Bác sĩ Bạch Thụy Lễ đã nhắc Nhâm Nhiễm tuyệt đối không
được uống rượu trước và sau khi uống thuốc hai tiếng, đồng thời cũng phải tránh
việc lái xe trong thời gian dài dưới phản ứng của thuốc.
“Bác sĩ không lo là em nghiện rượu à?”
“Người nghiện rượu sẽ không chủ động nói với bác
sĩ, tối hôm qua em ngồi một mình ở quán bar bốn tiếng đồng hồ cũng không
say”. Bác sĩ Bạch Thụy Lễ nói tiếp, “Tôi cảm thấy việc em chịu đi ra
ngoài và bắt đầu có những cuộc tiếp xúc xã giao riêng của mình là một sự tiến
bộ”.
“Thế thì phiền bác sĩ nói giúp với người trả tiền
tư vấn tâm lý hộ em rằng việc để em tự lo liệu cho cuộc sống của mình sẽ có lợi
cho em”.
Bác sĩ Bạch Thụy Lễ liền cười, “Lần trước tôi gọi
điện thoại cho cậu ấy, nói đến việc ở hay đi của y tá. Tôi chỉ có trách nhiệm
với việc điều trị của em chứ không làm người truyền tin giữa hai người, Renee
ạ. Nếu em cảm thấy cậu ấy đã can thiệp vào cuộc sống của em thì em phải tự đi
nói với cậu ấy”.
Nhâm Nhiễm nản lòng, dừng lại một lát rồi nói vói
giọng tự giễu cợt mình: “Bác sĩ biết là em sẽ không đi gặp anh ấy, càng
không nói những điều này với anh ấy. Em là một con sâu đáng thương có hai tiêu
chuẩn, rõ ràng là ở trong căn hộ do anh ấy sắp xếp, chấp nhận sự chăm sóc của
anh ấy mà còn tỏ vẻ ta đây rất độc lập, giả dối quá”.
“Em không hài lòng với cuộc sống hiện tại
à?”
Cô liền trả lời: “Nếu người phải đến khám bác sĩ
đúng hẹn hài lòng với cuộc sống của mình thì chắc chắn là bệnh đã khá nặng rồi.
Nhưng em không có bất kỳ lý do gì để phàn nàn cả”.
“Hành vi, hoạt động tâm lý của con người không
nhất thiết phải có lý do. Điều quan trọng là, em có muốn thay đổi hay không
thôi”.
“Thay đổi? Bác sĩ Bạch, anh không cảm thấy con
người không thể làm chủ, không thể chống lại sự thay đổi đó hay sao? Chúng ta
đề ra kế hoạch, hạ quyết tâm, đều tưởng có thể thay đổi cái gì đó, tuy nhiên,
bản thân cuộc sống đã có sự thay đổi rồi”.
“E rằng suy nghĩ này hơi tiêu cực. Ngày mai luôn
là yếu tố bất xác định, nhưng mỗi người đều có thể lựa chọn thời điểm nắm bắt
từng giây phút”.
“Chia thời gian thành từng giây từng phút sẽ
khiến người ta cảm thấy sốt ruột. Bác sĩ Bạch, hồi còn nhỏ, một lần mẹ em đã
giải thích cho em nguồn gốc của tên em. Nhâm Nhiễm là từ đồng âm với từ Nhẫm
Nhiễm, có nghĩa là thời gian dần trôi. Lúc đó em rất thắc mắc, nếu thời gian cứ
dần dần trôi trước mắt chúng ta như vậy thì chúng ta còn giữ được cái gì
nữa”.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Nhiễm chủ động nhắc đến những
ký ức của cô về người mẹ lúc sinh thời, dĩ nhiên là bác sĩ Bạch Thụy Lễ sẽ
không bỏ qua tín hiệu này.
“Mẹ em có nói cho em biết câu trả lời hay
không?”
“Mẹ em nói là chúng ta sẽ giữ lại những ký ức
hạnh phúc, đây chính là món quà mà thời gian ban tặng cho chúng ta”.
“Có lẽ sau khi trưởng thành em sẽ có suy nghĩ
khác, không phải mọi ký ức đều có thể hạnh phúc. Tuy nhiên, dù là ký ức mang
tính chất gì đều là sự tích lũy và sự ban tặng của cuộc sống”.
Nhâm Nhiễm cười buồn bã, “Em chỉ biết rằng, càng
lớn lên, những vấn đề trước đây khiến mình phải thắc mắc càng trở nên ấu trĩ,
không còn quan trọng, không cần phải có câu trả lời nữa”.
“Sau khi lớn lên, việc mất đi một phần trí tò mò
cũng là điều rất tự nhiên”.
“Đúng vậy, cuộc sống chính là quá trình không
ngừng mất đi”.
“Mất và được đều là tương đối thôi, một sự mất
mát không có nghĩa rằng cuộc sống từ đó không còn ý nghĩa gì nữa”.
Nhâm Nhiễm không phản bác lại, ánh mắt vẫn dõi về phía
xa. Bác sĩ Bạch Thụy Lễ biết rõ là không thuyết phục được cô, cô chỉ không muốn
tranh luận mà thôi.
Cách một ngày, anh Bang giao cho Nhâm Nhiễm chìa khóa
của chiếc Land Rover, nói rất thận trọng: “Cô Nhâm, cô cứ lái chiếc xe này
trước, hệ số an toàn cao hơn một chút. Xe đỗ ở ô số 26 trong nhà xe dưới tầng
hầm”.
Cô nhìn anh Bang rồi đón lấy chìa khóa bằng vẻ mặt vô
cảm. Đột nhiên cô cảm thấy rằng, việc thông qua anh Bang hoàn toàn vô tội để
bày tỏ sự chống đối, tranh cãi thực sự là vô lý. Hơn nữa cô đã vô cùng mệt mỏi,
không muốn nghĩ nhiều nữa.
Không chỉ có mỗi chuyện đó khiến cô không thiết nghĩ
nữa, lần thứ hai đến Vân Thượng, nhân viên phục vụ liền dẫn cô vào chỗ ngồi gần
cửa sổ. Không đợi cô gọi rượu, ông chủ liền đến lên tiếng chào cô, mang đến cho
cô một ly rượu vang.
Cô không cho rằng việc mình chỉ đến đây một lần vào
tuần trước, hơn nữa lại chi tiêu rất ít đủ để khiến cho ông chủ nhớ mặt cô,
đồng thời lại tiếp đãi ân cần như vậy. Đợi đến khi nâng ly rượu lên nhấp thử,
cô lại càng sửng sốt hơn.
Từ trước đến nay cô không biết gì về rượu, nhưng cô
vẫn nhớ cái mùi này.
Năm 18 tuổi, Nhâm Nhiễm bỏ nhà ra đi, theo Trần Hoa –
hồi đó vẫn mang cái tên Kỳ Gia Thông đến Quảng Châu.
Hồi đó Kỳ Gia Thông ẩn cư ở trung tâm thành phố ồn ào,
uống rượu đã trở thành thú tiêu khiển của anh trong những lúc rỗi rãi. Anh đã
mua nhiều loại rượu mang về căn hộ của mình, lúc đọc sách sẽ uống một ít rượu
vang. Anh cũng khuyến khích Nhâm Nhiễm nếm thử, lại còn đặt mua một loại rượu
vang mới cất được sản xuất tại Bordeaux từ Hồng Kông, vừa mới đóng chai năm đầu
tiên, sau khi mở nắp gỗ ra, hương thơm ngào ngạt của rượu nho lan tỏa khắp
phòng, vừa ngửi Nhâm Nhiễm đã cảm thấy mùi thơm này ăn sâu vào tâm can.
Kỳ Gia Thông không uống loại rượu này, anh nói với cô
rằng, “người thích thưởng thức rượu vang thực sự muốn cất giữ loại rượu
này thêm vài năm, để nó tiếp tục lên men đến khi mùi thơm của hoa quả bay bớt
đi, tạo ra hương thơm nồng của rượu đã được cất nhiều năm mới đem ra uống,
nhưng chắc là em sẽ thích mùi vị hiện tại”.
Dĩ nhiên là anh nói đúng. Hồi đó Nhâm Nhiễm không
thích uống rượu lắm, nhưng cô đã bị nhiễm sở thích của Kỳ Gia Thông, thích rót
một ít rượu khi xem ti vi hoặc đọc sách, nhấp nháp từng ngụm nhỏ, để mùi hương
đó len lỏi vào các giác quan của mình, dường như đang được đắm mình trong vườn
quả sau một mùa vụ bội thu chứ không phải đang sống giữa đô thị ồn ào.
Lần đầu tiên trong đời cô uống say cũng là ở trong căn
hộ đó.
Kỳ Gia Thông đi lên miền Bắc để giải quyết các vụ làm
ăn đang gặp khó khăn, mãi không thấy về, cô từ chối quay về khi ba cô đến tìm
cô, một mình trải qua đêm chuyển giao giữa hai thế kỷ, uống hết hơn nửa chai
rượu, trong lúc ngà ngà say lại mơ thấy ngôi nhà của mình trước kia, mơ thấy
người mẹ mất sớm, và cuối cùng đã đợi được Kỳ Gia Thông trở về giữa lúc đầu óc
quay cuồng.
Nhâm Nhiễm không thể ngờ rằng, sau 7 năm lại được ngửi
thấy mùi vị quen thuộc đó ở quán bar kinh doanh ảm đạm này tại Hậu Hải. Cô vẫy
tay gọi ông chủ đến, “Sao anh biết em muốn uống loại rượu này?”
“Chai rượu này là do anh Lôi – người đến đón cô
lần trước ký gửi, anh ấy nói sau này cô đến đây thì mở loại rượu này ra cho
cô”.
Đương nhiên là cô biết anh Lôi ở đây chính là Lôi Chấn
Bang – người mà cô vẫn hay gọi là anh Bang, cô bèn gật đầu, không hỏi thêm gì
nữa, đón lấy ly rượu đưa lên mũi ngửi, hít thật sâu hương thơm đậm đà của ly
rượu, sau đó uống một ngụm lớn mà không có ý định thưởng thức gì.
“Thôi mặc kệ anh ta, đằng nào thì anh ta cũng
thích kiểm soát mọi việc”. Nhâm Nhiễm đã nói với bác sĩ Bạch Thụy Lễ như
vậy.
“Điều này đã biết từ trước hay bây giờ mới đánh
giá về cậu ấy như vậy?”
“Em đã biết từ trước rồi”.
“Tôi nghĩ trước đây em không thấy phản cảm với
điều này”.
“Trước đây…” cô dừng lại một lát, cười, “em si
mê anh ấy”.
Trước lời bộc bạch thẳng thắn này, bác sĩ Bạch Thụy Lễ
không hề tỏ ra sửng sốt, “Còn hiện tại thì sao?”
“Hiện tại? Bác sĩ đã thấy hết rồi đấy. Dường như
anh ta cho rằng phải có trách nhiệm gì đó với em”.
“Em cho rằng việc cậu ấy chăm sóc em là xuất phát
từ tinh thần trách nhiệm trên góc độ đạo nghĩa ư?”
“Em chưa bao giờ hiểu anh ấy thực sự, hiện tại dĩ
nhiên lại càng không tò mò muốn đi nghiên cứu vấn đề này. Em chỉ biết rằng, bọn
em đã chia tay nhau lâu rồi, kể cả có ý kiến gì đó với đối phương, cũng rất có
thể là một ảo giác mà thôi”.
“Trách nhiệm của bác sĩ là cố gắng khai thác được
nhiều nhất những suy nghĩ vô thức, đưa ra lời phân tích chứ không đưa ra những
lời phán đoán về giá trị”.
Cô cười khúc khích, lảng sang chủ đề khác, “Thế
thì bác sĩ nên phân tích anh ấy chứ không phải em. Em đã bị bác sĩ phân tích
thành người trong suốt từ lâu rồi”.
Cuộc sống của Nhâm Nhiễm đã nhanh chóng đi vào nếp.
Trước sự kiên quyết của cô, người giúp việc không ở
lại nhà nữa mà làm việc theo giờ, cô đã quay trở lại sống cuộc sống độc thân.
Hàng tuần, cứ đến ngày là cô lái xe đến phòng tư vấn tâm lý để điều trị; Ngoài
những lúc ra siêu thị mua đồ, hầu hết thời gian là cô đóng cửa không đi đâu, ở
nhà đọc sách. Thỉnh thoảng cô lái xe ra ngoại ô, lang thang không mục đích một
hồi lại quay về. Cứ cách khoảng hơn chục ngày cô lại bắt xe taxi đến Hậu Hải,
ngồi vào vị trí mà quán bar Vân Thượng dành riêng cho cô uống đến khi ngà ngà
say, không nói chuyện với bất kỳ ai, ngồi mãi cho đến khi quán đóng cửa, anh
Bang đến đưa cô về nhà.
Ngoài việc sống ẩn dật, khép mình, không quan hệ với
mọi người, nhìn cô không có vẻ gì là bất thường.
Tuy nhiên, không người nào có thể tồn tại mà tách khỏi
người khác hoàn toàn.
Mùa đông năm nay khi chuẩn bị đón năm mới, Nhâm Nhiễm
kết thúc buổi tư vấn tâm lý của ngày hôm đó, từ bệnh viện đi ra, bước đến chiếc
Land Rover, vừa rút chìa khóa điều khiển từ xa đã nhìn thấy một chiếc Maserati
màu đỏ rất bắt mắt đang đỗ ở phía đối diện với xe của cô, Hạ Tịnh Nghi mở cửa
bước xuống xe và gọi tên cô, cô định giả vờ không nghe thấy, nhưng rồi lại ý
thức được ngay rằng ý đồ này rất nực cười, đành phải bắt ép mình quay người gật
đầu.
Hạ Tịnh Nghi mặc bộ đồ công sở màu tối sát người, mái
tóc xoăn dài phủ trên bờ vai, nhìn rất nhanh nhẹn nhưng cũng không kém phần
duyên dáng, liếc cô một cái rất nhanh từ đầu đến chân, sau đó lại liếc nhìn
chiếc Land Rover trước mặt đó, ánh mắt lộ rõ vẻ đánh giá, nhưng giọng lại rất
khách khí, “Chị Nhâm Nhiễm, nghe nói chị bị tai nạn, xem ra chị bình phục
khá nhanh nhỉ”.
“Cũng tạm, cảm ơn chị”. Nhâm Nhiễm không còn
tâm ữạng nào để tiếp tục chuyện trò với Hạ Tịnh Nghi, vừa đưa tay ra mở cửa,
vừa nói: “Tạm biệt nhé”.
“Đợi một lát đã”. Hạ Tịnh Nghi nhẹ nhàng
ngăn cô lại, “Hôm nay em vừa được lên chức chị Nhâm Nhiễm ạ”.
Nhâm Nhiễm bình thản nói: “Chúc mừng chị, nhưng
tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì đến tôi, không cần phải đến đây để thông
báo cho tôi đâu”.
Hạ Tịnh Nghi tỏ ra rất hạ mình, nói với giọng khẩn
thiết: “Chị Nhâm Nhiễm đừng hiểu lầm. Không phải tôi đến để ra oai hay
khoe khoang gì đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng, vị trí này của tôi là do tôi nỗ lực
làm việc mới có được, chắc chắn chị không thể tưởng tượng được rằng, tôi đã dồn
bao nhiêu tâm huyết cho công việc đâu. Hiện giờ giữa tôi và tổng giám đốc Trần
ngoài mối quan hệ lãnh đạo và nhân viên không còn bất kỳ mối liên hệ mang tính
chất cá nhân nào khác. Tôi sẽ không ngăn cản đường đi của chị, gây phiền hà cho
chị hay là mối đe dọa đối với chị, xin chị hãy ghi nhớ lời năn nỉ của tôi trước
đây, đừng bao giờ nói với tổng giám đốc Trần rằng chúng ta đã quen nhau từ lâu
có được không?”
“Đừng nhắc với tôi chuyện này nữa”, Nhâm
Nhiễm rất khó kiềm chế sự bực bội của cô, “Nếu tôi đã từng hứa với chị
chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ giữ lời”.
“Xin lỗi, chị Nhâm Nhiễm đừng trách tôi nhiều
chuyện. Ở công ty mọi người vẫn còn xì xào nhiều về tôi, thực ra tôi hoàn toàn
không cần phải quan tâm đến những chuyện mà họ nói. Nhưng tôi sợ những điều này
đến tai chị, sự quan tâm và coi trọng của tổng giám đốc Trần đối với chị nằm
ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, tôi chỉ muốn cố gắng giữ gìn tất cả
những cái mà tôi đã phải làm việc vất vả để có được”.
Nhâm Nhiễm quay đầu đi,” Hạ Tịnh Nghi, tôi đành
phải nói lại một lần nữa rằng, từ sau gặp nhau chúng ta không cần phải chào
nhau, coi như là không quen biết gì về nhau. Như thế đã được hay chưa, chào
chị”.
Vừa nhìn là Nhâm Nhiễm đã biết, hành động này của Hạ
Tịnh Nghi có phần ngờ nghệch và hơi thừa, để lộ ra sự căng thẳng đến tột độ ẩn
giấu dưới vẻ bề ngoài rực rỡ, tự tin.
Cô không giận, thậm chí hoàn toàn hiểu tâm trạng của
đối phương. Cô biết rõ rằng, trong mắt Hạ Tịnh Nghi, những biểu hiện của cô ban
nãy có phần lạnh lùng, bất lịch sự, thậm chí là hống hách, rất phù hợp với thái
độ của cô người yêu cũ được nuông chiều đối xử với cô người yêu hiện tại.
Chỉ có điều cô không có đủ sức để an ủi đối phương
bằng thái độ hòa nhã, từ tốn, càng không có đủ sức để giải thích điều gì.
Hơn nữa cô có gì để giải thích đâu?
Thực sự là cô đang phải chịu đựng sự chăm sóc quá mức
chu đáo của Trần Hoa.
Theo yêu cầu của Nhâm Nhiễm, Trần Hoa không xuất hiện
trước mặt cô, nhưng gần như chỗ nào cũng có hình ảnh của anh, sắp xếp mọi vấn
đề cho cuộc sống của cô: từ chữa bệnh, chỗ ở, trực tiếp bố trí loại rượu để cô
uống. Nếu cô lấy được tinh thần, có thể sẽ lựa chọn quay đầu bỏ đi, nhưng thuốc
và phương pháp tư vấn tâm lý chỉ giảm bớt được phần nào chứng trầm cảm của cô,
không thể khiến cô tạm biệt hẳn với nỗi đau trong lòng, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi
ủ rũ, vẫn thiếu sức mạnh để phẫn nộ, để thay đổi, cũng không có ý định đi thách
thức sự sắp đặt của Trần Hoa sẽ tươm tất đến nhường nào.
Dần dần cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Bạch Thụy Lễ và
Nhâm Nhiễm ngày càng đi sâu vào vấn đề.
Đối với Nhâm Nhiễm, những buổi nói chuyện với bác sĩ
Bạch Thụy Lễ là sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài duy nhất mà hiện tại cô có
thể chấp nhận.
Bác sĩ Bạch Thụy Lễ không cho rằng Nhâm Nhiễm đã hoàn
toàn mở lòng với ông, nhưng ông đã nhìn thấy đúng là Nhâm Nhiễm đang cố gắng để
cuộc sống được trở về trạng thái bình thường. Cô đã đọc rất nhiều sách liên
quan đến vấn đề tâm lý học, cố gắng tự điều chỉnh mình, có lúc còn thảo luận
các vấn đề với ông. Khi ông hỏi những câu hỏi trước đây cô không muốn đề cập,
cô cũng không còn gạt đi như hồi đầu nữa.
Cô nói với bác sĩ Bạch Thụy Lễ rằng cô đánh tiếng sẽ
đi du lịch, không về thành phố Z để ăn tết mặc dù ba cô đã gọi bảo về, cũng
không cho ông tranh thủ kỳ nghỉ để đến thăm cô.
“Em vẫn hận ông ấy à?”
Cô lắc đầu, “Em không hận ồng ấy, chỉ có điều em
và ông ấy đã trở nên xa lạ lắm rồi”.
“Trong các mối quan hệ ruột thịt bình thường luôn
bao hàm tình yêu, sự hiểu lầm, sự đối địch, tha thứ và chấp nhận. Em chưa bao
giờ thể hiện ra rằng mình sẽ tha thứ cho ông ấy”.
“Em không thể tha thứ thay mẹ em”.
“Đúng là sự tha thứ đó là chuyện giữa họ, nhưng
mối quan hệ giữa em và ba em cũng phải hàn gắn lại. Sự mất mát và những vết
thương không được giải quyết tốt trong các mối quan hệ đều sẽ làm ảnh hưởng đến
sự nhận thức của em đối với thế giới, ảnh hưởng đến việc xử lý của em đối với
các mối quan hệ khác”.
Nhâm Nhiễm chăm chú suy nghĩ, một hồi lâu liền cười,
“Em thực sự không hận ông ấy – để chứng minh điều đó em muốn nói thẳng với
anh rằng, lần trước ông ấy đến Bắc Kinh họp, em và ông đi ăn cơm cùng nhau,
trước đây ông là người đàn ông trẻ so với tuổi, nhưng hôm đó nhìn thấy rất già,
em cũng buồn thay cho ông. Em đoán rằng cuộc hôn nhân này của ông ấy dường như
đã có vấn đề, nhưng em không an ủi, cũng không buồn thay cho ông ấy, càng không
có ý định đi tìm hiểu, giúp ông ấy. Ăn cơm xong em đưa ông ấy về khách sạn. Em
không thể quay trở về với trạng thái tin tưởng, dựa dẫm vào ông như hồi 18
tuổi, cũng không thể quan tâm đến hạnh phúc của ông như một đứa con gái đã
trưởng thành thông minh, hiếu thảo”.
“Có đúng là em đã nghĩ đến việc giúp ông ấy hay
không? Nếu không em đã không suy nghĩ nhiều như vậy”.
“Những chuyện xảy ra trong cuộc hôn nhân này của
ông ấy ít nhiều có liên quan đến em, nếu em xen vào sẽ chỉ khiến sự việc càng
phức tạp thêm, hơn nữa em không cho rằng hiện tại em có thể giúp được mọi
người, em không gây phiền hà cho ông ấy, có thể ông ấy đã phải thầm tạ ơn trời
đất rồi”.
“Em chưa xét đến đủ mọi khả năng, điều duy nhất
mà em không tính đến là nhu cầu tâm lý của em và ba em”.
“Vì thế đây chính là mấu chốt gây ra những vấn đề
tâm lý cho em ư?”
“Dĩ nhiên là không phải, tâm lý học sẽ dùng lý
thuyết quy kết để phân tích các hành vi phi lý trí, nhưng mọi hành vi của em
đều rất lý trí, em chỉ không chịu gửi gắm tình cảm mà thôi. Đứng trên góc độ
trị liệu lâm sàng, tôi muốn quan tâm nhiều hơn đến động lực thay đổi tồn tại
trong nội tâm của em”.
Mấy hôm sau, Nhâm Nhiễm gọi điện thoại cho ba, nhưng
cô phát hiện ra rằng, cô vẫn không thể quan tâm đến cuộc sống của ba bằng thái
độ bình thường, và ba cô nói chuyện với cô cũng rất rụt rè. Cuối cùng họ chỉ
nói qua loa với nhau vài câu, cô cam đoan rằng cuộc sống của mình không có vấn
đề gì, dặn ông giữ gìn sức khỏe, sau đó thì cúp máy.
Với người thân duy nhất trên thế giới mà còn chuyện
trò khó khăn như vậy thì đương nhiên là cô cũng không có đủ sức để giao lưu,
tiếp xúc nhiều với những người khác như lời đề nghị của bác sĩ Bạch Thụy Lễ.
Công cuộc điều trị cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống cũng
vẫn tiếp tục như vậy.