Trong đêm tối yên tĩnh pha lẫn chút tĩnh mịch của thành phố S, một chiếc xe moto phân khối lớn được lái vô cùng điệu nghệ, thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh căn nhà với thiết kế kiểu cổ ngay dưới chân đồi Ever.
Lăng Phục Hy tháo nón bảo hiểm, không chút nào che giấu gương mặt anh tuấn với từng đường nét góc cạnh hoàn mỹ như chạm khắc khiến lòng người không khỏi ngất ngây xao động.
Anh ngồi đó, giữa đêm đen trầm tĩnh cùng sự im lặng của anh tựa hồ càng thêm hòa hợp. Ngón tay thon dài, thanh mảnh với những khớp xương rõ ràng như được sinh ra để trở thành một nghệ sĩ piano lúc này đang gõ nhịp nhịp từng cái lên đầu chiếc xe moto.
Hành động rất nhỏ này chứng tỏ anh đang chờ đợi một người. Còn chờ ai? Người đó không phải ai khác mà chính là Mộc Tử Đình!
Mộc Tử Đình từ trong nhà đi ra, bóng dáng thon nhỏ xinh xắn nhưng cực kì linh hoạt thoắt một cái đã đứng bên cạnh Lăng Phục Hy. Cô hôm nay vẫn vận một bộ quần áo bằng da ôm vào cơ thể, trên đầu cũng đội mũ da, ở trong đêm càng giống như khiến sự tồn tại của cô giảm về số không.
Mà trùng hợp hôm nay Lăng Phục Hy cũng mặc quần áo bảo hộ của người đua xe chuyên nghiệp bằng da đen bóng, đứng vào một chỗ đúng là vô cùng thích hợp. Người không biết có khi còn nghĩ anh và cô đang mặc đồ đôi cũng không chừng.
Mộc Tử Đình không suy nghĩ nhiều như vậy, cô thậm chí còn không nhìn ra được sự giống nhau về mặt quần áo hôm nay của hai người. Ánh mắt đảo qua chiếc moto với những đường nét thể hiện hoàn hảo độ nam tính cùng mạnh mẽ, rồi lại nhìn về phía anh, không tin tưởng lắm hỏi.
” Anh và tôi cùng đi trên chiếc xe này à?”
” Không thể à?”
Lăng Phục Hy nheo mắt, nhẹ nhàng nhún vai một cái như không có chuyện gì. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô như có vẻ đang hỏi ý của cô là gì.
Mộc Tử Đình vỗ trán, mím mím môi mỏng, cuối cùng cũng lựa chọn không nói gì, thành thật phối hợp ngồi trên moto đua của Lăng Phục Hy.
Vì cô ngồi đằng sau, lại gần như dựa sát vào tấm lưng rộng mà vững chắc nên cô không hề nhìn thấy, khóe môi của anh lúc này đã hơi nhếch lên, đôi mắt thanh lãnh gần như trong suốt hiếm khi lộ ra một tầng đây hàm ý.
” Anh không đi à?”
Mộc Tử Đình chờ lâu cũng không thấy Lăng Phục Hy có động tác gì, khó hiểu nghểnh cổ ra đằng trước hỏi anh. Anh không nói gì, chậm rãi thu lại nụ cười, tay kéo nhẹ ga, chiếc xe ngay lập tức phóng đi.
Mộc Tử Đình chỉ thấy gió đập mạnh vào mặt cô, có chút xót, nhưng dù thế nào cũng không thể làm lu mờ cảm giác thích thú. Mái tóc ngắn lúc này không được kiềm giữ bay phất phới ở đằng sau, có vài sợi lệch lạc vướng vào má và rơi trên mắt, nhẹ nhàng gãi lên da thịt mẫn cảm, cảm giác không thể diễn tả có bao nhiêu thú vị.
” Ôm eo tôi!”
Lăng Phục Hy đột nhiên ra lệnh, anh quay đầu hét lớn để tránh bị gió làm cản mất. Cũng vì thế mà sườn má của anh gần như dán sát vào gò má của Mộc Tử Đình. Tư thế này nhìn thế nào cũng có một sự mờ ám khó nói nên lời, chỉ tiếc, người trong cuộc thần kinh cực kì thô, không nói thêm một từ liền dán lại, ôm lấy eo của người nào đó.
Chỉ đến tận lúc này, trong lòng cô mới dâng lên một loại cảm xúc. Vòng eo người này không quá lớn, nhưng lại cực kì rắn chắc. Khi chạm vào dường như có thể cảm nhận được từng thớ thịt đàn hồi dưới da. Cảm giác này, tốt thật! Đột nhiên thấy rất an lòng.
Mộc Tử Đình rùng mình với cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu. Cô mạnh mẽ lắc lắc đầu nho đem suy nghĩ ấy nhanh chóng quẳng ra ngoài. Cô đúng là bị điên rồi. Anh ta là ai chứ? Là Thợ Săn Quỷ Vương, so với cô không cùng mấy một đẳng cấp, liên hệ tới anh, cô đúng là mặt không phải dày bình thường.
Mộc Tử Đình tự có ý thức kiểm điểm bản thân xong thì cũng thật thành thật lùi ra sau một chút, bàn tay cũng chỉ hờ hững nắm lấy vạt áo bên hông của Lăng Phục Hy. Một chút cũng không có ý định lấn sân thêm một lần nào nữa.
Lăng Phục Hy vừa điều khiển xe vừa hơi nhíu mày. Nếu vừa rồi anh không cảm nhận lầm, người ngồi đằng sau đột nhiên đối với anh có một sự tín nhiệm dâng trào. Chỉ là cảm xúc đó chỉ thoáng qua không đến mười giây liền lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Thậm chí còn cố tình xếp chồng thêm một tầng khoảng cách.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Lăng Phục Hy không hiểu. Càng không hiểu anh càng cảm thấy lòng mình khó chịu. Nhưng anh lại không phải hạng người đường đột mà đi hỏi ngược lại Mộc Tử Đình. Chỉ là có tâm sự trong lòng luôn giống như một cái cây mọc rễ, cắm sâu vào lòng, những tán cây mọc ra từng chút chạc vào những điểm mềm mại nhất, khó chịu không còn từ nào để có thể hình dung.
Đáng tiếc, tâm tình khó chịu đó trừ anh ra không ai hay biết. Ngay cả tác nhân gây ra mọi chuyện cũng điềm nhiên như không. Khoảng cách vẫn giữ vững như cũ, một li cũng không sai lệch.
” Anh sẽ đưa tôi đi đâu?”
Mộc Tử Đình lớn tiếng hỏi. Gió vẫn quần quật vào mặt, lại thêm cách bởi một chiếc mũ bảo hiểm làm cô không cách nào nói từng tiếng rõ ràng được. Cũng không biết là Lăng Phục Hy có nghe thấy hay không, anh một thời gian dài cũng không hề ừ hữ một tiếng nào.
Chỉ đúng vào lúc cô cảm thấy mình mất kiên nhẫn thì mới nghe giọng nói người đó vọng ngược trở lại.
” Rất nhanh sẽ đến!”
Rất nhanh sẽ đến sao?
Mộc Tử Đình lẩm bẩm rồi tự gật gật đầu. Sau đó quả thật không hỏi thêm gì nữa. Không gian giữa hai người cứ thế chìm vào yên lặng, chỉ còn nghe được tiếng gió gào thét lởn vởn xung quanh.
Không biết Lăng Phục Hy đã lái xe bao lâu, chắc là không lâu lắm, anh ta rốt cuộc cũng dừng lại tại một ngõ hẻm nhỏ. Trong hẻm tối sâu hun hút nhưng lại không hề có tiếng côn trùng, gió rất nhẹ rất khẽ làm người ta cảm thấy rùng mình một trận run rẩy cũng theo đó kéo đến.
Mộc Tử Đình đương nhiên không cảm thấy sợ, cô bước xuống xe, tay cho vào túi lấy ra thanh đao Thợ Săn Quỷ, lại lưu loát đem chiếc vòng gắn với chuôi đao đính vào cổ tay. Hành động của cô tất cả đều rơi vào mắt của Lăng Phục Hy, tâm tình của anh đột nhiên rất tốt, cảm thấy việc anh thiết kế chiếc vòng cho cô đúng là không hề sai lầm.
Cô dường như rất ỷ lại vào chiếc vòng kia!
” Được rồi, đi thôi, hôm nay tôi mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Tâm tình tốt lên, Lăng Phục Hy nói chuyện rõ ràng dễ nghe hơn rất nhiều, sau đó liền dẫn đầu tiến vào trong ngõ hẻm.
Mộc Tử Đình ở phía sau gật gật đầu.