Hiếm khi Điền Quân Bồi được rảnh rỗi như chiều hôm
nay, anh lái xe đưa Nhâm Nhiễm đến khách sạn Ven Hồ để thi phỏng vấn cho công
viêc dịch cabin cho một diễn đàn thảo luận về chính sách tiền tệ và tỉ giá
ngoại tệ quốc tế.
Công việc này là do Tiểu Lưu – trợ lý của Điền Quân
Bồi giới thiệu cho cô. Cô gái đó đã lấy số điện thoại của cô qua Điền Quân Bồi
và nói với cô rằng, diễn đàn này do hội Liên hiệp các tỉnh miền Trung tổ chức,
rất quy mô, khách mời quan trọng nhất là một nhà kinh tế học đã đạt giải Nobel,
ngoài ra, còn có rất nhiều chuyên gia, học giả và ngân hàng của nước ngoài đến,
rất cần một nhóm phiên dịch viên có trình độ.
“Dịch viết thì không có vấn đề gì, nhưng chị chưa bao
giờ dịch cabin cả”. Cô hơi băn khoăn, “Hơn nữa hiện tại chị đã nhận dịch
một cuốn sách, cũng không có nhiều thời gian”.
Tiểu Lưu cổ vũ cho cô rất nhiệt tình, “Em đã từng làm
rồi, không phức tạp như chị tưởng tượng đâu, Hơn nữa họ không chỉ yêu cầu mỗi
dịch cabin không đâu. Thầy của em trong ban tổ chức, gọi điện thoại bắt em phải
đến làm, nhưng hiện tại văn phòng quá bận, em không thể đi được, đành phải hứa
với thầy là sẽ tìm hộ một phiên dịch thạo về mảng tiền tệ hoặc kinh tế học. Chị
Nhâm Nhiễm, trình độ tiếng Anh của chị rất ổn, hơn nữa lại thạo ngành tiền tệ,
chị vẫn nên đến đó thử xem sao, tất cả chỉ có 8 ngày thôi, không mất nhiều thời
gian của chị đâu, thù lao dịch cũng rất cao”.
Nhâm Nhiễm ngẫm nghĩ một lát, cũng muốn thử khả năng
dịch nói của mình và thế là cô đã đồng ý.
Sau khi đến đó, cô đến phòng ghi biển là tổ phục vụ
hội thảo, phát hiện thấy trong căn phòng rộng đó người ta đi đi lại lại, rất ồn
ào. Cô tìm đến thầy Tưởng – người phụ trách công tác tổ chức, đưa một bản sơ
yếu lí lịch và bằng tốt nghiệp của mình. Xem xong tài liệu, thầy Tưởng không
hàn huyên gì mà hỏi cô một loạt câu hỏi bằng tiếng Anh, dĩ nhiên với cô, những
câu hỏi này không có gì là khó. Sau khi dịch xong một đoạn văn ngắn do ông chỉ
định, ông liền nói ngay về chuyện thù lao: “Renee, nếu mức thù lao này em chấp
phận được thì ngày mai em bắt đầu đi làm, tham gia việc tiếp đón, dịch cho diễn
đàn, nhớ mang hành lý đến, chắc là 8 ngày đó đều phải ở đây”.
Sau khi đi ra, Nhâm Nhiễm kể sơ qua về quá trình thi
phỏng vấn này cho Điền Quân Bồi nghe, anh cũng thấy buồn cười.
“Đã đến đây rồi thì bọn mình đến nhà hàng hương
vị cơm nhà nông trước mặt ăn cơm nhé”.
“Lại là Dĩ An giới thiệu hả anh?’
“Đúng vậy. Theo như lời anh ấy thì nét đặc sắc lớn
nhất của nhà hàng này là các loại rau dại có một món là muối lá liễu non, làm
thành món nguội, ăn rất thú vị. Còn các loại rau như Du Tiền, Hoa Hòe, Tâm Giá
… thì càng khỏi phải nói”.
Nhà hàng đó nằm ở góc hồ bên kia, cách đây mấy km, bài
trí theo phong cách đồng quê. Khi họ đến
đó, thời gian vẫn còn sớm, vì thế sau khi đỗ xe và đặt chỗ xong, họ liền đi dạo
bên hồ.
Hồ nước này khá lớn, thường là nơi để các đội đua
thuyền của tỉnh luyện tập, đằng xa từng đoàn canoeing đang lướt nhanh bên mặt
nước, vượt qua tầm nhìn của họ, loáng thoáng có tiếng còi của huấn luyện viên
nhắc nhở, nhưng cũng không ồn ào. Ven hồ là hàng liễu rủ, mùa xuân ở thành phố
Hán Giang đến rất vội vã, dường như chỉ cách mấy ngày, rặng liễu đã đâm ra
những lá non mơn mởn, bao trùm cành cây trơ trụi. Gió mơn man thổi tới, không
còn lạnh nữa. Trước cảnh đẹp và thời tiết dễ chịu như vậy, cả hai đều thấy tâm
trạng thoải mái hơn.
“Thành phố này chỉ có đặc điểm này là lý tưởng,
trong trung tâm thành phố vừa có sông, vừa có hồ, nhiều khi khiến người ta phải
đặt dấu hỏi đây có phải là một thành phố công nghiệp hay không”.
“Sau khi mẹ em mất, ba em được điều động công tác
và đưa em đến đây, sợ em buồn nên ông đưa em đi chơi khắp nơi, ông cũng đã từng
nói với em như vậy”.
“Năm đó em bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi”.
Điền Quân Bồi nắm chặt tay cô với vẻ xót xa,
“Chắc chắn trước đây em là một cô bé yếu đuối, nhạy cảm”.
“Vâng, đúng vậy, nhạy cảm, yếu đuối, ta đây,
ngang ngạnh, cố chấp, sợ cô đơn… Tóm lại là một cô gái rất khó chơi. Hiện giờ
nhìn lại, có lúc thực sự cảm thấy kinh ngạc, dường như em và cô ta là hai người
hoàn toàn khác nhau”.
“Thay đổi lớn như vậy ư?”, Điền Quân Bồi
cũng tỏ ra ngạc nhiên. Bất chợt anh thầm nghĩ, Nhâm Nhiễm đã gặp anh chàng Trần
Hoa chín chắn như thế ở độ tuổi đó. Mối tình ngắn ngủi với anh ta đã làm thay
đổi cô hay thời gian đã điêu khắc cô thành diện mạo như bây giờ?
Nhâm Nhiễm thờ ơ nhìn về phía trước, “Đúng vậy,
thay đổi quá lớn. Đừng nói mãi về em nữa, trước đây anh như thế nào, ý em nói
là trước tuổi thành niên ấy?”
Điền Quân Bồi nhún vai, “Hình như anh vẫn như thế
này, không có gì thay đổi. Cuộc sống quá thuận lợi, được học trường cấp một cấp
hai, cấp ba, đại học tốt nhất, nghe nói những người lúc nào cũng được sống
trong hoàn cảnh thuận lợi thường rất vô vị, anh đoán hình ảnh anh trong mắt
người khác chính là như thế”.
Nhâm Nhiễm chợt cười, “Dường như là anh đang phê
bình mình, nhưng em lại nghe ra được vẻ tự phụ”.
“Vậy ư? Mọi người đều nói anh khiêm tốn lắm
mà”.
“Mọi ngôn từ, cử chỉ của anh đều nhã nhặn, lịch
sự, nhưng khí chất vẫn toát lên vẻ cao ngạo”.
Lời đánh giá này khiến Điền Quân Bồi cùng bật cười. Từ
nhỏ đến lớn, giáo dục trong gia đình anh rất nghiêm, cha mẹ anh là người có học
thức, luôn luôn nhắc nhở anh phải khiêm tốn, nho nhã, yêu cầu anh trong bất cứ
tình huống nào cũng không được ngông cuồng, xốc nổi. Anh cũng thường xuyên nhắc
nhở mình rằng, không nên khoe khoang tự hào vì sự vượt trội về mặt trí tuệ,
nhưng phẩm chất vẫn là phẩm chất, cá tính vẫn là cá tính, đương nhiên anh là
người biết rõ nhất vẻ tự phụ tiềm ẩn trong con người mình.
“Hy vọng là anh không tự cao tự đại đến mức bị
mọi người ghét”.
Nhâm Nhiễm mỉm cười, lắc đầu.
Điền Quân Bồi dừng chân lại, vuốt mái tóc bị gió thổi
hơi bồng bềnh của cô, ngón tay anh len vào tóc cô, động tác nhẹ nhàng như gió.
Cô đưa mắt nhìn xuống, giữa lúc xế chiều, khuôn mặt cô trắng mịn như một món đồ
sứ được chế tạo từ xương, khóe mép hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong. Bất
giác anh ôm chặt cô, cô đỏ bừng mặt, né tránh làn môi của anh, nói nhỏ:
“Bên cạnh có nhiều người lắm”.
Đúng là phía không xa có mấy người đang xếp hàng ngang
ngồi câu cá, nhưng họ đều chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ,
không ai nhìn về phía họ. Điền Quân Bồi vẫn ôm cô, “Tiểu Nhiễm, anh…”.
Cô chợt ngước mắt lên, ngắt câu nói tình cảm mà anh chuẩn bị nói ra, “Em
xin lỗi, Quân Bồi, em cảm thấy có một số chuyện bọn mình nên nói cho rõ ràng
thì hơn”.
Lòng anh chùng xuống, dường như đã linh cảm được cô
chuẩn bị nói gì, tuy nhiên trong đầu anh cũng đầy thắc mắc, rất cần một cái
“nói cho rõ ràng” để trút bày.
“Em không biết yêu một người thì phải như thế
nào. Em thích anh ở bên em, nhưng em không biết em có yêu anh hay không?”
“Ít nhất là em muốn ở bên một người thì mới có
thể nói đến chuyện yêu”.
“Em nghĩ đi nghĩ lại, như thế vẫn không công bằng
với anh”.
Điền Quân Bồi nhìn cô với vẻ hơi bực bội, “Em cứ
muốn anh phải thừa nhận đi thừa nhận lại rằng anh sẵn sàng chấp nhận sự bất
công này ư?”
“Quân Bồi, vừa nãy em đã nói rồi, năm mười mấy
tuổi, em là một cô gái rất khó chơi, sau đó mọi thứ đã thay đổi rất nhiều,
không phải là em đã sửa được hết những khuyết điểm đó. Em chỉ… nhu nhược đi,
không còn hung hăng hùng hổ như trước đây nữa thôi, tưởng rằng những việc mà
mình làm không có liên quan gì đến người khác, càng không thể ngang nhiên tận
hưởng một mối tình mà có thể mình không đáp lại được gì”.
“Cái gọi là nói cho rõ ràng mà anh chờ đợi không
phải là như vậy. Không, Tiểu Nhiễm, bọn mình đang yêu nhau chứ không phải đang
giao kèo với nhau, làm rõ hai bên có bao nhiêu nghĩ vụ, bao nhiêu quyền lực,
phải bỏ ra bao nhiêu, thu về bao nhiêu. Anh thích em, bây giờ thấy em nói rằng
em cũng thích ở bên anh là anh cảm thấy vui lắm rồi. Nếu một ngày nào đó, anh
không thỏa mãn với việc em không biết rõ là có yêu anh hay không thì anh sẽ nói
với em”.
Giọng anh dứt khoát, logic rõ ràng, Nhâm Nhiễm lại một
lần nữa cảm thấy bí từ, cô đành phải nói: “Vâng, Quân Bồi, em không biết
phải nói những gì mới có thể được coi là nói cho rõ ràng về quá khứ của em. Hay
là thế này vậy, nếu anh cảm thấy có điều gì đáng nghi ngờ thì anh cứ hỏi em, em
sẽ cố gắng trả lời thẳng thắn”.
Lời đề nghị này khiến Điền Quân Bồi khóc dở mếu dở,
“Anh sẽ rất vui nếu một ngày nào đó em chịu chia sẻ quá khứ của em với
anh. Nhưng anh không có ý định chơi trò hỏi đáp này với em đâu, đây không phải
là chia sẻ, mà là sự khai báo thành thật, anh không cần. Điều duy nhất mà anh
muốn hỏi là, em có muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ với anh nữa không?”
Nhâm Nhiễm im lặng hồi lâu, trong lúc Điền Quân Bồi
gần như không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cô lại sà vào vòng tay của anh, áp
sát mặt vào ngực anh, khẽ nói: “Quân Bồi, em rất mâu thuẫn, em sợ mình làm
như thế này là quá ích kỷ”.
Đây vẫn không phải là câu trả lời mà Điền Quần Bồi
muốn được nghe, nhưng ôm cô trong lòng, anh nghĩ mình không có sự lựa chọn nào
khác.
Sáng sớm hôm sau, Nhâm Nhiễm liền xách túi hành lý đơn
giản đến trung tâm phục vụ hội nghị để đăng ký. Cô được cử làm công tác đón
tiếp, khách mời trong nước và nước ngoài bắt đầu lục tục kéo đến, cô lấy danh
sách từ trung tâm phục vụ hội nghị rồi theo lái xe ra sân bay; cầm biển ghi tên
khách để đón khách, dẫn họ lên xe và đưa họ trở về khách sạn, sắp xếp phòng cho
họ, sau đó lại phải tiếp tục xuất phát ngay lập tức, ngày hôm đó sau khi đón
đoàn khách ở chuyến bay muộn giờ cuối cùng, về đến khách sạn đã là nửa đêm, cô
mệt rã rời, chỉ tắm qua loa một cái rồi lên giường ngủ thiếp đi,
Công việc của ngày hôm sau vẫn như vậy, khách mời đến
tập trung hơn, người nào cũng bận bù đầu, đi lại vội vã. Sau khi nhận danh sách
khách mời phải tiếp đón trong ngày, Nhâm Nhiễm rất bất ngờ, vị khách đứng thứ
ba là giáo sư Hunter – thầy giáo dạy môn đầu tư tiền tệ của cô hồi cô học ở
trường đại học Monash tại Australia. Khi vừa từ cửa bước ra, ông Hunter với
thân hình cao to cũng đã nhận ngay ra cô.
“Chào em Renee, được gặp học sinh cũ của mình ở
đây thật sự là một niềm vui bất ngờ”.
Cô ôm thầy, “Thầy Hunter, thầy càng ngày càng trẻ
ra”. Đây không phải là một câu nói khách sáo, cô thấy ông Hunter đen hơn vì rám
nắng, điều quan trọng hơn là ông không còn to bụng như hồi dạy cô nữa, nhìn rất
khỏe mạnh, “Nhiệt liệt chào mừng thầy đã đến Trung Quốc”.
Sau khi lên xe, cô ngồi cạnh ông Hunter. Ông nói với
cô rằng, hiện tại mối liên hệ về kinh tế giữa Australia và châu Á ngày càng mật
thiết, hai năm trước ông đã bắt đầu chủ trì một dự án nghiên cứu phát triển
tiền tệ đương đại của Trung Quốc, thường xuyên đến Trung Quốc, nhưng đây là lần
đầu tiên ông đến với thành phố này. Cô giới thiệu cảnh vật hai bên đường với
ông, ông nghe rất hào hứng. Cô đưa ông về khách sạn, bố trí phòng cho ông, xin
lỗi ông rằng mình vẫn phải có nhiệm vụ đón khách ở sân bây, hiện tại không thể
hàn huyên với ông được, sau đó cô lại quay trở lại sân bay ngay.
Buổi tối cô phải đón hai chuyên gia ngân hàng đến từ
Mỹ, lúc bước vào sảnh lớn ở khách sạn làm thủ tục nhập phòng, đột nhiên có
người gọi tên cô: “Nhâm Nhiễm, chào em”.
Cô ngoái đầu lại, Lữ Duy Vi đang đứng ở vị trí cách cô
không xa, mặc bộ đồ thể thao, cười tươi nhìn cô, cô nghĩ chủ đề của diễn đàn
này là tiền tệ và tỉ giá ngoại tệ, không ngờ chuyên gia mậu dịch quốc tế như Lữ
Duy Vi cũng tham gia, chỉ có thể nói là trái đất tròn chỗ nào con người cũng có
thể gặp nhau.
“Chào tiến sĩ Lữ, chào mừng chị đến dự hội
nghị”.
“Không ngờ lại gặp em ở đây, Nhâm Nhiễm em đến
đây để làm tình nguyện viên à? vất vả quá”.
Nhâm Nhiễm hơi ngượng ngùng: “Em đi làm thêm, có
thù lao chị ạ, không phải là tình nguyện viên đâu. Em xin lỗi vì không thể tiếp
chuyện chị được, em đưa hai vị khách lên đã”.
Đến ngày thứ ba, diễn đàn chính thức bắt đầu, Nhâm
Nhiễm mới có thời gian ngồi ở hàng ghế phía sau, sau khi lễ khai mạc ngắn gọn
kết thúc, lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà kinh tế học đạt giải Nobel đó xuất
hiện, người lên cùng với ông chính là Lữ Duy Vi. Người dẫn chương trình giới
thiệu Lữ Duy Vi là chuyên gia mậu dịch quốc tế, hiện tại làm chủ nhiệm một
trung tâm nghiên cứu chính sách, lần này nhờ có sự xúc tiến của bà mà nhà kinh
tế học đạt giải Nobel đã có hành trình sang Trung Quốc.
Lữ Duy Vi mặc bộ trang phục theo phong cách kinh điển
của Chanel, tiếng Anh của chị rất lưu loát, tiếng Trung tiếng Anh chuyển đổi
rất nhuần nhuyễn, gần như là thay thế người dẫn chương tình, đồng thời đảm nhận
nhiệm vụ dịch cabin cho cuộc thuyết trình sau đó. Cả hội trường tính lặng như
tờ, chăm chú lắng nghe.
Mấy nhân viên cùng đến làm công tác phiên dịch như
Nhâm Nhiễm đều phục sát đất, giờ giải lao giữa chừng mọi người đều bàn luận về
Lữ Duy Vi, họ đều cho rằng chị là người phụ nữ trí thức có khí chất nhất, phong
độ nhất mà họ đã từng gặp.
Lịch làm việc của nhà kinh tế học đạt giải Nobel được
sắp xếp rất kín, sau khi buổi thuyết trình kết thúc, Lữ Duy Vi liền cùng ông
rời diễn đàn và tiến hành cuộc đi thăm tiếp theo.
Ngày đầu tiên của diễn đàn toàn bộ là các bài thuyết
trình của các học giả, nhà ngân hàng và chuyên gia trong lĩnh vực tiền tệ đến
từ các nước khác nhau, những người làm nhiệm vụ dịch cabin đều là các dịch giả
có thâm niêm. Nhâm Nhiễm cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tiếp theo đây là các
cuộc thảo luận theo chủ đề, cô phải phối hợp với một phiên dịch viên khác để
dịch các vấn đề mà các học giả trao đổi với nhau”.
Lúc đầu cô cũng hơi căng thẳng, sau khi cuộc thảo luận
đầu tiên kết thúc, cô cũng đã đúc kết cho mình một số bí quyết, có thể vừa ghi
lại nội dung chính vừa dịch, cộng với vốn kiến thức chuyên ngành mà cô có nên
cô cũng thành thạo các vấn đề về tiền tệ hơn những người khác, cô đi nhập vai
rất nhanh chóng, thầy Tưởng – người phục trách giám sát công tác dịch thuật rất
khen ngợi cô, sắp xếp cho cô làm phiên dịch cho hai cuộc phỏng vấn của phóng
viên và tham gia vào các hoạt động tham quan, giao lưu của mấy vị khách mời ở
những nơi khác nhau.
Lúc Điền Quân Bồi gọi điện đến, hầu như Nhâm Nhiễm đều
đang bận rộn, cô chỉ nói được vài câu rồi vội vàng cúp máy. Anh đành phải nói:
“Tiểu Lưu giới thiệu việc gì mà ngay cả trong giờ ăn cơm em cũng không được
rảnh, giờ ngủ cũng không được nghỉ vậy?”
“Khách đông quá, không đủ người, mọi người đều
bận rộn như vậy, may mà cũng chuẩn bị kết thúc rồi. Cứ kéo dài mãi thế này chắc
cũng không chịu nổi”.
Mấy ngày phải nói quá nhiều, giọng cô đã khàn hẳn.
Điền Quân Bồi đành phải dặn dò cô giữ gìn sức khỏe.
Cuối cùng mọi chương trình của diễn đàn đã kết thúc
tốt đẹp, khách nước ngoài bắt đầu lục tục về nước, thầy Hunter cũng đặt chuyến
bay tối hôm nay, trước giờ ra sân bay vẫn còn một chút thời gian, Nhâm Nhiễm
bèn tranh thủ ngồi nói chuyện một lúc với thầy ở bàn uống trà ngoài khách sạn.
Dự án nghiên cứu mà thầy Hunter làm vẫn có hứng thú
nhất với sự phát triển của ngành ngân hàng Trung Quốc hiện nay. Nhâm Nhiễm
thành thật nói với thầy rằng, cô đã rời ngân hàng có vốn đầu tư nước ngoài gần
hai năm, e rằng không hiểu gì nhiều về tình hình mới nhất.
Ông có vẻ hơi bất ngờ, “Renee, năm xưa em là cô
học sinh chăm chỉ, nỗ lực nhất lớp, thầy rất có ấn tượng với em, luôn tưởng
rằng cô sinh viên xinh đẹp này sẽ có rất nhiều tham vọng và thành đạt trong
lĩnh vực tiền tệ”.
Nhâm Nhiễm có phần chán nản, năm xưa ngoài việc đi làm
thêm, đúng là cô đã dành mọi thời gian cho việc học, nhưng động lực của cô
không phải bắt nguồn từ tham vọng, mà là vừa muốn học xong sớm để về nước, vừa
không muốn để nỗi nhớ nhung chiếm hết suy nghĩ của mình trong những lúc rỗi rãi.
Cô không thể nào giải thích, đành phải cười, “Giáo sư Hunter, em làm ở
ngán hàng được 3 năm thì đột nhiên mất đi mục tiêu”.
“Xem ra là tôi có thiên kiến nhỉ, tôi luôn nghĩ
rằng mọi sinh viên châu Á đều có mục tiêu rõ ràng, họ muốn thành đạt hơn người,
chính vì lẽ đó họ sẽ không từ bỏ một công việc có đãi ngộ tốt”.
“Nếu cuộc sống của em phải chịu nhiều áp lực hơn
thì chắc là em sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy”.
“Chưa chắc, thực ra có nhiều lúc người ta sẽ cảm
thấy rất khó lựa chọn, ngơ ngác, cần phải bỏ ra một chút thời gian mới có thể
tìm được mục tiêu. Hồi còn trẻ, có một thời gian tôi cũng rất say sưa với trò
lướt sóng, thậm chí còn có ý định sẽ làm vận động viên lướt sóng chuyên
nghiệp”.
Nhâm Nhiễm thực sự bất ngờ, ít nhất là khi còn đang
học đại học, cô chỉ cảm thấy thầy Hunter rất nghiêm túc trong học thuật, yêu
cầu sinh viên rất cao, không phát hiện ra tài năng và sở thích gì liên quan đến
lĩnh vực thể thao của thầy.
“Hồi đó, chơi lướt sóng là chuyện rất cool, nhưng nhìn
thì cool thôi, thu nhập chẳng được đáng bao nhiêu. Tiền thưởng giành cho người
đạt giải nhất trong cuộc thi lướt sóng mấy năm mới tổ chức một lần chỉ mấy chục
nghìn USD. Bạn gái của các vận động viên lướt sóng lại còn thảm hại hơn, suốt
ngày đứng trên bờ chờ đợi, họ được mệnh danh là góa phụ lướt sóng”.
Nhâm Nhiễm đã từng đứng bên bờ biển xem người khác
lướt sóng, còn thử thì cô chưa thử bao giờ. Cô hỏi: “Lướt sóng rất nguy
hiểm đúng không ạ?”
“Rất nguy hiểm, hồi đó năm nào cũng có người
thiệt mạng”.
Nhâm Nhiễm không thể tưởng tượng được tâm trạng của
những cô gái hàng ngày phải nhìn bạn trai của mình chơi những trò thể thao có
thể mất mạng là như thế nào. Bất giác cô lại liên tưởng đến những người vợ ngư
dân mà cô gặp ở Song Bình, hàng ngày ngồi bên bãi biển chờ đợi thuyền đánh cá
trở về. Cô nhún vai, “Chắc là không phải mọi cô gái đều thích hợp để làm
người yêu của các vận động viên lướt sóng”.
“Đúng vậy, thông thường các cô ấy đều không thể
chịu đựng mãi như vậy được. Năm tôi 28 tuổi bạn gái của tôi đã đưa ra thông
điệp cuối cùng cho tôi sau đó chia tay với tôi. Tuy nhiên lướt sóng không còn
hứng thú tôi như trước nữa, dường như vận may cũng đã hết, mấy tháng sau, tôi
bị thương trong một buổi huấn luyện trước đợt thi đấu, tự nhiên tôi lại cảm
thấy chán ghét nên đã quyết định từ bỏ lướt sóng”.
“Và thế là thầy đã quay về tìm bạn gái và làm lành với
cô ấy ư?” Ông Hunter liền cười ha ha, “Mỗi lần tôi kể câu chuyện
khích lệ ý chí này, những cô gái đó đều đưa ra câu hỏi giống em. Không, sau đó
tôi đã mất liên lạc cô ấy, chỉ quay về trường học tiến sĩ mà thôi”.
Nhâm Nhiễm cũng cười, “Thật đúng là một câu hỏi
ngờ nghệch, đúng vậy, làm gì có khoảnh khắc nào có thể quay trở lại được”.
“Tôi không cảm thấy tiếc cho sự lựa chọn của
mình. Tuy nhiên hai năm trước, tôi lại bắt đầu có hứng thú với trò lướt
sóng”, ông mỉm cười, vỗ vào bụng mình, “Dĩ nhiên là không thể theo
đuổi và lướt trên những cột sóng lớn cao 12 mét nữa, chỉ có thể chơi ở những
vùng biển khá lặng mà thôi”.
Nhâm Nhiễm liền đùa: “Đây chính là cuộc khủng
hoảng giữa cuộc đời trong truyền thuyết
ư?”
“Có thể coi là một cuộc khủng hoảng. Có một học sinh
Trung Quốc… tên là Kỳ Gia Tuấn”. Ông Hunter nói ra cái tên tiếng Trung này một
cách chật vật, “học đại học gần thời điểm em học. Em có quen cậu ấy không? Cái
chết bất ngờ của cậu ấy khiến tôi vô cùng sửng sốt”.
Nhâm Nhiễm chợt nín thở, ông Hunter không dạy Kỳ Gia
Tuấn, cô không biết tại sao đột nhiên ông lại nhắc đến cái tên này.
“Hai năm về trước, cậu ấy từ Sydney về Melboume
để giải quyết công việc, nửa đêm một tên nghiện sử dụng ma túy quá liều đã lẻn
vào phòng và giết chết cậu ấy”. Ông Hunter không để ý đến nét mặt của cô,
“Trước đó tôi luôn cho rằng Melbourne là một thành phố an toàn, yên bình
đến mức tẻ nhạt. Kết quả lại xảy ra vụ giết người bằng súng này, cả thành phố
đều chấn động, báo chí nói rằng cậu ấy đã từng học đại học Monash, một thời
gian, tất cả giáo viên và sinh viên đều bàn luận chuyện này. Tôi đã đến dự buổi
lễ tưởng niệm của cậu ấy, nghe bạn bè của cậu ấy hồi tưởng lại, nhìn cậu ấy
trong ảnh thật trẻ trung, đẹp trai biết bao, sau đó tôi lại liên tưởng đến một
người bạn đã mất sớm của tôi, tôi có rất nhiều cảm xúc, sinh mệnh thật yếu
đuối, có thể mất bất cứ lúc nào bằng những lý do rất đáng hoặc không đáng, thế
giới này là như vậy. Tôi bắt đầu nghĩ, có lẽ tôi nên tranh thủ lúc còn đang vận
động được, để mình sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn”.
Nhâm Nhiễm liền ôm chặt mặt, ông Hunter vô cùng sửng
sốt, “Renee, em làm sao vậy”
“Xin lỗi thầy. Kỳ Gia Tuấn là bạn thân nhất của em,
bọn em đã lớn lên cùng nhau và cùng sang Australia du học”.
Ông Hunter vô cùng áy náy, đưa tay ra vỗ vai cô, “Trời
ạ, rất xin lỗi, tôi không biết điều này. Tôi rất buồn, Renee ạ”.
“Không sao ạ”. Nhâm Nhiễm nhắm chặt mắt lại, cố
gắng không để nước mắt chảy xuống, cô bỏ tay xuống nhìn ông Hunter; “Giáo
sư Hunter, thầy hãy kể cho em nghe về lễ tưởng niệm của anh ấy”.
“Lễ tưởng niệm do bạn bè cũ của cậu ấy và hội người
Hoa tổ chức, nhưng rất nhiều giáo sư và học sinh của trường đại học Monash đã
đến. Chị gái cậu ấy là một cô gái trẻ rất đáng nể, mặc dù vô cùng buồn bã, đau
khổ, nhưng cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh, tôi rất có ấn tượng”.
Nhâm Nhiễm cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng
hai hàm răng cô nghiến chặt, gương mặt có phần biến dạng. Ông Hunter bắt tay cô
với đầy vẻ cảm thông.
“Cô bé đáng thương, đừng buồn quá. Mất bạn đã một
chuyện rất buồn, tôi rất hiểu”.
“Nhưng em không xúng đáng làm bạn anh ấy”. Giọng
Nhâm Nhiễm lạc đi: “Ngay cả những người không quen biết còn đến tưởng nhớ anh
ấy, em không làm được gì cho anh ấy cả. Em không tham gia tang lễ của anh ấy,
chưa một lần đến thăm mộ anh ấy, cũng không gọi điện hỏi thăm cha mẹ và con
trai anh ấy. Em sợ nghĩ đến anh ấy, không bao giờ cho người khác nhắc đến anh
ấy trước mặt em, thậm chí em không gặp chị gái anh ấy. Em chỉ là một kẻ hèn
nhát ích kỷ thôi giáo sư Hunter ạ”,
“Đừng, em đừng nói mình như vậy. Mỗi người đều có
cách thể hiện nỗi đau riêng. Tôi rất hiểu tâm trạng của em Renee ạ. Vừa nãy tôi
có nhắc đến một người bạn mất sớm của tôi, hãy nghe tôi kể về câu chuyện của
anh ấy được không?”
Ồng Hunter liền chìm sâu trong hồi ức.
“Anh ấy tên là Jonny, chúng tôi quen nhau khi lướt
sóng, anh ấy yêu thích môn thể thao này hơn tôi và cũng có năng khiếu hơn tôi.
Có lúc thậm chí tôi còn ghen tị với anh ấy, và phần lớn thời gian tôi đã coi
anh ấy là mục tiêu của của tôi. Tháng 12 hàng năm, bão lớn thường xảy ra ở phía
Bắc Thái Bình Dương, vùng biển Hawai sẽ xuất hiện những cột sóng lớn cao từ l0m
trở lên. Tất cả những người yêu thích lướt sóng trên toàn thế giới đều đến đó
để thử thách cực hạn và tôi cũng không ngoại lệ. Năm đó tôi 24 tuổi, khó khăn
lắm chúng tôi mới tiết kiệm được đủ tiền để đến đó thi đấu, kết quả là sau một
ngọn sóng khổng lồ, chính mắt tôi đã nhìn thấy Jonny bị sóng cuốn đi và không
bao giờ trở về nữa
“Cuộc thi năm đó chấm dứt giữa chừng vì chuyện này,
mọi người đều rất buồn, thậm chí có người còn phải đi gặp bác sĩ tâm lí mới
bình tĩnh trở lại, chỉ có một mình tôi tiếp tục ra biển tập vào ngày hôm sau.
Rất nhiều người không thể hiểu tôi, cho rằng tôi là động vật máu lạnh đích
thực, trong mắt tôi chỉ có những ngọn sóng hiếm gặp. Họ đã sai, tôi rất buồn,
tôi chỉ nghĩ rằng đứng trên mũi sóng để nhớ về anh ấy mới là sự hồi tưởng chân
thực nhất, dường như anh ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi”.
Lúc này đây, một nhân viên khác chạy đến gọi ông
Hunter lên xe. Nhâm Nhiễm tiễn ông ra xe, hai người ôm nhau chào tạm biệt. Ông
Hunter vỗ lưng cô dặn dò thêm một lần nữa: “Renee, hãy lấy lại tinh thần
đi, nỗi nhớ sâu nặng nhất dành cho người bạn của mình là sống cho thật
tốt”. Cô chỉ biết lặng lẽ gật đầu.
Tối đến có bữa tiệc chia tay chính thức, nhưng số
khách nước ngoài còn ở lại không nhiều, Nhâm Nhiễm nhìn thấy bên trong không
thiếu phiên dịch, cô không có ý định nghe bài phát biểu dài dòng và khách sáo
của lãnh đạo để cảm ơn các vị khách, cũng không muốn tham gia tiệc tối, cô một
mình đi vòng qua sân sau và đi ra phía hồ.
Khách sạn Bên Hồ này được xây dựng ngay bên hồ, sân
sau có một cây cầu gỗ dài, một khu ngắm hồ ở cự li gần được xây ở giữa.
Từ sáng trời đã âm u, lúc này đây mây trên bầu trời
như áp xuống mặt hồ, gió ẩm mang theo mùi hồ nước phả vào mặt, mấy chiếc thuyền
nhỏ được buộc ở bên cạnh khu ngắm hồ ở cự li gần, nhấp nhô, đập dềnh theo sóng
nước. Các cầu thủ tập huấn đua thuyền đã đến giờ giải lao, họ vừa cười nói vừa
chầm chậm chèo thuyền về điểm nghỉ để nghỉ ngơi.
Cô men theo cây cầu gỗ và bước lên khu ngắm hồ ở cự li
gần, ngồi phệt xuống đất, nhìn mặt hồ rộng mênh mông phía xa, có một con chim
màu trắng không biết tên là gì bay qua, liệng sát mặt hồ, bất giác, mọi cảnh
vật trong tầm quan sát đều trở nên lờ mờ, lúc này cô mới phát hiện ra rằng,
nước mắt cô đã trào ra và không thể kiểm soát, nhạt nhòa trên mặt.
“Cậu ấy từ Sydney về Melboume để giải quyết công
việc, nửa đêm một tên nghiện sử dụng ma túy quá liều đã lẻn vào phòng và giết
chết cậu ấy”
Đột nhiên cô nhớ ra rằng, trong cuốn Xa rời đám đông
bát nháo mà cô đã đọc vô số lần trong 10 năm qua, người chồng Troy đã mất tích
nhiều năm của nhân vật nữ Bathsheba đột nhiên trở về, một người chủ nông trại
khác đang theo đuổi cô là William Boldwood đã nổi cơn ghen và bất ngờ xả đạn
vào Troy.
Từ những lời kể của ông Hunter, cô biết được một chút
quá trình của sự việc Nhưng không ai có thể kể lại đêm cuối cùng của Kỳ Gia
Tuấn. Anh đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi như thế nào, chịu đựng bao sự đau khổ.
Lúc này đây, liên hệ những lờỉ miêu tả tỉ mỉ đáng sợ trong truyện với cái chết
của Kỳ Gia Tuấn, cô lại càng thấy đau đớn hơn.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những chuyện
xảy ra sau cái chết của Kỳ Gia Tuấn sau khi ba cô báo tin cho cô biết về cái
chết của anh. Ký ức đã mở ra, mọi nỗi đau đều không thể kìm chế được nữa.