Thiên Sơn Mộ Tuyết

Chương 12



Tôi nín nhịn cho đến ngày hôm nay, nhưng chỉ nhịn được đến ngày hôm nay
thôi. Tôi kể cho Tiêu Sơn nghe một cách không đầu không cuối. Từ rất lâu rồi, tôi đã nghĩ, giá như Tiêu Sơn biết, nếu anh biết, anh sẽ quay về
cứu tôi và đưa tôi đi. Tôi kể ngắc ngứ, thậm chí có mấy lần không thể
sắp xếp nổi câu cú, nhiều đoạn cứ tắc nghẹn không thốt ra được và toàn
bộ những gì đã qua khiến tôi không cách nào giãi bày,

Cả người
Tiêu Sơn run lên bần bật, khi anh buông tôi ra, tôi thất vành mắt anh đỏ au như một con thú vị dồn vào bước đường cùng. Tôi vẫn nghĩ rằng nếu
Tiêu Sơn biết, nhất định anh sẽ đến cứu tôi. Nếu Tiêu Sơn biết, anh sẽ
không để tôi phải chịu khổ sở. Nếu Tiêu Sơn biết… Tôi lừa mị bản thân
hết lần này đến lần khác, tôi lừa mình sống tiếp, như thế mới có cơ hội
gặp lại anh, bởi tôi biết, anh sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào đối xử tệ bạc với tôi.

Tiêu Sơn bỗng nhiên vung tay, đấm mạnh vào tường,
anh dồn hết sức, từng cú đấm nối tiếp nhau như nện vào trái tim tôi. Tôi giữ lại, anh giằng ra, cả người anh đang hừng hực cơn giận dữ, trên nắm tay đã rớm mau. Tôi liều mình giữ anh lại, còn anh cứ bạt mạng giẳng
khỏi tay tôi, liên tiếp đấm mạnh vào tường khiến máu bắn tóe lên bờ
tường ấy, nhìn anh không khác nào một con thú đang gầm gừ. Khi tôi giữ
được anh, anh ôm choàng lấy tôi rồi bỗng nhiên òa khóc.

Lần đầu
tiên trong đời, tôi chứng kiến một người con trai khóc nấc nghẹn ngào.
Anh ôm tôi rồi sụt sùi, lẩy bẩy như một đứa trẻ, tôi cũng run rẩy, siết
chặt đầu anh vào lòng mình.

Nếu như Tiêu Sơn biết, anh nhất định sẽ không để tôi phải chịu đựng tất cả.

Tôi biết anh nhất định sẽ không để tôi phải chịu đựng tất cả, chỉ cần anh biết, nếu như anh biết…

Tôi rưng rưng, ôm siết người con trai đang khóc thổn thức ấy, một khi anh biết, chắc chắn anh sẽ đến cứu tôi.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, rồi lịm đi. Lúc choàng tỉnh thấy mình
đang nằm trên sofa dưới một lớp chăn, còn Tiêu Sơn quấn một tấm chăn len ngủ ở sofa bên cạnh. Trong giấc mơ mà anh vẫn nghiến chặt răng, đôi
lông mày nhíu chặt, tôi cứ mải mê ngắm nhìn anh, anh khẽ lật người, tấm
chăn càng bó sát vào cơ thể. Xa nhau bao nhiêu năm, giờ tôi lại trở về
bên anh, được nằm cạnh anh trong im lặng, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của
người con trai ấy như một kỳ tích.

Vết thương trên tay anh chưa
kịp băng bó, vẫn còn rớm máu. Tôi bật dậy, đi tìm hộp thuốc cứu thương,
đúng lúc đó thì điện thoại của anh đổ chuông. Sợ làm Tiêu Sơn thức giấc
nên tôi vội tìm điện thoại trước. Điện thoại của anh để ngay trên bàn
nước, màn hình hiển thị: “Bạn có muốn nhận cuộc gọi từ Lâm Tư Nhàn
không?”

Tôi ngơ ngẩn nhìn cái tên ấy, biến cố bất ngờ khiến lý
trí tôi chệch lối. Tôi bắt Tiêu Sơn dắt mình chạy trốn, kể hết mọi
chuyện cho Tiêu Sơn nghe bởi sự chịu đựng lẻ loi trong những năm qua đã
đưa đẩy tôi đến bến bờ sụp đổ. Tôi ích kỷ kể hết với anh, vì tôi biết
anh sẽ không làm ngơ với mình, và có lẽ từ nay về sau, anh sẽ không rời
xa tôi nữa. Nhưng còn Lâm Tư Nhàn? Đáng lẽ tôi không nên túm lấy Tiêu
Sơn, tôi không được quên giờ Lâm Tư Nhàn mới là bạn gái của anh. Còn tôi và anh đã chia tay từ bao nhiêu năm về trước rồi.

Tiếng chuông đánh thức anh, anh ngồi dật nhìn tôi rồi lại nhìn sang chiếc điện thoại.

Tôi quay người bỏ vào nhà tắm, bật vòi nước, chỉ mới tối hôm qua thôi, anh
nói yêu tôi nhưng tôi lại quên mất sự tồn tại của Lâm Tư Nhàn.

Tôi từng khiến một người phụ nữ bị tổn thương, bất chấp bản thân mình có
muốn hay không, đó là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, thế mà bây giờ, tôi lại tiếp tục làm tổn thương một người con gái khác.

Tôi không quên được dáng vẻ của Lâm Tư Nhàn khi cô ấy đến tìm mình, cách
hút thuốc của cô ấy rầu rĩ và cô đơn biết bao. Tôi đã nghĩ, thực ra chỉ
khi yêu say đắm một ai đó, người ta mới có thể trở nên như vậy. Thế mà
trước nay, tôi chỉ biết ích kỷ, nghĩ cho riêng mình, tôi yêu Tiêu Sơn
nên tôi bo bo giữ anh cho riêng mình. Anh vừa nói lời yêu là tôi đã trút hết mọi chuyện với anh. Tôi kể mọi chuyện đã qua cho anh nghe, bất chấp sự áy náy của anh, chính tôi khiến anh không thể bỏ rơi mình lần nữa.

Tôi mở vòi to hết cỡ, nước xối ào ào, thế mới ngăn được cuộc nói chuyện
điện thoại giữa Tiêu Sơn và Lâm Tư Nhàn không lọt vào tai tôi, hoặc chỉ
có thế, tôi mới ngăn được những giọt nước mắt.

Tiêu Sơn gõ cửa nhà tắm, tôi tắt nước, mở cửa với vẻ mặt thản nhiên. Khi anh nhìn tôi, thậm chí tôi còn mỉm cười.

Bỗng nhiên anh ôm siết tôi vào lòng.

Tôi không nhắc đến Lâm Tư Nhàn, vào giây phút này, tôi chẳng muốn nghĩ tới
bất cứ điều gì. Nếu điều đó là ích kỷ, hãy để tôi được ích kỷ, nếu phải
trả giá bằng việc bị đày xuống địa ngục, xin hãy đày tôi xuống địa ngục, dù sao bấy lâu nay, tôi vẫn luôn sống giữa địa ngục. Tôi siết chặt vòng tay, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc mà xa lạ nơi anh, như thể xưa nay chưa từng nghĩ đến những điều trên. Chúng tôi ôm nhau rất lâu, tôi
tự nhủ, giá như có thể, tôi tình nguyện chấm dứt cuộc đời mình ở đây.

Vết thương trên tay anh làm tôi xót xa, tôi liền nói:

– Đi bệnh viện nhé?

– Anh không đi.

– Thế em đi mua thuốc cho anh.

– Để anh tự đi.

Thấy anh mím chặt môi, đột nhiên tôi có cảm giác sờ sợ. Nhớ tới dáng vẻ
tuyệt vọng của anh tối hôm qua, tôi chợt nghĩ có lẽ anh sẽ giết người
thật.

– Em đi cùng anh.

Anh im lặng, từ tối hôm qua, sự
trầm tĩnh của anh mỗi lúc một đáng sợ. Bản thân tôi không biết anh đang
nghĩ gì nên càng lo. Dọc đường, tôi len lén để ý sắc mặt anh, nhưng vẫn
là sự đăm chiêu đáng sợ kia.

Chúng tôi mua cồn, thuốc tiêu viêm
và băng gạc y tế. Tôi nhúng bông vào cồn, cẩn thận rửa sạch vết thương,
chắc đau lắm nhưng anh không hé răng kêu nửa lời. Tôi bôi thuốc bột lên
miệng vết thương, sau đó băng lại cẩn thận rồi gặng hỏi:

– Đau không?

Anh chỉ lắc đầu.

Chúng tôi ở lại căn nhà đó ba ngày. Trong ba ngày ấy, tôi phụ trách nấu
nướng, giúp anh thay thuốc rồi lặng lẽ ngả vào người anh. Anh vẫn kiệm
lời nhưng thường ôm tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đau đáu như thể nếu anh
buông tay là tôi sẽ biến mất vậy.

Thời gian dần trở nên ngưng
đọng, tôi không thiết nghĩ về tương lai, chỉ mong tôi và Tiêu Sơn có thể sống thế này cả đời. Nhưng tôi biết anh không hề thoải mái. Tôi biết
anh thức trắng mấy đêm liền, trong bóng tối, anh ôm tôi, vỗ về tôi, muốn thân mật hơn. Nhưng sự đụng chạm của anh khiến tôi không nén được run
rẩy, tôi thấy mình nhơ nhớp, bẩn thỉu, không còn mặt mũi nào để nhìn
anh. Tôi không xứng với Tiêu Sơn, bởi quá khứ kia dường như đã đóng dấu
lên thân thể mình. Tôi cự tuyệt hết lần này đến lần khác, Tiêu Sơn chẳng nói chẳng rằng, cố sức ghì sự phản kháng của tôi xuống. Có lần anh sắp
đạt được thì tôi lại bật khóc.

Anh đành buông tay rồi nhìn tôi
bằng ánh mắt tuyệt vọng, đôi mắt ấy lấp lánh ánh nước giữa màu đen của
bóng đem. Tôi lao vào lòng anh, đấm thùm thụp lên người anh. Tôi biết
bản thân mình chẳng ra gì, anh muốn chạm vào người tôi như một sự chứng
minh anh hoàn toàn không khinh bỏ quá khứ của tôi. Nhưng đến chính tôi
còn thấy ê chề cho thân mình, tôi không thể quên được những gì Mạc Thiệu Khiêm từng làm, ba năm nhục nhã khiến tôi thấy hổ thẹn và không cách
nào quên được.

Vào phút chót, anh ôm tôi, nói:

– Ngủ đi.

Anh không ép tôi nữa nhưng bản thân tôi vẫn rầu rĩ đến cực điểm.

Sáng ngày thứ tư, có người ấn chuông cửa, tôi thấy Lâm Tư Nhàn qua ô mắt
mèo. Lần trước đưa địa chỉ cho cô ấy, tôi biết sớm muộn gì cô ấy cũng
xuất hiện, nhưng thực sự chạm mặt cô ấy rồi tôi mới hiểu, mình không thể huyễn hoặc bản thân thêm nữa. Tiêu Sơn không cho tôi ra mở cửa. Tôi đẩy anh, anh càng kiên quyết, hai cánh tay dang rộng, chặn đứng cửa ra vào. Tôi bực mình đánh anh, mặc kệ tất cả, anh vẫn lầm lầm lì lì. Cuối cùng, tôi thấy nản, đành nói:

– Anh chỉ trốn được một lúc thôi, lẽ nào anh định trốn ở đây cả đời sao?

Tiêu Sơn bướng bỉnh ngoảnh mặt đi, tôi bèn đẩy anh ra rồi nhanh tay mở cửa.
Lâm Tư Nhàn đứng bên ngoài với sắc mặt nhợt nhạt gấp mấy lần tôi, thấy
tôi và Tiêu Sơn, cô ấy liền quay lưng bỏ chạy.

Tôi giục Tiêu Sơn đuổi theo Lâm Tư Nhàn, vậy mà anh vẫn trơ ra như khúc gỗ. Tôi đành chạy xuống nhưng Tiêu Sơn giữ chặt cánh tay không cho tôi đi. Tôi bực bội,
cắn anh, anh vẫn cố chấp không chịu buông. Tay bị anh siết đau tới nỗi
tôi phải vung chân đá anh một cái.

Tranh thủ lúc anh đang khom
mình, tôi bỏ xuống tầng trệt. Lâm Tư Nhàn vẫn chưa đi xa lắm, nghe tiếng tôi gọi, cô ấy bèn ngoái đầu nhìn tôi.

Trời đông rét mướt, âm u giăng mắc bốn bề. Một mình cô ấy đứng đó bơ vơ, dáng vẻ gầy gò, khuôn
mặt xương xương cùng đôi mắt to tròn đọng đầy nước. Tôi nói:

– Xin lỗi.

Cô ấy gào lên với tôi y như Duyệt Oánh từng làm:

– Đừng có nói xin lỗi với tôi!

Nhưng tôi chỉ có thể nói:

– Tôi xin lỗi.

– Bấy lâu nay, tôi ghét cay ghết đắng cô, cô biết không hả Đồng Tuyết?
Trước khi cô xuất hiện, tôi và Tiêu Sơn chơi với nhau rất hợp, chúng tôi cùng sở thích, cùng hoàn cảnh, ai cũng đinh ninh chúng tôi là một đôi.
Cho tới khi cô chuyển vào lớp chúng tôi, kể từ lúc đó, Tiêu Sơn dành cho cô cái nhìn khác hẳn. Tôi biết hai người giấu giếm thầy cô, bạn bè, lén lút yêu nhau. Tôi biết anh ấy luôn dành cho cô những nụ cười khác hẳn
với người bình thường. Tôi thật không hiểu, cô tốt đẹp, hay ho ở điểm
nào? Vì cô suốt ngày mặt ủ mày chau ư? Hay bởi suốt ngày cô làm ra vẻ
đáng thương? Giọng điệu nhu mì, thỏ thẻ của cô làm tôi phát ớn! Tôi theo đuổi Tiêu Sơn suốt ba năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hai người chia
tay. Từ ngày biết chuyện đó, tôi đã tỏ ý yêu anh ấy, vậy mà Tiêu Sơn giả vờ không hiểu, khi tôi nói thẳng ra thì anh ấy lại thằng thừng cự
tuyệt. Tôi chán nản suốt nửa năm trời, cho đến khi gặp lại, tôi mới biết mình chỉ còn cách tiếp tục cố gắng chứ không thể sống thiếu anh ấy.
Suốt ba năm nay, tôi luôn ở bên Tiêu Sơn, vậy mà anh ấy vẫn giữ vẻ lạnh
lùng dửng dưng, mặc kệ tôi làm gì, nói gì, anh ấy chỉ vòng vo, cự tuyệt. Đồng Tuyết ạ, có những lúc tôi thật sự ghen tỵ với cô, tại sao cô có
thể đạt được mọi thứ mình muốn một cách dễ dàng như thế, còn tôi chỉ
toàn cụng đầu vào tường, cụng đến chảy cả máu mà vẫn không đạt được. Đầu năm nay, khi biết tin bà anh ấy bị ung thư, tôi đã chạy đôn chạy đáo,
nhờ cậy mối quan hệ của gia đình để bà anh ấy được vào bệnh viện tốt
nhất, được bác sĩ giỏi nhất chữa trị, cô biết anh ấy đã nói gì với tôi
không? Anh ấy nói: “Tư Nhàn, em là một cô gái tuyệt vời nhưng tình cảm
anh dành cho em chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi, anh không muốn làm em lỡ làng.” Lúc đó tôi bật khóc nói, tôi không cần gì cả, chỉ mong được ở
bên cạnh anh ấy thôi. Tôi biết trong lòng Tiêu Sơn có hình bóng một
người mà cho đến tận giờ phút này, anh ấy vẫn chưa quên được. Tôi cố
chấp theo đuổi anh ấy bao năm nay, vậy mà chẳng bằng được cô, Đồng Tuyết ạ!

Đôi mắt sáng lóng lánh kia dường như đang toát ra cái nhìn
hằm hè, đe dọa nhưng trông cô ấy vẫn xinh đẹp ngay cả khi vành mắt đỏ
hoe như đôi nhụy hoa rung rinh trong gió, thấy mà xót xa.

Giọng Lâm Tư Nhàn trở nên quyết liệt mà bùng nổ:

– Tôi thực sự không thể hiểu nổi, hai người yêu nhau chỉ vỏn vẹn một năm
cấp ba, sau đó chia đã chia tay từ lâu rồi cơ mà. Tại sao Tiêu Sơn vân
không quên được cô? Tại sao mỗi lần gặp cô trở về là anh ấy lại trở nên
trầm mặc đến mấy ngày liền? Tại sao anh ấy vừa biết cô nằm viện đã cuống cả lên? Tại sao bấy lâu nay, không một ai có thể nhắc đến cô trước mặt
anh ấy? Sao Tiêu Sơn lại yêu cô đến thế, thậm chí ngay cả cô và anh ấy
cũng không dám thừa nhận tình yêu này?

Nỗi đớn đau ấy như một
mũi kim chọc vào trái tim tôi sâu hoắn và tôi là con bù nhìn đứng chôn
chân tại chỗ, mặc cho máu tuôn chảy từ một nơi nào đó. Hai chữ “Tiêu
Sơn” chính là ngưỡng cửa tuyệt vọng sống còn trong tôi. Bất kể ai nhắc
đến tên anh cũng khiến lòng tôi đau đớn tột cùng. Anh là toàn bộ niềm
vui và nỗi hân hoan trong tôi, nhưng số mệnh lại không cho phép tôi có
anh.

Hình như Lâm Tư Nhàn đang cười nhưng ánh mắt cô ấy lại sắc lẹm như một mũi dao:

– Hồi Tiêu Sơn mất tích, tôi tới tìm cô. Dù hai người đã chia tay nhiều
năm nhưng tôi vẫn thầm nghĩ có thể cô biết Tiêu Sơn đang ở đâu. Không
ngờ cô biết thật… Lúc ấy, tôi biết mình đã thua, thậm chí thua đến ê
chề. Mấy ngày trước, tôi lên mạng đọc được tin về cô, lúc đó, tôi không
tìm được Tiêu Sơn mà cũng chẳng thấy cô đâu, tôi đoán thế nào cô cũng
xui anh ấy dẫn mình tới nơi này. Đồng Tuyết a, cô là đồ hèn. Đồ nhu
nhược! Chính cô bày trò mèo này, nay còn kéo cả Tiêu Sơn vào! Cô biết
mấy năm gần đây, Tiêu Sơn sống thế nào không hả? Lúc Tiêu Sơn không có
giá trị lợi dụng thì loại máu lạnh vô tình như cô chẳng thèm ngó ngàng,
bây giờ lại bấu víu lấy anh ấy hòng trốn tránh hiện tại. Cô đã từng hỏi
anh ấy nghĩ gì về chuyện này chưa? Cô thử nghĩ mà xem, cô lợi dụng anh
ấy, rồi sau này sẽ nhận quả báo gì? Đồng Tuyết ạ, có lẽ tôi không bằng
cô, nhưng tôi luôn hơn cô một điểm, đó là tôi yêu anh ấy hơn tỷ lần loại người như cô.

Lời chỉ trích của Lâm Tư Nhàn như một nhát dao
khía vào lồng ngực, phanh mở toàn bộ trái tim tôi, khiến tôi phải lùi
lại, thở hổn hể trong đau đớn. Lúc đó, Tiêu Sơn đuổi kịp tới nơi, anh
mắng Lâm Tư Nhàn:

– Cô im đi! Cô thì biết cái gì?

Lâm Tư Nhàn rưng rưng nước mắt, nhìn anh:

– Vậy anh thì biết chắc? Cô ta cặp với bọn đại gia đấy! Giờ cả làng cả nước biết chuyện, cô ta mới bám lấy anh không chịu nhả…

Sắc mặt Tiêu Sơn sa sầm, tôi dùng hết sức giữ anh lại mà không được, anh hất tay tôi ra, chỉ vào Lâm Tư Nhàn:

– Cô xéo khỏi đây ngay lập tức, sau này đừng để tôi gặp cô nữa.

Lâm Tư Nhàn mím môi, sắc mặt nhợt nhạt, cả người lảo đảo chực ngã quỵ, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, cô ấy nói:

– Em có thai rồi.

Vòm trời vừa cao vừa xa kia có áng mây xám xịt. Hình như mấy toàn nhà đang
xích lại gần kề, gần đến nỗi chẳng mấy sẽ sụp đổ. Không kể ngày hôm ấy,
ngày tôi rạch cổ tay mình rồi lặng nhìn những tia máu loang trong nước,
cơ thể lạnh run, cảm giác tuyệt vọng khi cận kề cái chết cuối cùng cũng
tới. Tôi biết, thực ra kể từ lúc đó, mình đã chết rồi. Ngón tay tôi lạnh toát, nhưng vẫn không bằng ngón tay anh. Bỗng nhiên tôi thấy mình bảo
hoải chưa từng thấy. Tôi như người lính tòng quân thời cổ đại, phiêu bạt khắp các chiến trường đẫm máu, vượt qua bao nghiệt ngã phong ba, cố giữ mạng sống rời bỏ chiến trận, lặn lội đường xa, mong ngóng trở về nhà,
từ xa đã thấy chân núi, nhưng hàng xóm kể rằng lửa đã thiêu rụi căn nhà
của tôi, đến mảnh ngói cũng chẳng còn.

Tiêu Sơn nắm tay tôi, chực nói gì đó. Tôi cố rút tay về mà không được, bèn nói:

– Cho em mượn ít tiền, em muốn về trường.

Tiêu Sơn siết chặt tay tôi, móng tay gần như khoét vào lòng bàn tay, anh mím chặt môi, im lìm như hóa đá. Tôi quay sang nói với Lâm Tư Nhàn:

– Vậy phiền cậu cho tôi vay tiền mua vé tàu được không? Về rồi tôi sẽ
trả. Cậu yên tâm, tôi có người yêu là đại gia, tôi sẽ không quỵt đâu.

Thậm chí tôi vẫn có thể mỉm cười, bởi lẽ ngoài cười ra, tôi đâu còn biết làm gì.

Tôi và Tiêu Sơn, giữa chúng tôi không hề có duyên phận.

Cuộc đời này, thế là chỉ còn lại mình tôi bơ vơ, người đời đã ruồng rẫy, bỏ
rơi tôi, ngay cả số mệnh cũng chẳng nỡ ban cho tôi cái nhìn tử tế.

Tôi nhận tiền từ tay Lâm Tư Nhàn, giây phút ấy, Tiêu Sơn cũng chịu buông tay tôi ra.

Tôi ngoảnh mặt dặn Tiêu Sơn:

– Nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận, lúc này cô ấy cần anh hơn cả.

Dường như anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh:

– Ừ!

Tôi không biết anh định làm thế nào, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt
thôi. Suốt ba ngày chúng tôi ở đây, anh luôn tỏ ra trầm tĩnh đến đáng
sợ. Sự trầm tĩnh của anh khiến tôi thấy mình thật sai lầm khi nói ra mọi chuyện. Bao năm chia tay, giữa chúng tôi đã chẳng còn gì, thay vì ở bên tôi, có lẽ Lâm Tư Nhàn sẽ mang lại cho anh một cuộc sống tốt đẹp hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.