Sau khi uống máu của Viola tình trạng của Louis đã khá hơn một chút. Máu ở vết thương tuy không khép lại nhưng không chảy máu ồ ạt như lúc đầu nữa. Tuy nhiên hắn vẫn còn quá yếu để có thể về lâu đài.
Cô ngồi im ngoan ngoãn như một con mèo để cho hắn dùng vải cuốn quanh vết thương trên cổ cô. Giờ phút này cô cũng không thể hiểu nổi mình, cô muốn buông xuôi tất cả. Lông mi cong vút khẽ rung động nhìn vào khuôn mặt Louis.
Mặt Trăng không biết tự lúc nào đã vượt qua khỏi những bức tường mây dày đặc, xuyên qua những lớp lá, đám sương mù rọi ánh sáng xuống mặt đất. Cô có thể nhìn hắn rõ hơn…
– Anh biết không…mái tóc của anh rất đẹp.
Cô bất chợt lên tiếng khen ngợi, đôi mắt tím nhìn vào mái tóc bạch kim của hắn vì ánh trăng chiếu vào mà lấp lánh không thể dời mắt.
Cô biết hắn thừa hưởng mái tóc này từ mẹ. Người phụ nữ xinh đẹp Helena Miller có đôi mắt chất chứa nỗi buồn ấy. Vẻ đẹp của hắn có thể làm say mê biết bao thiếu nữ.
Đúng là yêu nghiệt mà! Là con gái mà cô còn gen tị về vẻ đẹp của hắn.
Môi mỏng hắn nhếch lên khi biểu hiện của cô lọt vào mắt. Gì chứ! Mới vài giây trước còn khen hắn mà vài giây sau lại lộ ra bộ mặt chán ghét như thế. Vươn tay kéo cô lại gần sát mình Louis nhìn cô như muốn hỏi tội.
– Sao hả? Biểu hiện này của em là ý gì?
– Cẩn thận vết thương!
Cô hốt hoảng lên tiếng khi thấy máu hắn chảy ra nhiều hơn vì dùng sức kéo cô lại. Ngón tay chạm nhẹ vào hông hắn muốn cố định mảnh vải cho hắn.
– Viola!_ Hắn cúi đầu gần sát vào tai cô ám muội.
– Ừ.
Thuận miệng đáp lại một câu Viola vẫn lúi húi xem xét vết thương hắn trong lòng khẩn trương không thôi. Rốt cuộc bao giờ mới có người đến cứu?
– Ba năm trước…
Cô khẽ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn….chờ đợi hắn nói ra. Sẽ không là vì chuyện của cha cô chứ? Cô không còn muốn có ý nghĩ trả thù nữa! Đôi mắt long lanh nhìn hắn điềm tĩnh lạ kì.
Nhưng hắn không nói gì…đôi môi mỏng nhích lại gần và hôn lên mắt cô một cái thật nhẹ.
Trái tim một lần nữa vì hắn mà đập nhanh xao xuyến. Chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn cứng đờ người.
– Đôi mắt tím này…em làm tôi say.
Phát ra thật khẽ, môi hắn tiến lại gần với môi cô hơn. 5cm…4cm….1cm..
“Soạt..ttt” một tiếng động vang lên ngăn cản hành động của hắn.
Viola giật mình lo sợ đứng dậy ngó dáo dác. Không lẽ lại có một con báo khác xuất hiện hay sao? Thân thể không kiềm được mà rùng mình.
May thay…lần này không phải là con vật đáng sợ đó nữa mà thay vào là một hình bóng có chút quen thuộc đang hấp tấp chạy lại gần.
Người này..
– Thuộc hạ đến trễ xin Vương thứ lỗi!_ cái thân hình nhanh chóng qùy xuống hành lễ trước hắn.
Là người hôm nọ cứu cô! Chính là người bí ẩn đó. Viola bàng hoàng nhận ra nhất thời chưa tiêu hoá được đứng im không nhúc nhích. Vậy ra Louis là người đứng sau.
Nhưng sao giọng nói này lại quen đến thế, cô nghi hoặc nhìn vào người bí ẩn đang dìu Louis đứng dậy.
Đúng lúc này…
– VIOLA
Giọng Lion không biết ở đâu lên tiếng gọi cô. Louis lại dần mất đi ý thức nắm lấy tay cô.
– Mau, giúp tôi dìu vương lên lưng trước khi tên Lion đến.
Không chần trừ cô dùng toàn lực mình khó khăn đẩy hắn lên lưng người nọ. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay cô.
– Đi!_ anh ta nhanh chóng cõng Louis tiến lên một góc nhưng dường như có lực muốn níu kéo lại.
Phía sau Louis túm tay cô đi, đôi mắt khó khăn mở ra, miệng mấp máy:
– Đi với tôi!
Thế nhưng cô chỉ lắc đầu, một giọt nước mắt lăn xuống. Bàn tay giơ lên từ từ gỡ những ngón tay hắn đang một mực nắm lấy mình không chịu buông. Louis nhìn cô khó hiểu nhưng hắn không còn sức để níu lấy nữa.
– VIOLA…EM Ở ĐÂU?
Giọng Lion một gần hơn, có thể nghe được tiếng bước chân phía xa dẫm lên lá cây nghe lạo xạo.
– Mau đưa Louis đi..nhanh!
Cô khẩn trương thúc giục người bí ẩn, bàn tay dứt khoát gỡ ngón tay cuối cùng của Louis ra.
Chỉ chờ có thế người kia chạy một mạch, Louis vẫn kịp nhìn cô…trong đêm tối thân thể cô mảnh khảnh, đôi chân trần toàn vết cào rách. Cái váy trắng rách tả tơi. Hình bóng cô hoà vào ánh trăng thật cô độc….người con gái ấy đã cứu hắn. Hình bóng cô xa dần, xa dần..cũng là lúc hắn mất đi ý thức khép đôi mắt lại.
~~~~~~~~~~~~~~
Vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, bàn tay nhuốm máu bất giác giơ lên…cô vẫn cảm nhận được cái nắm tay của hắn vẫn đọng lại.
Một làn gió thổi qua, vết thương dưới chân từ tối bị cây gai cào rách đau nhức nhưng cô cảm thấy thật thanh thản. Cô có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Bởi vì cô tin chắc hắn sẽ qua khỏi thôi.
Phải! Chắc chắn là thế..
– Viola
Từ đằng sau Lion chạy lại gần, nhìn người con gái tàn tạ chằng chịt vết thương anh một hồi hoảng hốt.
– Lion..tôi.
Xác định trên cơ thể cô không có vết thương nào nghiêm trọng anh mới thả lỏng bản thân một chút. Vươn tay ôm cô thật chặt, lại nhìn thấy xác con báo nằm một góc anh sửng sốt. Ôm cô chặt hơn anh an ủi nhẹ nhàng.
– Ổn rồi. Tôi tìm được em rồi.
Trời mới biết anh lo lắng cho cô nhường nào. Mọi tức giận đã bay hết. Từ lúc cô một mình chạy vào rừng tim anh như đứng lại. Trong đây rất nguy hiểm. Ngỗ nhỡ cô có mệnh hệ gì anh sẽ không thể sống nổi.
Người con gái này rất quan trọng với anh. Không thể mất cô ấy được.
– Xin…lỗi!
Trong lòng hiện lên tia hối lỗi. Anh thực sự lo lắng cho cô…nhưng cô lại phản bội anh. Nhưng mà nếu trường hợp đó lặp lại cô cũng vẫn sẽ cứu Louis. Một giọt nước mắt rơi xuống thấm vào áo anh cô nghẹn ngào.
Xin lỗi….cô chỉ có thể nói như vậy, cũng không mong anh tha lỗi. Bởi cô đã làm trái ý anh.
– Em an toàn là tốt rồi. Mọi chuyện nói sau đi.
Dứt lời anh bế cô lên thoát ra khỏi cánh rừng, mà cô cũng mệt mỏi gục đầu vào ngực anh thiếp đi.