Thục Nữ Dễ Cầu

Chương 44: Trung thu



Ninh Nhi che ngực,
trừng mắt nhìn hắn: “Biểu huynh làm ta sợ!” Mới nói xong, ý thức được âm thanh quá lớn, nàng vội vàng nhìn ra phòng ngoài .

“Họ bị gọi đi bóc đậu rồi, tạm thời chưa về được.” Tiết Đình chậm rãi nói.

Ninh Nhi ngạc nhiên rồi mới nghĩ ra chắc là do Tiết Đình làm.

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười: “Biểu huynh phí công như vậy tới tìm ta không biết có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể tới sao?” Tiết Đình cười cười nói, “Muội
quên ta là Tả Thiên Ngưu sao, rảnh rỗi ta liền thích đi dạo khắp nơi xem ban đêm có tặc nhân tới trộm người hay không…, hoặc là xem có tiểu
nương tử nào ngắm trăng than thở hay không. . . . . .”

Ninh Nhi nghe, trên mặt bỗng nóng lên.

Tiết Đình nhìn nàng, dưới ánh trăng, khuôn mặt bạch ngọc tỏa sáng, hai mắt lấp lánh.

So với năm ngoái, hắn cảm thấy Ninh Nhi có sự thay đổi nhưng không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào, có lẽ là do nàng lớn lên. Bùi Vinh nói không
sai, vị biểu muội này của hắn thật là một mỹ nhân hiếm có khiến người ta mắc bệnh tương tư. . . . . . Tiết Đình nhẹ ho một tiếng khôi phục vẻ tự nhiên: “Thế nào? Cùng biểu huynh nói một chút, muội than thở chuyện
gì?”

Ninh Nhi nhìn hắn, có chút do dự, rồi nàng rũ mắt, nói thật nhỏ: “Biểu huynh, ta. . . . . . Ta không muốn gả đi.”

“Gả đi?” Tiết Đình kinh ngạc, “Gả cho ai?”

Ninh Nhi lắc đầu một cái, đỏ mặt nói: “Cậu mợ nói, Trung thu muốn dẫn ta vào hoàng cung, nơi đó có rất nhiều tài tuấn lang quân, để cho ta chọn phu
quân.”

Tiết Đình nhướng nhướng lông mày.

Tài tuấn lang quân. . . . . . Hắn nghĩ tới bọn người Bùi Vinh, gáy nhất thời dâng lên khí lạnh.

“Đi xem một cái ngại gì.” Tiết Đình nói: “Thành thân lễ tiết rườm rà, chúng ta cũng không phải là man di coi trọng người nào liền cướp về.”

“Nhưng. . . . . .” Ninh Nhi khẽ cau mày, nhỏ giọng nói, “Nhưng cậu mợ muốn gả
ta đi a. . . . . .” Nàng nhìn Tiết Đình vẻ khổ sở, “Biểu huynh, huynh
không cảm thấy rất kỳ quái sao? Tự nhiên lại muốn cùng một người xa lạ
trở thành vợ chồng, còn phải sinh con.”

Tiết Đình nghe nàng lý
luận, cảm thấy buồn cười nhưng lại có mấy phần đạo lý. Nhìn nàng trong
khoảnh khắc, hắn nói: “Chuyện hôn nhân muội cảm thấy quái dị, là bởi vì
muội vốn không biết người kia đúng không?”

Ninh Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Tiết Đình nhìn chăm chú vào nàng: “Nếu muội biết người kia, có cảm thấy khá hơn không?”

Ninh Nhi ngớ ngẩn, lại suy tư một hồi nói: “Ừm. . . . . . Có lẽ.”

Như vậy, ta thì thế nào?

Tiết Đình trong lòng nói nhưng không nói ra.

Hắn cười cười: “Muội còn chưa có gả đi đâu, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì,
tự làm khổ mình. Trong cung rất đẹp, yến hội ngắm trăng cũng rất vui,
nếu nghĩ thì nghĩ đến những thứ thú vị hơn đi.”

Ninh Nhi nháy mắt mấy cái, đáp một tiếng.

Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng nói của thị tỳ.

Tiết Đình vội nói: “Ta về đây.”

Ninh Nhi gật đầu.

Tiết Đình cười một tiếng, mượn bóng tối của cây cối dưới ánh trăng nhẹ nhàng rời đi.

“Ôi thật là.” Hai người thị tỳ vừa vào cửa liền oán trách không ngừng,
“Trong nhà nhiều người như vậy, cố tình gọi hai người chúng ta đi bóc
đậu.”

“Tay cũng tê rần, nổi bóng nước lên rồi. . . . . .”

Ninh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới quỷ kế của Tiết Đình cảm thấy buồn
cười, lại không tiện cười trước mặt họ. Chỉ đành an ủi đôi câu, rồi cho
các nàng đi nghỉ ngơi.

Trong phòng không còn ai nữa, Ninh Nhi ngồi một chốc lại nhìn về phía cái rương ở trong góc.

Đó là một cái rương rất bình thường, bên trong chứa y phục cùng đồ vật linh tinh.

Chỉ là Ninh Nhi biết, ở dưới cùng của cái rương có áo khoác cũ của Thiệu Chẩn, có giấy nợ và cả thư nữa.

Nàng nhìn hồi lâu cũng không đi xem chúng, do dự mãi cuối cùng cũng nhẫn
nhịn mong muốn trong đáy lòng. Nàng đứng dậy, một hơi thổi tắt đèn trên
bàn, tự đi nghỉ ngơi.

***

Y phục vào cung rất nhanh đã làm xong. Váy may từ lụa hoa màu thạch lựu, lăng sa khoác ngoài.

Trung thu, đầu buổi chiều, thị tỳ búi cho Ninh Nhi một kiểu tóc đang thịnh
hành, kẻ lông mày đen, đánh phấn hồng, tô son đỏ thắm.

“Thật là
xinh đẹp.” Trang điểm xong, một thị tỳ chậc chậc khen, “Nương tử lần này ra ngoài, cũng không biết có bao nhiêu người phải quay đầu lại nhìn
đây.”

Một người khác nhìn ngắm một hồi, lại nói: “Ta cảm thấy
cũng được nhưng. . . . . . Nương tử vốn có gương mặt đẹp, lông mày kẻ
đậm lại đánh nhiều son phấn không đẹp bằng để tự nhiên.”

Hai người thương nghị hào hứng bừng bừng, lại bảo Ninh Nhi ngồi xuống lần nữa, rửa lớp trang điểm đi làm lại.

Xe đã chuẩn bị tốt, Tiết Kính cùng Vi thị thấy Ninh Nhi ra ngoài, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cháu gái quả nhiên là đẹp như tiên.” Vi thị lôi kéo tay nàng, thở dài nói.

Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn về phía cậu, ông cũng mang vẻ mặt vui mừng.

Xe trâu đi xuyên qua đường phố ra tới đường cái. Thời tiết rất đẹp, mặt
trời treo nơi chân trời, tường thành cùng nhà cửa lui lại phía sau.

Vào cung, vệ sĩ kiểm tra cực kỳ nghiêm túc, mỗi khi xe dừng lại, Ninh Nhi
không khỏi cảm thấy hồi hộp. Nàng nhớ tới ngày trước, khi theo Thiệu
Chẩn qua các cửa thành, cũng có cảm giác này.

Cung điện to lớn,
người tới rất nhiều. Xe vừa đi vừa nghỉ, Ninh Nhi nhìn qua rèm cửa xe,
trông thấy ánh mặt trời thỉnh thoảng bị tường cao ngăn trở, thỉnh thoảng lại hiện ra giữa các cung điện tráng lệ, thỉnh thoảng lại bị tán cây
chia ra thành các tia sáng.

Cung Đại Minh, Điện Hàm Quang có một sân rộng, ba mặt được rào lại, một mặt có đài cao là nơi xem mã cầu.

Tiết Kính cùng Vi thị đi về phía đài cao, một đường làm lễ ra mắt với mọi
người. Nhìn thấy Ninh Nhi sau lưng bọn họ, mọi người không hẹn mà cùng
lộ ra vẻ hiếu kỳ.

“Tiết gia cất giấu một nữ nhi xinh đẹp như vậy
mà cũng không nói cho chúng ta biết.” Một vị phu nhân nhìn ngắm Ninh
Nhi, kinh ngạc nói.

“Đây là cháu gái ta, hôm nay được dịp vào cung xem thi đấu tham gia yến hội ngắm trăng.” Tiết Kính mỉm cười nói.

Vị phu nhân kia nghe vậy, không ngừng khen ngợi, Ninh Nhi ngượng ngùng sắc mặt đỏ hồng.

Sau khi rời đi, thị tỳ cười trộm nhỏ giọng nói với Ninh Nhi: “Vị kia là
Thái sử lệnh Thái phu nhân, nàng mà biết nương tử, không bao lâu thì
tất cả mọi người đều sẽ biết.”

Đi lên đài cao, cả khoảng sân to
thu hết vào mắt. Ninh Nhi đi theo Vi thị ngồi cùng một chỗ với chúng nữ
quyến ăn mặc hoa mỹ, hương thơm ngào ngạt, giơ tay nhấc chân mang theo
tiếng ngọc bội leng keng. Trong số đó, cũng có không ít các cô gái khuê
các được cha mẹ mang đến với ý định y hệt như của cậu mợ Ninh Nhi. Ninh
Nhi cùng các nàng vốn không quen biết làm lễ ra mắt rồi đi qua, các cô
gái trẻ tuổi tụ tập một chỗ chuyện trò vui vẻ; Ninh Nhi không thể làm gì khác hơn là nhìn về sân mã cầu, thỉnh thoảng trò chuyện cùng thị tỳ.

Một lúc sau tiếng nhạc vang lên, sục sôi hùng tráng.

“Là đội nhạc Lương châu?” Bên cạnh một vị nữ tử kinh ngạc nói, một lúc sau, lại lộ ra vẻ vui mừng, “Mau nhìn, là Hoàng Đế, Hoàng Hậu tới đấy.”

Ninh Nhi nhìn theo mọi người, thấy trên đài cao nhất, mọi người vây quanh
một người đàn ông trung niên màu da trắng noãn, bên cạnh là một vị phụ
nhân trong tay dắt một thiếu niên khoảng hơn 10 tuổi.

Ninh Nhi mở to hai mắt, ngày trước, nàng từng xem trong sách miêu tả Đế Hậu các
thời đại, cảm giác các nhân vật đó nhất định dáng dấp hết sức kỳ lạ, nói không chừng sẽ giống như Thần Phật trên đầu có vòng ánh sáng. Vậy mà
hôm nay nhìn thấy tận mắt, Ninh Nhi lại cảm thấy Đế Hậu cũng là bộ dáng
người phàm mà thôi. Hoàng đế mỉm cười, ôn hòa mà không mất đi uy nghiêm; Hoàng hậu phục sức cũng không long trọng hơn so các quý phu nhân là
mấy.

Chúng đại thần cùng các quý phụ liền vội vàng hành lễ, Hoàng đế phất tay một cái, tiếng nhạc ngừng, tiếng trống vang lên. Hai đội
nhân mã chỉnh tề chạy vào trong sân, một đội mặc áo xanh, một đội mặc áo đỏ.

Ninh Nhi hứng thú nhìn, chợt ngẩn ra. Đội áo đỏ kia, người
cầm đầu chính là Tiết Đình. Dưới ánh mặt trời, áo đỏ ngựa trắng vô cùng
nổi bật.

Mặc dù ăn mặc đều giống nhau nhưng khi Tiết Đình phóng
ngựa chạy băng băng, lại khiến người ta không cách nào rời mắt. Thân thể hắn tráng kiện, áo đỏ mặc trên người hắn toát ra vẻ rạng rỡ của tuổi
trẻ, khi hắn cưỡi ngựa chạy qua dưới đài, mọi người đều lên tiếng xuýt
xoa.

“Là Tiết lang nha. . . . . .” Ninh Nhi nghe được mấy cô gái thì thầm.

“Biểu muội nương tử của ngươi cũng tới!” Lúc cả đội đợi hiệu lệnh, Tiết Đình nghe được Bùi Vinh ở một bên hưng phấn nói.

Tiết Đình liếc về phía đài cao, mặc dù bóng người hỗn loạn nhưng hắn ngay lập tức thấy được Ninh Nhi.

Nàng đứng ở hành lang chung một chỗ với chúng nữ tử, tóc đen vấn cao, váy dài tha thướt, duyên dáng yêu kiều.

Bùi Vinh ngắm không rời mắt: “Nếu mỗi ngày đều có mỹ nhân bực này cho ta
ngắm, ta đảm bảo đời này không bao giờ thua cầu. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, Tiết Đình đem mặt hắn quay trở về, lạnh nhạt nói, “Chuẩn bị
bắt đầu, chuyên tâm chút.”

Ở hành lang phía sau hai bên cầu môn,
nhạc công hăng say tấu nhạc. Nội thị truyền lệnh của Hoàng đế, một tiếng trống chuyển vang lên, âm nhạc đổi sang một điệu vui tươi.

Quả cầu được ném ra, trên sân xôn xao, hai đội nhân mã lập tức tranh đoạt.

Tiết Đình tả xung hữu đột, linh hoạt né tránh, một đường đuổi theo cầu, khi
tới gần, hắn thừa thế kéo ngựa nhảy một cái, vung gậy nhanh như gió, quả cầu bay vào cầu môn.

“Hay lắm!” Trên đài cao, tiếng ủng hộ ồn ào rộ lên.

Ninh Nhi vừa nghe người xung quanh khen ngợi vừa nhìn về phía Tiết Đình trong sân, vui mừng cho hắn.

Bất chợt, Tiết Đình ngẩng đầu nhìn hướng bên này.

Ánh mắt chạm nhau, Ninh Nhi không xác định có phải hắn đang nhìn mình hay không, lại thấy hắn nở ra một nụ cười.

Cầu lần nữa được ném ra, hai đội tiếp tục truy đuổi. Trong tiếng nhạc, Tiết Đình dẫn đầu đội đỏ thế như chẻ tre thắng được 4 quả cầu. Hết thời
gian, đội đỏ thắng.

Trên đài cao mọi người vui vẻ tràn trề, tiếng khen ngợi khắp nơi.

Hoàng đế, Hoàng hậu cũng là khen ngợi không dứt, Hoàng đế ban thuởng ngọc và
tơ lụa, còn tự tay ban cho Tiết Đình một quả cầu bằng gấm tinh xảo.

“Lệnh lang quả thật tài tuấn nổi bật!” An Quốc Công phu nhân nói với Vi thị.

Vi thị khiêm tốn đáp nhưng nụ cười trên mặt đầy vẻ tự hào.

Tiết Đình hành lễ tạ ơn xong bất chợt hỏi: “Bệ hạ, vật này thần đem tặng người khác được không?”

Hoàng đế ngạc nhiên, cười cười: “Vật này cho khanh chính là của khanh rồi, tặng cho ai, tự khanh muốn là được.”

Tiết Đình cám ơn Hoàng đế, lên ngựa đi.

Trận bóng đã xong, nội thị tới trên đài dẫn gia quyến các đại thần dời bước
tới Thái Dịch Trì dự yến hội. Ninh Nhi đang muốn đi theo mọi người, chợt nghe dưới đài truyền đến tiếng của Tiết Đình: “Ninh Nhi!”

Nàng nhìn xuống thì thấy Tiết Đình đang ở phía dưới ngửa đầu nhìn nàng.

“Biểu huynh. . . . . .” Ninh Nhi đang muốn nói chuyện, bất chợt Tiết Đình hướng nàng ném ra một vật, “Nhận lấy!”

Ninh Nhi vội vươn tay, bắt được vật kia. Lúc này mới nhìn rõ, đây hẳn là gấm cầu Hoàng đế vừa mới ban thưởng.

Mọi người nhìn thấy đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ninh Nhi cũng mở to hai mắt nhìn Tiết Đình, lại thấy hắn nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, gương mặt hắn như tỏa sáng.

“Cho muội.” Tiếng của hắn hòa trong tiếng gió, “Cất đi.”

Một hồi tiếng reo hò vang lên từ bốn phía, trên sân cầu các huynh đệ cười
lớn, còn có người hướng Tiết Đình và Ninh Nhi huýt gió.

Ninh Nhi kinh ngạc, chỉ cảm thấy tai bị đốt nóng, còn chưa biết nói gì, Tiết Đình đã giục ngựa chạy đi.

“Lệnh lang. . . . . . đem cầu gấm Bệ hạ ban cho tặng vị mỹ nhân kia sao?” An
Quốc Công phu nhân nhìn bên đó vẻ mặt có chút quái dị.

Vi thị không nói chuyện, nụ cười cứng lại ở trên môi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.