Nghe Giang Liễu hốt hoảng gọi ra ngoài tiếp chỉ, cơn
khủng hoảng bất giác ập đến với Mỹ Ly, chẳng lẽ hoàng
thượng hối hận rồi? Lại muốn bắt nàng trở về?
Thái giám ngoài cửa cao giọng thúc giục, nghe có phần
bực bội: “Mỹ Ly cách cách, mau nhận ý chỉ!”
Mỹ Ly chậm rãi duỗi bàn tay siết chặt, ra khỏi phòng
tiếp chỉ. May quá, chỉ là ý chỉ, nàng cụp mắt cung kính quỳ xuống, dẫu là thánh
chỉ bắt quay về thì nàng trốn được sao? Dù phúc hay họa, nàng đều không có
quyền lựa chọn, thậm chí còn không có cách nào tránh né. Nàng chỉ có thể quỳ
xuống nghe theo.
Nội dung rất ngắn gọn, cách cách tôn quý nào nhận được
ý chỉ này, hôm sau phải theo thái hoàng thái hậu và hoàng hậu ra bãi tây thành
xem săn bắn. Mỹ Ly giơ tay quá đầu tiếp lấy ý chỉ. Vậy mà nói là để cho nàng
nghỉ ngơi mấy ngày. Ý bề trên là thế này đây, cho ngươi sống thì ngươi sống,
bắt ngươi chết thì ngươi phải chết, căn bản chẳng quan tâm đến cảm nhận của
ngươi.
Thái giám đi rồi, Hải thúc cao hứng hết sức, luôn
miệng xuýt xoa ơn trên cao dày, lão tổ tông còn nhớ đến cách cách nhà mình, rồi
hấp tấp tìm thợ khéo đến may gấp trang phục đi săn cho Mỹ Ly. Cuộc săn mùa xuân
sắp đến, chuyến này tổ chức ngoài thành chủ yếu là để tìm kiếm các thanh niên
tài tuấn. Nhiều năm nay, hoạt động săn bắn thao luyện như vậy chẳng khác gì hội
coi mắt, những kẻ vốn không dễ dàng gặp nhau giờ đều tụ tập ở một chỗ. Phúc tấn
vương phi đương nhiên là mở to mắt xem thiếu gia nhà nào anh tuấn thần vũ xứng
đôi với con gái mình. Cách cách tiểu thư thì còn hưng phấn hơn nữa, chỉ cần
nhìn thấy nhiều nam nhân tuấn tú cưỡi ngựa tỉ thí cùng lúc, cũng đủ mộng mơ bồi
hồi thức trắng mấy đêm liền.
Nàng cũng đã từng hưng phấn, từng hy vọng đến điên
cuồng.
Chỉ để thu hút ánh mắt của y nơi bãi săn, nàng phái
Hải thúc, thậm chí còn đích thân đến tận nhà cữu cữu đòi ngân lượng để may
trang phục săn bắn. Nàng cố ý gây chuyện nơi bãi săn, hy vọng y tới xử lý, dẫu
mắng nàng vài ba câu cũng được, ít nhất y có thể nhìn thấy nàng vì y mà ăn mặc
chải chuốt, chỉ mình nàng biết được những trang phục đẹp đẽ ấy được đổi bằng
bao nhiêu lời trách móc và xem thường. Nàng không có mẫu thân, không có ma ma
nhũ mẫu trung thành, mọi thứ nàng nỗ lực có được đều dựa vào chính mình, kể cả
xỏ lỗ tai…
Bởi vì thành quả không đơn giản, nàng càng hy vọng
nhận được lời khen của Tĩnh Hiên, nhưng y thản nhiên nhìn nàng, chẳng buồn nhận
xét đẹp xấu, nàng phải đuổi theo, bám lấy y, quay ngựa trước sau, bướng bỉnh
hỏi y: “Tĩnh Hiên ca ca, hôm nay muội đẹp không?”
Nhiệt tình thiếu nữ giờ đã cạn kiệt, đã tiêu tan hết
nơi An Ninh điện lạnh lùng.
Trạng thái si mê ngày cũ với Tĩnh Hiên, lúc trước
tưởng là trong sáng ngây thơ, giờ nàng cảm thấy trộn lẫn rất nhiều toan tính
đời thường. Nàng thực lòng yêu Tĩnh Hiên sao? Nàng yêu bề ngoài tuấn tú không
chút tì vết của y, yêu địa vị cao quý hiển hách của y, chỉ cần gả cho y thì đời
nàng sẽ không còn khốn khó khổ cực nữa. Nhưng nàng có yêu bản thân y hay không?
Trừ bề ngoài mê hồn, vẻ cao quý lạnh lùng đầy khí phách, nàng có yêu trái tim
của y không? Trái tim y… nàng đã bao giờ chạm được vào đó chưa? Đã bao
giờ y để nàng tiếp cận trái tim y chưa?
Tất cả mọi thứ, chẳng qua chỉ là hy vọng và đam mê
nông cạn của thiếu nữ. Thưở ấy, nàng biết gì về tình yêu cơ chứ?
Hai năm trước, nàng cứ tưởng là mình khôn khéo sành
sỏi lắm rồi, thật tức cười! Nàng nghĩ chỉ cần gả cho Tĩnh Hiên là nàng an toàn,
ổn thỏa, không còn bị người đời khinh thường, nhưng nàng không buồn nghĩ, Tĩnh
Hiên cưới nàng thì có lợi gì?
Lúc đầu, nàng thương tâm tuyệt vọng trước sự bạc bẽo
của y, dẫu y không muốn cưới nàng cũng không cần lạnh lùng đề nghị phạt nặng
nàng, thái hoàng thái hậu cũng đứng ra cương quyết bảo vệ nàng rồi, y vẫn không
buông tha, hại nàng phải sống trong lãnh cung còn tệ hơn ngục giam suốt ba năm.
Dần dần nàng không còn trách y nữa. Nếu y không làm vậy, lão tổ tông sẽ ép gả
nàng cho y, nên trước tiên y phải tự bảo vệ mình thôi.
Mỗi lần nàng tự vấn lương tâm, đối với y, nàng là gì
đây?
Câu trả lời đều là: Chướng ngại!
Nếu không xảy ra chuyện của Thừa Nghị ca ca, Tĩnh Hiên
sẽ là phò mã của Chuẩn Cát Nhĩ! Y sẽ cưới công chúa Mông Cổ quyền quý cao sang,
giàu có một phương. Còn nàng, Thư Mục Lộc Mỹ Ly có gì chứ? Cách cách trắng tay
mồ côi cha mẹ, của hồi môn chẳng đáng là bao, đến hoàng đế biểu ca cũng không
ưa nổi, may mà lão phật gia thương hại, hy vọng nàng gả được chỗ tốt mới phá lệ
phong nàng làm Hòa Thạc cách cách, luôn dẫn nàng theo bên người.
Một người đàn ông yêu một người đàn bà, yêu đến mức
tính mạng cũng chẳng cần, thì giỏi lắm là bằng Thừa Nghị thôi! Kết cục ra sao?
Đại Thanh khai chiến với Chuẩn Cát Nhĩ, Tử Tình tỷ tỷ mất mạng, vương gia tương
lai rộng mở lại trở thành tội nhân của triều đình, phải đi trông mộ cho Thái
Tông hoàng đế, cũng bị giam lỏng, giống như nàng!
Mọi mê muội sớm đã vỡ tan cả rồi.
Đêm nay bao cô gái mất ngủ vì ý nghĩ sắp gặp người
trong mộng. Liệu bọn họ có biết vận mệnh của mình không nằm trong tay nguyệt
lão, không nằm trong tay hoàng thượng hay lão tổ tông, mà nằm trong tay quyền
lực và tình thế không? A mã ai có địa vị cao, a mã ai được hoàng thượng coi
trọng, cứ nhìn mà xem, người đàn ông xuất sắc nhất nơi bãi săn sẽ thuộc về kẻ
đó!
Bên phía nam nhân, càng là như thế!
Tất cả đàn ông nơi bãi săn đều xuất thân phú quý, gia
thế hiển hách. Đối với bọn họ, đàn bà ngoài đường trong hẻm loại nào chẳng có?
Giang Nam tái
ngoại tuyệt sắc đến đâu mà chẳng thể vào tay? Bọn họ nhìn nữ nhân trên bãi săn
là nhìn vào dòng họ, vào bối cảnh của nàng ta, thứ họ cần không phải người vợ,
mà là chỗ dựa, là thế lực giúp đỡ.
Lão tổ tông trước giờ rất sủng ái nàng. Trải qua nhiều
biến cố như vậy, nàng càng ngày càng hiểu rõ điều đó. Ai hiểu tình đời đen bạc,
danh lợi bẽ bàng bằng lão tổ tông? Hôm nay, sự có mặt của nàng là đầu đề giễu
cợt cho mọi người, nhưng lão tổ tông vẫn gọi nàng tới, chính là để mọi người
nhận thấy sau lưng nàng vẫn có thái hoàng thái hậu chở che.
Nàng không muốn đi, nàng sợ phải đối diện với những
ánh mắt khinh thị thế lợi, nàng chỉ muốn co rúm người trong ổ chăn như con
chuột thấp kém, mặc kệ mưa gió bão bùng bên ngoài. Nhưng nàng không thể làm
trái ý tốt của lão tổ tông, không thể từ chối ân điển.
Nàng đã nhận thức sâu sắc sự đáng sợ của hoàng quyền,
sự khủng khiếp của thiên uy.
Cầm ý chỉ ngồi trầm tư hồi lâu, Mỹ Ly giật mình bởi
tiếng chào đón nhiệt tình của Hải thúc. Lão dẫn một ma ma từ ngoài vào, vẻ mặt
tươi cười thế kia vốn chỉ dành riêng cho khách quý mà thôi.
Nhìn qua cửa sổ, Mỹ Ly tủm tỉm cười đánh giá ma ma,
người đẫy đà, bề ngoài phúc hậu. Nàng vừa đứng dậy thì bà ta cũng vào đến nơi,
Hải thúc giới thiệu đây là Ô ma ma, do Nhược Vũ phái đến tặng y phục. Ông lộ vẻ
cảm kích mở bao đồ Ô ma ma đem tới, bên trong là bộ đồ săn màu ngọc lam, kiểu
dáng đơn giản nhã nhặn.
Ô ma ma thi lễ xong, nhiệt tình mỉm cười: “Phúc tấn
chúng tôi biết người mai phải đi bãi săn, nên phái già này đến giúp trang điểm
thay quần áo.”
Mỹ Ly hiểu ra nguyên cớ khiến Hải thúc cư xử ân cần
với Ô ma ma, là vì lão biết ơn. Chẳng những Hải thúc, mà chính nàng cũng rất
biết ơn.
Lúc đầu nàng chẳng hiểu tại sao Tĩnh Hiên, Thừa Nghị
lại đối xử đặc biệt tốt với Nhược Vũ, trong khi nàng còn a dua với Tử Tình tỷ
tỷ giở trò xấu đẩy Nhược Vũ xuống lầu, ghen tỵ, ăn hiếp, mắng mỏ Nhược Vũ là hồ
ly tinh mê hoặc đàn ông. Mỹ Ly cách cách ngày xưa đúng là kẻ xấu. Hiện giờ nàng
đã thấu hiểu lòng nhân hậu của Nhược Vũ, càng thấm thía sự xấu xa hồi trước của
mình. Hèn gì Tĩnh Hiên lại ghét nàng như vậy, ánh mắt dành cho nàng lúc nào
cũng lạnh lùng khinh thị.
Giang Liễu còn nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, thông minh
khéo léo, thấy Ô ma ma giỏi làm tóc bèn quỳ xuống xin học. Mỹ Ly cũng tình
nguyện ngồi nguyên trước gương làm người mẫu, để tùy một già một trẻ chải chỗ
này, bới chỗ kia.
Nhìn vào gương, nàng chẳng thấy được hai người vấn
kiểu tóc nào cho nàng, cảm giác hơi nhàm chán nhưng rất thỏa mãn, rất ấm áp. So
với quãng thời gian lạnh lùng chẳng ai thăm hỏi, hiện giờ nàng đã rất hạnh phúc
rồi.
Đến tối, nàng lại mất ngủ, nhưng không phải vì hưng
phấn. Nỗi kinh hoàng do trận hỏa hoạn dữ dội lúc nửa đêm mang lại vẫn còn chưa
phai nhạt, vừa mở mắt đã thấy mình chìm trong biển lửa, vẫn còn rõ rệt cảm giác
tuyệt vọng khi lớn tiếng kêu cứu mà chẳng ai giúp đỡ. Nàng không dám thả lỏng
cho bản thân chìm vào giấc ngủ nữa.
May thay Giang Liễu Và Ô ma ma cũng dậy sớm, bọn họ
xem chừng còn phấn khởi hơn cả nàng, trời chưa sáng đã kéo nàng ra trang điểm.
Ô ma ma lục lọi hộp trang sức hồi lâu vẫn chưa quyết định được.
“Cách cách tự chọn đi vậy.”
Mỹ Ly cầm lấy hộp trang sức đã xa rời hai năm nay,
trong hộp chứa đầy những món châu báu mà khó khăn lắm nàng mới tích cóp được.
Giờ nhìn chúng chỉ thấy một chữ: dung tục!
Khi còn nhỏ, nàng cứ tưởng châu báu chỉ cần đủ lớn, đủ
nặng là có thể phô bày thân phận và giàu có. Nàng nhấc chiếc kẹp tóc to nặng
đính hồng ngọc, sực nhớ chuyện địa chủ sa sút, trước khi ra cửa toàn lấy mỡ heo
bôi quanh miệng, giả vờ như mình ngày nào cũng ăn thịt. Nàng tủm tỉm cười, lục
lọi một lượt hộp trang sức, hèn gì Ô ma ma không chọn được thứ nào. Bộ trang
sức lão tổ tông ban cho rất đẹp, toàn là lục ngọc, không hợp với bộ váy áo màu
lam này.
“Giang Liễu, ra ngoài vườn hái mấy đóa hoa màu nhạt
cho ta cài”, nàng ra lệnh.
“Cách cách! Hôm nay các công chúa tiểu thư quyền quý
đều đi cả, người cài hoa sẽ bị chê cười đó!” Giang Liễu cau mày ngăn cản.
Mỹ Ly tủm tỉm cười, nàng đeo những món trang sức dung
tục này thì người ta không cười sao? Dẫu nàng đeo trang sức đẹp nhất trên đời,
và người ta không cười, thì nàng có thể không còn là Mỹ Ly cách cách được ư?
Ô ma ma lớn tuổi từng trải, không nói nhiều, chỉ đưa
mắt ra hiệu cho Giang Liễu rồi giục: “Đi đi, đi đi, hái mấy đóa màu hồng nhạt,
càng nhạt càng tốt.”
Mỹ Ly mỉm cười gật đầu.
Hải thúc đang chải lông ngựa ngoài sân, lòng ngổn
ngang tâm sự. Mỹ Ly đứng trên thềm đá trước cửa, không tiến lại gần, ký ức
không muốn nhớ nhưng vẫn hiện về rõ rệt trong đầu.
“Hải thúc, con… con ngồi xe thôi.” Nàng cảm thấy hối
hận đến nhói tim, giọng nói buông ra yếu ớt.
Hải thúc gật gật đầu, lập tức gọi người chuẩn bị xe.
Tuy ngồi xe đi săn thì có vẻ kỳ quái, nhưng cách cách ngày trước cưỡi ngựa hại
chết người, đừng nói nàng không muốn tiếp tục cưỡi ngựa, mà bản thân lão cũng
lo lắng có chuyện không may xảy ra.
Lúc lên đường, lại có thái giám đến nơi thông báo, dặn
nàng không cần tiến cung, cứ đi thẳng ra bãi săn.
Xe Mỹ Ly đi chậm, các cách cách, phúc
tấn khác đã tới từ sớm rồi. Từ xa nhìn lại, cờ xí sặc sỡ bay phấp phới trong
rừng cây xanh um, bên dưới là nam thanh nữ tú y phục rực rỡ, tuấn mã dẻo dai
mạnh mẽ, đám người hầu liên tục quất trống đánh đuổi cho bầy thú sợ hãi, tiếng
cười đùa trò chuyện rộn rã… Quang cảnh bãi săn thật khiến người ta choáng
ngợp.
Mỹ Ly đứng đằng xa ngắm cảnh một hồi, rồi được tiểu
thái giám dẫn đến chỗ lọng vàng che rợp.
Trước cảnh phồn hoa này, nàng chẳng qua chỉ là khán
giả, hiện giờ là thế, trước kia cũng thế, chỉ hiềm thủa trước nàng bịt tai trộm
chuông, thà chết không chịu thừa nhận mà thôi.