Cao Nha Nội rất kinh hãi thốt lên:
– Những kẻ ta tìm đó đều là thị vệ tinh nhuệ ở trong cung, đối phó đám giang hồ tầm thường đều thừa sức mà.
– Nam hiệp Triển Chiêu là dân giang hồ tầm thường sao?
– Triển Chiêu…Nam hiệp…là người nào a?
Cao Nha Nội, Tiền Thị Tài cùng nhau lắc đầu, cùng một bộ dáng ta chưa từng nghe qua cái tên này.
Bàng Dục đưa tay vỗ nhẹ vào mặt một cái, khuỷu tay chống bàn nâng trán, lòng hậm hực không thôi.
Hai vị đại thiếu gia, hai vị thật đúng là con mẹ nó có kiến thức a, không ngờ ngay cả Triển Chiêu cũng không biết.
Hừ, lần này nếu lão tử không đoán sai thì cam đoan sau này số lần các ngươi nguyền rủa hắn so với nhắc tới người thân của mình còn nhiều hơn gấp vạn!
Nghĩ đến không lâu nữa có lẽ sẽ phải tiến đến Khai Phong phủ gắng gượng chống chọi với cặp bài trùng Bao mặt đen và Triển Ngự Miêu, Bàng Dục lập tức có loại cảm giác vô lực phát ra từ đáy lòng.
Ôi tập thể! Tập thể! Hắn có thông minh, có cơ trí, lại oai hùng, nhưng bên mình không có mấy người có khả năng tương trợ thì cũng vứt, Hắn chỉ cần có vài tên thủ hạ đắc lực làm việc cho mình, chống lại Bao Chửng, Triển Chiêu mà có thể có năm phần thắng đã là kỳ tích rồi.
– Đánh không lại. . . vậy, vậy thì tính thế nào?
Cao Nha Nội nhìn Bàng Dục vẫn không nói lời nào, miệng có phần luống cuống:
– Nếu không thì ta nói cha ta lại phái thêm mười mấy. . . không, vài chục người đến đi, tất cả mọi người cùng hợp sức lại hạ gục hắn!
– Đúng, nhanh, nhanh đi gọi thêm! Nếu không đủ thì… Đại Kim, có lẽ cứ đem thêm tiền đến phía nhà trọ Lưu gia tại thành Tây, chỗ đó có rất nhiều dân giang hồ nghèo đói tụ vạ, cho bọn chúng chục quan tiền muốn bọn chúng giết người thân cũng được.
– Thiếu gia, cần bao nhiêu?
– Có bao nhiêu thì thuê bấy nhiêu. Tiểu thái gia cũng không đau lòng vì chút tiền ấy!
Tiền Thị Tài đưa tay vào trong ngực, lôi ra một sấp dày ngân phiếu, cũng không thèm nhìn là bao nhiêu, đập thẳng lên đầu hắn.
– Đại Uy. Ngươi cũng vậy. Còn không mau đi!
– Chuyện mà đại ca phân phó. Dù liều mạng cũng phải làm cho tốt!
Tất cả đều đồng thanh ho tot. Rất có cái mùi vị anh hùng cách mạng trong phim trên TV, khi mà cả lũ sắp sửa ra chiến trường, hướng lá cờ của tổ quốc, lớn tiếng tuyên thệ.
– Chậm đã!
Bàng Dục quát một tiếng. Gọi lại hai tên đầy tớ đang điên cuồng muốn chạy ra ngoài quay lại.
– Nhị vị cho rằng chúng ta đang kéo bè kéo lũ đi đánh nhau ư? Nhiều người thì sẽ được việc sao?
Hắn quay đầu nhìn Cao Nha Nội và Tiền Thị Tài. Trong ánh mắt khỏi cần làm ra vẻ cũng “tự nhiên” lộ ra hung quang mười phần khiến người ta sợ hãi.
– Không gọi nhiều… người thì ngươi nói…ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
Tiền Thị Tài bị hắn trừng mắt nên chột dạ, run giọng hỏi.
– Đấu võ đấu lực đó là chuyện của đám bị thịt, nhị vị đều là người thông minh, cố ý nói lấy nhiều thủ thắng kỳ thực là muốn thử định lực của Bàng Tứ ta chứ gì. Hãy yên tâm đi, tất cả đều ở nằm ở trong tay ta. Người đi theo bên cạnh Hầu gia ai lại không có bản lĩnh, ai lại là người bình thường chứ.
Bàng Dục rất thông thạo cái đạo lý đập chó nhưng lại cho miếng thịt này, chửi đểu người ta một câu rồi xoay lưỡi trắng trắng đen đen tâng bốc một câu, nhất là nửa câu sau cùng đều khen ngợi toàn bộ ba người họ.
– Hắc hắc, đúng đúng đúng, là như thế này, đúng…hai chúng ta đang thử ngươi thôi.
Cao Nha Nội quả nhiên mặt dày, hai má không ngừng nhấp nhô theo từng câu nói của hắn, cũng không tức giận mà còn cảm thấy chiêu vỗ mông ngựa này của Bàng Dục rất mới lạ, đầu tiên là từ từ hạ thấp xuống sau cùng lại đột nhiên biến thành tán dương mà không lộ đuôi cáo.
Chao ôi, thực sự là muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu thoải mái!
Thảo nào đại ca coi trọng hắn, chỉ riêng công phu vuốt mông ngựa này thôi đã thành đệ nhất trong giới gia đinh ở kinh đô, dù thế nào cũng sẽ tìm không ra người thứ hai!
Bàng Dục ngẩng đầu, nham hiểm cười:
– Kế hoạch của ta rất đơn giản: điệu hổ ly sơn —— dẫn dụ Triển Chiêu đến Kỷ huyện thu thập hai tên dâm tặc không tồn tại đó, sau đó thừa dịp hắn không có tại đây, nội ứng ngoại hợp bắt đi xú nha đầu.
– Ngươi là nói. . . Ờ ờ ờ ờ ờ ờ!
Tiền Thị Tài quả thật cũng không ngu ngốc, vừa nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ:
– Thảo nào bịa ra cái gì ‘Kim phong ngọc lộ’, chính là vì khiến cho họ Triển có điều cố kỵ, không dám mang xú nha đầu cùng đi.
– Đúng a, bằng không thì Tiền công tử ngài chỉ bằng một chữ ‘Tiền’ thôi, ném xuống vài trăm xâu tiền gọi người trên đường lớn tuyên truyền dâm tặc ở Kỷ huyện đã bị diệt trừ là được rồi, hà tất phải phái tên Vạn Nhân Địch tới đây lại thông đồng với chưởng quỹ phối hợp diễn kịch chứ. Tiền công tử ngài thực sự là cao trí, thông minh, thông minh tuyệt đỉnh.
Bàng Dục giống như cho có lệ, miễn cưỡng đáp trả cho qua, nhưng Tiền Thị Tài lại cực kỳ hưởng thụ, vẻ mặt vô cùng tự hào ha ha cười như nở hoa.
– Nhưng mà. . . chỉ tìm một người tùy tiện nói như thế, họ Triển sẽ tin sao?
Cao Nha Nội lại tỏ ra nghi vấn.
– Ha ha …
Bàng Dục cười nhạt, con mắt tam giác trời sinh hung ác đầu tiên là nheo lại sau đó đột nhiên mở ra, hàn ý lạnh thấu xương chiếu vào Cao Đại Uy, Tiền Đại Kim làm hai người ứa ra mồ hôi lạnh.
Con mịa nó, người vừa âm hiểm như thế lại còn bá đạo, to gan lớn mật, còn thông minh tuyệt đỉnh, giới gia đinh, không, cái ghế đầu của giới gia đinh sau này ở Biện Lương không phải là hắn ngồi thì còn có thể là ai a!
Hai ánh mắt sùng bái đều chiếu qua, nhìn thân ảnh cao to của Bàng Tứ như thể là nhìn ngọn núi cao sừng sững.
Bàng đại hầu gia đang phát triển thân thế kẻ cầm đầu của đội ngũ gia đinh, người sùng bái một ngày một nhiều thêm, tùy thời sẽ chuẩn bị quỳ xuống đất mà hát bài ca chinh phục.
– Ta, chưa bao giờ coi thường đối thủ của bản thân mình, chưa bao giờ.
Bàng Dục đứng lên nhíu mày, thần sắc trong nháy mắt thành ngưng trọng,
– Đừng xem họ Triển tuổi còn trẻ, nhưng hắn ở trên giang hồ đó chính là người tuyệt đối không thể coi thường được. Nói như vậy đi, giống như Hầu gia của nhà ta, cũng như danh hiệu ‘Thái tuế’ của hắn ở giữa tràng phong nguyệt thanh uy hiển hách, không người không biết, không người không hiểu, hai chữ Nam Hiệp mà đặt ra ở đó, thì mọi người xung quanh cũng đều phải ngẩng đầu lên đưa mắt ngưỡng mộ!
Ta X, Hầu gia ta đây là đang tự sướng một mình hay khen ngợi tên họ Triển kia đây?
Xuy Tuyết nhịn không được lau mồ hôi.
Bàng Dục liếc nhìn chung quanh, ánh mắt gian xảo ác độc thăm dò ý tứ trên mặt của mọi người, Xuy Tuyết bị hắn nhìn sợ quá trực tiếp nằm nhoài xuống đất, Bàng Dục lúc này mới trầm giọng quay lại đề tài chính:
– Triển Chiêu là người từng trải, nếu như nghe người khác nói ít hoặc nhiều sẽ có vài phần hoài nghi, thế nhưng các ngươi nhìn đây.
Hắn cầm lấy cánh cửa sổ đang đóng khẽ mở ra, chỉ chỉ về tên “thương gia” mập mạp Vạn Nhân Địch đang bị một đám người bên ngoài vây lấy, cả khuôn mặt nước mắt nước mũi đang lên án mạnh mẽ những việc xấu của hai tên dâm tặc:
– Hãy nhìn hắn, nhìn bộ mặt trời sinh hiền lành, cái bộ dạng trời sinh như người hiền lành, còn có khi kể chuyện thì. . .hãy nhìn vẻ sợ hãi rụt rè khiếp nhược đó của hắn, chà chà, ai sẽ cảm thấy những lời từ trong miệng hắn nôn ra sẽ là lời dối trá chứ.
Bàng Dục càng xem càng nhịn không được khen ngợi Vạn Nhân Địch, đương nhiên càng thêm tán thưởng con mắt tinh tường nhìn kẻ tài của mình:
– Người như thế trời sinh chính là để làm kẻ lừa đảo, nói dối gạt người thì cũng chỉ là một chuyện đơn giản, có khi còn có thể lừa mọi người như kẻ ngốc để giúp hắn kiếm tiền nữa. Mặt thì hiền lành đạo đức, mồm cũng nhổ ra đạo đức thanh cao, nhưng tâm địa bẩn thỉu thì mấy ai biết chứ hả? Khôn khéo như Triển Chiêu thì sao? Có anh hùng đại hiệp thì cũng bị Vạn Nhân Địch lừa gạt! Hắc hắc, mẹ nó, càng anh hùng thì càng ngu, càng dễ bị mấy cái chuyện gọi là “hành hiệp trượng nghĩa” làm cho đần độn. Vạn Nhân Địch, hà hà, tên này a, aiz, không đi bán bảo hiểm, làm marketing, PR gì gì đó, thì quả thực đáng tiếc. . . Khụ khụ, bằng không thì Hầu gia chủ tử anh minh thần võ ngọc, thụ lâm phong của ta, với trí thông minh tuyệt đỉnh so với Gia Cát chỉ bằng chứ không kém, đâu có thể tùy tiện đem một tên hộ viện vì muốn ăn bánh màn thầu mà trà trộn vào trong phủ, đề bạt thành nhất đẳng gia đinh sao?
Hắn ở đó nói mà nước miếng tung bay, chỉ trỏ rất hăng hái, hoàn toàn không có chú ý tới mái ngói căn phòng ở trên đầu đang vô thanh vô tức bị vén lên một lỗ hổng.
Một đôi mắt đẹp lấp lánh rực rỡ xuyên thấu qua nơi đó, đem tất cả sự việc phát sinh trong phòng, nhất là màn “biểu diễn” hoa chân múa tay tự sướng từ đầu đến cuối của Bàng Dục, một chút cũng không bỏ qua…
Toàn bộ thu vào trong mắt!