Tiết Đình về đến phủ, bên trong phủ rất yên tĩnh.
Người hầu tới hành lễ, Tiết Đình hỏi: “Mẫu thân đâu?”
“Hôm nay Triệu Thị Lang phu nhân cho mời, phu nhân đã qua phủ bên đó.” Người hầu đáp.
Tiết Đình gật đầu, không nhịn được trợn mắt nhìn Bùi Vinh đang ra sức nháy mắt, hỏi: “Biểu muội cũng đi?”
“Nương tử không đi.” Người nhà nói: “Nàng đang ở trong Phật đường.”
Tiết Đình đáp một tiếng đi vào bên trong.
“Phật Đường?” Bùi Vinh kinh ngạc hỏi, “Tiểu nương tử thích lễ Phật à?”
Tiết Đình “Ừ” một tiếng, cười khổ nói: “Mới đầu thì không thích.” Nhưng người kia đi rồi về sau nàng liền thích. . . . . .
Bùi Vinh ý vị thúc dục hắn: “Đọc quá nhiều Kinh Phật sẽ trở nên giống như
mẫu thân ta suốt ngày càu nhàu đấy, ngươi nhanh đi gọi nàng ra ngoài
đi.”
“Nàng là cô gái khuê các.” Tiết Đình nói, “Muốn xem mỹ nhân, đi Bình Khang phường đi.”
“Ngươi sao lại xấu xa đem Bình Khang phường ra vu oan ta. Chuyện đó là. . . . . .” Lời còn đang nói bất chợt dừng lại, ánh mắt hắn sáng lên nhìn ra
phía vườn sau.
Tiết Đình theo ánh mắt của hắn nhìn thấy Ninh Nhi đang đi ra.
“Biểu huynh. . . . . .” Nàng đang muốn đến gần chợt thấy có khách nên hơi ngượng ngùng.
“Ninh Nhi, ” Tiết Đình đi tới, cười cười, “Đây là đồng liêu của ta ở trong triều, Bùi Vinh Bùi Văn Kính. . . . . .”
“Nương tử gọi ta Bùi lang là được.” Bùi Vinh ngắt lời nói, cười híp mắt hành lễ.
Tiết Đình rất muốn đem hắn đá ra ngoài.
Ninh Nhi nhìn Bùi Vinh có chút ngượng ngùng, hoàn lễ nói: “Bùi lang.”
“Ai!” Bùi Vinh bị âm thanh của nàng làm cho mở cờ trong bụng, đang muốn nói
nữa thì Tiết Đình đẩy hắn ra nói với Ninh Nhi, “Ta cùng Văn Kính chưa ăn sáng, phiền biểu muội đến trù phòng xem có gì ăn thì bảo người hầu mang lên nhé.”
Ninh Nhi nói: “Ta sáng sớm có làm mật cao, biểu huynh muốn ăn không?”
“Nương tử biết làm mật cao?” Bùi Vinh lộ ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thèm thuồng.
Tiết Đình lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, gật đầu với Ninh Nhi: “Phiền biểu muội lấy cho chúng ta một chút .”
Ninh Nhi hơi mím môi, đi vào phía sau.
Ánh mắt Bùi Vinh còn đuổi theo nàng, Tiết Đình mạnh mẽ đem đầu hắn vặn về, sai người hầu bày bàn.
Không lâu sau, người hầu đem mật cao cùng cháo bưng lên.
Bùi Vinh vừa đói lại vừa tham, vớ lấy một khối mật cao không kịp chờ đợi bỏ vào trong miệng.
“Ừm!” Hai mắt hắn tỏa sáng, giật mình nói, “Cái vị này. . . . . . Cái vị này
không phải đã từng ăn rồi sao? Tên gì lâu ý nhỉ? Nguyên Quân ngươi còn
nhớ rõ không, chính là lần đó có người cho chúng ta ăn, về sau lại không tìm được nữa. . . . . .”
“Biểu muội ta là người Thành Đô, đây là do mẫu thân nàng dạy.” Tiết Đình ngắt lời nói.
“A a, thì ra là mùi vị Thành Đô!” Bùi Vinh không tim không phổi cười, “Ăn
ngon thật a, ta về nhà sẽ cho tìm hầu gái người Thành Đô để chuyên làm
mật cao cho ta ăn!”
Tiết Đình nhìn hắn ăn vui vẻ thì buồn cười, tự mình cũng cầm lên một khối mật cao nhâm nhi thưởng thức.
Mặc dù trước mặt bày rất nhiều, nhưng hắn ăn từng miếng một rất nghiêm túc. Hương vị ngọt ngào thơm lừng tan ra trong miệng, trong đầu bỗng dưng
hiện lên bộ dáng Ninh Nhi tỉ mỉ làm bánh, mỗi một loại nguyên liệu đều
là tự tay nàng chuẩn bị. Trong lòng có chút mềm mại khó có thể nói, môi
hắn dâng lên nụ cười ấm áp.
Bùi Vinh đã trực cả đêm hết sức buồn
ngủ. Mặc dù không gặp lại Ninh Nhi, nhưng hắn ăn mật cao, lại đem chỗ
còn dư tất cả mang đi, đắc chí vừa lòng cáo từ.
Tiết Đình cũng muốn đi nghỉ ngơi, mang theo lòng riêng khi đi ngang qua viện của Ninh Nhi thì liếc vào.
Ninh Nhi đang ngồi ở hành lang cầm khung thêu thêu hoa.
Tiết Đình thả nhẹ bước chân, thị tỳ nhìn thấy, hắn làm động tác bảo im lặng.
Thị tỳ mím môi cười cười, giả bộ không nhìn thấy.
Tiếng chim hót líu lo, một trận gió thổi qua, cây cối trong đình viện lay động phát ra tiếng xào xạc.
Tiết Đình đi tới phía sau Ninh Nhi, thấy trên vải lụa trắng thêu một chuỗi hoa nhỏ màu tím.
“Tử Đằng?”
Ninh Nhi giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy Tiết Đình đứng ở phía sau, đang cười giảo hoạt.
“Ta hù muội sợ à?” Tiết Đình hỏi.
“Cũng không coi là hù được.” Ninh Nhi cười cười, tiếp tục thêu hoa.
“Muội thích Tử Đằng à?” Tiết Đình hỏi.
“Ừ, thích.” Ninh Nhi nói. Thật ra thì cũng không phải là rất thích, nhưng
từng có người nói cho nàng biết, hắn rất hoài niệm cây Tử Đằng trong sân nhà ở Thành Đô.
Sau một lát, Ninh Nhi cắn chỉ đứt, gỡ khăn lụa khỏi khung thêu nhìn một chút.
“Không tệ.” Tiết Đình nói: ” Ninh Nhi, ta vừa lúc đang thiếu khăn lụa, cho ta đi.”
Ninh Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Không thể cho huynh.”
“Vì sao?”
“Đây là muội tự thêu cho mình.” Ninh Nhi nhìn Tiết Đình, “Biểu huynh nếu
muốn, nói xem thích hoa gì, muội thêu cái khác cho huynh.”
Tiết
Đình xem thường nói: “Thế thì thôi, hoa hoa cỏ cỏ, chỉ sợ đồng liêu của
ta nhìn thấy sẽ cười rụng răng. Chỉ là. . . . . .” Hắn bắt chước người
ta đóng kịch tỏ vẻ sầu khổ, giọng nói van nài, “Tiểu nương tử, tại hạ có hai cái đai lưng, còn có một bộ y phục bị sứt chỉ, có thể hay không làm phiền nàng sửa lại cho ta?”
Ninh Nhi không nhịn được buồn cười : “Làm sao phải ngại, biểu huynh lấy đưa ta là được.”
Tiết Đình nhìn hai con mắt sáng ngời của nàng, môi nở nụ cười nhẹ. Hắn liếc
tỳ nữ bên trong viện một cái, nhỏ giọng nói: “Muội hôm nay có đi thư
phòng không?”
Ninh Nhi gật đầu: “Buổi chiều sẽ đi.”
“Tốt.” hai cái lúm đồng tiền của Tiết Đình hiện ra thật sâu, hắn xoay người rời đi.
Sau chuyện xảy ra ở Từ Ân Tự năm trước, Ninh Nhi không còn có đề cập tới Thiệu Chẩn nữa.
Nàng an phận ở lại Tiết gia, mỗi ngày làm bạn với cậu mợ. Tính tình nàng nhã nhặn lịch sự, khéo léo thuận theo, cậu mợ cũng thương yêu nàng gấp đôi.
Nhưng Tiết Đình biết, Ninh Nhi không quên Thiệu Chẩn.
Nàng bắt đầu thành kính lễ Phật, hoặc là đi theo Vi thị, hoặc là tự mình đi. Mỗi ngày sao chép kinh Phật, từ từ, mỗi một chữ đều hết sức nghiêm túc. Nàng cũng thích xem sách, trong thư phòng phụ thân lưu trữ nhiều loại
sách phong phú, Ninh Nhi thường thường tới đó xem, đủ loại, loại nào
cũng không chê. Tiết Đình mỗi lần về phủ, chỉ cần tới hai nơi này là có
thể tìm được nàng, hắn biết, chỉ có đem tâm tư bận rộn vào việc khác,
mới giấu được những suy nghĩ trong lòng.
Hắn cũng không nhắc tới Thiệu Chẩn.
Lúc nhàn hạ, hắn sẽ cùng Ninh Nhi xem vài trang sách, hoặc sao vài tờ Kinh Phật, rồi sau đó lại đi làm chuyện của mình.
Mới đầu, Ninh Nhi cho là hắn đang giám thị mình, có chút không vui. Nhưng
sau nàng lại nghĩ, Tiết Đình có lẽ ở trong cung có chuyện buồn bực, cố ý đến tìm nàng làm người nghe. Bởi vì mỗi lần đến, hắn vừa đọc sách hoặc
chép sách vừa thao thao bất tuyệt nói đủ các loại chuyện, chuyện của
hắn, của người khác, chuyện các nơi. Ninh Nhi vốn không ôm giận lâu,
cũng thích nghe những chuyện lý thú, nàng nghe Tiết Đình nói chuyện mặc
dù hết sức có ý tứ, cho dù không muốn, nhưng cũng thường bị chọc cho
cười không ngừng.
Ninh Nhi đã từng cảm thấy Tiết Đình là một
người cứng nhắc, bọn họ bởi vì Thiệu Chẩn mà từng cãi vã, Tiết Đình cũng biết một chút bí mật nhỏ của nàng, quan hệ hai người cũng có chút tế
nhị.
Nhưng đến hôm nay, nàng lại không cho là như vậy.
Hắn chính trực, sáng sủa, tuy tình hình nguyên tắc nhưng vẫn có mặt ôn hòa. Khi không đề cập tới Thiệu Chẩn, hắn là một người vô cùng tốt.
Sau buổi trưa, trời đổ mưa phùn, lúc Tiết Đình đi tới thư phòng của Tiết Kính, Ninh Nhi đã ở đó.
Nhìn hắn nhìn cuốn sách trong tay nàng: “Hán thư?”
“Phải.” Ninh Nhi nói.
Tiết Đình cười cười: “Muốn ta kể cho muội nghe không? Chuyện kinh sử là sở trường của ta đó.”
Ninh Nhi hớn hở đồng ý, đem sách đưa cho hắn.
“. . . . . . Từ thời Đông Hán người Hung Nô nhập quan từng nhóm lớn. Tới
thời Quang Võ đế thì Hung Nô xảy ra nạn đói lớn, tám bộ tộc lập Nhật
Trục làm Vương Thiền Vu trị vì Nam Hung Nô; Bồ Thiền Vu lại cai trị bộ
chúng ở Mạc Bắc, trị vì Bắc Hung Nô. Mặc dù đều là Hung Nô, nhưng sau
thời Quang Võ đế, kẻ địch của Hán triều phần lớn là Bắc Hung Nô.” Tiết
Đình lật sách, chỉ vào một hàng chữ, giải thích cho nàng, “Sau này nói
Bắc Hung Nô, chính là nó. Bắc Hung Nô chiếm cứ Tây Vực, Hán triều cố ý
đoạt lại. Bắc Hung Nô căn cơ bất ổn, nhiều lần thỉnh cầu hòa thân nhưng
Hán triều không đồng ý. Đến thời Minh Đế thì Bắc Hung Nô xâm lấn Ngư
Dương áp sát Hà Tây, triều đình phái Đậu Cố lĩnh quân Bắc phạt, lại phái Ban Siêu đi Tây Vực. . . . . .”
“Ban Siêu?” Ninh Nhi bất chợt hỏi, “Đó là người có một muội muội gọi là Ban Chiêu?”
“Đúng vậy a.” Tiết Đình gật đầu.
Ninh Nhi nhíu nhíu mày nói: “Biểu huynh sao lại nói Hán triều khi đó không đồng ý hòa thân? Ban Chiêu chính là đi hòa thân mà?”
Tiết Đình sững sờ, không biết nên khóc hay cười: “Ban Chiêu? Nàng sao lại đi hòa thân, nàng đều ở Hán triều!”
“Không phải sao?” Ninh Nhi mờ mịt, “Nàng không phải là người viết ra ‘nữ giới’ Ban Chiêu sao?”
“Là nàng a. . . . . .” Tiết Đình cũng là mờ mịt, nhìn nàng, hỏi, “Có ai kể đoạn này cho muội rồi à?”
Ninh Nhi gật đầu.
“Kể như thế nào?”
Ninh Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Ban Chiêu vốn dĩ xinh đẹp, sau khi trưởng
thành thích một chàng trai rất giỏi thơ phú lại anh tuấn, không để ý
người nhà phản đối cùng chàng bỏ trốn. Nhưng không bao lâu, nàng có mới
nới cũ, quẳng người đó một bên, trở về nhà. Lúc đó danh tiết nàng đã tổn hại, người nhà rầu rĩ, vừa vặn Hoàng đế muốn cùng Hung Nô hòa thân, Ban Chiêu liền đi hòa thân. Nàng ở Hung Nô mấy năm, sinh ba hài tử. Về sau, huynh trưởng nàng là Ban Cố tấn công Hung Nô, đón nàng trở về. Hoàng đế ban thưởng lớn, đem Ban Chiêu gả cho Tào Thế Thúc. Nàng sợ người đời
chỉ trích phụ đức, liền viết ra ‘ nữ giới ’. . . . . .”
Thấy Tiết Đình trợn to hai con mắt, giọng Ninh Nhi không khỏi càng ngày càng nhỏ, nghi ngờ nhìn hắn: “Không đúng sao. . . . . .”
“Dĩ nhiên không đúng!” Tiết Đình nhịn cười, “Muội vừa nói, tấn công Hung Nô là người nào?”
“Ban Cố. . . . . .”
“Tấn công Hung Nô chính là Đậu Cố. Họ Ban, Ban Cố cũng là huynh đệ của Ban Chiêu nhưng hắn chỉ biết viết sách.”
Ninh Nhi ngạc nhiên: “Vậy. . . . . .”
“Phần muội nói lẫn lộn nhiều chuyện, để ta nói lại cho muội nghe.” Tiết Đình
hứng thú gập ngón tay, “Thứ nhất, tấn công Hung Nô chính là Ban Siêu,
không nói; thứ hai, cùng tài tuấn bỏ trốn là Trác Văn Quân, chỉ là, có
mới nới cũ không phải nàng mà chính là tài tuấn đó, hắn gọi là Tư Mã
Tương Như; thứ ba, ở Hung Nô sinh hài tử sau lại trở về Hán là Thái Văn
Cơ, nàng là bị Hung Nô bắt đi!”
Ninh Nhi kinh ngạc: “Vậy. . . . . . Ban Chiêu thì sao?”
“Nàng chính là người sống quá thoải mái không có chuyện gì làm Lão Đồ Cổ *ý nói cổ hủ*! Ha ha ha ha. . . . . .” Tiết Đình cũng không nhịn được nữa, cười nghiêng ngả, “Người nào kể cho muội, thật là diệu nhân!”
Ninh Nhi cũng cười, muốn ngừng cũng không ngừng được, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi ra.
“Vậy sao. . . . . .” Nàng xoa mắt, hít sâu một cái, rồi lại tiếp tục cười to.
Chẩn lang, chàng nói chàng đi rồi , không cần nhớ mong chàng. Mà ta hiện tại mới phát hiện lại bị chàng chọc ghẹo nữa rồi.