MỘT CÀNH HOA
Dù hôm nay anh đang ở đâu
Nuối tiếc không thắng được nỗi nhớ
Dù cho ôm cả trời tường vi
Thiếu một bông mọi thứ sẽ không còn hoàn hảo nữa
Giống như trời và đất
Tháng 9 năm 2014
Hạng Mĩ Cảnh luôn cho rằng người như Dung Trí Hằng mà gác công việc sang một bên để nghỉ ngơi, có lẽ từ sáng sớm khi vừa mở mắt, bên cạnh lập tức sẽ có ít nhất hai người mặc âu phục sạch sẽ phẳng phiu theo hầu. Những
người hầu này không cần biết tiếng của tất cả mọi quốc gia, nhưng nhất
định phải nói được vài câu giọng London hoặc kém cỏi nhất thì cũng phải
nói giọng New York, thuần phục ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, nhìn thấy
chủ nhân mình khoảng một trượng, lập tức lịch sự kéo chiếc cửa gỗ chạm
trổ nặng nề cao gấp đôi chiều cao của mình ra đợi sẵn.
Nhưng thực tế thì, lần đó Hạng Mĩ Cảnh đến Dung Liên sơn trang có hơi vội vàng,
nên không gặp cảnh tượng ấy, mà hiện tại, Dung Trí Hằng đang đứng trong
vườn nho nơi sườn dốc thoai thoải bỏ những chùm nho đã được cắt vào giỏ
đặt dưới chân. Bên cạnh không có người giúp việc, thậm chí một người
hỗ trợ cũng không, nếu không phải anh mặc chiếc sơ mi màu trắng hết sức
nổi bật giữa hai màu xanh tím của vườn nho, thì cô còn tưởng cô và anh
giống nhau, đều là công nhân thời vụ cho xưởng rượu khi họ muốn nhanh
chóng hái toàn bộ những chùm nho đã chín về để ủ rượu.
Nhưng rõ
ràng, Dung Trí Hằng là chủ nhân của vườn nho có quy mô không lớn song
cũng chẳng nhỏ này. Anh đến đây từ chiều hôm kia, khi ấy Hạng Mĩ Cảnh
đang ngồi đằng dau chiếc xe tự chế, vừa tự nhiên hát phụ hoạ theo những
điệu dân ca của người làm cùng, vừa lấy một chùm nho tươi mới hái trong
gùi ngắt từng quả bỏ vào miệng, mắt nhìn về phía mặt trời đang dần dần
trốn sau dãy núi.
Cho tới khi Bertin, quản gia của trang trại
rượu nho nói với những công nhân thời vụ vẫn đang ngồi trên chiếc xe tự
chế dừng lại bên cổng rằng, chủ của trang trại đến rồi, lúc ấy cô mới
nhảy từ trên xe xuống, sau đó nhìn thấy Dung Trí Hằng với dáng đứng
thẳng tắp trong ánh chiều tà.
Cô rời xa Thượng Hải gần một năm,
không phải không nghĩ tới việc sẽ vô tình gặp cố nhân nơi đất khách quê
người, nhưng thật trùng hợp, cô đi qua quá nửa châu Âu, cuối cùng vì
quyến luyến vẻ đẹp của Paris mà ba tháng trước đã thuê nhà và quyết định ở lại đó, nhưng cô thật sự không gặp một cố nhân nào. Vì vậy khi gặp
lại một người nói thân thì không phải thậm chí giữa họ còn tồn tại quan
hệ chủ tớ như Dung Trí hằng ở đây, lòng cô có cảm giác không chân thực,
thậm chí cuộc gặp gỡ này còn khơi dậy cảm giác cô đơn và nỗi nhớ nhung
quê nhà của cô.
Dung Trí Hằng xưa nay cư xử đều rất điềm đạm bình tĩnh, nhưng rõ ràng cuộc gặp gỡ này đối cới anh mà nói có chút mới mẻ
và thần kì, từ vẻ mặt anh toát ra sự nghi hoặc, giống như đang đợi Hạng
Mĩ Cảnh giải thích.
Hạng Mĩ Cảnh nghĩ chắc chắn Dung Trí Hằng đã
hiểu lầm về lí do cô có mặt ở đây, cô nhanh chóng đi đến trước mặt anh,
cung kình chào hỏi: “Dung tiên sinh”.
Dung Trí Hằng ừ một tiếng
rất tượng trưng, rồi nói vui: “Orchid cho cô nghỉ phép dài ngày, không
ngờ cô lại chạy một quãng đường xa như thế tới đây để làm việc. Thật
vất vả cho cô quá”.
Cô biết anh đang nói đùa, nhưng vẫn thật thà
giải thích: “Giờ tôi đang sống ở Paris, đến Bordeaux chỉ vì muốn xem
trang trại nho khi chín sẽ đẹp tới mức nào, đúng lúc trang trại lại
tuyển công nhân thời vụ, nên mới đăng kí, đợi thu hoạch nho xong, tôi sẽ lại về Paris”.
Anh gật đầu, ra ý đã hiểu.
Cô rất muốn
giải thích thêm với anh rằng, cô ngàn vạn lần không hề biết đây là trang trại nho của anh, tuyệt đối không có ý định tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn nào cả, nhưng anh đã quyết ngắt lời cô, điềm đạm nói: “Lần sau từ
Paris tới tôi nhất định không ngồi máy bay nữa, tiếng kêu quá lớn, khiến đến giờ tôi vẫn cảm thấy bị ù tai”. Sau đó lại thản nhiên hỏi: “Cô
đến đây bằng cách nào?”.
Cô đáp: “Tôi đi tàu siêu tốc, ba tiếng là đến”.
Anh lại gật đầu. giống như giờ mới có thời gian đảo mắt quan sát bộ đồng
phục lấm lem bụi đất và nhựa nho trên người cô, sau đó quay người lại
bày tỏ lòng cảm kích đối với những người công nhân khác, đồng thời bảo
họ hãy về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, anh sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị một bữa
tối thịnh soạn.
Qua cảnh tượng được chứng kiến vào buổi chiều,
mặc dù bọn họ không hiểu Hạng Mĩ Cảnh và Dung Trí Dật nói gì, nhưng đã
khẳng định hai người là người quen cũ, vì vậy khi ăn tối, họ cố ý dành
vị trí bên cạnh Dung Trí Hằng cho Hạng Mĩ Cảnh.
Cô hiểu những
người ở đây thật thà chất phác hơn nhiều so với những người trong giới
thượng lưu của anh ở Thượng Hải, sẽ không chụp mũ cho cô vì bất cứ
chuyện gì, nhưng xuất phát từ những lần hai người ngồi ăn cơm chung
trước đó, cô luôn cảm thấy vô cùng áp lực, e rằng trên bàn có bày sơn
hào hải vị, cô cũng không ngon miệng.
Dung Trí Hằng là người cho
dù có bị núi Thái Sơn đổ ập lên người cũng chẳng buồn chau mày. Đúng
là hai tiếng trước khi nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh ở đây anh có hơi kinh ngạc thật, nhưng đến lúc này, anh đã trở lại trạng thái thản nhiên bình
thường, lúc ăn gan ngỗng vẫn cầm dao nĩa cắt để ăn, lúc uống rượu vẫn
lịch sự nho nhã nâng li lên uống, thỉnh thoảng có nói chuyện với Hạng Mĩ Cảnh, cũng chỉ hỏi cô năm nay nho có ngon không, có thể ủ được rượu hảo hạng hay không thôi, hoàn toàn không hỏi cô về việc ngày ra đi có gặp
chuyện gì thú vị li kì hay không.
Nếu không phải chiếc bàn ăn dài này được đặt dưới một bầu trời đầy sao, mùi nho nhẹ nhàng nhưng không
dễ phớt lờ lan toả khắp không khí, bên tai còn có cả những khẩu âm uốn
lưỡi, thì Hạng Mĩ Cảnh lại tưởng nhầm mình vừa xuyên về xã hội phức tạp
với rượu ngon, tiệc tùng kia từ một phút trước rồi.
Quay trở lại xã hội ấy?
Đương nhiên cô không có suy nghĩ này. Trước năm mười tuổi cô sống một cuộc
sống cơm ngon áo đẹp, nhưng khi ấy cô còn nhỏ, không biết hưởng thụ, cha bận buôn bán, mẹ bận shopping tiệc tùng, đa phần thời gian cô sống
trong đơn độc. Sau này về sống cùng gia đình Diêu Lập Trung, đúng là
có không khí ấm áp của gia đình, nhưng về vật chất lại thiếu thốn. Về
sau đi làm, có tiền, có tình yêu, nhưng vẫn sống vô cùng vất vả. Du
học là để trốn tránh hiện thực, thời gian đầu sang đây ngắm cảnh mãi
cũng cảm thấy chán, nhưng cô không phải là người có tính cách thích làm
khó bản thân mình, rời khỏi người đó, mảnh đất ấy cũng càng ngày càng
xa, dần dần, cô nhận ra bốn chữ “cao chạy xa bay” thật sự rất có tác
dụng. trên thế giới này có nhiều người đang cảm thán như thế, xa cách
bao năm quay về quê hương vẫn cảm thấy lòng buồn bã thê lương, bàng
hoàng nhưng không biết tại sao, cô không phải người phụ nữ kiên cường
cứng rắn một cách tuyệt đối, nhưng cũng không tìm buồn phiền cho bản
thân.
Cô làm trong ngành dịch vụ, nên rất ít khi chủ động mở lời, nhưng tối đó cô chủ động nói với Dung Trí Hằng: “Ở đây ngoài việc rất
ít có cơ hội ăn cơm trắng ra, thì cái gì cũng rất tốt, đợi tôi tiết kiệm đủ tiền, sẽ mua một căn nhà ở đây để ở. Nói không chừng tôi lại gặp
được cơ hội phát tài, còn có thề trở thành hàng xóm với Dung tiên sinh”.
Đầu tiên Dung Trí Hằng hoàn toàn không để tâm tới ý tứ trong lời của cô, mà còn hỏi ngược lại cô: “Một cô gái hai mươi mấy tuổi sống ở Paris, cách
vài ngày sẽ gọi điện về cho gia đình yêu cầu chuyển tiền, lấy đâu ra mà
tiết kiệm?”.
Thế là cô nhấn mạnh: “Cô gái hai mươi mấy tuổi mà
anh nói đến là những đại tiểu thư quen ăn ở nhà hàng cao cấp, mặc đồ
hiệu, còn những cô gái hai mươi mấy tuổi ở chổ chúng tôi khi đến Paris
sẽ rất tiết kiệm”.
Anh nhìn cô một cái, sau mới chú ý tới vấn đề
chính, nhưng tiếp tục hỏi: “Orchid nói cô xin nghỉ phép dài ngày, nhưng
cô lại định sống ở đây lâu dài, cô sẽ ăn nói thế nào với chị ấy?”.
Cô không tiện trả lời thẳng anh, liền vờ bật cười đáp: “Đại ân đại đức của Dung tiểu thư kiếp này tôi không thể báo đáp, đành chờ kiếp sau có cơ
hội làm trâu làm ngựa cho chị ấy mà thôi’.
Anh nhìn cô một lát,
chau mày tỏ vẻ không hiểu. Anh nói: “Tôi tưởng một người rời xa công
việc trong thời gian dài sẽ khao khát được cống hiến trở lại chứ”.
Cô nhân cơ hội ấy lấy một chùm nho trên chiếc dĩa lắc lắc trước mặt anh, cười đáp: “Tôi đã bắt đầu cống hiến rồi đây”.
Tối nay anh đúng là có hơi nhiều câu hỏi, lại tiếp tục: “Làm PR là tương
đối mệt, nhưng cô luôn thể hiện rất tốt, đến bây giờ thỉnh thoảng Orchid vẫn nhắc tới cô. Tôi còn tưởng cô thích công việc này, nhưng hình như cô chẳng thích lắm thì phải”.
Cô không ngờ anh lại nói như thế,
ngẩn người một lát, rồi thoải mái đáp: “Khi mới tốt nghiệp tìm việc khó
khăn, nhận được thư thông báo trúng tuyển đã phải cảm ơn trời đất lắm
rồi, đâu còn dám kén cá chọn canh nữa”.
Cuối cùng anh lại nhìn cô, nhưng không nói thêm gì nữa.
Hạng Mĩ Cảnh không biết sự trầm mặc lúc này của Dung Trí Hằng có phải là vì
trong lòng anh không vui hay không, dù sao lúc đầu khi vội vàng rời khỏi Bảo Nhã cô đâu có nói sẽ không quay về nữa, nhưng cũng không bảo Dung
Ngọc Lan phải giữ vị trí đó cho mình. Cô nên tìm cơ hội để “lật bài”
với Dung Ngọc Lan, có lẽ đợi lần sau Dung Ngọc Lan tới Paris tham dự một chương trình thời trang cô sẽ thử. Nhưng đối với Dung Trí Hằng, cô
vừa không mắc nợ tình cảm, cũng chẳng phải là nhân viên trực tiếp dưới
quyền, vì vậy dù cô không quay về Thượng Hải hoặc những lời vừa rồi của
cô làm anh không vui, cô cũng chẳng cần bận tâm nhiều.
Điều duy
nhất không ổn là mấy ngày nay cô làm công nhân thời vụ ở trang trại rượu nho của anh, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Dung Trí Hằng vẫn đang đứng ở sườn dốc hái nho.
Ông
chủ làm việc chăm chỉ như vậy, bọn cô làm sao dám về trước. Cũng may
hết ngày hôm nay, là công việc của cô kết thúc, đến tối lĩnh lương xong, sáng mai cô sẽ lên tàu về Paris.
Chiếc xe kéo của trang trại hôm nay phải chở nho về, vì vậy không thể ngồi được nữa. Nhưng vườn nho
cách lâu đài nhỏ không xa, bọn họ đi bộ men theo con đường mòn gió lồng
lộng trở về cũng rất thú vị.
Hạng Mĩ Cảnh tích cực đi đầu, Dung Trí Hằng đi cuối cách cô bảy, tám mét.
Cô nên trịnh trọng cáo biệt anh, nhưng cô hi vọng mỉnh sẽ làm việc đó vào
lúc lĩnh lương tối nay, như thế cô còn có thể quang minh chính đại bày
tỏ sự cảm kích chân thành của mình.
Nhưng rõ ràng Dung Trí Hằng
không nghĩ thế. Khi cô sắp bước vào phòng anh đã gọi cô lại: “Theresa, lát nữa cô vào thành phố với tôi một chuyến”.
Anh nói với cô
bằng tiếng Trung, những người khác nghe không hiểu, cô hơi kinh ngạc và
cũng thấy bối rối, nên trả lời không vui vẻ lắm: “Nhưng sắp tới giờ cơm
tối rồi”.
Anh đáp: “Vào thành phố ăn”, sau đó giải thích thêm:
“Sắp tới sinh nhật Sisley rồi, tôi muốn chọn quà tặng cô ấy, tôi muốn
nhờ cô tư vấn giúp”.
Đột nhiên nghe thấy tên của Từ Hi Lê, cô suýt thì thất thần, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đã thấy anh đi lên lầu.
Cô lặng lẽ đứng đó, cuối cùng vẫn phải làm theo “mệnh lệnh” của anh, quay về phòng thay quần áo chuẩn bị vào thành phố.
Dung Trí Hằng tự mình lái xe, Hạng Mĩ Cảnh ngồi ở ghế phụ, cô nhìn mặt trời
đang dần dần xuống thấp, đèn đường đã bật, chiếu vào trong xe cho cô cảm giác như đang muốn níu kéo.
Từ trang trại vào thành phố mất khoảng bốn mươi phút đi xe.
Hạng Mĩ Cảnh không hào hứng lắm, Dung Trí Hằng lại ít nói, mặc dù cuộc nói
chuyện trước đó giữa hai người kết thúc không mấy vui vẻ, nhưng đi một
quãng đường dài như thế, mà không khí trong xe không hề bức bối gượng
gạo.
Vào thành phố, Dung Trí Hằng lái thẳng xe tới quảng trường
Gambetta, xung quanh tập trung rất nhiều nhà hàng. Anh có trang trại ở đây, nên cũng khá thân thuộc với môi trường hoàn cảnh nơi đây, bữa tối
họ chọn một nhà hàng có tên La Tupina.
Dung Trí Hằng nói nhà hàng này rất nổi tiếng, Hạng Mĩ Cảnh cũng thấy nhà hàng đông khách, làm ăn rất khá.
Lamproie(1) là món nhất định phải gọi khi tới đây, thêm món gan ngỗng chiên, salad cá ngừ và kem sô cô la.
(1) Cá mút đá.
Dung Trí Hằng hỏi Hạng Mĩ Cảnh uống rượu gì, cô hỏi ngược lại rằng anh lái
xe thì có uống rượu được không. Anh bèn đáp: “Mình cô uống thôi”.
Tâm trạng cô rõ ràng không thoải mái lắm, vì vậy nhìn men rượu một hồi,
cuối cùng chọn một li whisky vị đào, giải thích với anh: “Mấy hôm nay ăn nhiều nho quá rồi”.
Anh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Mùi vị
các món ăn của nhà hàng rất ngon, Hạng Mĩ Cảnh uống hết li whisky vị đào lại gọi một li whisky vị táo, cuối cùng cũng nếm thử luôn whisky vị anh đào.
Dung Trí Hằng ít nhiều cũng biết về tửu lượng của cô, thấy cô vui nên để mặc cô uống.
Ăn cơm xong đã gần chín giờ, nhiệm vụ chính của tối nay là đi chọn quà
sinh nhật cho Từ Hi Lê, xung quanh quảng trường có rất nhiều các cửa
hàng lớn nhỏ.
Dung Trí Hằng hiếm khi quan tâm tới quà tặng người
khác, do đó khi Hạng Mĩ Cảnh hỏi anh muốn tặng quà gì, những thứ anh có
thể liệt kê ra ngoài trang sức vàng bạc thì chỉ có túi thơm.
Hạng Mĩ Cảnh trong người có hơi rượu, nên ăn nói không được thận trọng như
lúc thường, cô cười bảo: “Từ tiểu thư là em họ anh, nếu cô ấy nhận được
trang sức vàng bạc gì đó của anh tặng, đương nhiên cũng vui, nhưng chín
mươi chín phần trăm cô ấy cho rằng quà do anh nhờ thư kí đi mua”.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện ấy, nên nói bằng giọng ngạc nhiên:
“Nhờ thư kí đi mua quà hộ không được sao? Ít ra thì đều là phụ nữ, chắc chắn món quà thư kí chọn hợp ý hơn là đàn ông đi chọn”.
Cô vốn
định hỏi anh rằng, có phải anh cũng thường nhờ thư kí đi mua quà tặng
Phùng Nghệ Nhân hay không, nhưng nghĩ lại, Phùng Nghệ Nhân qua đời hơn
nửa năm nay rồi, không nên tuỳ tiện nhắc tới người quá cố, khơi dậy nỗi
buồn trong anh thì hơn, do đó cô nén những lời định nói xuống, chỉ cười
không đáp.
Anh không hiểu ý nghĩa nụ cười của cô, nhưng cũng không tiện truy hỏi.
Hai người đi vào một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức. Cửa hàng nhìn bên
ngoài thì nhỏ, nhưng vào trong mới phát hiện thực sự nó rất rộng, nhiều
đồ, đủ các thể loại khiến người ta hoa cả mắt. Hạng Mĩ Cảnh chọn rất
cẩn thận, cuối cùng lấy ra ba món hỏi ý kiến Dung Trí Hằng.
“Chiếc ghim cài này nhìn rất giống một con bướm, sự kết hợp giữa màu xanh lục
và xanh tím khiến nó trông cao quý khoáng đạt, có thể dùng để tham dự
các bữa tiệc buổi tối. mặc dù cánh của nói không phải khảm bằng kim
cương thật, nhưng tôi vừa đếm rồi, vừa đủ hai mươi sáu viên pha lê, đúng với số tuổi của Từ Hi Lê…Còn chiếc khăn choàng này, anh sờ thử xem,
là loại bằng lông cừu chính cống, màu xám nhạtm kiểu dáng đơn giản thoải mái, rất dễ kết hợp với trang phục, trời lạnh khoác hờ trên vai, sẽ nhớ ngay tới anh chính là người đã tặng cho cô ấy sự ấm áp này…Cuối cùng
là một chiếc khăn lụa. Chiếc khăn kẻ caro đan xen giữa màu đỏ hoa hồng và màu kem, thêm hoạ tiết hoa Mao Lương làm nền, mép cuốn chỉ vàng,
được dệt thủ công, sờ vào cảm giác rất dễ chịu, những lúc chụp ành dùng
để làm phụ kiện sẽ rất đẹp”.
Cô nói rất có lí, anh nghe cũng rất
nghiêm túc, nhưng giống như không biết chọn thứ nào, ánh mắt liên tục di chuyển trên ba món quà mà cô cầm trong tay, cuối cùng bảo chủ cửa hàng
gói cả ba món lại.
Cô vội vàng ngăn anh: “Làm gì có ai giống anh, không biết chọn cái nào lại tặng cả ba cái ư?”.
Anh lấy ví tiền trong túi ra đồng thời nhìn cô đáp: “Ai bảo tôi sẽ tặng cả cho Sisley?”.
Cô lúc này mới nhớ ra anh giờ đã là một nhân vật tầm cỡ khắp người khảm
đầy kim cương, bên cạnh có một vài hồng nhan tri kỉ cần tặng quà lấy
lòng cũng là chuyện bình thường, vậy là cô nhờ chủ cửa hàng gói ba món
quà thật đẹp.
Anh rút chiếc khăn lụa trên bàn thanh toán ra, tiện tay quàng lên cổ cô, đợi cô kinh ngạc quay sang nhìn anh, anh lập tức
giải thích: “Ghim cài áo tặng cho Orchid, khăn choàng tặng cho Sisley,
khăn lụa tặng cô, cảm ơn cô tối nay đã vất vả đi cùng tôi”.
Cô
không biết phải làm thế nào, có cảm giác khi đứng cạnh Dung Trí Hằng ở
khoảng cách gần thế này, tâm trạnh cô vô cùng căng thẳng, vội vàng thu
ánh mắt về, nhìn thẳng, vừa chỉnh chiếc khăn lụa trên cổ vừa cảm ơn anh.
Mua quà xong lái xe về đến trang trại đã mười một giờ hơn.
Dung Trí Hằng ở tầng hai, anh nói với Hạng Mĩ Cảnh nên đi ngủ sớm xong cũng đi lên lầu.
Hạng Mĩ Cảnh vốn định chính thức từ biệt anh, nhưng thấy anh đã lên lầu, lại nghĩ sáng sớm mai vẫn còn có cơ hội.
Sáng hôm sau khi Hạng Mĩ Cảnh ngủ dậy, ăn sáng xong, tới gặp Bertin nhận
tiền công, chuẩn bị nói lời tạm biệtDung Trí Hằng, mới phát hiện anh đã
ra sân bay từ rất sớm.
Không có cơ hội được nói lời tạm biệt với
vị sếp mình đã phục vụ bao nhiêu năm sau đó lại tới trang trại rượu nho
của anh làm công nhân thời vụ một cách kì lạ, cô có cảm giác như mình
vừa nói xong một câu rất dài nhưng chưa kịp chấm câu. Nhưng dù thế
nào, dấu chấm câu cũng chỉ là một dấu chấm mà thôi. Giờ có rất nhiều
người nói mà không cần chấm phẩy, cô thực sự không cần phải quá để ý tới chuyện này.
Ngồi xe lên thành phố, sau đó đổi sang mua vé tàu
cao tốc về Paris, tiếp tục bị giày vò bằng tàu điện ngầm cùng taxi, cuối cùng cũng được đặt chân lên con phố nhỏ nơi có căn nhà mà cô đang thuê, còn chưa kịp móc chìa khoá từ trong túi ra mở cửa, Lâm Khải Sương đã
gọi điện thoại tới.
Cô liếc nhìn giờ trên điện thoại, chưa tới
hai giờ sáng, bên kia chắc Lâm Khải Sương vừa kết thúc một bữa tiệc
không quan trọng lắm.
Hơn mười tháng nay, bản tính ham chơi của
Dung Trí Dật ngày một biến dạng, thường hai tháng mới nhớ tới cô một
lần, đã hẹn bao nhiêu lần là quay về sẽ đến thăm cô, nhưng chẳng bao giờ thấy mặt mũi anh ta đâu, Âu Na thì bận rộn vô cùng, vừa nghe nói hôm
nay cô đang du lãm ở lâu đài Thiên Nga, ngày mai đã đang tắm nắng ở
Aegean, chỉ hận không thể tới trói cô mang về. Diêu Bội Bội đầu tiên
là mãi tìm việc sau khi tốt nghiệp, vào công ty quảng cáo làm rồi cũng
rất bận, phải vài ba tuần mới gọi điện cho cô một lần, mà mỗi lần chỉ
nói khoảng năm ba phút. Vì vậy, tính đi tính lại, ở nơi đất khách quê
người này, người thường xuyên liên lạc với cô chỉ có mình Lâm Khải
Sương.
Mấy hôm cô ở Bordeaux không liên lạc với Lâm Khải Sương
lần nào, vì vậy Lâm Khải Sương hoàn toàn không biết cô đã gặp Dung Trí
Hằng, cô cũng không định kể chuyện này cho anh nghe. Nhận điện thoại,
cô vẫn cười hỏi anh như bình thường: “Ngàn vạn lần đừng nói với em rằng
anh và Liêu Hoán Di đã có tiến triển rồi nhé. Anh biết đấy, em vẫn
luôn cảm thấy cô ấy tuổi trẻ thế mà đã học tới tiến sĩ, tư duy khác
người bình thường quá xa. Em thật khó tưởng tượng ra cảnh bọn anh kết
hợp với nhau sẽ như thế nào”.
Ở đầu dây bên kia Lâm Khải Sương
cũng khẽ cười, nói nghiêm túc: “Tiến sĩ Liệu coi anh là đối tượng nghiên cứu của cô ấy, nhóm chuyên viên của anh đã đưa ra một báo cáo phân tích hết sức kĩ càng về việc này, cuối cùng kết luận anh nên vui vẻ làm đối
tượng nghiên cứu của cô ấy”.
Cô cố ý cảm khái: “Cách nói thương mại hoá quá”.
Anh không phủ nhận, chỉ khẽ cười hai tiếng. Trong tiếng cười của anh rõ
ràng là để lộ sự bất lực, anh hỏi cô: “Thời gian này em làm gì?”.
Cô lên tầng hai, vừa móc chìa khoá ra mở cửa, vừa trả lời: “Ông chủ hầm
rượu nhất định cho em nghỉ phép dài tận mười ngày, em không nhận cũng
ngại, thế là em dùng mười ngày đó để ăn chơi nghỉ dưỡng thôi”.
Cửa mở, không gian trong phòng rất rộng, giữa phòng khách và phòng ngủ có
một bức tường lửng, phòng bếp và phòng ăn thiết kế mở. Cô đi mở cửa sổ trước, lập tức gió lùa vào thổi tung tấm rèm cửa màu trắng, cô ngồi tàu xe năm tiếng đồng hồ, đã có chút mệt mỏi, nên ngã người nằm xuống chiếc sofa màu cam.
Chính giữa trần nhà treo một chiếc quạt trần năm
cánh kiểu cũ, lúc này đang chầm chậm quay do lực của gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Cô thấy anh hồi lâu không nói gì, bất giác cười hỏi: “Gọi
điện cho em lại không nói gì, nếu nhiều tiến quá không có chỗ tiêu, cho
em là được, việc gì phải cống hiến cho công ty viễn thông như thế”.
Anh không buồn bực vì câu nói đùa đó của cô, mà vẫn tiếp tục im lặng, lát
sau mới nói: “Anh đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói cho em biết chuyện này”.
Giọng anh trầm hẳn xuống, tim cô thắt lại, ngồi thẳng người dậy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
Anh không ngờ cô lại căng thẳng như thế, bỗng thấy do dự, những chuyện này
cho dù giờ anh không nói, sớm muộn gì rồi cô cũng biết, vậy là anh thẳng thắn: “Anh phát hiện Bội Bội không đi làm ở công ty quảng cáo”.
Cô không tin, lập tức phản bác: “Không thể nào”.
Anh đoán cô sẽ có phản ứng như vậy, nên chậm rãi nói với cô: “Ban đầu anh
cho rằng mình nhận lầm người, dù sao anh chưa gặp Bội Bội, chỉ nhìn ảnh
em và cô ấy chụp chung thôi. Nhưng anh nghe người khác gọi cô ấy là
Bội Bội. Anh từng nghe em nói cô ấy làm ở công ty quảng cáo, nhưng anh tham gia cuộc họp cá nhân với Phương Tử Bác, thì rõ ràng cô ấy là nhân
viên PR của tập đoàn Hải Thành”.
Cô vô cùng kinh ngạc: “PR? Lại còn là của tập đoàn Hải Thành?”.
Anh đáp: “Sau này anh vô tình hỏi thăm qua Lưu Chí Minh của tập đoàn Hải
Thành, anh ta còn cười nói với anh cái gì mà, Diêu tiểu thư là “người
mới” của Phương Tử Bác, bảo anh đừng có nhòm ngó tơ tưởng tới cô ấy”.
Anh hạ giọng nói tiếp: “Anh biết có lẽ em thấy rất khó để tiếp nhận
chuyện này, nhưng anh chắc đến tám chín mươi phần trăm đấy”.
Cô hít sâu một hơi: “Anh nói vậy là có ý gì”.
Anh nghe giọng cô hình như không thể chấp nhận nổi, nhưng đã nói tới nước
này rồi, anh không thể lấp lửng giửa chừng, đành nói tiếp: “ngành PR bản chất bên trong như thế nào em rõ hơn anh”.
Anh hiểu phản ứng của cô là rất bình thường, đợi cô bình tĩnh, mới nói: “Phu nhân của Phương
Tử Bác mặc dù không thích xuất đầu lộ diện, nhưng cô ta là người có nền
tảng gia đình đặc biệt, ngộ nhỡ chọc giận cô ta, thì em họ em khó tránh
cảnh tên bay đạn lạc. Vốn anh không nên nói những chuyện này, bởi nó
thuộc về đời tư của người khác, nhưng cô ấy là em họ em, nguyên nhân
khác tạm thời không bàn đến, không chừng cô ấy có nỗi khổ gì đó, em thử
trò chuyện với cô ấy xem sao. Có điều cô ấy đã giấu em để vào ngành
này làm, khi khuyên nhủ em phải thận trọng, nhất định đừng cãi nhau qua
điện thoại. Giờ các cô gái trẻ rất nóng nảy, ngộ nhỡ sau này không
nhận điện thoại, không trả lời email của em nửa thì chuyện càng gay go
phức tạp”.
Hạng Mĩ Cảnh lòng rối như tơ vò, nhưng cũng ghi nhớ kĩ lời của Lâm Khải Sương, không mạo muội gọi điện hỏi Diêu Bội Bội đầu
đuôi câu chuyện trong lúc tâm trạng đang bấn loạn như thế này. Cô rất
sốc trước tin anh vừa nói, nhưng sau khi sự kinh ngạc qua đi, cô nhớ lại hành vi cử chỉ trong quá khứ của Bội Bội lại cảm thấy chuyện không khó
lí giải như mình nghĩ. Nhưng rõ ràng hiểu và ủng hộ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đặc biệt người mà Diêu Bội Bội đang đi theo lại là
Phương Tử Bác, chủ quản của bộ phận PR trong tập đoàn Hải Thành vẫn là
Chương Du, cô rất khó để không liên hệ những sợi dây đó lại với nhau.
Nhưng nếu Chương Du biết quan hệ giữa cô và Bội Bội, thì có lẽ Diêu Bội
Bội khó qua được vòng phỏng vấn, còn nếu Phương Tử Bác biết mối quan hệ
giửa cô và Bội Bội, có lẽ anh ta đã mang quan hệ đó ra để trêu chọ Lâm
Khải Sương từ lâu rồi, vì vậy tất cả chỉ có thể cho thấy: Bội Bội sợ có
người biết quan hệ giữa họ sẽ nói cho cô biết, nên đã giấu giếm ngay từ
đầu.
Cô rất không muốn Bội Bội dấn thân vào cái ngành xa hoa và
phức tạp này, suy nghĩ rất lâu cuối cùng cô quyết định về Thượng Hải một chuyến để nói chuyện với Bội Bội.
Lâm Khải Sương khen ngợi quyết định này của cô, còn nói sẽ ra sân bay đón cô. Cô không muốn làm
phiền đến bất kì ai, nên không nhận lời.
Vì sự việc xảy ra quá
đột ngột, nên không thể đặt được vé máy bay hạng phổ thông cho ngày hôm
ấy, Hạng Mĩ Cảnh không muốn bỏ tiền ra ngồi hạng thương gia lại còn có
khả năng ngẫu nhiên gặp phải những khuôn mặt quen, nên dù lòng rất rối
bời cô cũng đành đặt vé của hôm sau.
Trong khi ấy cô gọi điện
thoại cho Diêu Bội Bội. Cô đã có dự định cụ thể cho cuộc gặp mặt sắp
tới, nên cuộc gọi này chỉ là hỏi thăm tình hình của Bội Bội như bình
thường, dạo này có bận không, có thường phải đi công tác không.
Giọng Bội Bội nghe khá vui vẻ nhẹ nhõm, một lát kể cho cô nghe chuyện thời
gian trước vừa hoàn thành một dự án lớn nên mấy hôm nay sếp đang cho cô
nghỉ phép, mặt khác nói đợi đến Noel sẽ đi Paris thăm chị. Cô nghe từ
“sếp” mà thấy vô cùng chói tai, nên giọng hơi trầm xuống, tỏ ý ngay:
“Còn hơn hai tháng nữa mới đến noel, lúc đó hẵng hay”.
Diêu Bội
Bội không để ý tới tâm trạng của cô, dường như có chuyện gì, vội vội
vàng vàng cúp máy: “Đồ em gọi tới rồi, không nói chuyện với chị nữa”.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại tút tút, sau đó không còn âm thanh nào
truyền đến. Cô buông di động xuống, nhìn cuộc gọi vừa rồi trên màn
hình, lòng thấy ngột ngạt bế tắc.
Cảm giác bế tắc này theo cô cho tới tận khi lên máy bay.
Những ngày mới rời xa Thượng Hải, cô từng tưởng tượng ra đủ mọi lí do khiến
mình phải quay về thành phố này. Cũng có thể là do cô bôn ba bên ngoài mệt rồi, muốn quay về nơi thân thuộc để sống những ngày yên bình, cũng
có thể là vì ở nước ngoài không dễ sống như người ta vẫn nói, cô mệt rã
rời, đành quay lại đó để kiếm sống, cũng có lẽ vì Âu Na sắp kết hôn, cô
không thể chịu đựng nổi việc cô ấy gọi điện làm phiền quấy rối, đành
quay về tham dự hôn lễ. Nhưng tất cả những lí do đó, sau này cô rất ít khi nghĩ đến, càng không ngờ đến cuối cùng mình lại quay về vì sự giấu
giếm của Bội Bội.
Người thân trên thế gian này của cô ít tới đáng thương, cô không muốn Bội Bội giẫm vào vết xe đổ của mình, bởi vì cho
dù đơn thuần là vì tiền, hay Bội Bội thật lòng thật dạ với Phương Tử
Bác, thì những người muốn đi hết con đường cụt ấy đều phải đối mặt với
quá nhiều khó khăn, đau khổ.
Hai giờ sáng máy bay hạ cánh. Hạng Mĩ Cảnh mang theo hành lí, cô nhanh chóng ra khỏi cửa kiểm tra an
ninh. Vào thu chưa lâu, nhưng gió đêm đã khá lạnh, cô lấy chiếc khăn
choàng to màu lá phong đỏ rực ra khoác lên chiếc áo gió màu đen, kéo mái tóc đen dài thẳng tắp ra khỏi chiếc khăn, chuẩn bị bắt taxi, thị đột
nhiên bị một bàn tay của ai đó giơ ra chắn trước mặt.
Cô vô thức quay sang, nhìn thấy Lâm Khải Sương mặc bộ vest màu đen đứng đó.
Lâm Khải Sương gầy đi khá nhiều, sắc mặt không còn được sáng và căng bóng
như trước nữa, từ trên người anh toát ra vẻ phong trần, nhưng rõ ràng
anh đã già dặn hơn xưa. Có lẽ anh vừa trốn ra được khỏi một bữa tiệc
nào đó, tóc chải bóng mượt, lại còn có mùi của rượu Champagne.
Nhìn thấy Lâm Khải Sương, Hạng Mĩ Cảnh vừa kinh ngạc vừa thầm vui mừng, đôi
mắt đang sụp xuống vì mệt mỏi và buồn ngủ bỗng chốc phấn chấn hơn hẳn,
cong miệng cười nói: “Sao anh lại đến đây?”.
Anh cố tình trêu: “Anh tưởng lâu như thế rồi không gặp, thì đầu tiên em phải ôm anh một cái chứ”.
Cô rất vui, lập tức dang rộng hai tay, ôm chầm lấy anh rất nhiệt tình.
Anh ôm cô một lúc, cuối cùng nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng mình: “Hạng Mĩ Cảnh, em béo lên rồi”.
Cô buông anh ra, liếc xéo một cái: “Em còn tưởng lâu như thế mới gặp, anh đã học được cách lấy lòng phụ nữ rồi chứ”.
Một tay anh kéo hành lí giúp cô, một tay khoác vai cô, cất bước đi ra cửa.
“Ngày nào về em còn không chịu cho anh biết, hại anh tối hôm qua đứng đợi ở
đây đến ba giờ sáng, sáng nay lờ đà lờ đờ, cũng may tối nay không uổng
công đợi, nếu không chắc mai anh phải nghỉ cả ngày để ngủ bù mất”.
Cô không tin, cười: “Nhóm chuyên viên của anh lợi hại như thế, em không
tin họ không tìm được danh sách hành khách của chuyến bay”.
Anh
nhìn cô với vẻ mặt như muốn nói “bị em đoán được rồi”, nhưng miệng thì
vẫn cãi: “Nhóm chuyên viên của anh có Hỉ Thước, anh sợ cô ấy loan tin em về đi khắp thành phố, nên đành đích thân đi đón em”.