Louis gục ngã, toàn bộ thân thể đổ xuống người Viola nặng nhọc. Máu từ vết thương thấm đẫm bàn tay cô.
– Louis….Louis!
Đôi môi run rẩy mấp máy lo sợ. Cố gắng kéo lê thân thể hắn đến một gốc cây, tựa lưng hắn vào một bộ rễ đang nổi lên trên mặt đất. Viola cúi đầu xem xét vết thương của hắn.
Máu vẫn không ngừng chảy, viên đạn bạc nằm sâu bên trong hông. Chừng nào chưa lấy viên đạn ra thì vết thương không thể khép lại cũng như máu sẽ chảy ra không ngừng.
“Xoẹtt” Viola xé chân váy mình đang mặc vội vã cuốn quanh vết thương cho hắn, ngón tay run rẩy. Giờ phút này cô không khóc nữa. Cô phải thật bình tĩnh để có thể tìm cách cứu Louis.
– Louis….mở mắt ra nhìn tôi đi.
Cô vỗ nhẹ vào má hắn mong muốn hắn tỉnh lại. Louis hừ nhẹ một tiếng, con mắt nặng nhọc mở ra một chút nhìn người con gái đang lo lắng trước mặt.
– Đừng ngủ! Nhìn tôi…nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào?
Giọng cô khàn lại như sắp khóc, cô nhìn hắn tha thiết khẩn cầu.
Louis nhìn cô, ngón tay hắn chạm nhẹ vào má cô nhẹ nhàng
– Yên tâm! Tôi không chết được. Sẽ có người đến cứu.
Một tia hy vọng trong lòng cô dâng lên, cô ôm lấy hắn. Cơ thể hắn lạnh toát, hô hấp dần khó khăn hơn vì mất quá nhiều máu. Cô cảm nhận được nhịp tim của hắn không còn đập bình thường được nữa mà chỉ như có như không rung lên nhè nhẹ.
Buông hắn ra cô rối như to vò. Rốt cuộc phải làm thế nào? Nhìn người con trai đang dần dần mất đi hơi thở trước mặt trái tim như bị bóp nát. Nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
Trong giây phút mùi máu lại bay sộc vào trong cánh mũi trong đầu cô loé lên một cách.
Vì hắn mất máu quá nhiều cho nên không còn sức lực…nếu như uống máu thì chắc chắn hắn sẽ khá hơi.
Nghĩ là làm, lau vội giọt nước mắt. Cô lấy từ hông hắn một con dao “xoẹt” cứa một đường vào cổ tay mình. Ngay lập tức máu theo vết chảy ra. Cắn môi chịu đau nhức cô đưa cổ tay về phía miệng hắn, máu chảy xuống những ngón tay tràn vào trong miệng Louis.
Đang dần mất đi ý thức trong miệng bỗng cảm nhận được dòng máu đang lan toả. Louis nhanh chóng mở mắt nhìn trừng vào người con gái trước mặt.
– Louis!
Viola vui mừng khi thấy hắn đã tỉnh lại. Nụ cười xinh đẹp lộ ra.
Đôi mắt Louis dần chuyển thành màu đỏ, răng nanh nhất thời dài ra. Hắn gồng mình đẩy Viola ngã về phía sau.
Bị bất ngờ cô bị hắn đẩy ngã, ngước đôi mắt không hiểu chuyện về phía hắn, lại chứng kiến bộ dáng của hắn không kìm được mà run rẩy.
– Louis…..anh..
– Em có biết mình đang làm gì không?
Louis gằn giọng lạnh lùng đáng sợ, bàn tay run run nắm chặt lại. Hắn đang kìm nén….máu của cô kích thích bản năng hút máu trong con người hắn.
Hít một hơi thật sâu, vết thương ở tay cô giờ đây chảy ra rất nhiều. Nhưng cô không quan tâm bất chấp đau đớn bò lại gần hắn.
– Đừng lại gần tôi!_ hắn kích động gầm lên.
– Tôi..đã không thể cứu cha mình! Ông chết trước mặt tôi.
Cô đau lòng nức nở đau thương. Bàn tay quay mặt hắn lại đối diện với chính mình. Trong đôi mắt cô loé lên tia kiên định.
– Nhưng tôi….có thể cứu anh.
Dứt lời cô cúi xuống dùng miệng hớp một chút máu từ cổ tay mình và áp vào miệng Louis.
Hắn mở to mắt không kịp phản ứng hành động của cô, khi mọi tế bào thần kinh hoạt động trở lại cũng là lúc hắn cảm nhận được vị máu trong miệng chảy xuống cuống họng.
Dời khỏi môi hắn cô nhìn hắn, khuôn mặt cô tái nhợt vì choáng nhưng đôi mắt vẫn kiên quyết nhìn vào đôi mắt đã nhuốm màu đỏ.
– Viola…em
Louis đang khắc chế bản thân mình. Cơ thể hắn đang rất khó chịu. Mùi máu của cô quá mê người. Hắn sắp không nhịn được nữa.
– Nếu anh không uống, tôi sẽ để máu chảy mãi. Cho dù không cắt vào động mạch nhưng để lâu cũng sẽ mất máu mà chết. Tôi không quan tâm nữa. Có lẽ tôi sẽ được gặp cha tôi sớm thôi.
Cô nhìn anh mở miệng bình thản, dường như muốn vứt bỏ cả mạng sống.
– Đáng chết!
Khẽ rủa một tiếng Louis kéo cổ tay cô đưa lên miệng. Hắn tham lam mút dòng máu từ cổ tay cô như một đứa trẻ. Từ ngón tay đến bàn tay, cổ tay..hắn không chừa một giọt nào.
Dòng máu tràn vào trong miệng khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Hắn điên cuồng uống máu ở cổ tay cô nhưng 1s khi bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt, còn có nụ cười nhẹ hài lòng trên khuôn mặt cô. Hắn dừng lại việc đang hút máu cô nhưng vẫn không dời miệng đi.
Louis dừng lại! Nếu không Viola sẽ chết
Dừng lại! Ngươi sẽ uống hết máu của cô ấy mất…
Dừng lại
…
Hắn đang cố kiểm soát lý trí của chính mình. Trong đầu những câu nói liên tục vang lên ngăn cản hành động của Louis.
Sau cùng hắn khó nhọc thở dốc dời khỏi cổ tay cô. Đôi mắt cũng dần trở về màu xanh sâu thẳm.
Cô nhìn hắn nở một nụ cười ấm áp. Hắn đã vì cô mà dừng lại, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy.
– Louis!
Thật nhẹ nhàng, cái tên hắn từ trong miệng cô phát ra lại hay như vậy…
Vươn tay kéo cô lại hắn ôm thật chặt, cúi đầu cắn nhẹ lên vai cô một cái yêu chiều hắn nguyền rủa bản thân mình. Suýt nữa hắn đã giết cô. Vòng ôm chặt hơn, bàn tay khẽ vuốt tóc cô….trong bóng tối giọng hắn vang lên thật khẽ:
– Đồ ngốc!