Thời Gian Nhiệt Luyến

Chương 9



Ánh mặt trời sáng sớm, lười nhát vẩy vào trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Quý Y Phàm lẳng lặng quan sát đến động tác không nhanh không chậm của Thường Trọng Vĩ.

Tay phải của anh rõ ràng là bị thương còn bó thạch cao, mà vẫn tao nhã dùng nĩa bằng tay trái, thong thả dùng cơm.

Không thể phủ nhận, động tác của anh trông rất thoải mái, Quý Y Phàm cảm thấy có lẽ mình có thể nhìn chằm chắm vào anh ăn như vậy cả ngày cũng sẽ không chán, cô vừa nhìn vừa nhét một miếng bánh trứng bột vào trong miệng mình, cô nhai, cô nghĩ, so với anh, cô thật sự hổ thẹn là một người phụ nữ.

Trứng vụn rơi xuống ở trên bàn, Quý Y Phàm chỉ xao lãng liếc nhìn một cái, sau đó dùng ngón tay thầm lấy, tiện thể bỏ vào trong miệng mình, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, thì đối diện với ánh mắt của anh.

Cô khẽ nhếch mi, “Có vấn đề gì sao?”

“Đồ ăn rớt xuống ở trên bàn rồi.”

“Tôi biết.” Cô chẳng hề để ý nói: “Anh chưa từng nghe qua câu『ăn không sạch không có bệnh』sao?”

Anh hơi gật đầu: “Đã nghe qua, nhưng tại sao cô nhìn chắm chằm vào tôi? Tôi có cái gì bất thường sao?”

Quý Y Phàm vừa ăn bánh trứng bột vừa nói: “Anh không có bất kỳ bất thường gì, trên thực tế, nhìn anh rất tuyệt. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, chẳng qua là cảm thấy bộ dáng anh ăn rất đẹp mắt. Ngón tay của anh rất dài, phong cách cầm cái ly cũng rất khác với tôi.”

Thường Trọng Vĩ hơi ngẩn người, nhịn không được cười to, “Quý Y Phàm, thói quen vào sáng sớm của cô thì bắt đầu phô trương à.”

“Tôi không phải đang phô trương, là trần thuật sự thật.” Cô trịnh trọng phủ nhận, một tay chống cằm, “Thành thật nói cho tôi biết, từ nhỏ là anh đã được huấn luyện mọi thứ rồi đúng không? Nếu không anh dùng tay trái cũng có thể ăn đồ ăn được tao nhã như vậy, là nguyên nhân gì?”

“Nhai kĩ nuốt chậm mà thôi.” Anh mỉm cười đáp, chú ý tới khóe miệng cô dính sốt cà chua, anh không chút nghĩ ngợi đưa tay lau đi cho cô. “Không ai tranh giành với cô, cho nên chỉ cần lúc cô ăn cái gì nhiều ở trong miệng cắn vài miếng nữa nuốt vào, cô cũng có thể rất tao nhã. Ngoài ra, đồ rớt ở trên bàn, thì đừng lượm lên ăn, dù sao cũng rất tệ.”

“Làm ơn, tôi đây là tiếc vật.” Đụng chạm của anh làm cho mặt cô không thể kiềm chế đỏ lên, cô vội vã rút mấy tờ khăn giấy, dùng sức lau miệng của mình, để che giấu thẹn thùng của cô.

Người ta tao nhã giống như quý tộc, cô lại thô lỗ đến ngay cả một người giúp việc cũng không bằng.

“Nhẹ một chút.” Thường Trọng Vĩ nhìn, khẽ lắc đầu, “Dùng sức như vậy cô không đau sao?”

“Anh thôi đi! Đây là khăn giấy cũng không phải miếng tẩy rửa, làm sao có thể đau?” Cô trợn mắt, vò khăn giấy thành một cục, bỏ trên bàn.

Anh đối với hành động của cô khẽ nhướng mày.

“Để tạm một chút không sao chứ?” Ánh mắt của anh khiến cô chột dạ, tự biết không đúng, nhịn không được thở dài, “Chờ một chút tôi sẽ dọn.”

Nghe vậy, vẻ mặt của anh mới mềm mỏng lại.

“Anh nên sửa đổi tính tình của anh, bằng không chúng ta rất khó ở chung.” Quy tắc của anh thật nhiều, Quý Y Phàm nhịn không được phàn nàn.

“Cô mặc kệ tôi, tôi cũng sẽ không quản cô.” Anh thản nhiên nói.

“Đừng nhắc nhở tôi nữa, nghe rất phiền nha.” Cô gãy gãy đầu, “À… Có chuyện muốn trưng cầu sự đồng ý của anh.”

“Chuyện gì?”

“Canh cá.”

“Canh cá?!” Anh nhìn nhìn bát trên bàn của anh, ở dưới sự uy hiếp của cô cũng đã uống sạch thấy đáy canh cá từ lâu rồi. “Có vấn đề gì sao?”

“Canh cá phải uống nhân lúc còn tươi mới, cho nên ngày hôm qua tôi nấu một nồi, tốt nhất hôm nay anh uống hết.”

Anh ngập ngừng, “Trước tiên tôi có thể hỏi một chút, cái gọi là 『một nồi』phân lượng là bao nhiêu vậy?”

Quý Y Phàm mô phỏng cỡ một chậu rửa mặt.

Anh vừa nhìn, lập tức nhíu mày lại.

“Trước tiên anh không cần bày ra sắc mặt này, tôi thấy phân lượng này thì một mình anh uống cũng không hết, cho nên tôi đại nhân đại lượng buông tha cho anh, trưng cầu chút đồng ý của anh.”

“Cô muốn nói cái gì thì nói gọn gàng dứt khoát đi.”

“Cho tôi một chút.”

“Không thành vấn đề.” Anh một chút cũng không so đo, “Cô muốn uống bao nhiêu đều tùy cô.”

“Không phải tôi muốn uống.” Cô mỉm cười, “Tôi muốn tặng người.”

“Tặng người?!” Câu trả lời này thật khiến Thường Trọng Vĩ hơi bất ngờ.

“Đúng.” Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn tặng cho một trưởng bối! Chờ một chút trước khi chúng ta đi ra ngoài dạo phố, tôi sẽ đi qua tặng cho ông ấy trước.”

“Cô muốn lấy cả nồi đi tặng người ta tôi cũng không có ý kiến, nhưng đi dạo phố… Cô tự đi đi. Một lát tôi phải đến công ty, tôi đã bảo trợ lý Lưu khoảng mười giờ tới đón tôi.”

Quý Y Phàm vốn định đứng dậy thu dọn mâm chén, nghe được lời nói của anh động tác không khỏi hơi chậm lại, “Hôm qua chúng ta đã quyết định rồi.”

“Sai! Xin cô cẩn thận nhớ lại một chút, là cô tự nói, tôi không có đồng ý.” Thường Trọng Vĩ thản nhiên trả lời: “Cho nên cô đi mua đồ giúp tôi, ghi tên tài khoản của tôi.”

Cô khoanh tay, “Bản tiểu thư mua đồ cho anh, đương nhiên là ghi tên tài khoản của anh, anh là dã nhân tốt, mua đồ cho anh, chẳng lẽ tôi đây còn phải tốn tiền và khổ thân người ta sao? Nhưng, anh mới xuất viện, có cần phải vội vàng đi làm việc như thế không?”

“Công việc của tôi cũng sẽ không vì tôi xảy ra tai nạn mà biến mất không thấy.”

Quý Y Phàm không thích thái độ làm việc gần như điên cuồng của Thường Trọng Vĩ, cô nhíu mày, trong mắt tràn đầy gió bão.

Anh dời tầm mắt, nhìn Business Week (tạp chí thương mại hàng tuần), lựa chọn xem nhẹ lửa giận không chút ngụy trang trên mặt của cô.

Nhìn dáng vẻ đó của cô, giống như tính tranh cãi ầm ĩ một trận với anh, dường như cô gái này một ngày không quấy rầy anh cả người sẽ khó chịu.

Quý Y Phàm không khách sáo sải bước đi về phía của anh, duỗi tay ra, trực tiếp lấy đi tờ tạp chí của anh để sang một bên.

Anh nhíu mày, từ từ ngẩng đầu nhìn cô.

“Tôi lấy nhân cách của tôi xin thề.” Cô khoa trương mở to hai mắt, giơ tay phải của mình lên, “Sau khi kết hôn, tôi tuyệt đối nghe anh, lấy ý kiến của anh làm ý kiến.”

Vẻ mặt của Thường Trọng Vĩ hoài nghi nhìn cô. Thành thật mà nói, từ sau khi anh bị thương, biểu hiện của cô khiến anh không tin lời nói lúc này của cô.

“Nhưng trước khi kết hôn——” Cô bỏ tay xuống, đổi lại chỉ vào mũi của anh, “Anh phải nghe lời của tôi.”

Nhìn cô gần trong gang tấc, Thường Trọng Vĩ hẳn là bảo cô cút ngay, sau đó y theo tính tình của cô, anh sẽ rất không khách sáo mà lớn tiếng mắng lại một trận.

“Quý Y Phàm.” Nhưng anh không mở miệng bảo cô đi, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chăm chú vào bộ dáng tức giận của cô, “Tóm lại, cô chính là không chịu buông tha tôi đúng không?” Có lẽ là bởi vì cô không chút nào che đậy quan tâm, khiến anh muốn thử khai thông với cô một chút.

Cô tức giận khinh người giễu cợt: “Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, trên đời này ngoại trừ công việc ra, còn có thứ khác đáng để anh chú ý.”

Anh trợn tròn mắt, khinh thường nói: “Tôi biết, đi dạo phố.”

“Đúng vậy. Ví như đi dạo phố.” Cô trêu chọc theo lời anh nói.

“Ít nhất cô có một chút giống phụ nữ.” Anh lẩm bẩm, “Thích đi dạo phố.”

“Quyết định của anh thế nào?”

Đối mặt với bướng bỉnh của cô, dĩ nhiên anh thỏa hiệp rồi. “Cô thắng! Tôi có thể cho cô một chút thời gian.” Nhìn vào đồng hồ treo tường, “Trước hai giờ chiều tôi phải vào công ty, trước hai giờ, tôi là của cô, tùy cô an bài.”

Câu trả lời này cũng chẳng phải là mong đợi của cô.

“Đều thối lui một bước.” Ở trước khi cô còn chưa có mở miệng nổi đóa, anh ngắt lời của cô, “Nếu không, cho dù ầm ĩ lật trời, tôi cũng sẽ không để ý tới cô, cùng cô đi dạo phố gì đó.”

Quý Y Phàm hừ lạnh một tiếng, tức giận thu dọn những thứ trên bàn, mặc dù không có mở miệng, nhưng thái độ của cô đã cho thấy cô đồng ý quyết định này.

Thực ra thì cô và anh giống nhau đều không thích tranh chấp, nhưng người này nói cái quỷ gì chứ, cùng cô đi dạo phố?! Mẹ kiếp, rõ ràng chính là mua đồ cho anh ta, nhưng bộ dáng của anh ta giống như cô đang tìm anh ta làm phiền.

Mẹ nó! Cô tức giận đến muốn hét lên——

*

* *

Chở Thường Trọng Vĩ, mang theo hộp cách nhiệt, Quý Y Phàm lái chiếc xe thể thao màu đỏ vào trong ngỏ nhỏ quen thuộc.

Khu vực này là khu nhà cổ của quốc gia, chính phủ đã ban hành một sắc lệnh, qua vài năm sẽ phá bỏ và dời đi nơi khác. Sau đó, thì trở thành một danh từ “Quyến thôn” trong lịch sử, sau này chỉ có thể tìm được hồi ức này trong sách giáo khoa.

Thường Trọng Vĩ không chỉ thích tăng tốc độ, còn có mấy chiếc xe tốt, ngoại trừ chiếc xe thể thao của anh bị đụng hư có giá trị 3,4 trăm vạn, hiện tại cô lái chiếc xe thể thao màu đỏ sáng chói, có giá trị cao hơn, còn có một chiếc xe RV khí phái trường hợp dự họp chính thức.

Nhờ phúc của Thường Trọng Vĩ, cô mới có cơ hội chạm vào chiếc xe cao cấp này có lẽ nỗ lực làm việc cả đời, không ăn không uống cũng mua không nổi.

Tính năng của xe rất tốt, nhưng đại biểu cho nguy hiểm, cô nghĩ, với thói quen xấu yêu tốc độ của Thường Trọng Vĩ, thì anh nên lái chiếc gần giống như chiếc Smart.

“Ngõ nhỏ đằng trước quá nhỏ, lại không quay lại được, cho nên tôi đỗ xe ở đây.” Quý Y Phàm vừa nói, vừa mở cửa xe, “Tự tôi đi vào, anh ở trên xe chờ tôi, tôi ra ngay.”

Cầm hộp cách nhiệt chứa canh cá, cô bước nhẹ nhàng đi đến góc khuất nhất nhà ông Lý.

Ông Lý gần chín mươi tuổi, xương cốt vốn là vẫn còn khỏe mạnh, nhưng có lẽ thật sự là lớn tuổi rồi, gần đây tình trạng cơ thể không khỏe bằng lúc trước, về mặt viện trợ tiền bạc Quý Y Phàm không cách nào cung cấp quá nhiều, nhưng sẵn lòng tốn thời gian đến làm bạn.

Cho dù chỉ có thời gian một bữa cơm, cô cũng tới xem ông Lý, bởi vì cô rất rõ, hành động đơn giản này sẽ là an ủi rất lớn đối với những người già sống một mình.

Đẩy màn cửa cũ kỹ ra, thì nhìn thấy ông Lý gầy yếu nửa nằm ở trên ghế dây mây, radio bên cạnh phát ra âm nhạc êm dịu.

“Ông.” Sợ làm cho ông cụ sợ hãi, cô nhẹ giọng gọi một tiếng trước.

Ông Lý chớp chớp mắt, nhận ra là cô, không khỏi lộ ra nụ cười, “Cảnh sát đại nhân, cháu đến đấy à.”

“Dạ.” Ông Lý vẫn kiên trì gọi cô là cảnh sát đại nhân, ngay từ đầu Quý Y Phàm rất không quen, nhưng ông cụ vẫn kiên trì, cô cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận.” Hôm nay cho ông thêm đồ ăn cơm trưa.” Cô lấy hộp cách nhiệt trong tay mình, “Đây là canh cá, tự tay cháu nấu, ông cho cháu mặt mũi, uống sạch mới được.”

“Đây là đương nhiên.” Ông vui vẻ gật đầu, “May mà cháu còn nhớ đến lão già này.”

“Đương nhiên nhớ. Gần đây thân thể của ông thế nào?” Để canh cá ở một bên, Quý Y Phàm kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh ông.

“Già rồi.” Ông Lý thở dài một hơi, “Cũng đau này đau kia, sớm quen rồi.”

“Vào thu rồi, thời tiết thay đổi sẽ càng lúc càng lớn, ông sống một mình, cần phải chú ý thân thể mình nhiều hơn.” Quý Y Phàm vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở bờ vai của ông, “Mấy ngày nay ông ngủ có ngon không?”

“Vẫn cứ như vậy.” Ông Lý vì đặt nhẹ của cô mà lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. “Mấy hôm trước nha đầu Đình Á có đến, con bé nói với ông, cháu xin nghỉ dài hạn để chăm sóc vị hôn phu, chuyện này có phải là thật hay không?”

“Đúng vậy ạ! Vị hôn phu của cháu xảy ra tai nạn xe cộ, cháu gần đây cũng đang chăm sóc anh ấy.” Cô xoa bóp vai và cổ cho ông cụ, về chuyện của Thường Trọng Vĩ cũng không tính che giấu, những năm qua, cô và ông Lý tựa như người một nhà vậy, thường xuyên tán gẫu những chuyện riêng tư. “Nhưng ông yên tâm, nếu như cháu có thời gian, cháu vẫn sẽ tới để xem ông, cho nên ông phải ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ, bằng không cháu sẽ giận, về sau sẽ không để ý tới ông nữa.”

“Được.” Ông Lý cười cười, “Bây giờ mấy nha đầu các cháu lại để ý tới lão già cô đơn như ông đây, nếu như là không có các cháu, ông thực sự không biết cuộc sống có gì vui vẻ! Nhưng mà, cảnh sát đại nhân à! Cháu có biết chàng trai ở ngưỡng cửa không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.