Thiên Địa Càn Khôn

Chương 27: Cảnh ngộ thương tâm



– Chúng ta đi đâu, Thiên ca?

Cả hai đều mỏi mệt sau gần nửa ngày chạy mãi theo hướng Bắc. Tiểu Thiên chợt chỉ vào một cốc khẩu vừa nhìn thấy :

– Chúng ta cứ tạm nghỉ đêm ở đó! Chờ đến sáng sẽ quyết định sau!

Chưa kịp chạy vào cốc khẩu, Tiểu My phải bàng hoàng khi nghe có người gọi đích xác tên nàng :

– Lại đây nào, Tiểu My! Ngươi phải giải thích cho bổn Đạo chủ biết nguyên nhân khiến ngươi cố tình tiềm phục ở bổn đạo mười năm dài!

Phát hiện lão đạo Linh Hóa chỉ có một mình, Tiểu Thiên vội quát :

– Chạy đi, Tiểu My! Tại hạ sẽ ngăn lão!

Tiểu My sực tỉnh, hốt hoảng chạy vào cốc khẩu, mang theo lão Cuồng!

Lão đạo Linh Hóa lập tức lao người đến, quyết ngăn cản Tiểu My :

– Ngươi dám trái lệnh bổn Đạo chủ sao, Tiểu My?

Vút!

Tiểu Thiên lao chếch vào lão đạo Linh Hóa :

– Nào chỉ là trái lịnh? Xem đây!

Bĩu môi khinh khỉnh khi phát giác chưởng của Tiểu Thiên hầu như vô lực, lão đạo ung dung lao tiếp :

– Ngươi còn bao nhiêu chân lực hử, tiểu tử!

Nào ngờ, lão đã lầm Nhu chưởng với chưởng vô lực.

Ầm!

Đà lao đi phải khựng lại, lão hạ thân xuống quắc mắt nhìn Tiểu Thiên :

– Công phu của ngươi.. Hừ! Muốn chết!

Lão vươn rộng tả thủ, tạo thành những móng vuốt tỏa rực sát khí.

Ào… Ào…

Tiểu Thiên dù kinh tâm vẫn mạo hiểm xông lên :

– Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc! Được! Đỡ!

Vù… Vù…

Ầm!

Tiểu Thiên dù có khôi phục nguyên trạng cũng không là đối thủ của lão, huống chi chàng vừa mới trải qua trên trăm dặm kiên trình.

Do đó, chàng bị chấn lùi!

Mắt nhìn thấy Tiểu My đã mất hút vào cốc khẩu, lão đạo Linh Hóa chợt cười lạnh :

– Tốt! Ta lấy mạng ngươi trước, sau sẽ tính với nha đầu! Đỡ!

Ào… Ào…

Biết không ổn, Tiểu Thiên vờ hất mạnh một chưởng Cửu Trùng :

– Ta liều mạng với lão! Hãy đỡ!

Vù… Vù…

Do quên mất lần tẩu thoát trước kia của chàng ở Tổng đàn Ngũ Hành bang, nên :

Ầm!

Cảm nhận trong tiếng chạm kình có điều mờ ám, lão đạo Linh Hóa phẫn nộ :

– Lại là kế trá nguỵ của ngươi! Chạy đi đâu cho thoát?

Lúc đó, do định lượng kỹ, Tiểu Thiên đã nương theo chấn kình, dùng khinh công Đăng Bình Bát Bộ lao thật nhanh về phía cốc khẩu!

Vút!

Lão đuổi theo và do nội lực uyên thâm hơn nên lão đuổi kịp :

– Đứng lại! Xem…

Lão quát chưa dứt lời, chính Tiểu Thiên bất thần quay lại :

– Đỡ!

Viu…

Phát giác đó là nhu kình lần vừa rồi đã từng lầm lẫn, lão lập tức hất mạnh tay :

– Ngươi muốn chết!

Vù… Vù…

Ầm!

Nào ngờ, một lần nữa lão lại lầm kế trá ngụy của Tiểu Thiên.

Chàng nhờ đó, lao vút vào cốc khẩu.

Vút!

Phẫn nộ, lão đạo Linh Hóa bèn tận lực đuổi theo, miệng gào vang dội :

– Xú tiểu tử dám hí lộng ta! Ta quyết phải phanh thay ngươi thành muôn ngàn mảnh vụn!

Vút!

Đang chạy, Tiểu Thiên bất ngờ nhìn thấy như có ai đang ngoắc! Nhìn về phía đó, chàng thất kinh khi nhận ra Tiểu My. Nàng đứng đâu không đứng lại đứng trước một động khẩu tối om, bên trên là những vầng đá chồng chất lên nhau vừa chông chênh vừa cheo leo hiểm trở.

Trước một địa hình hoàn toàn không thể nào tìm thấy sinh lộ, Tiểu Thiên chán ngán và không hề muốn chạy đến!

Nhưng phía sau thì có lão đạo Linh Hóa đuổi, phía trước thì không thể bỏ mặc Tiểu My với lão Cuồng mà chàng đã xem là phụ thân, Tiểu Thiên đâu còn sự chọn lựa nào khác!

Chàng lao đến với vẻ mặt bất bình.

Không như chàng, Tiểu My ngay khi có thể, vội kéo mạnh chàng vào trong động thất!

Lão đạo Linh Hóa cũng nhận rõ địa hình đó nên cười lớn :

– Đúng là lũ ngông cuồng, bỗng dưng tự đâm đầu vào tuyệt lộ! Ha… Ha…

Vút!

Tiểu My không chạy vào trong cho dù đã dùng sức cố tình kéo Tiểu Thiên vào! Nàng còn cố tình nấn ná chờ lão đạo Linh Hóa tiến đến gần hơn!

Tuy có dạ nghi ngờ nhưng trong lúc cấp bách này lão đạo Linh Hóa đương nhiên không thể nào kịp nghĩ ra mưu mô gì Tiểu My định thực hiện! Do đó, lão vẫn lao đến.

Vút!

Chờ đúng lúc, Tiểu My bất ngờ giáng một kình vào phiến đá chông chênh, chỉ cách đầu nàng không đầy nửa trượng.

Ầm!

Phiến đá bị chấn động phải dịch chuyển sai bộ vị. Đúng lúc đó, Tiểu My bật tung người lao ngược vào trong!

Đồng thời nàng nghe tiếng lão đạo gầm thét phẫn nộ :

– Nha đầu ngươi! A… A…

Những vầng đá ở bên trên do mất điểm tựa ở phía dưới nên mặc sức tuôn đổ Ầm! Ầm! Ầm!

Trong lòng động, Tiểu Thiên dù kinh hoàng vì hành vi quá mạo hiểm của Tiểu My nhưng vẫn ngấm ngầm thán phục nàng!

Vì thế, trước lúc thị tuyến bị bụi mù che khuất, Tiểu Thiên vội vội vàng vàng chui theo Tiểu My, khi thấy nàng cũng đang hối hả chui vào một huyệt khẩu sâu hun hút!

Ầm! Ầm!

Tiếng đá lăn cứ vang ầm lên và làm cho nến đất lay chuyển. Sự việc xảy ra có khác nào cảnh địa chấn!

Tiểu Thiên không thể nghe gì thấy gì trong hoàn cảnh này! Chàng chỉ biết Tiểu My chui đến đâu thì chui theo đến đó, lấy chân của Tiểu My ở phía trước làm vật để định vị!

Nàng đang chui chậm lại, cho Tiểu Thiên biết nàng đã chui đến chỗ khó khăn!

Nhưng sau một lúc chui theo, dựa theo địa hình của huyệt khẩu vẫn còn thông thoáng, Tiểu Thiên mới hiểu tại sao nàng vẫn chui chậm chắc chắn khi lao vào cốc khẩu, nàng đã nhìn thấy động thất này và đương nhiên đã nghĩ ra biện pháp đào sinh!

Và nàng đã thử chui vào, đồng thời đã đặt lão Cuồng nọ ở sẵn bên trong!

Nàng đang vừa chui vừa đẩy thân hình lão Cuồng ở phía trước, nàng chui chậm là phải.

Chạm vào chân nàng, do có lên tiếng nàng cũng không nghe, Tiểu Thiên giật chân nàng vài lượt!

Hiểu ý, Tiểu My nép sát qua một bên, để nàng thì vừa lùi lại Tiểu Thiên thì cố gắng vượt lên!

Thân hình họ do đó không thể không cọ xát vào nhau!

Nhưng ở tình cảnh này, không ai trong họ dám có ý nghĩ gì khác!

Sau khi đổi chỗ cho nhau, Tiểu Thiên do còn nhiều sức hơn nên vừa đẩy lão nhân vừa chui đi nhanh nhẹn. Ở phía sau, Tiểu My cứ theo đôi chân chàng làm vật chuẩn!

Ầm! Ầm…

Tiếng chấn động im dần, chỉ còn lại những dư âm ngân vang mãi trong lòng huyệt khẩu!

Phát hiện Tiểu Thiên bỗng dừng lại, Tiểu My cố ý gào to, hy vọng sẽ át được tiếng ầm ầm của loạt chấn động và sẽ lọt vào tai Tiểu Thiên :

– Hết lối rồi sao, Thiên ca!

Tiểu Thiên chợt nhích lên thêm một ít rồi dừng lại!

Chàng cũng nói to cho Tiểu My nghe :

– Ở đây có hai lối rẽ, tại hạ chưa biết chọn lối nào!

Tiểu My nhích lên theo và nàng cũng phải dừng lại!

Giờ đây nàng và Tiểu Thiên đang trong tư thế nằm kề sát bên nhau nhưng đầu của cả hai lại hướng về hai lối rẽ khác nhau, Tiểu Thiên bên hữu, còn Tiểu My bên tả!

Bối rối, Tiểu My bảo :

– Trong tình thế khẩn cấp, vì đoán huyệt khẩu có thể là sinh lộ nên muội đành phải mạo hiểm! Nào ai ngờ bên trong lại có đến hai lối đi!

Tiểu My đang áy náy vì ngỡ đã có lỗi. Tiểu Thiên biết như vậy nên tìm lời trấn an :

– Không ai có thể ngờ điều này. Vả lại, Tiểu My hành động như vậy là tốt lắm rồi! Cũng không sao chúng ta nên nhân cơ hội này đễ nghỉ ngơi. Sau đó phải đi theo lối nào, chúng ta rồi sẽ có quyết định.

Bảo nghỉ ngơi nhưng Tiểu My chỉ đó không lâu bỗng lên tiếng :

– Thiên ca!

Chàng liền đáp lại :

– Có chuyện gì muốn hỏi ư?

Tiểu My ngập ngừng :

– Lệnh tôn…

Tiểu Thiên thở ra :

– Câu chuyện nếu nói ra sẽ khá dài! Tóm lại, tại hạ vẫn tin chắc người chính là gia phụ. Bởi đó tại hạ nhất định phải giúp người khôi phục thần trí mọi việc sau đó sẽ được minh bạch!

Lúc này trong lòng huyệt khẩu hoàn toàn yên ắng, chỉ có tiếng hô hấp đều đều của lão Cuồng và mẩu đối thoại của hai người đang lâm vào bước đường cùng!

Tiểu My cũng thở ra :

– Tìm lại được thân phụ, kể ra Thiên ca cũng là người có phúc! Không như muội, kiếp này thật khó mong có được hoàn cảnh như Thiên ca.

Chàng kinh ngạc :

– Lời này có ý gì, Tiểu My!

– Thiên ca còn nhớ muội phải theo Thiên ca vì muốn dò hỏi tung tích một người?

– Tại hạ đương nhiên còn nhớ! Sao?

– Đó là tung tích của… Hà! Muội không biết có nên gọi người đó là phụ thân hay không?

Chàng ngờ vực :

– Phải là phải, không là không!Tiểu My nói như vậy phải chăng có ẩn tình khó nói?

Ngập ngừng một lúc, Tiểu My mới nói :

– Gia mẫu đã từng bị một người làm nhục. Kết quả sau đó là muội được sinh ra. Thiên ca bảo muội sẽ gọi như thế nào đối với người đã gây ra chuyện này!

Tiểu Thiên không thể đáp. Bởi hành vi của người đó hoàn toàn không thể chấp nhận nếu không muốn nói là phải lên án hành vi mất hết nhân tính của người đó!

Đằng khác, nói gì thì nói Tiểu My cũng là cốt nhục của người đó, chuyện phải gọi như thế nào, tình cảnh của Tiểu My thật khó xử!

Như hiểu chàng đang nghĩ gì, Tiểu My bỗng bộc lộ :

– Làm người, ai chẳng mong là sẽ có đủ song thân! Nào có ai không cha không mẹ? Ngay khi gia mẫu lìa đời, nói thật nhá, muội rất hận người đó. Và nếu có cơ hội, nhất định muội sẽ không buông tha! Nhưng từ lúc gặp Thiên ca, phát hiện Thiên ca toàn tâm toàn lực, vừa phải kiếm tìm vừa phải lo giải cứu cho thân phụ, muội đã có một quyết định khác!

Tiểu Thiên hỏi thật nhẹ, như không dám có bất kỳ một áp đặt nào vào quyết đinh có thể là phù hợp của Tiểu My :

– Là quyết định như thế nào, Tiểu My?

Tiểu My bật cười :

– Có phải Thiên ca sợ muội sẽ có một quyết định đưa đến hành vi đại nghịch bất đạo? Không đâu! Muội sẽ tùy vào phản ứng, vào quyết định của người đó! Thiên ca có muốn nghe không?

– Nói đi!

Tiểu My chậm rãi nói :

– Làm nhục gia mẫu, đó là tội chết! Gây đau buồn khiến sau đó gia mẫu phải chết trong tuyệt vọng, tội càng thêm nặng. Nhưng muội sẽ tha thứ nếu người đó tỏ ra hối lỗi, đồng thời biết chuộc lỗi bằng cách thừa nhận muội, ban cho muội một tính danh để gọi. Đòi hỏi của muội đâu phải nhiều, đúng không Thiên ca?

Chàng đáp nhanh :

– Không nhiều! Đó là những lời đòi hỏi chính đáng và có thể nói đó là cả một tấm lòng vị tha độ lượng!

– Thiên ca tán đồng?

– Ừ! Tại hạ không thể không tán đồng!

– Tốt! Vậy Thiên ca hãy cho muội biết rõ tung tích của người đó!

Chàng kinh ngạc :

– Tại hạ? Nhưng đó là ai? Cần phải liệu xem tại hạ có biết chút gì về người đó không đã?

Tiểu My trầm giọng :

– Thiên ca phải biết. Vì có lần muội nghe Thiên ca đề cập đến người này!

– Có ư? Lúc nào? Là ai mới được?

– Muội chưa rõ tính danh của người này. Chỉ biết đó là người có danh phận huynh đệ với lão đạo Linh Hóa!

Tiểu Thiên thất kinh :

– Có danh phận huynh đệ ư? Hóa ra, nàng đây chính là… chính là kết quả của… của lần đó?

Tiểu My nôn nao :

– Vậy là Thiên ca cũng biết? Nói đi Thiên ca, người đó thật sự là ai? Hiện đang ở đâu?

Tiểu Thiên hết sức ngỡ ngàng. Và câu chuyện do lão quái nhân thuật lại đang tuần tự diễn ra tâm tưởng chàng. Có ai ngờ chỉ một lần duy nhất đó, một người vốn theo đạo Tam Thanh, một nhân vật luôn phải giữ mình, phải tiết dục để luyện công phu Huyền Thông Đồng Nguyên, giờ đây lại có một cốt nhục lưu cho hậu thế!

Lỗi của ai đây, của Linh Hóa lão đạo hay của lão quái nhân Tư Đồ Thuận?

Tiểu My chờ mãi vẫn không nghe chàng nói, thái độ thêm khẩn trương.

– Là ai, Thiên ca! Sao Thiên ca không nói?

Chàng mất cả tự chủ :

– Tư Đồ Thuận! Là Tư Đồ Thuận, nghĩa huynh cũng là sư huynh của kẻ nhị tâm Hồ Khắc Vọng!

– Tư Đồ Thuận? Vậy muội là Tư Đồ My. Muội có nên dùng tính danh này không Thiên ca?

Chàng giật mình và thầm trách tại sao không giải thích ngay mọi chuyện rồi hãy nêu rõ tính danh!

Cũng may, chàng nghĩ, Tiểu My đang ước ao có một tính danh như mọi người nên nàng chưa có phản ứng quá đáng!

Chàng gật đầu nhiều lượt :

– Nên, nên lắm! Không những thế, muội càng phải tự hào về tính danh này! Ta cũng vậy, ta cũng mừng cho muội, mừng cho lão quái nhân hãy còn lưu lại cho hậu thế một ái nữ kiều diễm và cương liệt như muội! Quả là hoàng thiên hữu nhãn! Hay lắm! Ha… Ha…

Nghe chàng cười, nàng hoang mang :

– Tại sao là hay lắm, Thiên ca? Thế nào là hoàng thiên hữu nhãn? Dường như Thiên ca muốn ám chỉ người đó người đó… người đó hoàn toàn không có lỗi?

Hít mạnh một hơi thanh khí, Tiểu Thiên lên tiếng :

– Không! Lão không có lỗi! Bất quá, nếu xét vế một bình diện nào khác, lão có lỗi vì chính lão cũng không hề biết lão còn có một cốt nhục.

Tiểu Mỹ rối rít vừa hỏi vừa muốn chồm cả người vào Tiểu Thiên :

– Chuyện như thế nào, Thiên ca? Mau nói đi, Thiên ca! Muội không thể chờ đợi được nữa!

Tiểu Thiên nhè nhẹ, tìm cách nhích xa khỏi sự động chạm quá mức cần thiết này. Rất tiếc, lòng huyệt khẩu thì hẹp, cử động của chàng chỉ tổ làm cho hai thân hình càng cọ xát vào nhau hơn!

Để tâm trí phải thôi ngay sự bấn loạn, Tiểu Thiên vội vã thuật cho Tiểu My nghe câu chuyện xưa, hy vọng nhờ đó, cả chàng lẫn Tiểu My sẽ không bị sự cọ xát này làm cho tình thế trở nên khó xử :

– Thương nghĩa đệ, Tư Đồ Thuận là nghĩa huynh bèn đem Hồ Khắc Vọng về sơn môn, hy vọng sư phụ sẽ thu nhận thêm Hồ Khắc Vọng! Biết rõ tâm địa của họ Hồ không tốt, vị sư phụ kia không những không thu nhận mà còn có lời đề tỉnh đến Tư Đồ Thuận! Để tâm oán hận, sau khi vị sư phụ mệnh chung, tuy Hồ Khắc Vọng vẫn được vị nghĩa huynh truyền thụ võ công nhưng y vẫn nghĩ cách báo hận. Và mười tám năm trước, sau khi cùng Hồ Khắc Vọng chung vui tiệc rượu, Tư Đồ Thuận mới phát hiện trong rượu có Xuân Tình dược…

– Xuân Tình dược! Đó là…

– Là thứ có thể làm một vị thánh nhân cũng phải xao xuyến và động lòng trần! Bằng cách này, Hồ Khắc Vọng không những phá hủy được công phu Huyền Thông Đồng Nguyên của Tư Đồ Thuận, là loại công phu đòi hỏi phải tránh việc thân cận nữ sắc, đồng thời lão còn gây thêm hận cho một nữ nhân kia!

– Đó chính là gia mẫu?

Sau một lúc yên lặng để ngẫm nghĩ sự đúng sai của sự cố này, Tiểu My lại lên tiếng :

– Có lẽ sự việc đã xảy ra như Thiên ca vừa kể! Như gia mẫu nói lại, người đang sống yên lành với giọt máu duy nhất do thân phu để lại, bất ngờ bị lão đạo Linh Hóa bắt đi. Lúc đó, do gia mẫu chỉ là một thường nhân, chẳng hề biết võ công nên đương nhiên gia mẫu không thể biết ai đã bắt giữ và bắt giữ để làm gì! Chỉ đến khi bị một người bất ngờ nhảy xổ vào và dày vò thân xác, có hai điều mà gia mẫu không thể không nhận ra!

– Là hai điều gì?

– Thứ nhất, người nọ tuy đang lúc ham muốn nhục dục nhưng dường như chưa từng biết đến vấn đề nam nữ!

Chàng giải thích :

– Đương nhiên rồi! Lệnh tôn ngay từ thuở bé đã quen chay tịnh, chưa biết biết đến tình trường.

Tiểu My tiếp :

– Điều thứ hai gia mẫu nhận ra, đó là tràng cười độc ác của kẻ đã bắt giữ người! Y để lộ y chính là người sẽ tiếp nhận cương vị Đạo chủ của Huyền Thông Linh Đạo!

– Cũng là đương nhiên! Hồ Khắc Vọng vì dã tâm này nên mới gia hại nghĩa huynh!

Đến lúc Tiểu My nêu một nghi vấn tối hậu, là điều mà cho đến lúc này Tiểu Thiên vẫn chưa dám thuật :

– Thiên ca! Gia phụ hiện như thế nào?

Không thể lẩn tránh được nữa, Tiểu Thiên đành phải thuật lại hoàn cảnh khiến chàng tình cờ gặp lão quái nhân Tư Đồ Thuận dưới vực sâu :

– Sáu năm trước, lúc ta tình cờ bị lão đạo Linh Hóa bắt giữ, ta đang tìm đường trốn chạy thì gặp muội và ả Thiếu đạo chủ!

Tiểu My cũng nhớ :

– Sau đó Thiên ca đã rơi xuống vực, muội còn nhớ rất rõ!

– Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta gặp lệnh tôn. Chuyện là thế này…

Chờ khi Tiểu Thiên thuật lại toàn bộ sự việc, thay vì khóc lóc thở than, Tiểu My lạnh giọng nói từng tiếng :

– Nếu đó là tâm nguyện của gia phụ, được, muội sẽ dùng chính công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc lấy mạng kẻ thù! Muội hứa chắc như vậy!

Chàng kinh nghi :

– Muội cũng đã luyện công phu này như bọn họ?

– Không! Trong tháng năm cố tình tiềm phục ở Linh Đạo Huyền Thông. Không ít lần muội được ả Thiếu đạo chủ đưa đến Thất Cầm cổ động! Không như họ, muội không miễn cưỡng luyện theo từng động tác của những đồ hình Thất Cầm! Một là muội sợ bị lộ, hai nữa, muội có cảm nhận cách luyện của họ không đúng! Riêng muội, muội có một suy nghĩ khác! Chưa biết đúng sai nhưng muội sẽ thử!

Chàng nói :

– Lệnh tôn đã từ những đồ hình này tự thấu triệt ra một loại tâm pháp. Cũng như lệnh tôn nói, công phu này không hề kém công phu Càn Khôn, đang được kể là thiên hạ đệ nhất công phu!

– Và gia phụ đã nói tâm pháp đó cho Thiên ca?

Chàng thở dài :

– Đó là ý định của người! Rất tiếc, những đoạn kinh văn tự thấu triệt được lệnh tôn lưu lại trên những chiếc lá đều bị lũ kiến gặm sạch! Sau đó, lệnh tôn không còn thời gian để nói lại cho ta nghe!

– Những chiếc lá đó đã bị Thiên ca phá hủy!

– Không! Ta đã đặt cạnh thi thể của người! Sao?

Tiểu My cả quyết :

– Muội phải đến đó một lần. Nhất định không để gia phụ lâm vào cảnh tử vô địa táng!

– Muội phải quay trở lại Huyền Thông Linh Đạo! Nguy hiểm lắm!

Tiểu My bảo :

– Muội vốn thông thuộc địa hình, chúng sẽ không phát hiện! Vả lại, muội cần phải tìm bào tỷ!

– Tỷ tỷ ư! Phải chăng do muội vừa nói, đó là cốt nhục của lệnh đường và vị trượng phu trước đó đã yểu mệnh?

– Không sai! Lúc lâm chung, muội đã hứa với gia mẫu điều này!

– Sao phải tìm ở Huyền Thông Linh Đạo?

Tiểu My giải thích :

– Sau khi được buông tha, về đến nhà gia mẫu mới hay gia tỷ đã biến mất! Gia mẫu nghi đó cũng là kiệt tác của kẻ đã bắt gia mẫu!

– Là lão đạo Linh Hóa!

– Rất có thể! Và đó là điều muội cần làm sáng tỏ!

Chàng trầm ngâm :

– Lệnh tỷ có tính danh như thế nào?

– Thân phu của gia mẫu họ Liễu! Gia tỷ được gọi là Liễu Hoài Thương!

– Liễu Hoài Thương!

– Gia tỷ còn có một đặc điểm để nhận dạng: lòng chân tả có một bớt son. Vị trí khó nhìn nhưng nhờ đó sẽ ít có chuyện ngộ nhận!

– Ta nhớ rồi! Nếu có dịp ta sẽ tìm giúp muội!

– Đa tạ Thiên ca! Bây giờ…

Chàng thở hắt ra một hơi :

– Bây giờ cần phải tìm lối thoát! Muội chọn lối nào?

Tiểu My có một lời hai ý :

– Muội theo Thiên ca!

Chàng rúng động nhưng cố trấn tĩnh :

– Theo ta! Được! Lối đi ta đã chọn, cứ thế mà đi hy vọng sẽ có kết quả tốt đẹp!

Dứt lời, lỡ đẩy lão nhân theo lối bên hữu, Tiểu Thiên cứ thế tiếp tục!

Được một lúc, chàng nói :

– Không khí tuy ngột ngạt nhưng lối đi hãy còn thông. Đi đến đâu hay đến đấy. Chỉ khi hết lối mà vẫn không thoát, chúng ta sẽ trở lại lối thứ hai!

– Được! Muội sẽ tùy Thiên ca! Phúc họa được tùy số phận!

Chui thêm một lúc lâu, ở phía trước, Tiểu Thiên có cảm nhận như có một lực nào đó đang lôi lão nhân Cuồng chuồi đi nhanh hơn!

Tuy phải vội chui theo nhưng chàng cũng kịp nói cho Tiểu My biết cảm nhận của chàng!

Có phần nghi ngờ, Tiểu My định kêu chàng lại.

Nhưng ở phía trước bỗng có tiếng Tiểu Thiên quát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.