Lần này dị tượng thiên địa do con người khởi xướng cho nên biểu hiện của Thiết Huyết vô cùng bình tĩnh. Hắn một mình chiếm lấy một chỗ, không một chút để ý tới những ánh mắt dị dạng chung quanh. Ngay sau đó, bốn đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.
– Đại ca!
Đồng Tường và Trữ Uyển Can mình đầy vết thương lớn nhỏ, Trác Không Văn thì mất đi cánh tay phải, bộ dáng ba người vô cùng chật vật. Chỉ có một mình Quan Tâm bình yên vô sự, chỉ là khuôn mặt nàng có chút uể oải.
Muốn sinh tồn ở trong Cổ Vực không phải là một chuyện dễ dàng, người không tự mình trải qua vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sự hung hiểm nơi này. Nếu như không phải bọn họ phiêu bạt trong giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm ứng biến phong phú, chỉ sợ hiện tại đã giống như vô số người khác, biến mất trong thế giới lạ lẫm này.
Nhìn đám huynh đệ của mình không có việc gì, Thiết Huyết vui mừng mỉm cười, sau hi khỏi han Quan Tâm vài câu, hắn đi thẳng về phía Trác Không Văn.
– Trác huynh đệ, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?
Thiết Huyết vỗ vai đối phương, mượn cơ hội đem một tia chân nguyên hỗ trợ khôi phục thương thế.
Trác Không Văn cảm kích liếc nhìn Thiết Huyết, sau đó lắc lắc đầu, cảm giác vô cùng thất vọng.
Hắn cả đời này truy cầu võ đạo, trải qua vô số khảo nghiệm mới bước vào Thiên Đạo chi cảnh, thế nhưng hiện tại lại mất đi một cánh tay, đừng nói tới bước vào Thiên Đạo đỉnh phong, chỉ sợ đường tu hành sau này chỉ có thể dừng lại. Hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như có thể sống sót đi ra khỏi Cổ Vực, bản thân hắn có nên đi tìm một chỗ không có người biết tới mình, an an ổn ổn sinh hoạt qua ngày…
Thế nhưng, cuộc sống như vậy bảo sao Trác Không Văn can tâm?
Trên thế gian này không thiếu thiên tài, lại không thiếu người có tín niệm và quyết tâm. Chỉ có người như thế mới có thể trở thành cường giả. Đạt được lực lượng đỉnh phong, mà Trác Không Văn chính là người như vậy. Mỗi người đều có thời gian bị lâm vào mê chướng, nếu như một ngày phá vỡ được mê chướng, tương lai không thể hạn lượng, nếu như không thể, vậy thì từ nay về sau hắn sẽ mãi mãi trầm luân trong mê chướng.
Nhìn ra trong lòng Trác Không Văn dường như có suy nghĩ, Thiết Huyết tự nhiên không muốn nhìn thấy hắn lâm vào mê chướng, vì vậy khẽ cười nói:
– Trác huynh đệ, người phi thường tất có chỗ phi thường, lẽ nào cụt tay thì không thể truy cầu võ đạo? Từ cổ chí kim, người kiên định, nhất tâm như một, cho dù có tàn cũng có thể thành công.
– Ta…
Trong lòng Trác Không Văn hiện tại vô cùng chấn động. Võ đạo gian nan, hắn có thể có được thành tựu ngày hôm nay, tự nhiên cũng là hạng người có tâm tính cứng cỏi, há có thể không hiểu lời Thiết Huyết nói.
Thấy đối phương đang đấu tranh nội tâm, Thiết Huyết lại nói:
– Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ tâm không đủ. Nếu như Trác huynh đệ tin thiết mỗ, sau khi Ẩn Lâm đại hội qua đi thì ở lại bên người Thiết Mỗ đi a. Thiết mỗ nhất định sẽ đem sở học toàn thân truyền cho huynh đệ, tuyệt đối không tàng tư.
– Cái gì?
Trác Không Văn ngạc nhiên, tâm thần chìm đắm trong lời hứa hẹn của Thiết Huyết.
Đối với Thiết Huyết này, sự hiểu biết về hắn không nhiều lắm. Thế nhưng từ những lời nói và việc làm thường ngày không khó để nhìn ra hắn là một người có dũng có mưu, tâm trí vô song, huống chi đối phương chính là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, bối cảnh vô cùng thần bí. Đi theo nhân vật như vậy, nói không chừng còn có thành tựu. Chí ít, kinh nghiệm trên phương diện võ đạo của Thiết Huyết đủ để chỉ điểm hắn.
Trong đầu Trác Không Văn hiện tại hiện lên vô số ý niệm, hắn cố gắng cưỡng chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh gật đầu, trong mắt lại khôi phục thần thái tự tin như trước.
Một nốt nhạc đệm nho nhỏ lọt vào mắt Quan Tâm. Làm đầu sỏ một phương trong giang hồ, nàng cũng nhìn ra Trác Không Văn này có thiên phú võ đạo rất tốt, chỉ cần qua được cửa ải này, sau này tiến vô cùng nhanh. Mà Thiết Huyết chỉ cần dùng một câu nói ba xạo liền có thể khéo léo kéo cao thủ có tiềm chất như vậy vào trận doanh của mình, có thể thấy được thủ đoạn của người này ra sao.
Chỉ dựa vào điểm này, Quan Tâm phải thừa nhận rằng bản thân mình tại phương diện nắm nhân tâm xa xa không bằng Thiết Huyết. Xem ra, hôm nay Thiên Đạo liên minh quật khởi, cũng có lý do của nó.
…
– Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
Đồng Tường nhìn quanh, đem tình hình nhân mã các thế lực thu hết vào trong mắt, ngoại trừ một số Thiên Đạo cường giả chưa lộ diện, những người còn lại đã tới so với trong dự liệu của bọn hắn không sai biệt lắm.
– Di? Vì sao còn chưa thấy Lý Nhạc Phàm và đám người Khấu tiền bối?
Trữ Uyển Can nhìn về phía Thánh Vực, phát hiện chỉ có vài tên đệ tử Thánh Vực và Thích Minh Hữu đang ở cùng một chỗ, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của đám người Khấu Phỉ và Lý Nhạc Phàm.
Đồng Tường suy nghĩ một chút, sau đó nói:
– Can nhi, muội không cần phải lo lắng, Lý tiên sinh và đám người Khấu tiền bối đều không phải người thường, ngay cả chúng ta cũng có thể thuận lợi tới đây, bọn họ tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hẳn là bọn họ bị chuyện gì đó quấn chân, dù sao Cổ Vực có mười giới, tình thế vô cùng phức tạp a.
Thiết Huyết nghe vậy nhíu màu, lập tức đi về phía Thánh Vực.
Quan Tâm thấy thần sắc của Thiết Huyết có chút không thích hợp, trong lòng mơ hồ có chút bất an, vì vậy nàng đi theo hắn.
Trữ Uyển Can và Đồng Tường nhìn nhau, sau đó cùng với Trác Không Văn vội vã đuổi theo.
…
Lúc này, sắc mặt Thích Minh Hữu âm trầm tới cực điểm, ánh mắt nhìn lên bầu trời, bắn ra sát khí hung hãn.
Không ai có thể hiểu được địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng Thích Minh Hữu, hắn giống như là huynh trưởng, lại giống như là phụ thân, là thân nhân của Thích Minh Hữu. Vì vậy hắn không thể nào tiếp thu được tin tức Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại. Loại cừu hận không đội trời chung này, cho dù có dùng nước cửu thiên cũng khó lòng rửa sạch.
Mà ở bên cạnh, Liễu Nhân từ trong miệng Thanh Thiên biết được Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, sau đó trầm mặc không nói. Phía sau hắn, thập nhị phật lão sắc mặt đau khổ, vừa lắc đầu thở dài có chút bất đắc dĩ.
Mục đích lần này bọn họ tới Cổ Vực chính là bảo hộ Lý Nhạc Phàm, thế nhưng vừa mới tới nơi lại nghe thấy tin tức Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại.
Lý Nhạc Phàm không chỉ là hộ pháp Phật Tông, mà chính là hi vọng thời gian tới của Phật Tông, nhân vật như vậy không ngờ lại bị người tính kế, chết oan uổng như vậy. Kết quả như vậy thật khiến cho thập nhị phật lão khó có thể tiếp thu.
– Lý Nhạc Phàm thực sự đã chết sao?
Liễu Nhân từ đầu tới cuối cũng không cho rằng Lý Nhạc Phàm sẽ chết dễ dàng như vậy, hắn tin tưởng người Vô Danh Đại Tôn nhìn trúng, tất nhiên có chỗ phi phàm, vô cùng có khả năng trở thành tồn tại cấp bậc Đại Tôn. Thế nhưng việc này lại có liên quan tới Cực Kiếm Đại Tôn, cho dù Lý Nhạc Phàm không chết, sau này cũng vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng lo lắng, Liễu Nhân không khỏi thở dài một hơi.
….
Lúc này, đám người Thiết Huyết đã đi tới.
– Thiết Huyết ra mắt Bạch Võ Đế, ra mắt Liễu Nhân đại sư, ra mắt chư vị.
Thiết Huyết trịnh trọng quay về phía Bạch Tố Vân và Liễu Nhân chắp tay thi lễ, sau đó chào hỏi đám người Thích Minh Hữu.
– Ngươi chính là Thiết Huyết?
Bạch Tố Vân chăm chú quan sát đối phương, nhịn không được mà khẽ cảm thán:
– Một người như Lý Nhạc Phàm tưởng chừng đã đủ kinh thiên, không ngờ lại có thêm một Thiết Huyết, thực sự là hậu sinh khả úy.
– Tiền bối quá khen rồi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Trực giác nói cho Thiết Huyết biết, nhất định đã có chuyện gì đó phát sinh, bằng không bầu không khí ở đây sẽ không trầm lặng như vậy, hơn nữa trong mắt Thích Minh Hữu lại che giấu sát khí. Điều này nói rõ, lúc này đối phương đang giận dữ cực độ.
– Nhạc Phàm đại ca…. Nhạc Phàm đại ca bị người ta hại chết….
Thích Minh Hữu cắn chặt hàm răng, sát khí toàn thân ngưng tụ, trực tiếp nhằm về phía chân trời, bắn tới vết rách trong tinh không vô tận.
– Cái gì?
Tâm thần Thiết Huyết run lên, biểu tình trên mặt đám người Quan Tâm ngỡ ngàng, khó có thể tin.