Thương Thiên

Chương 139: Thanh vân



Lệ buồn tuôn rơi! Không biết là mưa buồn hay là giọt sầu của nhân thế.

Vạn Nhã Nhi lặng lẽ đầu, nhặt chỉ cầu phúc dưới chân lên rồi tiếp tục ném…

Dới mái hiên có nhiều người đang trú mưa, nhìn thấy hành vi quá dị của Vạn Nhã Nhi, bắt đầu chỉ trỏ.

“Cô nương ấy đang làm gì vậy?”

“Đúng vậy! Trời mưa mà không vào trú, chẳng phải ngu ngốc sao!”

“Ha ha… Ta xem ra cô ta nhất định là điên rồi…”

“Lại đây nhìn xem…”

“…”

Một hồi sau, mọi người tựa hồ cảm nhận được một sự bi thương nồng đậm đang lan tỏa, sự đàm tiếu cuối cùng cũng biến mất. Cuối cùng, bọn họ thật sự quan tâm đến bóng hình nhỏ nhắn giữa trời mưa, trong lòng đều trầm mặc. Sự trầm mặc của họ như là muốn chúc phúc cho cô gái trẻ.

Lúc này, dưới mái hiên thực sự yên tĩnh. Nếu có người nào còn dám cười nhạo Vạn Nhã Nhi, đều bị mọi người nhìn với ánh mắt khinh bỉ…

Không biết có phải là lão thiên cố ý đối nghịch với chăng? Vài lần chỉ cầu phúc đã được Vạn Nhã Nhi ném lên móc vào cành cây, nếu không bị gió thổi rớt thì cũng bị mưa làm rơi xuống.

Nhan Nguyệt Thi nhìn thấy tình huống như vậy, chỉ có thể đứng bên cạnh âm thầm lo lắng, chính bản thân mình cũng vô năng giúp đỡ.

……..

Thời gian cứ dần dần trôi, mưa to gió lớn rồi cũng bắt đầu dừng lại, trong chốc lát cơn mưa to đã tạnh, mây mù dần dần tan đi, mặt trời lại hiện ra chiếu sáng trên trời cao, mặt đất chung quanh trở nên trong sáng rạng rõ. Nếu không phải trên mặt đất còn lưu lại mấy dòng nước chảy, sợ rằng không ai có thể chứng minh được vừa rồi thực sự đã có một trận mưa!

“Leng keng”

một âm thanh nhỏ vang lên, sợi dây màu đỏ của chỉ cầu nguyện mang theo quả chuông nhỏ, đã vững vàng treo ở trên ngọn cây của cây cầu nguyện.

“Ồ…”

Một trận huyên náo nổi lên, mọi người đang ở dưới mái hiên của miếu trên mặt đều hiện ra nét vui sướng, đó chính là từ nội tâm họ phát xuất ra những lời chúc phúc.

“Đã thành công rồi… Rốt cục đã thành công… Ca ca nhất định sẽ bình an vô sự”

Nhìn chỉ cầu nguyện đang đung đưa trên cao, Vạn Nhã Nhi thân thể rung động, trong lòng hô lên.

“Nha đầu này thật sự thành công rồi!”

Nhan Nguyệt Thi ngây ngốc đứng bên cạnh, trong lòng không chỉ là sự cảm động trào dâng, mà còn có một sự chúc phúc chân thành. Giờ khắc này, nàng ta như hiểu thêm được muội muội của mình. Có đôi khi, người càng trầm mặc, trong lòng càng cố chấp, càng kiên cường.

“Có lẽ mình đã thật sự không hiểu cô ấy!”

Nhan Nguyệt Thi trong lòng thương cảm cất tiếng cười, ôm Vạn Nhã Nhi nói:

“Muội muội, chúc mừng muội! Ta tin tưởng rằng trời cao thấy ngươi kiên cường như vậy, sẽ phù hộ cho ca ca ngươi bình an vô sự”

.

Khóc không thành tiếng, nước mắt cứ tuôn tràn, trong lòng vô vàn xúc cảm. Ở trong lòng Vạn Nhã Nhi không ngừng gật đầu, kích động làm cho nước mắt không cầm được nhỏ xuống không ngừng.

“Ha ha! Đi thôi, chúng ta trước hết đi thay áo quần, không thì phát bệnh đó”

Nhan Nguyệt Thi cười nói rồi kéo Vạn Nhã Nhi đi vào nhà trong.

……

Ở bên ngoài Đông Nguyệt Am, Niệm Tâm sư thái đích thân tiễn khách.

“Sư thái, chúng ta có chuyện quan trọng phải đi, lần sau nếu có cơ hội chúng ta sẽ ghé thăm”

Nói xong Nhan Nguyệt Thi chắp tay thi lễ.

Niệm Tâm sư thái cũng chắp tay chào lại, cười nói:

“Nếu Nhan thí chủ có chuyện quan trọng phải làm, bần ni không tiện giữ lại. Hy vọng sau này, các ngươi nên thường đến đây nghe giảng kinh một chút”

.

Nhan Nguyệt Thi toát mồ hôi, liền cười nói:

“Tốt… tốt… chúng tôi làm xong công việc nhất định sẽ trở lại. A…”

Niệm Tâm sư thái mỉm cười gật đầu, tiếp theo nhìn sang Vạn Nhã Nhi nói:

“Đến lúc đó tiểu thí chủ cũng nên trở lại!”

Vạn Nhã Nhi có chút sửng sốt, lập tức gật đầu.

“Tốt lắm muội muội, chúng ta đi, kẻo lão Phó phải chờ lâu!”

Cáo biệt sư thái, Nhan Nguyệt Thi vội vàng kéo Vạn Nhã Nhi đi ngay, như sợ bị lưu lại!

……

Trên đường đi, Vạn Nhã Nhi ra dấu hỏi:

“Tỷ tỷ, người cùng Phó đại ca sao lại có vẻ sợ sư thái như vậy? Ta thấy sư thái rất là hiền hòa mà!”

“À!”

Nhan Nguyệt Thi ngẩn người, bất đắc dĩ nói:

“Nếu như ngươi đã từng nghe sư thái giảng kinh, sợ rằng sẽ không còn nghĩ như vậy!”

“Phải không vậy?”

Vạn Nhã Nhi trong mắt nghi hoặc không thôi.

Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Ngàn vạn lần không nên hoài nghi lời nói của tỷ, không tin thì khi gặp lão Phó muội cứ hỏi”

.

Dừng một chút, lại nói:

“Ta xem Niệm Tâm sư thái đối với ngươi rất tốt, có lẽ là muốn mời ngươi đến ngồi nghe giảng kinh!”

“Phải không vậy?”

Vạn Nhã Nhi lắc đầu, cũng không quan tâm.

……

Nhìn bóng hai người Vạn Nhã Nhi đang đi xa, Niệm Nguyệt sư thái chỉnh lại sắc mặc, rồi bước nhanh về phòng trong của Đông Nguyệt Am.

Trở vào trong phòng, Niệm Nguyệt sư thái lấy bút ghi một phong thư… rồi nhét vào trong áo đi thẳng ra ngoài…

Sư thái lặng lẽ đi ra cửa sau, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cảm thấy an toàn, liền xoay người một cái nhảy lên nóc nhà, tung người bay vọt vào không trung, tốc độ cực nhanh, thật không giống người bình thường, ngay cả tiên thiên cao thủ trong chốn giang hồ sợ rằng cũng khó có thân thủ như vậy!

Ra đến một chỗ trống ở ngoại thành, Niệm Nguyệt sư thái khẽ vẫy tay, một con bồ câu trắng đưa thư liền từ trên cao bay xuống… sư thái buộc lá thư vào chân của bồ cầu rồi phóng bồ câu bay lên cao, sau đó sư thái cũng nhanh chóng xoay người rời đi.

……

Bồ câu trắng bay một mạch hơn ngàn dặm, rồi hạ xuống một tòa thành nguy nga nằm trên một ngọn núi. Nơi này mây mù bao phủ, nhìn không rõ hư thật, bồ câu đang bay đột nhiên biến mất, thật là kỳ dị!

……

Thành nam Lâm An, bốn gã nam tử mặc áo xanh, nghênh ngang đi trên đường cái, trong miệng toàn phát ra những ô ngôn uế ngữ, cứ hì hà đàm luận những việc bất nhã, không để ý đến những ánh mắt giận dữ xung quanh đang nhìn.

“Mẹ nó! Nhị thiếu gia mượn cớ đuổi chúng ta đi, ở lại một mình tha hồ phong lưu khoái lạc, con mẹ nó thật là không có suy nghĩ! Không lẽ hắn muốn long hí cửu phượng(*) sao?”

Một nam từ gầy ốm đang đi ở trước bất bình nói.

“Sấu Tam, ngươi có phải là ngứa mồm không vậy, ngang nhiên dám nói bậy về nhị thiếu gia…”

Một gã nam tử cao cao ở phía sau tiến tới, nắm lấy bả vai gã Sấu Tam, nhưng rồi cũng phụ họa tiếp:

“Nhưng thật ra ngươi nói cũng đúng… Hắc hắc! Ta cũng thấy vậy. Nhị thiếu gia bảo chúng ta đi trước, rồi hắn sẽ tự tìm đến, mặc dù chúng ta đã đi lâu như vậy mà hắn cũng còn chưa đến, ta chắc chắn hắn đang còn nằm đơ tại giường, không đứng lên nổi!”

Ngừng lại một chút, nam tử cao cười vô lại nói:

“Bất quá, nói về Phượng Minh Các, các cô nàng ở đó đều chân dài căng mọng, hơn nữa… nếu cùng với lão tử ngủ một giấc, thật là tuyệt vời! Hắc hắc…”

“Đúng vậy đúng vậy! Lần vào thành này, lão tử thật là chán ngấy. Lần này ra ngoài có việc, sau này nếu có cơ hội, lão tử không thể không đến đó làm một trận thống khoái, ha ha…”

Sấu Tam nói xong vẻ mặt vẫn đang còn mơ mộng.

Gã béo lùn đứng ở bên liền ngắt lời nói:

“Được rồi, các ngươi đừng bàn luận nữa… Nhị thiếu gia lần này hẹn gặp một người quan trọng, nếu việc thành công, chúng ta tất nhiên cũng có chỗ tốt. Hắc hắc…”

Bọn chúng đều cười một tràng hưng phấn.

“Ồ!”

Đột nhiên một nam tử khôi ngô đi trước đột ngột dừng lại cước bộ, làm tên kia đi phía sau đâm đầu ngã chúi vào, hắn liền mắng to một trận.

“Mẹ nó! Lão Thiết… ngươi sao lại đột nhiên dừng lại như vậy? Chán sống à?”

gã béo lùn đi phía sau tay vừa xoa lấy cái mũi vừa tức tối nói.

Bị chửi bới như vậy, nhưng lão Thiết như không thèm để ý, mà lại chăm chú nhìn ở phía trước, rồi kinh ngạc nói:

“Các ngươi mau đến xem kìa… mau nhìn xem, phía trước là một cô gái! Không phải là con bé câm ở hậu viện của chúng ta sao?”

Bọn chúng liền ngẩn ra, theo hướng chỉ của lão Thiết nhìn tới.

Nam tử béo lùn nghi hoặc nói:

“Đại tiểu thư không phải đã nói là con bé câm này đã tự mình bỏ trốn? Sao lại xuất hiện ở nơi đây?”

Nam tử cao cao nói cầm chừng:

“Đúng vậy! Sao lại có thể là nó được nhỉ… Ngươi xem cô ta diện mục thanh tú, lại mặc đồ đẹp, sao lại so sánh với cái con bé câm trong tạp viện được? Hơn nữa bên cạnh còn có mỹ nữ nữa chứ…”

“Không cần biết đúng hay ưsai!”

đang đứng giữa, Sấu Tam liền phản bác nói:

“Ta xem đích xác có điểm giống, ngươi xem cô ta giáng vẻ và khuôn mặt đều tương đồng… Có biện pháp rồi! Đi tới thôi, dù sao chúng ta cũng đang nhàn rỗi, chúng ta tìm hai người đó đùa cợt một phen… nếu nha đầu đó không phải câm thì chắc chắn sẽ nói, nếu đúng là cô ta câm, thì cũng không có bị ảnh hưởng gì đến chúng ta… hắc! Hắc hắc…”

Cười một cách bỉ ổi, Sấu Tam liền dẫn đầu tiến liên phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.