Thừa Hoan Ký

Chương 7



“Không được không được không được, ” Thừa Hoan kiên quyết từ chối, cô nói: “Gu ăn mặc của cậu quá độc lạ, bọn họ mặc vào không còn giống chính mình nữa, ngược lại không đẹp.”

Mao Mao nhìn nhìn bạn thân, nói: “Thừa Hoan, tớ thưởng thức nhất cậu điểm này, đối với xuất thân không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa đẹp.”

Thừa Hoan cười nói: “Thôi đi, thành phố này có hơn một triệu người sống trong nhà cho thuê giá rẻ của chính phủ, và có hàng trăm nghìn sinh viên đang học bằng học bổng, có gì lạ đâu.”

“Người nhà họ Tân nhất định thích nhất sự rộng rãi này của cậu.”

“Tớ giống cha tớ.”

“Bác gái dường như nghĩ hơi nhiều.”

“Cằn nhằn quá đáng, ” Thừa Hoan thở dài, “Xem tình hình này, phụ nữ già rồi sẽ bỗng dưng bực tức hết bài này đến bài khác, kỳ cục đa nghi, tương lai tớ cậu khẳng định cũng như vậy.”

“Nhưng bác gái là một người mẹ rất yêu thương con gái.”

“Ừ, ” Thừa Hoan nói, “Vì con cái hi sinh rất lớn, không làm tới 90%, mẹ cũng làm được 80%.”

“Vậy là đủ rồi.”

Kết quả Thừa Hoan vẫn rủ bạn thân cùng cô đi mua sắm.

Thứ nhất Mao Mao quen biết rất nhiều chủ tiệm, có thể bớt 10%, mặt khác, Thừa Hoan đánh giá cao ánh mắt của bạn.

Suốt quá trình đi mua, tổng cộng hóa đơn là thành một khoản đáng kể, Thừa Hoan có chút đau lòng.

Mao Mao nhìn ra, bảo cô: “Đó chỉ là số tiền mà cậu bỏ ra ở cửa hàng giá trung bình. Nếu tớ đưa cậu đến một cửa hàng nổi tiếng, cậu sẽ phải bán mình.”.”

“Kiếm tiền thì vất vả, tiêu tiền lại quá dễ.”

“Ai nói không phải, ” Mao Mao gật đầu, “Sinh viên trông thì danh giá, lúc đi làm việc lại bị người ta sai bảo như nô ɭệ, tiền lương chỉ có hơn 10,000 tệ.”

“Trên đời rẻ nhất chính là sinh viên.”

“Nhưng nếu như cậu không phải sinh viên, ” Mao Mao thầm thì cười, “thì ngay cả tư cách bán hàng rong cũng không có.”

Sau khi mang quần áo về nhà, vui vẻ nhất là Thừa Tảo, nói không ngừng, mặc thử từng món một, đồng thời tự khen ngợi bản thân.

“Chị, chị nhìn em anh tuấn thế nào đi, tư thế này thế nào, có thể khiến bao nhiêu em phải đổ?”

Mạch Lai Thiêm cũng cười nói: “Sao con lại tiêu nhiều tiền như vậy, nhiều nhất chỉ mặc một lần thôi, huống hồ cha đang béo lên.”

Bà Mạch cầm dây chuyền trân châu mà con gái mua trong tay, trầm mặc không nói.

Thừa Hoan ngồi xổm xuống, “Mẹ, sao mẹ trông buồn vậy? Nếu như mẹ không muốn con kết hôn, con sẽ hoãn ngày cưới.”

Mạch Lai Thiêm chướng mắt nói: “A Ngọc, con gái nhường em một tấc, thì em càng thêm kỳ cục một thước, em hờn dỗi đủ chưa? Đừng khiến Thừa Hoan khó xử nữa có được hay không.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.