Trong hẻm mờ tối, con đường này rất hẹp, hai bên còn có hai tòa nhà cổ, rất dài, tường cao lại dựng đứng phủ đầy rêu phong khiến không khí càng trở nên mờ mịt và lắng đọng hơn mấy phần.
Mộc Tử Đình cầm dao đi đành trước, bước chân hết sức cẩn thận, từng giác quan và tế bào đều như muốn căng ra, níu giữ từng thay đổi dù là rất nhỏ như một cơn gió hay một cái hà hơi thật nhẹ cũng khiến cô hít sâu vào một hơi.
Mộc Tử Đình là một thợ săn quỷ, cô có cảm giác rất mạnh với những vị trí có quỷ chiếm đóng. Giả dụ như chỗ này, trong không khí ẩm mốc cùng lụp xụp, cái mùi thối rữa không lẫn vào đâu được kia lại khiến người ta vô cùng buồn nôn.
Con quỷ này, nhất định là cao hơn cô ít nhất một cấp. Cấp bảy chăng?
Theo như Mộc Tử Đình nhận xét, ổ quỷ này không thể làm khó được Lăng Phục Hy. Anh ta gọi cô tới hẳn không phải là muốn cùng cô hợp tác, mà có lẽ phải là rèn cặp tôi giũa cô thì đúng hơn. Thật mệt cho anh ta quan tâm cô đến vậy. Chẳng qua là muốn huấn luyện cô để bắt một quỷ vương sắp xuất thế thôi sao?
Xem ra, quỷ vương này thật sự không phải tầm thường. Cứ như Mộc Tử Đình nhận xét Lăng Phục Hy đã vô cùng cường đại rồi, nhưng người có thể khiến anh ta lưu tâm, nhất định cũng không phải kẻ vừa.
Đó là kẻ như thế nào đây?
” Phía trước, hướng đông, đi thêm 200 mét!”
Lăng Phục Hy đi theo sát Mộc Tử Đình, bước chân của anh hết sức bình thản và chậm rãi, nhìn qua không giống như đi làm nhiệm vụ mà càng giống đi dạo hoặc nghỉ mát gì đó hơn. Cũng đúng, anh ta là Vương giả của thợ săn quỷ, cơ bản những con quỷ bình thường không thể làm khó được anh ta, bình thản như vậy cũng không có gì không hợp lý cả.
Mộc Tử Đình không khỏi đối với Lăng Phục Hy có một tâm tư bội phục từ đáy lòng. Cô ở đại lục bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng chính thức qua lại với một thợ săn quỷ nào. Nhưng cô có thể cảm thấy được Lăng Phục Hy quả thật là người đặc biệt, ngoại trừ khí chất vương giả trời sinh của anh, còn có một sức mạnh bền bỉ và mãnh liệt kinh người. Dường như chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
Con người này, quả nhiên khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn!
Mộc Tử Đình hít sâu một cái, đột nhiên cảm thấy hợp tác cùng Lăng Phục Hy cũng không tệ lắm. Ít ra, khả năng gặp nguy hiểm sẽ giảm xuống rất nhiều!
” Mộc Tử Đình, cô không thể thất thần!”
Lăng Phục Hy đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhỏ nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kỳ nghiêm khắc. Cô nhún nhún vai quay đầu đi, tiếp tục cẩn thận bước về phía trước.
Cô không có thất thần, chỉ là đi cùng bậc vương giả cao quý này đã khiến cô phấn khích quá mà thôi!
Thất thần thì thế nào, không phải là còn có anh ta ở đây sao?
” Mộc Tử Đình, cô đừng nghĩ dựa vào người khác suốt đời. Cô không có năng lực, đối đầu chính là cái chết!”
Lăng Phục Hy khoát tay, không chút kiêng nể nói. Cuối cùng rước lấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Tử Đình quét tới. Cô khó tin hỏi.
” Anh có thể đọc được suy nghĩ người khác à?”
” Không có, chẳng qua cô nghĩ gì đều viết lên mặt thôi. Thật sự là đơn thuần hiếm có.”
Lăng Phục Hy không để ý lắm trả lời. Mộc Tử Đình hơi nhíu chặt chân mày. Mặt của cô làm sao khắc chữ được. Anh ta đang nói cái gì vậy?
Mộc Tử Đình không thèm nhìn mặt của Lăng Phục Hy nữa, cô bước chân đi thẳng về phía trước, lại không hề hay biết người đằng sau đang nhếch khóe môi cười nhẹ. Vì sao ư? Cảm thấy cô gái trước mặt rất thú vị. Bình thường luôn lãnh tĩnh, ít nói. Nhưng những lúc biểu đạt suy nghĩ lại khiến gương mặt cô thật sinh động. Đặc biệt rất đáng yêu. Khó có thể tưởng tượng được lại có một thợ săn quỷ như vậy lại gần gũi với bản thân đến thế.
Lăng Phục Hy không tự hỏi mình tại sao lại thấy Mộc Tử Đình như vậy. Ngay cả anh cũng không nhận ra, bản thân đối với cô có vẻ đặc biệt hơn đối với người khác rất nhiều. Sẽ không phải vì cô chưa từng cho anh một sắc mặt tốt đó chứ. Ừ, cảm giác bên cạnh cô văn tĩnh, không phiền phức, vậy nên rất dễ chịu.
Thật không nhận ra bản thân anh cũng có tâm lý cuồng ngược!
Mộc Tử Đình không hề hay biết Lăng Phục Hy đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ biết rằng có một cơn gió mãnh liệt đang cắt về phía cô mang theo một cỗ oán niệm khủng khiếp khiến cô phải vội vàng lộn một vòng né ra, áp lưng vào góc tường bên cạnh hung hăng hít vào một hơi.
Vừa rồi thật nguy hiểm quá! Con quỷ này quá hung dữ rồi.
Con quỷ trước mặt có hai hõm mắt đỏ như máu, đây là điển hình cho loại quỷ ngập tràn án niệm. Mộc Tử Đình đoán không sai, con qủy này cao cấp hơn cô không ít, vừa ở trong cấm địa, cô từ cấp năm đã nâng lên cấp 6, nhưng con quỷ trước mặt đã là giữa cấp bảy, đầu cấp tám, chân thân đã bắt đầu lờ mờ hiện ra rồi.
Nếu để nó tự do phát triển mấy ngày nữa, không biết còn loạn đến mức độ nào.
Lăng Phục Hy nhìn con quỷ dữ trước mắt, ánh mắt cũng lóe ra một tia nghi ngờ, mấy ngày trước anh đúng là không nhìn ra con quỷ này mạnh đến vậy, mà nó còn đặc biệt nhắm đến Mộc Tử Đình mà bỏ qua hoàn toàn sự tồn tại của anh. Sẽ không phải vì cô mới thăng cấp nên trong người có sẳn một sức hấp dẫn với loài quỷ đó chứ?
Lăng Phục Hy lúc này bắt đầu phân vân, nên để cô rèn luyện kinh nghiệm hay tiến vào vòng chiến giúp đỡ cô. Anh quả thật không có ý muốn khiến cô bị thương.
Mộc Tử Đình không để Lăng Phục Hy có thời gian phân vân, cô đứng thẳng, cầm chặt đao thợ săn quỷ đưa đến ngang mặt. Từ dấu ấn con át quỷ trên thân đao tản ra một thứ ánh sáng màu vàng kim đầy mị hoặc. Ánh sáng ấy dường như khiến con quỷ chói mắt, nó há miệng gầm rú một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía cô mang theo ý muốn hủy diệt điên cuồng.
Mộc Tử Đình đầu tiên là chật vật né tránh, cô chính là muốn một cước đắc thủ, không muốn con quỷ có bất kỳ thời gian giãy giụa nào. Chẳng qua là phải cần thời cơ.
Một con quỷ hung dữ đặt dưới mí mắt thợ săn quỷ rất có khả năng làm cô dấy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt. Con quỷ này, bị cô nhắm trúng rồi!
Con quỷ không bắt được Mộc Tử Đình càng thêm dữ tợn, nó ngẩng mặt lêm hét to. Tiếng hét vang lên giống như tiếng gió, nhưng mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt không giống bình thường.
Mộc Tử Đình hít sâu một hơi, đôi mắt đảo loạn cố gắng tìm ra một chỗ sơ hở nào đó để công kích. Chẳng qua trước mắt vẫn chỉ có thể địch không động, ta không động mà thôi.
Lăng Phục Hy đứng lặng một bên, anh có thể nhìn ra được ý chí chiến đấu vững chắc lập lòe trong ánh mắt của cô nên cuối cùng cũng quyết định khoanh tay một bên xem tình huống. Đôi mắt màu hổ phách sâu lắng thâu tóm toàn bộ cuộc chiến, chỉ cần người kia gặp bất kỳ cản trở gì anh cũng sẽ ngay lập tức xuất hiện, giải thoát cho cô.
Con quỷ thấy Mộc Tử Đình không động, cuối cùng cũng dịch người, từ chính diện lao thẳng đến chỗ cô. Mi mắt của cô theo hành động của con quỷ co rụt lại, mạo hiểm cũng từ chính diện lao tới. Vào đúng khoảnh khắc chỉ còn vài mi li nữa sẽ đụng tới nhau thân thể cảm tính lại lách sang một bên, đao thợ săn quỷ theo quán tính bay ra, phập một tiếng đã cắm vào người con quỷ dữ.
” Cẩn thận!”
Mộc Tử Đình vừa hoàn thành xong động tác có độ khó khoảng cách cao còn chưa kịp di chuyển, thì thân thể đã bị Lăng Phục Hy ôm chặt lấy, cùng nhau đổ ập xuống, lăn vài vòng trên mặt đất. Đợi đến lúc hồi thần lại mới nhận ra, ngang tay áo cô xuất hiện một vết rách rất nhỏ, chỉ cần một chút nữa sẽ xé rách da thịt cô.
Con quỷ trước khi tan nát bị đao thợ săn thu thập còn muốn đồng quy vu tận cùng cô. Nếu không phải Lăng Phục Hy xuất hiện kịp thời thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Móng tay của quỷ, vô cùng độc!