Ngồi trước bàn ăn tràn ngập đồ ăn mà chỉ có mình hắn và cô ngồi. Thật không tự nhiên khi mà ở đối diện có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Loay hoay nhìn đống đồ ăn trước mặt cô không khỏi ngạc nhiên khi mà trên bàn toàn đồ ăn đã được nấu chín. Một tia e dè…rốt cuộc Ma-cà-rồng từ bỏ việc ăn đồ tái còn máu rồi sao? Lần trước tại bữa tiệc trên bàn cơ man toàn đồ sống. Bất giác cô liếc mắt nhìn về phía đối diện, hắn vẫn cử chỉ tao nhã dùng dao cắt miếng thịt cho vào miệng thưởng thức nhưng dù vậy hắn vẫn biết cô đang nhìn về phía hắn. Giọng nói từ từ cất lên:
– Yên tâm! Ít nhất là cho đến bây giờ trước mặt em sẽ chỉ có đồ chín mà thôi.
Viola khẽ cúi đầu, bàn tay thuần thục cầm con dao lên cắt miếng thịt. Như nhớ ra điều gì đó…có nhìn về phía hắn lí nhí:
– Cảm ơn!
Câu cảm ơn thật nhỏ nhưng Louis vẫn nghe thấy rõ ràng! Khẽ nở một nụ cười dịu dàng Louis giả vờ:
– Em nói cái gì? Tôi không nghe thấy!
– Tôi…
Có chút khó khăn khi phải nói lại. Trời mới biết cô cảm thấy xấu hổ biết nhường nào! Một thợ săn lại để cho Ma-cà-rồng cứu. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài chắc mọi người cười nhạo mình chết mất.
Louis vẫn giả vờ dương đôi tai lên về phía cô nghe ngóng. Không biết vì sao mà hắn thích cái cảm giác chọc cô đến đường cùng. Cô giống như một con mèo hoang xù lông lên khi bị hại nhưng mà hắn thích.
Biết rõ là hắn đang trêu chọc mình thế nhưng cô cũng không biết phải làm sao. Suy cho cùng cô nợ hắn một lời cảm ơn!
– Tôi nói…cảm ơn anh đã cứu tôi
– Chỉ có thế?_ Louis nhíu mày
– Có thế là sao?
– Không hôn tôi một cái được sao?
“Bùm” khuôn mặt nhỏ đỏ lên…..cái tên này không thể nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc được hay sao?
Tức giận cô buông dao xuống bỏ đi về phòng…phía sau còn vang lên tiếng cười của hắn.
***************************************
Cater lúc này đang thư thái nằm trong bồn tắm hưởng thụ, nhạc rock bật to hết cỡ như muốn rung chuyển cả căn phòng.
“Rầm” cửa phòng tắm bị một bàn chân đá ra, ngay sau đó một bóng dáng bước vào. Lion nhìn gã lạnh lùng.
Vẫn nhắm mắt hưởng thụ Cater không có chút gì mảy may giật mình hay lo lắng. Vì căn bản gã biết được từ khi Lion bước chân vô phòng. Bản năng thợ săn, người từng trải bộc lộ tối đa.
Híp con mắt lại nhìn cái người đang lơ mình như không khí Lion dùng chân gạt cái máy nghe nhạc xuống bồn tắm. Ngay lập tức căn phòng yên tĩnh đáng sợ.
Cater không thể giả vờ là không có chuyện gì được nữa, đôi mắt lười biếng mở ra ti hí:
– Có chuyện gì?
– Biết Viola ở đâu sao?
Lion vào thẳng vấn đề, đâu ai biết….anh lo lắng cho cô nhường nào. Có một phút nào đó anh đã nghĩ rằng tên Louis lại tới bắt cô đi. Nếu như thực sự là vậy anh sẽ không ngại mà tới tận nơi cứu cô ấy về.
– Đừng dại dột! Cậu nghĩ là dễ dàng đến đó sao?
Như đọc được suy nghĩ của Lion, Cater cười trào phúng. Khẽ châm một điếu thuốc gã nhìn Lion cười nhạt.
– Lion! Cậu vẫn chưa phải là đối thủ của Louis.
– Đừng nhiều lời! Mau cho tôi xem khẩu súng F3KT2.
Khẽ hừ một cái Cater đứng dậy lấy áo choàng tắm mặc vào người rồi thong thả bước ra khỏi phòng.
~~~~
Trước mặt Lion hiện giờ là khẩu súng mới nhất do Cater mới chế tạo: Khẩu F3KT2
– Có tính năng gì hay?_ Lion cầm súng lên xem xét nhàn nhạt hỏi.
– Lực sát thương mạnh gấp 3 lần súng thường. Chỉ cần là đạn thường nhưng với lực sát thương lớn như thế này cũng đủ khiến cho lũ cấp E tiêu đời.
Khẩu súng màu đen tuyền giờ đây là vũ khí lợi hại để tiêu diệt lũ cấp E không cần đạn bạc. Về lĩnh vực chế tạo vũ khí không ai có thể qua nổi Cater-ông trùm vũ khí.
Lion không biểu hiện gì ra ngoài, ngón tay vô tình chạm vào một nút trên thân súng. Ngay lập tức một lưỡi dao sắc nhọn phía dưới báng súng xuất hiện. Lưỡi dao sáng loáng…Lion nhíu mày ngạc nhiên.
– Lưỡi dao bằng bạc cho phép giết chúng ở cự ly gần. Sắc bén….có thể cắt đứt cổ cậu đấy. Tất nhiên làm bằng bạc.
Cater mỉm cười sâu sa, đôi mắt gã sáng lên như tia lân quang.
– Nó là bạc..khắc tinh của Ma-cà-rồng! Tốt nhất nên cẩn thận nếu không sẽ làm tổn thương chính mình.
Bỏ khẩu súng vào vali Lion không để ý đến câu nói đầy ẩn ý của Cater mà đi thẳng ra cửa. Chỉ để lại câu nói kết thúc:
– Tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cậu sau 1 tiếng nữa.
Cater nhìn theo bóng lưng Lion nở một nụ cười giảo hoạt.
____________________
Cầm chắc vali mà bên trong đựng khẩu súng mới chế tạo của Cater, Lion nhanh chóng quay trở về phòng mình. Anh đã mong chờ quá lâu cho việc đợi khẩu súng này ra đời…tất cả những gì mà anh muốn là một ngày nào đó dùng chính khẩu này bắn vào tim Louis Miller II. Khẽ cười khẩy, anh nhìn mình trong gương! Tốt thôi, tất cả là do các ngươi bức tôi… nên nhớ là do các người đẩy tôi vào đường cùng. Trong đầu Lion hiện lên một số hình ảnh đến từ quá khứ, đôi mắt anh chuyển màu….một màu máu đáng sợ. Nhìn chính bản thân mình trong gương anh tức giận tung một cú đấm vào gương,
“Choang” tiếng gương vỡ nghe thật giòn giã, máu theo vết thương ở tay chảy xuống thấm đẫm một góc sàn nhà.
– Lion!
Rose hốt hoảng chạy đến, cô bịp chặt miệng ngăn cho tiếng hét phát ra. Cô nhìn thấy gì? Cô không còn nhớ nữa…..ánh mắt Lion thật lạ, một màu đỏ sắc máu.
– Lion…anh..anh thực ra là là gì?_ Rose run rẩy nhìn anh miệng lắp bắp
Từ từ quay lại nhìn Rose, đôi mắt anh đã trở lại bình thường nhưng âm lạnh hơn mấy phần. Cái nhìn của anh làm cô rùng mình. Từng trận da gà nổi lên khiến cô sợ hãi ngã quỵ xuống đất nhìn anh đang tiến lại gần mình hơn.
– Tôi không hiểu cô nói gì_Lion ngồi trước mặt Rose vuốt tóc cô.
– Em..em nhầm
Tim cô đập nhanh khi ngón tay anh chạm vào tóc cô. lần đầu tiên anh có hành động thân mật như vậy đối với mình. Nhất thời Rose ngây ngất
– Em chỉ là…nghe thấy tiếng vỡ nên mới vào xem thế nào. Anh….anh không sao chứ?
Vẫn nhìn Rose không dời, nhưng trong ánh mắt của anh lúc này lại hiện lên một hình bóng…..đôi mắt tím trong veo, làn môi mềm, mái tóc xuôn mượt của Viola. Bất chợt anh cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh nhầm kia…
Rose ngỡ ngàng, đôi mắt mở to hết cỡ. Cô không thể tin đây là sự thật…Lion đang hôn mình sao?
Khẽ cắn vào môi cô một cái như trừng phạt cho việc không chuyên tâm của cô, Lion hôn cô càng cưồng nhiệt…cướp đoạt hơi thở của cô. Một phút bàng hoàng Rose vui mừng vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh…đê mê đắm chìm trong tình yêu ảo giác anh ban tặng.
Một mùi hương xa lạ bay vào mũi khiến Lion dừng lại động tác. Anh nhận ra….đây không phải là mùi hương hoa Lavender quen thuộc, người anh đang hôn không phải là Viola….
Lạnh lùng buông Rose ra anh đứng dậy cúi đầu nhìn cô vẫn còn đang không hiểu hành động của anh, giọng anh lạnh tanh:
– Ra ngoài đi! Thông báo cho mọi người biết…nếu hai ngày nữa Viola không về chúng ta sẽ đi đón cô ấy.
Rose đỏ mặt, khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài. Một giọt nước mắt rơi xuống! Anh thật tàn nhẫn…dù vừa mới hôn cô thế nhưng trong đầu anh lúc nào cũng có Viola. Anh đâu biết cô đau như thế nào mỗi khi cái tên Viola thoát ra khỏi miệng anh…
Đau lòng bước lững thững ra ngoài hành lang, cô lau đi nước mắt đang chảy, lòng bàn tay nắm thật chặt lại. Cô…sẽ không để cho Viola cướp mất đi Lion. Vĩnh viễn không bao giờ nhường anh cho Viola, dù trước giờ anh chưa bao giờ là của cô.