảy tổ.
– Được rồi.
Lý Tông Ân gật gật đầu vui mừng, tay nắm lại, trong lòng hét toáng lên: “Cuối cùng cũng làm được rồi, cuối cùng cũng làm được rồi.”
Quả thật, trong giai đoạn này cũng tủi thân y, một tay môi giới chứng khoán xuất sắc lại làm công việc phiên dịch, nói ra lại không khiến người ta cười rụng răng hàm rồi mới lạ.
– Tốt rồi! Các anh giải quyết việc mau chóng, nhớ là yêu cầu của tôi chỉ có một điểm, bảo mật.
Lục Thiếu Hoa nói vẻ mặt đầy nghiêm túc.
– Tôi biết rồi.
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân tận tâm nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vài ngày bỗng chốc đã trôi qua, đã đến tháng bảy rồi. Lục Thiếu Hoa mấy ngày nay cũng xem ra không rảnh rang nữa, thường xuyên xem báo cáo của Hà Thừa Ích mang về. Cũng không biết Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn dùng thủ đoạn gì, chưa đến vài ngày đã bán được gần một tỉ đô la tiền đất.
Không! Có lẽ không nên nói hai người bọn họ dùng thủ đoạn gì mà là người Nhật Bản quá điên khùng.
Lục Thiếu Hoa thấy bán đất càng ngày càng nhanh, cũng từng cố ý hỏi qua Hà Thừa Ích, mà câu trả lời của y lại là, một phần là vì có một công ty lớn thu mua xong đã rút, cái đó mới làm cho Lục Thiếu Hoa hiểu ra.
Năm ngày tháng bảy đã trôi qua, tối nay, Hà Thừa Ích hai người bọn họ trở về, đưa báo cáo cho Lục Thiếu Hoa, không nói câu nào, hai người bọn họ đều nằm trên ghế sô pha, tỏ ra rất mệt mỏi, không cử động gì.
Vài ngày nay, bọn họ bận ngập đầu, vừa bận mua vừa bận bán, quả thật là đã làm khó cho họ, cho nên hai người mới có hành động như vậy, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể hiểu, chỉ cần mỉm cười là xem xong báo cáo.
Dùng hết 20 phút, Lục Thiếu Hoa xem xong báo cáo, thở một hơi, tập báo cáo này không hơn ngày thường, bình thường thì báo cáo mỗi ngày một tập, nhưng hiện giờ lại vài ngày mới tích thành một quyển. Theo chỉ dẫn của Lục Thiếu Hoa, chỉ bán hết một vài miếng đất ngày trước mua về, còn miếng đất cuối tháng sáu mua về từ từ bán, vì một vài miếng đất đó bán đi không thu được lợi nhuận.
Ai khiến cho việc kinh doanh nhà đất Nhật Bản đang tăng mạnh như vậy, cũng chỉ cần mua một thời gian rồi lại bán ra. Cho nên mấy ngày nay mới xuất hiện một tập báo cáo tổng kết, cũng có thể nói, đất đai cần bán thì tất cả đã bán hết rồi, còn những miếng đất khác tạm thời giữ lại.
Đất mặc dù đã bán hết rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không giữ vốn nữa, sáng sớm ngày hôm sau, liền đưa hết một tỉ đô la giao cho Minh Chương, bảo y tự mình đi phân phối, còn việc phân phối như thế nào là việc của Minh Chương, nếu mọi việc đều phải đích thân đi hỏi, thì làm phiền y quá.
Mọi việc đều được gấp rút tiến hành theo tuần tự, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân phụ trách tuyển về những tay môi giới chứng khoán, Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích lại tiếp tục mở rộng đội ngũ nhân viên kinh doanh, đất không ngừng lên giá khắp nơi, cũng có nghĩa là tiền đăt cọc bỏ ra sẽ ngày càng nhiều, có điều vừa thu được một tỉ đô la Mỹ làm vốn, khiến hai người bọn họ tràn đầy khí thế, chỉ cần những mảnh đất không quá hoang vu, còn tất cả đều mua hết, đương nhiên, điều đó cũng là chỉ thị của Lục Thiếu Hoa.
Lần đầu bắt tay vào bất động sản đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa cũng muốn giành lại những ngày tháng nhàn nhã. Ngày này, thời tiết bên ngoài nóng nực lạ thường, ra ngoài dạo trên phố Tokyo là không thể rồi, cuối cùng, Lục Thiếu Hoa đến nhà Anten Chiyoda nói chuyện với Phó Trấn Thái.
– Ông Phó, mấy ngày nay thế nào ạ?
– Ha ha! Ăn ngon ngủ yên, chỉ là có chút suy tư, nhưng mà hiện giờ cháu đến, tôi không phiền não nữa, mau ngồi xuống đây.
Phó Trấn Thái cười cười.
– Mấy hôm rồi cháu chưa qua nhà tôi chơi.
– Ha ha! Ông Thái chớ có trách cháu ạ, cháu cũng chút chuyện phải làm, cho nên không có thời gian đến ạ.
Lục Thiếu Hoa trở nên kính trọng Phó Trấn Thái, lại là người đồng hương, cho nên có thời gian nói chuyện càng thêm thân mật hơn.
– Ừ!
Phó Trấn Thái sớm đã đoán được Lục Thiếu Hoa không đơn giản, như vậy, tận dụng cơ hội này nói vòng vo chút.
Cháu còn nhỏ thế thì có chuyện gì phải làm chứ?
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, Phó Trấn Thái hỏi câu giả vờ ngốc này cũng không phải lần đầu rồi, tuy nhiên mỗi lần như thế đều có thể ứng phó được, lần này quả thật có chút lúng túng.
– Ha ha! Chỉ là bận chút chuyện của trẻ con thôi mà.
Không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa chỉ còn biết lấy cái cớ lấy lệ cho qua.
Người ta đã nhất mực không nói, với tư cách là tiền bối, ông cũng không có ý truy hỏi đến cùng, liền chuyển đề tài:.
– Lần trước nghe nói nhà cháu ở Thẩm Quyến mở vài cửa hàng, cháu thấy lúc này ở đó nên đầu tư vào mục gì là tốt?
Phó Trấn Thái không hề nói dối khi muốn về nước đầu tư, dẫu sao ông là người Trung Quốc, hiện giờ kinh tế nước nhà vẫn chưa phát triển, là một người Hoa Kiều như ông muốn dốc chút công sức, đương nhiên, ông cũng xem rõ tình hình trong nước, nước lớn thế mạnh, nguyên do của việc chưa phát triển, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
– Hì hì! Đầu tư kiếm tiền là việc lớn của ông , sao lại hỏi đứa trẻ như cháu ạ.
Lục Thiếu Hoa mặc kệ cho Phó Trấn Thái có về nước đầu tư hay không, đợi sau đó lại phải nói cho ông tiếp theo nên làm thế nào.
– Ha ha! Ông Phó, cháu lại có chút nghi vấn muốn hỏi ông ạ, không biết có nên nói hay không ạ?
– Ừ! Cháu nói đi, chỉ cần Phó Trấn Thái ta có thể giúp cháu giải quyết khúc mắc, thì nhất định sẽ nói.
Phó Trấn Thái ra vẻ xem hai người chúng ta ai hơn ai.
– Vâng! Vậy cháu hỏi nhé, mong ông không trách.